Chương 28: Lục Chi Phát Ghen (1)
A Phì A
14/01/2024
Lục Chi lập tức tò mò khi nghe những lời này.
Giang Ngộ khi về nhà cũng không có nói với cô, nhưng loại chuyện này cũng không thể nào nói được.
Lục Chi nghĩ, nếu không nói ra thì có lẽ cũng không có gì to tát, chẳng qua là có người đang tán tỉnh anh mà thôi, chuyện đó với anh cũng là chuyện bình thường chăng.
Cô nghĩ rằng vợ chồng với nhau nên tin tưởng chứ không thể cứ nghe gió thì bão, cô cảm thấy anh có ngoại tình đi chăng nữa, không phải người ta cũng đã nói rồi sao, tất cả đều do cô gái kia tán tỉnh mà.,
Lục Chi tin tưởng Giang Ngộ, cố tình tỏ ra không sao, nhưng lại cảm thấy không tiện nói gì với những người bà vợ này.
Nếu như không có ý gì khác, có lẽ cũng chỉ là nhắc nhở cô, dù sao cô cũng là người từng trải cũng không muốn làm mất lòng bà ấy, cho nên mới thuận theo lời bà ấy mà tiếp lời: "Cảm ơn bà Huỳnh đã nhắc nhở, sau khi về tôi sẽ để tâm hơn."
Mọi người đều có ý tốt, thấy Lục Chi còn trẻ như vậy chỉ là nhắc nhở mà thôi, thấy Lục Chi nghe lọt tai, người đó cũng hài lòng: "Thế thì tốt, tôi cũng không có ý nói những chuyện này ảnh hưởng đến quan hệ tình cảm giữa hai vợ chồng bà, đó chỉ là một lời nhắc nhở thôi, nếu bà Giang cảm thấy không thích nghe thì xem như chưa nghe cũng không sao. "
Lục Chi: "Tôi biết, và tôi cũng biết rằng có rất nhiều cám dỗ trong ngành nghề này của họ, tôi về nhất định sẽ quản anh ấy kĩ hơn."
Tuy rằng Lục Chi tự nhủ không nên tức giận.
Có thể không có chuyện đó, chỉ là có người tán tỉnh mà thôi, nhưng không biết có phải bệnh chung của tất cả các cô gái hay không.
Nghĩ rằng ai đó tán tỉnh cũng không được, cô sắp bị tức chết rồi.
Cô cảm thấy mình đang phát ghen.
Người đàn ông trong điều kiện như Giang Ngộ trước nay vốn tưởng không có tính cạnh tranh, cứ nghĩ rằng những người ở cùng đơn vị với anh, tuổi tác đều đã lớn, hoặc đã kết hôn và sinh con, vậy nên thật sự không cần lo lắng về anh.
Nhưng khi nghĩ đến có đứa con gái, cô cảm thấy hụt hẫng, cô không còn là cô gái nhỏ nữa.
Lục Chi chưa từng yêu nên không biết cảm giác ghen tuông như thế nào, nhưng hiện tại cô rất rõ ràng cảm giác này, thật khó chịu!
Cô rất muốn đánh Giang Ngộ, cái con người khiến người khác thèm muốn này.
Thẩm mỹ viện này thực sự rất cao cấp, lầu hai là nơi chăm sóc sắc đẹp, lầu ba là nơi uống trà chiều, sau khi làm đẹp, cả nhóm người lên lầu uống trà chiều.
Đây là lần đầu tiên Lục Chi đến thẩm mỹ viện, trước đây cô cảm thấy chăm sóc da ở thẩm mỹ viện có chút không an toàn, nhưng bây giờ sau khi đã chăm sóc da một lần, sử dụng thiết bị cao cấp, cảm thấy da mặt của cô có vẻ như mềm mại hơn nhiều.
Không biết có phải do vừa làm xong lúc nào cũng thấy mềm tới có thể vắt ra nước.
Cô vốn có làn da trắng và không có tì vết trên khuôn mặt, và cô có thể thấy kết quả rõ ràng với cách chăm sóc da đơn giản.
Lục Chi liệu có biết tại sao một số người lại thích đến để chăm sóc sắc đẹp như vậy không? Vì đó là một sự hưởng thụ, làn da được ở trong tình trạng thực sự tốt.
Cô không ngờ họ có thể trò chuyện nhiều như vậy, đến chạng vạng tối họ mới bắt đầu ra về.
Giang Ngộ gọi điện thoại cho cô hỏi cô đang ở đâu, nếu cô còn ở bên ngoài thì anh lái xe đến đón cô.
Lục Chi lười đi taxi nên cô cho anh địa chỉ để anh đến đón.
