Chương 1: Về Nhà
Tích Nhất
21/11/2023
Bệnh viện Nhân Dân 1 thành phố An, khoa dạ dày.
Có hai vị nữ bác sĩ trẻ tuổi đang nhỏ giọng tám chuyện.
“Thiến Thiến, cậu nói thử xem bà cô này tới tìm chủ nhiệm có phải do bị bệnh không?”
“Cậu nhìn mà không hiểu sao An An? Cô ta mặc bộ đồ ngắn cũn như thể hận không thể lộ hết nguyên cặp vú ra như thế, là bởi vì mê chủ nhiệm Lưu rồi.”
“Không phải chứ Thiến Thiến? Nếu tớ nhớ không nhầm thì năm nay chủ nhiệm đã bốn mươi rồi đi?”
“Thì sao? Mới bốn mươi đã là trưởng khoa, đó chính là tiền đồ vô lượng, hơn nữa chủ nhiệm Lưu đẹp trai như thế, nếu cho tớ và ông ấy ở bên nhau tớ cũng bằng lòng.”
“Cậu nói không sai, chủ nhiệm Lưu thực sự rất đẹp trai.”
Đã tới giờ tan làm, chẳng còn người bệnh nữa, nên hai vị nữ bác sĩ vẫn còn đang rì rầm nói chuyện, hẹn nhau đi ăn cơm. Nhưng trong văn phòng chủ nhiệm bên cạnh, Lưu Thắng Quân sắp bị người phụ nữ điên khùng này làm phiền muốn chết. Ngặt nỗi anh đang mặc áo blouse trắng, không thể đánh cho cô ta tỉnh ra.
“Chủ nhiệm Lưu, anh xem ngực tôi đi, đau quá trời~” Hạ Đình Đình kéo phần áo trước ngực xuống một chút, để lộ cả đầu vú ra. Người đàn ông chỉ nhìn một cái rồi dời mắt đi, không hề bị hấp dẫn.
Gương mặt Lưu Thắng Quân vẫn lạnh nhạt không thay đổi, nói “Chỗ này là khoa dạ dày, nếu cô đau ngực thì đi tới khoa tim mạch để kiểm tra đi.”
Hạ Đình Đình ngay lập tức ôm bụng, “Vậy thì dạ dày tôi đau.”
Lưu Thắng Quân giễu cợt, “Dạ dày của cô lớn tới tận chỗ ruột già rồi hả?”
Hạ Đình Đình bí quá hoá liều nói, “Nói sao đi nữa thì tôi cũng đau, anh phải chữa khỏi cho tôi, nếu không khỏi, tôi sẽ tố cáo anh cưỡng hiếp tôi!” Nói xong còn ngang tàng cởi sạch đồ.
Trong văn phòng vốn có camera giám sát nên Lưu Thắng Quân chẳng sợ hãi, anh ném Hạ Đình Đình ra ngoài. Sau khi giải quyết bà điên kia xong, anh nhìn đồng hồ, đã lố 20 phút so với giờ tan làm, anh nhanh chóng rửa tay, thay quần áo để về nhà.
Bước chân của Lưu Thắng Quân vô cùng vội vã, gặp phải mấy bác sĩ thân thiết anh cũng chẳng thèm chào hỏi, không ít người quen còn tưởng rằng ở nhà anh xảy ra chuyện gấp. Nhưng thực ra anh đang vội vàng về nhà ăn cơm.
Ăn cơm mà con dâu nấu cả tháng nay khiến cho miệng Lưu Thắng Quân trở nên kén chọn, không nuốt được cơm trong căn tin bệnh viện nữa.
Muốn nhanh chóng về nhà, ai ngờ mới ra khỏi bệnh viện đã kẹt xe, Lưu Thắng Quân gọi điện cho con dâu nhưng không ai bắt máy, thử gọi thêm lần nữa vẫn không có người bắt máy thì thấy lạ, đành gọi điện cho con trai Lưu Sướng.
Lưu Sướng thấy điện thoại báo cuộc gọi của ba mình, vội ra hiệu cho người phụ nữ bên cạnh đừng lên tiếng, Tiểu Xuân ngay lập tức im lặng, dù sao cô ta vẫn luôn là người biết điều.
Lưu Sướng: “Ba tìm con có gì sao?”
Lưu Thắng Quân: “Hôm nay anh có liên lạc được với Hạ Cần không?”
Lưu Sướng, “Không có, thôi nha ba, công việc con bận lắm, con cúp máy trước đây.”
Lưu Thắng Quân không nghe được tin tức có ích nên cảm thấy hơi bực bội, ngón tay anh vô thức gõ lên vô lăng.
Hôm nay đường thật sự quá đông, con đường về nhà bình thường chỉ hai mươi phút, hôm nay đi tới tận một tiếng mới về được.
Lưu Thắng Quân lấy chìa khoá mở cửa, trong nhà tối thui, cả rèm cũng chưa được kéo ra, vẫn giống y như lúc sáng anh đi làm. Anh bước tới phòng của con dâu, hỏi vọng vào: “Hạ Cần, con có ở nhà không?”
