Chương 40: Giang Ngộ Ghen Tuông Tuyên Bố Chủ Quyền (1)
A Phì A
14/01/2024
Lục Chi sau khi cúp điện thoại có chút căng thẳng, cô biết người lớn tuổi trong nhà thúc giục chuyện sinh con là chuyện bình thường, nhưng con cái đâu phải họ muốn là được.
Vấn đề không nằm ở bọn họ, cũng không phải là vấn đề thời gian, nhưng là cô sợ trợ sinh lữ đoàn.
Mẹ cô bên đó đã không ngừng hối thúc rồi, nói rằng cô đã đến tuổi này rồi, nên sinh con rồi nếu không đợi thêm thời gian nữa liền tính là muộn rồi . Nên sớm sinh con, hai người bọn họ có thể không chăm con , bà có thể giúp họ chăm com.
Mẹ chồng cô khi cô gả vào cũng nói như vậy, bà nói rằng trách nghiệm của họ là nối dõi tông đường, sinh con xong vẫn có thể đi làm, mẹ chồng sẽ chăm con giúp họ, đường nào mẹ chồng cũng không có gì để làm khi đã về hưu.
Lục Chi chịu nhiều áp lực nên sắp xếp lại cảm xúc rồi đi ra ngoài. Lục Chi vừa đi ra, Giang Ngộ đã chờ sẵn đợi cô lát nữa họ sẽ cùng nhau đi ăn sáng.
Buổi sáng Lục Chi muốn ăn mì nên tìm một tiệm mì, cô gọi mì và bánh bao, cô ăn không hết Giang Ngộ có thể ăn hộ cô, sức ăn của đàn ông khá lớn.
Chưa kể anh thỉnh thoảng tập thể dục, vì vậy anh ăn rất nhiều vì anh tiêu thụ nhiều. Ngay khi Lục Chi vừa ngồi xuống, Giản Lâm đã gửi cho cô một tin nhắn WeChat:
[Tiểu Chi, tôi có thể phiền em mang đồ ăn sáng cho tôi được không. Hôm nay tôi dậy muộn mà hiện giờ tôi đang có việc cần phải làm gấp, tôi e là tôi sẽ không kịp ăn sáng, nếu thuận tiện em có thể mang bữa sáng cho được không, nếu làm phiền đến em thì thôi vậy. 】
Lục Chi nghĩ đến ly cà phê hôm qua anh mời , cô nói được. Cô hỏi anh ăn gì.
[Anh ăn gì cũng được, anh không kén ăn đâu. 】
Lục Chi nghe vậy liền nói với ông chủ sẽ yêu cầu mì thịt bò và thêm cái bánh bao .
Chủ yếu là do cô không biết khẩu vị của anh, nhưng mà Giang Ngộ ăn nhiều nên cô sợ không đủ, nên gọi nhiều hơn một chút.
Giang Ngộ thấy cô gọi thêm khá nhiều đồ ăn sáng, liền hỏi: “Không đủ ăn?”
Lục Chi lắc đầu: “Không phải, cấp trên kêu em mang đồ ăn sáng cho anh ấy. Anh ấy có việc phải làm và không kịp mua đồ ăn sáng,nên em mua giúp anh ấy. Anh ấy vừa mới nhờ em mua đồ ăn sáng, cấp trên nhờ em, em đâu thể không mua,hơn nữa hôm qua anh ấy còn mời em uống cà phê. ”
Nghe vậy, Giang Ngộ nhíu mày nhìn Lục Chi, có chút không vui khi cấp trên chiếm cứ thời gian cá nhân của cô như thế vậy.
Quan hệ không tốt lắm, mới gặp ngày hôm qua đã quen thuộc như vậy.
Giang Ngộ nghĩ tới điều gì đó, nhíu mày hỏi cô: “Anh ta có vợ chưa?” Lục Chi không ngờ anh cũng ngồi lê đôi mắt như mình, vừa nghe lời này còn tưởng rằng anh chỉ đang bàn tán chuyện phiếm với chính mình, cô nói
“Hôm qua em nghe các đồng nghiệp khác nói rằng hình như anh ấy không có vợ hay người yêu, anh ấy vẫn độc thân.”
Giang Ngộ nghe vậy có chút tức giận, “Em quan tâm đến đời tư của người ta như vậy sao? Anh ta biết em có chồng rồi không? "
Lục Chi:" Nhất định phải biết. Hôm qua anh tới đón em, sao anh ấy lại không biết cho được? Em là đang buôn chuyện anh hiểu không, các đồng nghiệp trong công ty bàn tán nên em nghe được. "
Giang Ngô hết cách với cô, nhìn bộ dạng không quan tâm của cô, anh không thể nói cấp trên của cô có ý gì..
