Chương 8:
Dịch Chiêu
20/04/2024
Đinh nhọn đâm vào thịt người nọ, hơi hơi động đậy thịt đã phun ra, sau đó tiến vào cây đinh tiếp theo.
Người nọ phát ra tiếng gầm rú thống khổ, trong miệng niệm:
“Cho ta chết đi! Làm ta chết! A!”
Tên trưởng ngục nhìn hắn thú vị, tiếc nuối lắc lắc đầu: “Vậy cũng không thể được, tiểu nương tử một ngày không muốn, các ngươi phải diễn nhiều thêm một ngày.”
Bỗng nhiên hắn vỗ vỗ tay: “Đúng vậy, ngươi sang đến mùa thu là xử trảm, ta tính qua ngày tháng, chắc chỉ lăn mười lần nữa, ngươi sẽ có thể chết.”
Hắn nói làm người ta không rét mà run, tử ngục gào rống nổ tung bên tai Nhậm Khanh Khanh, đầu óc nàng trống rỗng.
Tay nàng ôm Tiểu Bảo hơi run: Nếu mình, không cáo trạng nữa…
Đứa bé đang chơi ngọc bội, đưa mắt lên nhìn mẫu thân cười, dáng vẻ đơn thuần đáng yêu.
Nhậm Khanh Khanh có chút hoảng hốt, nhưng nàng vì muốn tên phụ lòng kia trả giá mới đến kinh thành không phải sao? Làm sao hôm nay bị dọa một lần, đã muốn lùi bước?
Nàng nắm chặt tay, âm thanh bên tai càng ngày càng xa, bỗng nhiên khép mắt lại ngã xuống một bên.
Tiểu Bảo thấy mẫu thân hôn mê, oe oe oa oa khóc lên.
Trưởng ngục hoảng hốt tốt, có chút kinh hoàng, phía trên hạ lệnh đe dọa nàng, vậy mà chưa trải qua đe doạ, không phải sẽ đi đời nhà ma chứ!!!
Hắn ra lệnh cho người mở cửa lao, vươn tay xem xét hơi thở của nàng, sắc mặt ngưng trọng: “Mau đi nói cho Hà đại nhân!”
—
Bút lông trong tay Tiêu Thừa không ngừng đưa xuống, phê một đống tấu chương không đáng một xu của mấy lão thần cổ hủ.
Hà Thiên Sinh yên lặng đi vào, hắn vừa nhận được tin, gần đây bệ hạ hay nóng giận, lại không biết có nên nói hay không.
Tiêu Thừa đang lật xem tấu chương, thuận miệng hỏi: “Chuyện gì?”
Lúc này Hà Thiên Sinh mới đáp: “Trong ngục truyền tin, Nhậm thị nổi cơn sốt cao.”
Tiêu Thừa nhíu nhíu mày, một lúc lâu sau mới nhớ tới Nhậm thị là người phương nào.
Ngày đó cũng chỉ là nhất thời hứng khởi, sau khi bị nàng tát, quyết định trừng phạt một phen, cho nên mỗi ngày đều yêu cầu cai ngục tiếp đãi nàng.
Hắn bộn bề việc triều chính, dần dần đã quên mất việc này, lại không dự đoán được nữ tử đó lại yếu đuối đến thế, chỉ vì sợ hãi mà đổ bệnh.
Hà Thiên Sinh cẩn thận nhìn vẻ mặt của hắn, cân nhắc hỏi:
“Hoàng Thượng, chúng ta đối phó Nhậm thị như thế nào?”
Tiêu Thừa vừa vẽ một vòng tròn lên tấu chương buộc tội Chu Tồn Phong, sau đó buông bút, trầm giọng nói: “Gọi Vương Diệp, đi theo trẫm.”
Đầu óc Nhậm Khanh Khanh nóng đến khó chịu, cả người tuy hãm sâu xuống, nhưng nhớ đến Tiểu Bảo lại cố gắng mở to mắt.
Không biết nàng đã ngủ bao lâu, Tiểu Bảo chắc đã đói bụng……
Nàng mơ mơ màng màng, bên tai truyền đến tiếng của nam tử: “Như thế nào?”
“Cô nương bởi vì hoảng sợ quá độ nên mới sốt cao, cần dùng tới mấy loại thuốc, nhốt vào ngục hoàn cảnh lạnh lẽo, đối với bệnh này vô ích.”
Hình như nam tử kia lại nói gì đó, bàn tay lạnh băng dán vào má nàng, cả người bóng bỏng làm nàng khó nhịn dán lại gần.
Tiêu Thừa rũ mắt nhìn nàng, gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt của nữ tử cọ cọ vào lòng bàn tay hắn, hàng mày thanh tú khẽ nhăn lại.
Hắn hừ lạnh một tiếng, bệnh mà vẫn còn có thể câu dẫn người.
Hắn muốn rút ra tay, không ngờ bỗng nhiên nàng nỉ non một câu: “Phu quân…… Đừng đi……”
Tiêu Thừa nheo lại mắt, ác ôn dùng tay nhéo mặt nàng: “Hắn sớm đã không cần ngươi.”
