Chương 29: Lục Chi Phát Ghen (2)
A Phì A
14/01/2024
Lục Chi nghe vậy liền lộ ra đã hiểu, cô đi vào ghế phụ, Giang Ngộ thắt dây an toàn cho cô.
Cô gái phía sau tên là Liên Tiếu, cô ấy khi nhìn thấy cảnh tượng này còn cố ý cười nói: "Chị dâu và Giang phó sở thực là yêu nhau, thấy mà em ghen tỵ quá đi. Khiến em cảm thấy rằng cả thế giới đang yêu nhau, chỉ còn duy nhất em là độc thân. "
Lục Chi với giác quan thứ sáu của người phụ nữ cô cảm thấy có chút đáng sợ, cảm thấy người phụ nữ này không thân thiện lắm, cố ý nói: "Cô cũng tìm một người bạn trai không phải là được sao."
Liên Tiếu liếc nhìn Giang Ngộ, có chút tiếc nuối nói: "Chị dâu, chị nói thật dễ dàng, làm sao có thể tìm được người đàn ông tốt hơn Giang phó sở chứ? Em cảm thấy anh ấy là tấm gương soi chiếu, em muốn tìm một người đàn ông giống như anh ấy, thật khó quá, nhưng em vẫn còn trẻ, em vừa tốt nghiệp đại học,từ từ hẳn tìm. "
Lục Chi nghe vậy cũng không muốn đáp lại, đây không phải là cố ý nói rằng cô không còn trẻ nữa sao?
Nói cô là bà dì sao?
Bà dì 28 tuổi.
Nghe vậy, Giang Ngộ bên cạnh đáp: "Vậy thì cô đánh giá cao về tôi quá, tôi không tốt như vậy, cũng chỉ có chị dâu của cô mới có thể chịu đựng được tôi. Nhưng đúng thật sự cô không cần vội, khi tôi còn trẻ như cô tôi cũng chưa gặp được người thích hợp, và chỉ mới gần đây gặp được chị dâu cô, cảm nhận được mùi vị của thích là như thế nào, kết hôn tốt nhất vẫn là nên với người mình thích thì mới hạnh phúc được. "
Lục Chi chợt nhận ra Giang Ngộ con người nói chuyện thật sự rất sắc bén, cô gái phía sau vốn dĩ còn khá vui vẻ, nhưng khi nghe những lời này của Giang Ngộ cô không vui nữa cũng không muốn nói chuyện.
Đây là một lời nhắc nhở rất rõ ràng.
Lục Chi đột nhiên cảm thấy tài ăn nói của Giang Ngộ đúng là quá giỏi đi.
Liên Tiếu cũng không phải là một kẻ ngốc, cô ấy có thể nghe biết điều này có nghĩa là gì, cô ấy tức giận đến mức ngừng nói.
Lục Chi thấy cô ấy không nói chuyện, cùng Giang Ngộ bắt chuyện với nhau, vốn dĩ đây cách hai người tương tác thường ngày, trong thời gian riêng Giang Ngộ cũng yên lặng như thế nghe cô nói chuyện.
Lục Chi nói với anh rằng hôm nay cô đã đi chăm sóc da, và hỏi anh cô bây giờ trông có đẹp không?
Giang Ngộ cũng nhìn lướt qua, nói trông rất xinh.
Liên Tiếu sau lưng hai người ghen tị gần chết, thấy họ tự nhiên thân thiết với nhau như vậy, cô ấy cố ý tìm chủ đề để tách hai người họ ra.
Hỏi Lục Chi: "Chị dâu, chị làm công việc gì vậy? Hay ở nhà làm nội trợ."
Lục Chi: "Tôi gần đây mới tham gia kỳ thi tuyển công chức, tôi vừa hoàn thành bài kiểm tra viết."
Liên Tiếu: "Sau đó còn có cuộc phỏng vấn, em rất có kinh nghiệm trong các kỳ thi, em đều thì một lần là qua, nếu chị có gì không hiểu có thể hỏi em. Em có thể dạy chị."
Lục Chi gật đầu cho có lệ: "Được, tới lúc đó nếu có gì không hiểu, tôi sẽ hỏi cô."
Lục Chi cảm thấy người này rất là không yên phận, sau đó ai cũng không lên tiếng.
Sau khi Giang Ngộ đưa Liên Tiếu về nhà, anh liền đi về với Lục Chi.