Sau khi Lục Chi ăn mì xong, không ăn thêm được bánh bao nữa nên đưa cái bánh bao cho Giang Ngộ, anh ăn hết.
Sau khi ăn xong, Giang Ngộ đưa Lục Chi đi làm, Lục Chi đến được một lúc thì Giản Lâm đến, cô đưa bữa sáng cho anh.
Giản Lâm nói: "Cảm ơn, thực xin lỗi đã làm phiền em. Tôi thật sự không còn cách nào khác. Tôi rất ngại khi nhờ em việc này. Nhưng nếu không ăn sáng, tôi sẽ đói."
Lục Chi cười: " Không sao đâu,cũng không có gì to tát. "
Giản Lâm nhìn Lục Chi mỉm cười hỏi cô:" Chồng em có thấy phiền không? Nếu anh ấy phiền tôi sẽ giải thích với anh ấy . Lục Chị : “Không, anh ấy sẽ không để ý cũng không có chuyện gì, bữa sáng này anh ấy trả tiền. "
Giản Lâm cảm thấy thích thú khi nghe điều này. ……
Hôm nay Lục Chi bắt đầu nhanh hơn ngày hôm qua rất nhiều, Giản Lâm đã khen cô thông minh và học hỏi nhanh, Lục Chi xấu hổ khi được khen.
Khi đã đến giờ làm, Giản Lâm muốn gọi cà phê cho Lục Chi, đúng lúc này, một chàng trai giao hàng mang đến rất nhiều cốc cà phê, yêu cầu Lục Chi ký nhận.
Lục Chi ngẩn người, cô không gọi cà phê. Chàng trai giao hàng cho rằng chồng cô đưa, còn nói để đồng nghiệp uống.
Chăm sóc Lục Chi thật tốt. Lục Chi không ngờ Giang Ngộ lại có tâm như vậy, sau khi ký nhận, cô đã phân phát cho đồng nghiệp không chỉ là cà phê mà còn có cả bánh ngọt.
Các đồng nghiệp đều hài lòng với điều đó và nói rằng họ ghen tị với Lục Chi vì đã tìm được một người chồng tốt như vậy.
Lục Chi không chịu nổi sự trêu chọc, hai tai đỏ bừng, đưa cà phê và bánh ngọt cho Giản Lâm:
Vấn đề không nằm ở bọn họ, cũng không phải là vấn đề thời gian, nhưng là cô sợ trợ sinh lữ đoàn.
Mẹ cô bên đó đã không ngừng hối thúc rồi, nói rằng cô đã đến tuổi này rồi, nên sinh con rồi nếu không đợi thêm thời gian nữa liền tính là muộn rồi . Nên sớm sinh con, hai người bọn họ có thể không chăm con , bà có thể giúp họ chăm com.
Mẹ chồng cô khi cô gả vào cũng nói như vậy, bà nói rằng trách nghiệm của họ là nối dõi tông đường, sinh con xong vẫn có thể đi làm, mẹ chồng sẽ chăm con giúp họ, đường nào mẹ chồng cũng không có gì để làm khi đã về hưu.
Lục Chi chịu nhiều áp lực nên sắp xếp lại cảm xúc rồi đi ra ngoài. Lục Chi vừa đi ra, Giang Ngộ đã chờ sẵn đợi cô lát nữa họ sẽ cùng nhau đi ăn sáng.
Buổi sáng Lục Chi muốn ăn mì nên tìm một tiệm mì, cô gọi mì và bánh bao, cô ăn không hết Giang Ngộ có thể ăn hộ cô, sức ăn của đàn ông khá lớn.
Chưa kể anh thỉnh thoảng tập thể dục, vì vậy anh ăn rất nhiều vì anh tiêu thụ nhiều. Ngay khi Lục Chi vừa ngồi xuống, Giản Lâm đã gửi cho cô một tin nhắn WeChat:
[Tiểu Chi, tôi có thể phiền em mang đồ ăn sáng cho tôi được không. Hôm nay tôi dậy muộn mà hiện giờ tôi đang có việc cần phải làm gấp, tôi e là tôi sẽ không kịp ăn sáng, nếu thuận tiện em có thể mang bữa sáng cho được không, nếu làm phiền đến em thì thôi vậy. 】
Lục Chi nghĩ đến ly cà phê hôm qua anh mời , cô nói được. Cô hỏi anh ăn gì.
