Chương 30: Bị Đè Lên Bàn Đâm (1)
A Phì A
14/01/2024
Lục Chi không biết tại sao mọi lại như vậy, lúc nãy vẫn còn êm đẹp mà hiện giờ đã tức giận. Trong khi cô đang mải mê suy nghĩ thì bàn tay của anh đã mò vào trong quần của cô.
Lục Chi nhìn bàn tay của anh đang di chuyển trên cơ thể của mình, cô kéo tay anh lại, mở miệng ngăn cản. “Bà dì cả của em ghé thăm.”
Sau khi nghe được những lời này, Giang Ngộ mới phản ứng lại, tay của anh sờ vào quần lót của Lục Chi, đúng là lót băng vệ sinh thật.
Nhưng hôm nay là ngày đầu tiên, chính vì vậy ra không nhiều lắm, cô chỉ lót một miếng băng hàng ngày, size nhỏ, trên băng vệ sinh cũng chỉ dính một chút, nếu không bị nhìn như vậy cô đã ngượng muốn chết rồi.
Nhìn thấy vậy, Giang Ngộ cũng không chạm vào tiểu huyệt của cô nữa, nhưng anh lại tiếp tục hôn lên cổ và ngực của cô.
Thấy anh vẫn tiếp tục làm như vậy, Lục Chi véo tai của anh, hỏi một câu. “Giang Ngộ, tại sao anh lại làm như vậy? Em cảm thấy rất tức giận.”
Sau khi Lục Chi nói những lời này xong, Giang Ngộ lại cắn nhẹ lên vành tai của cô.
Bàn tay của anh lại sờ soạng xuống bên dưới, kéo khoá chiếc váy của Lục Chi xuống, sau đó nói một câu. “Anh đang dỗ dành em đây.”
Dỗ dành bằng cách này sao?
Giang Ngộ duỗi tay sờ soạng áo lót của Lục Chi Xuyên, sau đó vuốt ve liên tục. Anh cũng học rất nhanh, mới giúp cô cởi nội y có vài lần, vậy mà bây giờ anh chỉ cần dùng một tay là có thể cởi áo lót của cô ra.
Sau khi cởi áo lót của cô ra, anh lại ngắm nhìn cặp vú vừa nhảy ra của cô, anh vùi đầu vào ngực cô liếm mút núm vú, thỉnh thoảng còn cắn mút một cái.
Lục Chi giữ chặt lấy đầu của anh, anh hôn như vậy khiến cô không chịu nổi.
Anh ngậm lấy núm vú của cô, liếm mút giống như một đứa trẻ đang bú sữa. Lục Chi không thể khống chế được bản thân mình, cô ưỡn ngực lên cao hơn để giúp anh ăn một cách dễ dàng.
Giang Ngộ ngậm núm vú của cô vào trong miệng bú mút liên tục, khiến cho núm vú của cô sưng to và chuyển sang màu hồng đậm hơn.
Cô đang đến kỳ kinh nguyệt, cô có cảm giác ngực của mình càng ngày càng trướng, anh cứ bú mút liên tục như vậy khiến đầu óc của cô không phản ứng kịp, cô cứ mặc kệ để anh mút như vậy.
Anh ăn bên trái, sau đó lại quay sang ăn bên phải, nói tóm lại phải mút vú giúp cho cô.
Trong đầu Lục Chi rối tung hết cả lên, cô bị anh làm đến mức quên mất chuyện mình mới cãi nhau với anh, khó trách trước kia bạn thân đã nói cô, hai vợ chồng mà cãi nhau, thì cứ làm tình là giải quyết xong hết tất cả mọi chuyện, nếu một lần không thể giải quyết thì làm hai lần.
Cô ấy nói mỗi lần cô ấy và ông xã cãi nhau thì chỉ cần làm một lần là được, lúc sáng hôm sau dậy bọn họ đều đã quên mất lý do cãi nhau là gì.
Lục Chi thấy lời cô ấy nói cũng có lý.
Bây giờ cô đã được phục vụ đến thoải mái.
Anh cứ liếm mút vú của Lục Chi như vậy cũng đủ để khiến phía dưới của cô ngứa muốn chết, cô kẹp chặt hai chân lại.
Giang Ngộ liếm mút giúp cô lên cao trào, cô thoải mái rên rỉ liên tục, phía dưới máu kinh lại chảy ra.