Sao cô cứ cảm thấy Liên Tiếu chính là cố ý làm như vậy, tuy rằng nói chỗ bên này của cô là một nơi nhỏ, nhưng dù có nhỏ đến cỡ nào đi chăng nữa cũng không thể nào ở trong cùng một khu được.
Đây còn không phải là cố tình chuyến tới đây sao.
Lục Chi liền thấy không vui, nếu đoán không lầm, cô gái này chính là người mà bà vợ trưởng phòng mới nhắc tới vào chiều nay.
Quả nhiên không có lửa làm sao có khói được.
Người ta nói như vậy, có thể thật sự là có chuyện như thế.
Lục Chi cũng không tiện cãi với Giang Ngộ, chỉ là cô không vui suốt chặng đường về.
Giang Ngộ cũng nhận ra điều đó.
Sau khi trở về và mở khóa cửa, anh đẩy áp sát vào tường, cắn vào vành tai cô hỏi: "Em giận rồi sao?"
Lục Chi đẩy anh ra: "Không có."
Giang Ngộ đè tay cô không buông không cho cô đi, giải thích nói: "Thật sự không phải cố ý, không có cách nào để từ chối, anh đã cố tình lái xe đến tìm em để chứng minh sự trong sạch của mình, cô ấy là con gái của giám đốc sở công an."
Ngay khi nói ra những lời này, Lục Chi đã hiểu ra tại sao anh không thể từ chối, nhưng khi nói ra những lời này, Lục Chi lại càng cảm thấy xót xa.
Trẻ hơn so với cô đã đành, còn... gia cảnh tốt như vậy.
Nếu thật sự theo đuổi Giang Ngộ, cô sợ rằng Giang Ngộ sẽ không thể kiềm chế được.
Lục Chi không biết mình sao lại bắt đầu làm mình làm mẩy, khi ghen thì không tự chủ được chính mình.
Cô muốn đẩy Giang Ngộ ra, nhưng Giang Ngộ lại dựa vào cửa hôn lên cổ cô, Giang Ngộ dễ dàng bế cô lên, trực tiếp đặt cô lên bàn ăn, vén váy lên, cởi quần lót của cô ra.
Treo dưới chân cô, đưa tay sờ vào âm hộ của cô.
...
Cô gái phía sau tên là Liên Tiếu, cô ấy khi nhìn thấy cảnh tượng này còn cố ý cười nói: "Chị dâu và Giang phó sở thực là yêu nhau, thấy mà em ghen tỵ quá đi. Khiến em cảm thấy rằng cả thế giới đang yêu nhau, chỉ còn duy nhất em là độc thân. "
Lục Chi với giác quan thứ sáu của người phụ nữ cô cảm thấy có chút đáng sợ, cảm thấy người phụ nữ này không thân thiện lắm, cố ý nói: "Cô cũng tìm một người bạn trai không phải là được sao."
Liên Tiếu liếc nhìn Giang Ngộ, có chút tiếc nuối nói: "Chị dâu, chị nói thật dễ dàng, làm sao có thể tìm được người đàn ông tốt hơn Giang phó sở chứ? Em cảm thấy anh ấy là tấm gương soi chiếu, em muốn tìm một người đàn ông giống như anh ấy, thật khó quá, nhưng em vẫn còn trẻ, em vừa tốt nghiệp đại học,từ từ hẳn tìm. "
Lục Chi nghe vậy cũng không muốn đáp lại, đây không phải là cố ý nói rằng cô không còn trẻ nữa sao?
Nói cô là bà dì sao?
Bà dì 28 tuổi.
Nghe vậy, Giang Ngộ bên cạnh đáp: "Vậy thì cô đánh giá cao về tôi quá, tôi không tốt như vậy, cũng chỉ có chị dâu của cô mới có thể chịu đựng được tôi. Nhưng đúng thật sự cô không cần vội, khi tôi còn trẻ như cô tôi cũng chưa gặp được người thích hợp, và chỉ mới gần đây gặp được chị dâu cô, cảm nhận được mùi vị của thích là như thế nào, kết hôn tốt nhất vẫn là nên với người mình thích thì mới hạnh phúc được. "
Lục Chi chợt nhận ra Giang Ngộ con người nói chuyện thật sự rất sắc bén, cô gái phía sau vốn dĩ còn khá vui vẻ, nhưng khi nghe những lời này của Giang Ngộ cô không vui nữa cũng không muốn nói chuyện.