[Anh ăn gì cũng được, anh không kén ăn đâu. 】
Lục Chi nghe vậy liền nói với ông chủ sẽ yêu cầu mì thịt bò và thêm cái bánh bao .
Chủ yếu là do cô không biết khẩu vị của anh, nhưng mà Giang Ngộ ăn nhiều nên cô sợ không đủ, nên gọi nhiều hơn một chút.
Giang Ngộ thấy cô gọi thêm khá nhiều đồ ăn sáng, liền hỏi: “Không đủ ăn?”
Lục Chi lắc đầu: “Không phải, cấp trên kêu em mang đồ ăn sáng cho anh ấy. Anh ấy có việc phải làm và không kịp mua đồ ăn sáng,nên em mua giúp anh ấy. Anh ấy vừa mới nhờ em mua đồ ăn sáng, cấp trên nhờ em, em đâu thể không mua,hơn nữa hôm qua anh ấy còn mời em uống cà phê. ”
Nghe vậy, Giang Ngộ nhíu mày nhìn Lục Chi, có chút không vui khi cấp trên chiếm cứ thời gian cá nhân của cô như thế vậy.
Quan hệ không tốt lắm, mới gặp ngày hôm qua đã quen thuộc như vậy.
Giang Ngộ nghĩ tới điều gì đó, nhíu mày hỏi cô: “Anh ta có vợ chưa?” Lục Chi không ngờ anh cũng ngồi lê đôi mắt như mình, vừa nghe lời này còn tưởng rằng anh chỉ đang bàn tán chuyện phiếm với chính mình, cô nói
“Hôm qua em nghe các đồng nghiệp khác nói rằng hình như anh ấy không có vợ hay người yêu, anh ấy vẫn độc thân.”
Giang Ngộ nghe vậy có chút tức giận, “Em quan tâm đến đời tư của người ta như vậy sao? Anh ta biết em có chồng rồi không? "
Lục Chi:" Nhất định phải biết. Hôm qua anh tới đón em, sao anh ấy lại không biết cho được? Em là đang buôn chuyện anh hiểu không, các đồng nghiệp trong công ty bàn tán nên em nghe được. "
Giang Ngô hết cách với cô, nhìn bộ dạng không quan tâm của cô, anh không thể nói cấp trên của cô có ý gì..
Sau khi Lục Chi ăn mì xong, không ăn thêm được bánh bao nữa nên đưa cái bánh bao cho Giang Ngộ, anh ăn hết.
Sau khi ăn xong, Giang Ngộ đưa Lục Chi đi làm, Lục Chi đến được một lúc thì Giản Lâm đến, cô đưa bữa sáng cho anh.
Giản Lâm nói: "Cảm ơn, thực xin lỗi đã làm phiền em. Tôi thật sự không còn cách nào khác. Tôi rất ngại khi nhờ em việc này. Nhưng nếu không ăn sáng, tôi sẽ đói."
Lục Chi cười: " Không sao đâu,cũng không có gì to tát. "
Giản Lâm nhìn Lục Chi mỉm cười hỏi cô:" Chồng em có thấy phiền không? Nếu anh ấy phiền tôi sẽ giải thích với anh ấy . Lục Chị : “Không, anh ấy sẽ không để ý cũng không có chuyện gì, bữa sáng này anh ấy trả tiền. "
Giản Lâm cảm thấy thích thú khi nghe điều này. ……
Hôm nay Lục Chi bắt đầu nhanh hơn ngày hôm qua rất nhiều, Giản Lâm đã khen cô thông minh và học hỏi nhanh, Lục Chi xấu hổ khi được khen.
Khi đã đến giờ làm, Giản Lâm muốn gọi cà phê cho Lục Chi, đúng lúc này, một chàng trai giao hàng mang đến rất nhiều cốc cà phê, yêu cầu Lục Chi ký nhận.
Lục Chi ngẩn người, cô không gọi cà phê. Chàng trai giao hàng cho rằng chồng cô đưa, còn nói để đồng nghiệp uống.
Chăm sóc Lục Chi thật tốt. Lục Chi không ngờ Giang Ngộ lại có tâm như vậy, sau khi ký nhận, cô đã phân phát cho đồng nghiệp không chỉ là cà phê mà còn có cả bánh ngọt.
Các đồng nghiệp đều hài lòng với điều đó và nói rằng họ ghen tị với Lục Chi vì đã tìm được một người chồng tốt như vậy.
Lục Chi không chịu nổi sự trêu chọc, hai tai đỏ bừng, đưa cà phê và bánh ngọt cho Giản Lâm:
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.