Không lâu sau Lục Chi nhìn xuống lầu, Giang Ngộ đã tới rồi, cô vón dĩ khá vui vẻ, còn muốn nói với anh rằng hiệu quả cô chăm sóc da khá là tốt.
Kết quả, khi cô mở ra đi vào ghế phụ, liền nhìn thấy một người phụ nữ ngồi ở ghế sau xe.
Lục Chi giật mình khi nhìn thấy người phụ nữ sau lưng mình.
Người đó vẫy tay chào hỏi cô: "Chào chị dâu."
Lục Chi: "..."
Cô liếc nhìn Giang Ngộ, tại sao Giang Ngộ không nói cho cô biết trong xe vẫn có người!
Còn là một phụ nữ!
May mắn thay, anh không để người phụ nữ đó ngồi ở ghế phụ!
Nếu không thì cô có thể bị tức chết.
Giang Ngộ nhìn cô và giải thích: "Cấp dưới của đơn vị, cô ấy tên là Liên Tiếu, cô ấy cùng hướng với khu ở của chúng ta, nói rằng tiện đường cho cô ấy theo về, hôm nay cô ấy bị trẹo chân, và cô ấy không thể bắt được taxi vào giờ cao điểm buổi tối. "
Giang Ngộ không thể nói gì khác ngay trước mặt cô gái, anh chỉ có thể tìm ra một lý do như vậy, thật ra anh không muốn đưa cô gái này cũng không được, anh định quay về sau khi tan sở, kết quả cô lại chui thẳng lên xe và nói rằng mình bị trẹo chân, bây giờ không có cách nào để xuống xe.
Cô ấy đi lên xen ngay trước mặt rất nhiều cấp dưới, và anh không thể trực tiếp đuổi cô ấy xuống xe.
Có vẻ như anh không biết thấu hiểu, nên đành để cô ấy ngồi ở ghế sau.
Còn có một lý do nữa, cô là con gái của trưởng giám đốc sở công an, không thể xúc phạm được, sẽ ảnh hưởng đến việc thăng chức của anh.
Giang Ngộ rõ ràng biết chính mình cũng phải quan tâm chút đến vấn để thể diện.
Anh đặc biệt hỏi Lục Chi có muốn anh đến đón cô không, chẳng qua là để chứng minh cho Lục Chi thấy mình vô tội, dù sao nếu có người nói chuyện này ra, anh sẽ không thể giải thích được.
Giang Ngộ khi về nhà cũng không có nói với cô, nhưng loại chuyện này cũng không thể nào nói được.
Lục Chi nghĩ, nếu không nói ra thì có lẽ cũng không có gì to tát, chẳng qua là có người đang tán tỉnh anh mà thôi, chuyện đó với anh cũng là chuyện bình thường chăng.
Cô nghĩ rằng vợ chồng với nhau nên tin tưởng chứ không thể cứ nghe gió thì bão, cô cảm thấy anh có ngoại tình đi chăng nữa, không phải người ta cũng đã nói rồi sao, tất cả đều do cô gái kia tán tỉnh mà.,
Lục Chi tin tưởng Giang Ngộ, cố tình tỏ ra không sao, nhưng lại cảm thấy không tiện nói gì với những người bà vợ này.
Nếu như không có ý gì khác, có lẽ cũng chỉ là nhắc nhở cô, dù sao cô cũng là người từng trải cũng không muốn làm mất lòng bà ấy, cho nên mới thuận theo lời bà ấy mà tiếp lời: "Cảm ơn bà Huỳnh đã nhắc nhở, sau khi về tôi sẽ để tâm hơn."
Mọi người đều có ý tốt, thấy Lục Chi còn trẻ như vậy chỉ là nhắc nhở mà thôi, thấy Lục Chi nghe lọt tai, người đó cũng hài lòng: "Thế thì tốt, tôi cũng không có ý nói những chuyện này ảnh hưởng đến quan hệ tình cảm giữa hai vợ chồng bà, đó chỉ là một lời nhắc nhở thôi, nếu bà Giang cảm thấy không thích nghe thì xem như chưa nghe cũng không sao. "
Lục Chi: "Tôi biết, và tôi cũng biết rằng có rất nhiều cám dỗ trong ngành nghề này của họ, tôi về nhất định sẽ quản anh ấy kĩ hơn."
Tuy rằng Lục Chi tự nhủ không nên tức giận.
Có thể không có chuyện đó, chỉ là có người tán tỉnh mà thôi, nhưng không biết có phải bệnh chung của tất cả các cô gái hay không.
Nghĩ rằng ai đó tán tỉnh cũng không được, cô sắp bị tức chết rồi.