Đây là một lời nhắc nhở rất rõ ràng.
Lục Chi đột nhiên cảm thấy tài ăn nói của Giang Ngộ đúng là quá giỏi đi.
Liên Tiếu cũng không phải là một kẻ ngốc, cô ấy có thể nghe biết điều này có nghĩa là gì, cô ấy tức giận đến mức ngừng nói.
Lục Chi thấy cô ấy không nói chuyện, cùng Giang Ngộ bắt chuyện với nhau, vốn dĩ đây cách hai người tương tác thường ngày, trong thời gian riêng Giang Ngộ cũng yên lặng như thế nghe cô nói chuyện.
Lục Chi nói với anh rằng hôm nay cô đã đi chăm sóc da, và hỏi anh cô bây giờ trông có đẹp không?
Giang Ngộ cũng nhìn lướt qua, nói trông rất xinh.
Liên Tiếu sau lưng hai người ghen tị gần chết, thấy họ tự nhiên thân thiết với nhau như vậy, cô ấy cố ý tìm chủ đề để tách hai người họ ra.
Hỏi Lục Chi: "Chị dâu, chị làm công việc gì vậy? Hay ở nhà làm nội trợ."
Lục Chi: "Tôi gần đây mới tham gia kỳ thi tuyển công chức, tôi vừa hoàn thành bài kiểm tra viết."
Liên Tiếu: "Sau đó còn có cuộc phỏng vấn, em rất có kinh nghiệm trong các kỳ thi, em đều thì một lần là qua, nếu chị có gì không hiểu có thể hỏi em. Em có thể dạy chị."
Lục Chi gật đầu cho có lệ: "Được, tới lúc đó nếu có gì không hiểu, tôi sẽ hỏi cô."
Lục Chi cảm thấy người này rất là không yên phận, sau đó ai cũng không lên tiếng.
Sau khi Giang Ngộ đưa Liên Tiếu về nhà, anh liền đi về với Lục Chi.
Sao cô cứ cảm thấy Liên Tiếu chính là cố ý làm như vậy, tuy rằng nói chỗ bên này của cô là một nơi nhỏ, nhưng dù có nhỏ đến cỡ nào đi chăng nữa cũng không thể nào ở trong cùng một khu được.
Đây còn không phải là cố tình chuyến tới đây sao.
Lục Chi liền thấy không vui, nếu đoán không lầm, cô gái này chính là người mà bà vợ trưởng phòng mới nhắc tới vào chiều nay.
Quả nhiên không có lửa làm sao có khói được.
Người ta nói như vậy, có thể thật sự là có chuyện như thế.
Lục Chi cũng không tiện cãi với Giang Ngộ, chỉ là cô không vui suốt chặng đường về.
Giang Ngộ cũng nhận ra điều đó.
Sau khi trở về và mở khóa cửa, anh đẩy áp sát vào tường, cắn vào vành tai cô hỏi: "Em giận rồi sao?"
Lục Chi đẩy anh ra: "Không có."
Giang Ngộ đè tay cô không buông không cho cô đi, giải thích nói: "Thật sự không phải cố ý, không có cách nào để từ chối, anh đã cố tình lái xe đến tìm em để chứng minh sự trong sạch của mình, cô ấy là con gái của giám đốc sở công an."
Ngay khi nói ra những lời này, Lục Chi đã hiểu ra tại sao anh không thể từ chối, nhưng khi nói ra những lời này, Lục Chi lại càng cảm thấy xót xa.
Trẻ hơn so với cô đã đành, còn... gia cảnh tốt như vậy.
Nếu thật sự theo đuổi Giang Ngộ, cô sợ rằng Giang Ngộ sẽ không thể kiềm chế được.
Lục Chi không biết mình sao lại bắt đầu làm mình làm mẩy, khi ghen thì không tự chủ được chính mình.
Cô muốn đẩy Giang Ngộ ra, nhưng Giang Ngộ lại dựa vào cửa hôn lên cổ cô, Giang Ngộ dễ dàng bế cô lên, trực tiếp đặt cô lên bàn ăn, vén váy lên, cởi quần lót của cô ra.
Treo dưới chân cô, đưa tay sờ vào âm hộ của cô.
...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.