Có hai vị nữ bác sĩ trẻ tuổi đang nhỏ giọng tám chuyện.
“Thiến Thiến, cậu nói thử xem bà cô này tới tìm chủ nhiệm có phải do bị bệnh không?”
“Cậu nhìn mà không hiểu sao An An? Cô ta mặc bộ đồ ngắn cũn như thể hận không thể lộ hết nguyên cặp vú ra như thế, là bởi vì mê chủ nhiệm Lưu rồi.”
“Không phải chứ Thiến Thiến? Nếu tớ nhớ không nhầm thì năm nay chủ nhiệm đã bốn mươi rồi đi?”
“Thì sao? Mới bốn mươi đã là trưởng khoa, đó chính là tiền đồ vô lượng, hơn nữa chủ nhiệm Lưu đẹp trai như thế, nếu cho tớ và ông ấy ở bên nhau tớ cũng bằng lòng.”
“Cậu nói không sai, chủ nhiệm Lưu thực sự rất đẹp trai.”
Đã tới giờ tan làm, chẳng còn người bệnh nữa, nên hai vị nữ bác sĩ vẫn còn đang rì rầm nói chuyện, hẹn nhau đi ăn cơm. Nhưng trong văn phòng chủ nhiệm bên cạnh, Lưu Thắng Quân sắp bị người phụ nữ điên khùng này làm phiền muốn chết. Ngặt nỗi anh đang mặc áo blouse trắng, không thể đánh cho cô ta tỉnh ra.
“Chủ nhiệm Lưu, anh xem ngực tôi đi, đau quá trời~” Hạ Đình Đình kéo phần áo trước ngực xuống một chút, để lộ cả đầu vú ra. Người đàn ông chỉ nhìn một cái rồi dời mắt đi, không hề bị hấp dẫn.
Gương mặt Lưu Thắng Quân vẫn lạnh nhạt không thay đổi, nói “Chỗ này là khoa dạ dày, nếu cô đau ngực thì đi tới khoa tim mạch để kiểm tra đi.”
Hạ Đình Đình ngay lập tức ôm bụng, “Vậy thì dạ dày tôi đau.”
Lưu Thắng Quân giễu cợt, “Dạ dày của cô lớn tới tận chỗ ruột già rồi hả?”
Hạ Đình Đình bí quá hoá liều nói, “Nói sao đi nữa thì tôi cũng đau, anh phải chữa khỏi cho tôi, nếu không khỏi, tôi sẽ tố cáo anh cưỡng hiếp tôi!” Nói xong còn ngang tàng cởi sạch đồ.
Trong văn phòng vốn có camera giám sát nên Lưu Thắng Quân chẳng sợ hãi, anh ném Hạ Đình Đình ra ngoài. Sau khi giải quyết bà điên kia xong, anh nhìn đồng hồ, đã lố 20 phút so với giờ tan làm, anh nhanh chóng rửa tay, thay quần áo để về nhà.
Bước chân của Lưu Thắng Quân vô cùng vội vã, gặp phải mấy bác sĩ thân thiết anh cũng chẳng thèm chào hỏi, không ít người quen còn tưởng rằng ở nhà anh xảy ra chuyện gấp. Nhưng thực ra anh đang vội vàng về nhà ăn cơm.
Ăn cơm mà con dâu nấu cả tháng nay khiến cho miệng Lưu Thắng Quân trở nên kén chọn, không nuốt được cơm trong căn tin bệnh viện nữa.
Muốn nhanh chóng về nhà, ai ngờ mới ra khỏi bệnh viện đã kẹt xe, Lưu Thắng Quân gọi điện cho con dâu nhưng không ai bắt máy, thử gọi thêm lần nữa vẫn không có người bắt máy thì thấy lạ, đành gọi điện cho con trai Lưu Sướng.
Lưu Sướng thấy điện thoại báo cuộc gọi của ba mình, vội ra hiệu cho người phụ nữ bên cạnh đừng lên tiếng, Tiểu Xuân ngay lập tức im lặng, dù sao cô ta vẫn luôn là người biết điều.
Lưu Sướng: “Ba tìm con có gì sao?”
Lưu Thắng Quân: “Hôm nay anh có liên lạc được với Hạ Cần không?”
Lưu Sướng, “Không có, thôi nha ba, công việc con bận lắm, con cúp máy trước đây.”
Lưu Thắng Quân không nghe được tin tức có ích nên cảm thấy hơi bực bội, ngón tay anh vô thức gõ lên vô lăng.
Hôm nay đường thật sự quá đông, con đường về nhà bình thường chỉ hai mươi phút, hôm nay đi tới tận một tiếng mới về được.
Lưu Thắng Quân lấy chìa khoá mở cửa, trong nhà tối thui, cả rèm cũng chưa được kéo ra, vẫn giống y như lúc sáng anh đi làm. Anh bước tới phòng của con dâu, hỏi vọng vào: “Hạ Cần, con có ở nhà không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.