Lúc này Lục Chi cũng không dám tức giận nữa, cô đẩy anh ra, sau đó đi vào phòng tắm tắm rửa.
Sau khi tắm sạch sẽ xong, Giang Ngộ đi vào, anh cũng cứng đến lợi hại, hiện tại phải tắm nước lạnh để nhiệt độ cơ thể giảm xuống một chút.
Khi ra ngoài Lục Chi đã nấu xong bữa tối cho anh, Giang Ngộ ngồi vào bàn ăn, hỏi cô. "Em vẫn còn giận anh à?"
Thật ra Lục Chi cũng không phải tức giận, cô biết, cũng có thể hiểu được, cô không hề tức giận mà là đang ghen.
Người phụ nữ nào thấy ông xã của mình như vậy mà không tức giận cho được, Lục Chi đi tắm rửa mỗi một lúc mà cô lại cảm thấy mình hơi có lỗi.
Cô xin lỗi Giang Ngộ, "Em không tức giận, lúc nãy em cảm thấy rất ghen tị nên mới làm như vậy."
Sau khi nghe thấy cô nói những lời này, Giang Ngộ bị cô chọc đến bật cười, anh nhéo lên mặt của cô một cái. “Lần trước hai chúng ta đi siêu thị anh cũng cảm thấy rất ghen tị, hoà nhau rồi.”
Lục Chi: "..."
...
Sau khi Lục Chi nghĩ lại, cô cảm thấy mình quá nhỏ nhen. Thời điểm gả cho Giang Ngộ cô cũng đã suy nghĩ đến chuyện, trở thành một người vợ của quan chức cấp cao sẽ không dễ dàng gì, cho nên lúc nào cũng phải tin tưởng ông xã nhà mình.
Bà dì cả của Lục Chi đến và đi rất đúng giờ, sau một tuần ghé thăm thì cuối cùng cũng đã rời đi.
Hai ngày nay cô đều đi xã giao bên ngoài cùng với Giang Ngộ, mấy ngày gần đây anh phải tham gia rất nhiều sự kiện.
Giang Ngộ đưa cô ra ngoài xã giao rõ ràng để đánh tan băn khoăn trong lòng cô, anh sợ cô nghĩ nhiều nên mới đưa cô ra ngoài, nói cho mọi người cô là Giang phu nhân, có lần còn trực tiếp đi ăn tối với giám đốc sở Công an.
Lục Chi cảm thấy rất xấu hổ, trên bàn ăn, cô vẫn luôn làm những động tác nhỏ ra hiệu cho Giang Ngộ.
Giang Ngộ biết, trước kia giám đốc sở Công an thích anh, ông ấy còn muốn giới thiệu con gái của mình cho anh, nhưng lại bị anh từ chối.
Đầu tiên, anh cảm thấy tuổi tác của hai người bọn họ chênh lệch quá nhiều, tính đi tính lại vẫn chênh nhau gần 10 tuổi.
Thứ hai, anh không muốn kết hôn với con gái của giám đốc công an sở, nếu hai người ở bên cạnh nhau, cho dù anh tự dựa vào bản lĩnh của mình để leo lên trên cũng sẽ bị người khác chỉ trích.
Cuối cùng chính là, anh thật sự không thích mấy cô gái nhỏ suốt ngày làm ầm làm ĩ giống như vậy, quá phiền phức.
Anh đưa Lục Chi đến gặp giám đốc công an sở cũng để thể hiện rõ suy nghĩ của mình, mong ông ấy trở về nghiêm túc giáo dục lại con gái của mình.
Tối nay, Lục Chi lại đi xã giao với anh, lúc hai người trở về, cô nhận nhiệm vụ lái xe. Cô không uống rượu, còn Giang Ngộ thì uống một chút.
Lục Chi không muốn tìm người lái thay làm gì cho phiền toái.
Cô tự mình lái xe cũng được, dù sao thì cô cũng có bằng lái. Chẳng qua là sau khi thi đậu bằng lái xe xong, cô cũng chưa lái xe ô tô bao giờ.
Giang Ngộ cũng không uống nhiều đến mức say hẳn, nhưng cả người anh vẫn lâng lâng, anh nhìn Lục Chi đang căng thẳng lái xe, cô đi rất chậm, đã mấy phút rồi nhưng bọn họ vẫn đang ở ngã tư này, chiếc xe đạp điện đang đi bên cạnh còn nhanh hơn cả xe ô tô của bọn họ.