Cô cảm thấy mình đang phát ghen.
Người đàn ông trong điều kiện như Giang Ngộ trước nay vốn tưởng không có tính cạnh tranh, cứ nghĩ rằng những người ở cùng đơn vị với anh, tuổi tác đều đã lớn, hoặc đã kết hôn và sinh con, vậy nên thật sự không cần lo lắng về anh.
Nhưng khi nghĩ đến có đứa con gái, cô cảm thấy hụt hẫng, cô không còn là cô gái nhỏ nữa.
Lục Chi chưa từng yêu nên không biết cảm giác ghen tuông như thế nào, nhưng hiện tại cô rất rõ ràng cảm giác này, thật khó chịu!
Cô rất muốn đánh Giang Ngộ, cái con người khiến người khác thèm muốn này.
Thẩm mỹ viện này thực sự rất cao cấp, lầu hai là nơi chăm sóc sắc đẹp, lầu ba là nơi uống trà chiều, sau khi làm đẹp, cả nhóm người lên lầu uống trà chiều.
Đây là lần đầu tiên Lục Chi đến thẩm mỹ viện, trước đây cô cảm thấy chăm sóc da ở thẩm mỹ viện có chút không an toàn, nhưng bây giờ sau khi đã chăm sóc da một lần, sử dụng thiết bị cao cấp, cảm thấy da mặt của cô có vẻ như mềm mại hơn nhiều.
Không biết có phải do vừa làm xong lúc nào cũng thấy mềm tới có thể vắt ra nước.
Cô vốn có làn da trắng và không có tì vết trên khuôn mặt, và cô có thể thấy kết quả rõ ràng với cách chăm sóc da đơn giản.
Lục Chi liệu có biết tại sao một số người lại thích đến để chăm sóc sắc đẹp như vậy không? Vì đó là một sự hưởng thụ, làn da được ở trong tình trạng thực sự tốt.
Cô không ngờ họ có thể trò chuyện nhiều như vậy, đến chạng vạng tối họ mới bắt đầu ra về.
Giang Ngộ gọi điện thoại cho cô hỏi cô đang ở đâu, nếu cô còn ở bên ngoài thì anh lái xe đến đón cô.
Lục Chi lười đi taxi nên cô cho anh địa chỉ để anh đến đón.
Không lâu sau Lục Chi nhìn xuống lầu, Giang Ngộ đã tới rồi, cô vón dĩ khá vui vẻ, còn muốn nói với anh rằng hiệu quả cô chăm sóc da khá là tốt.
Kết quả, khi cô mở ra đi vào ghế phụ, liền nhìn thấy một người phụ nữ ngồi ở ghế sau xe.
Lục Chi giật mình khi nhìn thấy người phụ nữ sau lưng mình.
Người đó vẫy tay chào hỏi cô: "Chào chị dâu."
Lục Chi: "..."
Cô liếc nhìn Giang Ngộ, tại sao Giang Ngộ không nói cho cô biết trong xe vẫn có người!
Còn là một phụ nữ!
May mắn thay, anh không để người phụ nữ đó ngồi ở ghế phụ!
Nếu không thì cô có thể bị tức chết.
Giang Ngộ nhìn cô và giải thích: "Cấp dưới của đơn vị, cô ấy tên là Liên Tiếu, cô ấy cùng hướng với khu ở của chúng ta, nói rằng tiện đường cho cô ấy theo về, hôm nay cô ấy bị trẹo chân, và cô ấy không thể bắt được taxi vào giờ cao điểm buổi tối. "
Giang Ngộ không thể nói gì khác ngay trước mặt cô gái, anh chỉ có thể tìm ra một lý do như vậy, thật ra anh không muốn đưa cô gái này cũng không được, anh định quay về sau khi tan sở, kết quả cô lại chui thẳng lên xe và nói rằng mình bị trẹo chân, bây giờ không có cách nào để xuống xe.
Cô ấy đi lên xen ngay trước mặt rất nhiều cấp dưới, và anh không thể trực tiếp đuổi cô ấy xuống xe.
Có vẻ như anh không biết thấu hiểu, nên đành để cô ấy ngồi ở ghế sau.
Còn có một lý do nữa, cô là con gái của trưởng giám đốc sở công an, không thể xúc phạm được, sẽ ảnh hưởng đến việc thăng chức của anh.
Giang Ngộ rõ ràng biết chính mình cũng phải quan tâm chút đến vấn để thể diện.
Anh đặc biệt hỏi Lục Chi có muốn anh đến đón cô không, chẳng qua là để chứng minh cho Lục Chi thấy mình vô tội, dù sao nếu có người nói chuyện này ra, anh sẽ không thể giải thích được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.