Người nọ phát ra tiếng gầm rú thống khổ, trong miệng niệm:
“Cho ta chết đi! Làm ta chết! A!”
Tên trưởng ngục nhìn hắn thú vị, tiếc nuối lắc lắc đầu: “Vậy cũng không thể được, tiểu nương tử một ngày không muốn, các ngươi phải diễn nhiều thêm một ngày.”
Bỗng nhiên hắn vỗ vỗ tay: “Đúng vậy, ngươi sang đến mùa thu là xử trảm, ta tính qua ngày tháng, chắc chỉ lăn mười lần nữa, ngươi sẽ có thể chết.”
Hắn nói làm người ta không rét mà run, tử ngục gào rống nổ tung bên tai Nhậm Khanh Khanh, đầu óc nàng trống rỗng.
Tay nàng ôm Tiểu Bảo hơi run: Nếu mình, không cáo trạng nữa…
Đứa bé đang chơi ngọc bội, đưa mắt lên nhìn mẫu thân cười, dáng vẻ đơn thuần đáng yêu.
Nhậm Khanh Khanh có chút hoảng hốt, nhưng nàng vì muốn tên phụ lòng kia trả giá mới đến kinh thành không phải sao? Làm sao hôm nay bị dọa một lần, đã muốn lùi bước?
Nàng nắm chặt tay, âm thanh bên tai càng ngày càng xa, bỗng nhiên khép mắt lại ngã xuống một bên.
Tiểu Bảo thấy mẫu thân hôn mê, oe oe oa oa khóc lên.
Trưởng ngục hoảng hốt tốt, có chút kinh hoàng, phía trên hạ lệnh đe dọa nàng, vậy mà chưa trải qua đe doạ, không phải sẽ đi đời nhà ma chứ!!!
Hắn ra lệnh cho người mở cửa lao, vươn tay xem xét hơi thở của nàng, sắc mặt ngưng trọng: “Mau đi nói cho Hà đại nhân!”
—
Bút lông trong tay Tiêu Thừa không ngừng đưa xuống, phê một đống tấu chương không đáng một xu của mấy lão thần cổ hủ.
Hà Thiên Sinh yên lặng đi vào, hắn vừa nhận được tin, gần đây bệ hạ hay nóng giận, lại không biết có nên nói hay không.
Tiêu Thừa đang lật xem tấu chương, thuận miệng hỏi: “Chuyện gì?”
Lúc này Hà Thiên Sinh mới đáp: “Trong ngục truyền tin, Nhậm thị nổi cơn sốt cao.”
Tiêu Thừa nhíu nhíu mày, một lúc lâu sau mới nhớ tới Nhậm thị là người phương nào.
Ngày đó cũng chỉ là nhất thời hứng khởi, sau khi bị nàng tát, quyết định trừng phạt một phen, cho nên mỗi ngày đều yêu cầu cai ngục tiếp đãi nàng.
Hắn bộn bề việc triều chính, dần dần đã quên mất việc này, lại không dự đoán được nữ tử đó lại yếu đuối đến thế, chỉ vì sợ hãi mà đổ bệnh.
Hà Thiên Sinh cẩn thận nhìn vẻ mặt của hắn, cân nhắc hỏi:
“Hoàng Thượng, chúng ta đối phó Nhậm thị như thế nào?”
Tiêu Thừa vừa vẽ một vòng tròn lên tấu chương buộc tội Chu Tồn Phong, sau đó buông bút, trầm giọng nói: “Gọi Vương Diệp, đi theo trẫm.”
Đầu óc Nhậm Khanh Khanh nóng đến khó chịu, cả người tuy hãm sâu xuống, nhưng nhớ đến Tiểu Bảo lại cố gắng mở to mắt.
Không biết nàng đã ngủ bao lâu, Tiểu Bảo chắc đã đói bụng……
Nàng mơ mơ màng màng, bên tai truyền đến tiếng của nam tử: “Như thế nào?”
“Cô nương bởi vì hoảng sợ quá độ nên mới sốt cao, cần dùng tới mấy loại thuốc, nhốt vào ngục hoàn cảnh lạnh lẽo, đối với bệnh này vô ích.”
Hình như nam tử kia lại nói gì đó, bàn tay lạnh băng dán vào má nàng, cả người bóng bỏng làm nàng khó nhịn dán lại gần.
Tiêu Thừa rũ mắt nhìn nàng, gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt của nữ tử cọ cọ vào lòng bàn tay hắn, hàng mày thanh tú khẽ nhăn lại.
Hắn hừ lạnh một tiếng, bệnh mà vẫn còn có thể câu dẫn người.
Hắn muốn rút ra tay, không ngờ bỗng nhiên nàng nỉ non một câu: “Phu quân…… Đừng đi……”
Tiêu Thừa nheo lại mắt, ác ôn dùng tay nhéo mặt nàng: “Hắn sớm đã không cần ngươi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.