Lục Chi nhìn bàn tay của anh đang di chuyển trên cơ thể của mình, cô kéo tay anh lại, mở miệng ngăn cản. “Bà dì cả của em ghé thăm.”
Sau khi nghe được những lời này, Giang Ngộ mới phản ứng lại, tay của anh sờ vào quần lót của Lục Chi, đúng là lót băng vệ sinh thật.
Nhưng hôm nay là ngày đầu tiên, chính vì vậy ra không nhiều lắm, cô chỉ lót một miếng băng hàng ngày, size nhỏ, trên băng vệ sinh cũng chỉ dính một chút, nếu không bị nhìn như vậy cô đã ngượng muốn chết rồi.
Nhìn thấy vậy, Giang Ngộ cũng không chạm vào tiểu huyệt của cô nữa, nhưng anh lại tiếp tục hôn lên cổ và ngực của cô.
Thấy anh vẫn tiếp tục làm như vậy, Lục Chi véo tai của anh, hỏi một câu. “Giang Ngộ, tại sao anh lại làm như vậy? Em cảm thấy rất tức giận.”
Sau khi Lục Chi nói những lời này xong, Giang Ngộ lại cắn nhẹ lên vành tai của cô.
Bàn tay của anh lại sờ soạng xuống bên dưới, kéo khoá chiếc váy của Lục Chi xuống, sau đó nói một câu. “Anh đang dỗ dành em đây.”
Dỗ dành bằng cách này sao?
Giang Ngộ duỗi tay sờ soạng áo lót của Lục Chi Xuyên, sau đó vuốt ve liên tục. Anh cũng học rất nhanh, mới giúp cô cởi nội y có vài lần, vậy mà bây giờ anh chỉ cần dùng một tay là có thể cởi áo lót của cô ra.
Sau khi cởi áo lót của cô ra, anh lại ngắm nhìn cặp vú vừa nhảy ra của cô, anh vùi đầu vào ngực cô liếm mút núm vú, thỉnh thoảng còn cắn mút một cái.
Lục Chi giữ chặt lấy đầu của anh, anh hôn như vậy khiến cô không chịu nổi.
Anh ngậm lấy núm vú của cô, liếm mút giống như một đứa trẻ đang bú sữa. Lục Chi không thể khống chế được bản thân mình, cô ưỡn ngực lên cao hơn để giúp anh ăn một cách dễ dàng.
Giang Ngộ ngậm núm vú của cô vào trong miệng bú mút liên tục, khiến cho núm vú của cô sưng to và chuyển sang màu hồng đậm hơn.
Cô đang đến kỳ kinh nguyệt, cô có cảm giác ngực của mình càng ngày càng trướng, anh cứ bú mút liên tục như vậy khiến đầu óc của cô không phản ứng kịp, cô cứ mặc kệ để anh mút như vậy.
Anh ăn bên trái, sau đó lại quay sang ăn bên phải, nói tóm lại phải mút vú giúp cho cô.
Trong đầu Lục Chi rối tung hết cả lên, cô bị anh làm đến mức quên mất chuyện mình mới cãi nhau với anh, khó trách trước kia bạn thân đã nói cô, hai vợ chồng mà cãi nhau, thì cứ làm tình là giải quyết xong hết tất cả mọi chuyện, nếu một lần không thể giải quyết thì làm hai lần.
Cô ấy nói mỗi lần cô ấy và ông xã cãi nhau thì chỉ cần làm một lần là được, lúc sáng hôm sau dậy bọn họ đều đã quên mất lý do cãi nhau là gì.
Lục Chi thấy lời cô ấy nói cũng có lý.
Bây giờ cô đã được phục vụ đến thoải mái.
Anh cứ liếm mút vú của Lục Chi như vậy cũng đủ để khiến phía dưới của cô ngứa muốn chết, cô kẹp chặt hai chân lại.
Giang Ngộ liếm mút giúp cô lên cao trào, cô thoải mái rên rỉ liên tục, phía dưới máu kinh lại chảy ra.
Lúc này Lục Chi cũng không dám tức giận nữa, cô đẩy anh ra, sau đó đi vào phòng tắm tắm rửa.
Sau khi tắm sạch sẽ xong, Giang Ngộ đi vào, anh cũng cứng đến lợi hại, hiện tại phải tắm nước lạnh để nhiệt độ cơ thể giảm xuống một chút.
Khi ra ngoài Lục Chi đã nấu xong bữa tối cho anh, Giang Ngộ ngồi vào bàn ăn, hỏi cô. "Em vẫn còn giận anh à?"
Thật ra Lục Chi cũng không phải tức giận, cô biết, cũng có thể hiểu được, cô không hề tức giận mà là đang ghen.
Người phụ nữ nào thấy ông xã của mình như vậy mà không tức giận cho được, Lục Chi đi tắm rửa mỗi một lúc mà cô lại cảm thấy mình hơi có lỗi.
Cô xin lỗi Giang Ngộ, "Em không tức giận, lúc nãy em cảm thấy rất ghen tị nên mới làm như vậy."
Sau khi nghe thấy cô nói những lời này, Giang Ngộ bị cô chọc đến bật cười, anh nhéo lên mặt của cô một cái. “Lần trước hai chúng ta đi siêu thị anh cũng cảm thấy rất ghen tị, hoà nhau rồi.”
Lục Chi: "..."
...
Sau khi Lục Chi nghĩ lại, cô cảm thấy mình quá nhỏ nhen. Thời điểm gả cho Giang Ngộ cô cũng đã suy nghĩ đến chuyện, trở thành một người vợ của quan chức cấp cao sẽ không dễ dàng gì, cho nên lúc nào cũng phải tin tưởng ông xã nhà mình.
Bà dì cả của Lục Chi đến và đi rất đúng giờ, sau một tuần ghé thăm thì cuối cùng cũng đã rời đi.
Hai ngày nay cô đều đi xã giao bên ngoài cùng với Giang Ngộ, mấy ngày gần đây anh phải tham gia rất nhiều sự kiện.
Giang Ngộ đưa cô ra ngoài xã giao rõ ràng để đánh tan băn khoăn trong lòng cô, anh sợ cô nghĩ nhiều nên mới đưa cô ra ngoài, nói cho mọi người cô là Giang phu nhân, có lần còn trực tiếp đi ăn tối với giám đốc sở Công an.
Lục Chi cảm thấy rất xấu hổ, trên bàn ăn, cô vẫn luôn làm những động tác nhỏ ra hiệu cho Giang Ngộ.
Giang Ngộ biết, trước kia giám đốc sở Công an thích anh, ông ấy còn muốn giới thiệu con gái của mình cho anh, nhưng lại bị anh từ chối.
Đầu tiên, anh cảm thấy tuổi tác của hai người bọn họ chênh lệch quá nhiều, tính đi tính lại vẫn chênh nhau gần 10 tuổi.
Thứ hai, anh không muốn kết hôn với con gái của giám đốc công an sở, nếu hai người ở bên cạnh nhau, cho dù anh tự dựa vào bản lĩnh của mình để leo lên trên cũng sẽ bị người khác chỉ trích.
Cuối cùng chính là, anh thật sự không thích mấy cô gái nhỏ suốt ngày làm ầm làm ĩ giống như vậy, quá phiền phức.
Anh đưa Lục Chi đến gặp giám đốc công an sở cũng để thể hiện rõ suy nghĩ của mình, mong ông ấy trở về nghiêm túc giáo dục lại con gái của mình.
Tối nay, Lục Chi lại đi xã giao với anh, lúc hai người trở về, cô nhận nhiệm vụ lái xe. Cô không uống rượu, còn Giang Ngộ thì uống một chút.
Lục Chi không muốn tìm người lái thay làm gì cho phiền toái.
Cô tự mình lái xe cũng được, dù sao thì cô cũng có bằng lái. Chẳng qua là sau khi thi đậu bằng lái xe xong, cô cũng chưa lái xe ô tô bao giờ.
Giang Ngộ cũng không uống nhiều đến mức say hẳn, nhưng cả người anh vẫn lâng lâng, anh nhìn Lục Chi đang căng thẳng lái xe, cô đi rất chậm, đã mấy phút rồi nhưng bọn họ vẫn đang ở ngã tư này, chiếc xe đạp điện đang đi bên cạnh còn nhanh hơn cả xe ô tô của bọn họ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.