Chương 2: Chọc Ghẹo Ba Chồng
Tích Nhất
21/11/2023
Hạ Cần nằm trên giường, yếu ớt đáp lại, “Ba đó à? Con đang ở đây, ba cứ vào đi.”
Sau khi đi vào, Lưu Thắng Quân bật đèn thì thấy con dâu vẫn còn nằm trên giường, nếu là mấy hôm trước, nhất định bây giờ cô đã nấu cơm xong rồi.
Đồ trên giường tất cả đều là đồ mới, vẫn còn mang màu đỏ rực như lúc mới kết hôn, Hạ Cần nằm trên giường chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ, yếu ớt không có sức nói, “Ba, hôm nay con ngủ hơi buồn ngủ, ba tự nấu cơm đi nhé?”
Lưu Thắng Quân hỏi con dâu, “Con bị sao à?”
Hạ Cần ngượng ngùng trả lời, “Con tới tháng nên bị đau bụng.”
Chuyện này Lưu Thắng Quân cũng chẳng giúp được, bèn hỏi tiếp, “Con muốn ăn gì?”
Hạ Cần, “Con không muốn ăn uống gì cả, ba có thể nấu chút cháo không? Con nghĩ ăn cháo sẽ đỡ hơn.”
Lưu Thắng Quân gật đầu, “Đồ ăn ba nấu cũng bình thường thôi đấy.”
Hạ Cần, “Có người chịu nấu vì con đã tốt lắm rồi.” Ánh mắt cô đơn cùng giọng nói buồn bã khiến Lưu Thắng Quân vô cùng thương xót, con trai anh mấy ngày nay không ở nhà, chẳng biết đang bận chuyện gì!
Bởi vì trình độ nấu ăn bình thường, nên hương vị cũng chẳng có gì đặc sắc, đây là đánh giá của Lưu Thắng Quân dành cho chính mình. Vợ trước sau khi sinh con không bao lâu thì mất, anh lại là bác sĩ nên không có thời gian chăm con, chỉ đành giao con cho cha mẹ nuôi giúp, còn bản thân thì sống như hồi còn độc thân. Vì nguyên nhân này nên anh cũng từ từ học được cách nấu cơm, nấu chín thì ăn, trước khi gặp được con dâu, anh vẫn cảm thấy cơm trong căn tin bệnh viện khá ngon.
Chỉ đơn giản xào hai món, thấy cháo vẫn còn chưa chín, Lưu Thắng Quân đi vào toilet xả nước cứu thân. Anh vô tình nhìn thấy băng vệ sinh thấm đẫm máu bị vứt trong thùng rác, xem ra lượng máu rất nhiều, khó trách gương mặt nhỏ lại tái nhợt tới vậy.
Anh múc một chén cháo, bưng lên phòng con dâu.
“Ba chờ chút, để con ngồi dậy.”
Hạ Cần khó khăn ngồi dậy, chống hai tay vào đầu giường, lót gối phía sau lưng. Lưu Thắng Quân nhìn thấy khi con dâu ngồi dậy không cẩn thận bị lộ ngực, chỗ mép áo ngủ bị hai cục mềm mềm gạt ra, để lộ bầu vú trắng nõn, mà con dâu lại không ý thức được quần áo mình đang bị gì, Lưu Thắng Quân cũng không tiện nhắc, anh chỉ có thể cố gắng không nhìn.
Hạ Cần bất lực nói: “Ba, đưa chén giùm cho con với.”
Lưu Thắng Quân nhanh chóng đưa chén cháo tới cho Hạ Cần, ai ngờ khi cô nhận được thì cảm thấy nóng quá, theo bản năng định rụt tay về. Lưu Thắng Quân lo lắng cháo sẽ đổ lên người con dâu, anh vội vàng chụp cái chén lại, không cẩn thận bao lấy tay Hạ Cần. Bàn tay nhỏ của cô thật mềm, nhưng hơi lạnh, thảo nào cô sợ nóng.
Hạ Cần cẩn thận rút tay ra, nhìn cha chồng với vẻ xin lỗi, “Xin lỗi nha ba, con không cố ý.”
Lưu Thắng Quân đặt chén cháo xuống bàn trang điểm, nói “Để đó đi, chờ chút nữa nguội rồi con hãy ăn, ba đi ăn cơm đã.”
Hạ Cần nhìn theo bóng lưng ba chồng đi ra khỏi phòng, che lại phần ngực bị hở ra của mình, cười khúc khích.
Cứ hễ vào ngày đầu tiên khi “bà dì” ghé thăm, Hạ Cần luôn đau tới chết đi sống lại, chọc ghẹo ba chồng một chút khiến tâm trạng cô vui vẻ hơn nhiều.
Sau khi đi vào, Lưu Thắng Quân bật đèn thì thấy con dâu vẫn còn nằm trên giường, nếu là mấy hôm trước, nhất định bây giờ cô đã nấu cơm xong rồi.
Đồ trên giường tất cả đều là đồ mới, vẫn còn mang màu đỏ rực như lúc mới kết hôn, Hạ Cần nằm trên giường chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ, yếu ớt không có sức nói, “Ba, hôm nay con ngủ hơi buồn ngủ, ba tự nấu cơm đi nhé?”
Lưu Thắng Quân hỏi con dâu, “Con bị sao à?”
Hạ Cần ngượng ngùng trả lời, “Con tới tháng nên bị đau bụng.”
Chuyện này Lưu Thắng Quân cũng chẳng giúp được, bèn hỏi tiếp, “Con muốn ăn gì?”
Hạ Cần, “Con không muốn ăn uống gì cả, ba có thể nấu chút cháo không? Con nghĩ ăn cháo sẽ đỡ hơn.”
Lưu Thắng Quân gật đầu, “Đồ ăn ba nấu cũng bình thường thôi đấy.”
Hạ Cần, “Có người chịu nấu vì con đã tốt lắm rồi.” Ánh mắt cô đơn cùng giọng nói buồn bã khiến Lưu Thắng Quân vô cùng thương xót, con trai anh mấy ngày nay không ở nhà, chẳng biết đang bận chuyện gì!
Bởi vì trình độ nấu ăn bình thường, nên hương vị cũng chẳng có gì đặc sắc, đây là đánh giá của Lưu Thắng Quân dành cho chính mình. Vợ trước sau khi sinh con không bao lâu thì mất, anh lại là bác sĩ nên không có thời gian chăm con, chỉ đành giao con cho cha mẹ nuôi giúp, còn bản thân thì sống như hồi còn độc thân. Vì nguyên nhân này nên anh cũng từ từ học được cách nấu cơm, nấu chín thì ăn, trước khi gặp được con dâu, anh vẫn cảm thấy cơm trong căn tin bệnh viện khá ngon.
Chỉ đơn giản xào hai món, thấy cháo vẫn còn chưa chín, Lưu Thắng Quân đi vào toilet xả nước cứu thân. Anh vô tình nhìn thấy băng vệ sinh thấm đẫm máu bị vứt trong thùng rác, xem ra lượng máu rất nhiều, khó trách gương mặt nhỏ lại tái nhợt tới vậy.
Anh múc một chén cháo, bưng lên phòng con dâu.
“Ba chờ chút, để con ngồi dậy.”
Hạ Cần khó khăn ngồi dậy, chống hai tay vào đầu giường, lót gối phía sau lưng. Lưu Thắng Quân nhìn thấy khi con dâu ngồi dậy không cẩn thận bị lộ ngực, chỗ mép áo ngủ bị hai cục mềm mềm gạt ra, để lộ bầu vú trắng nõn, mà con dâu lại không ý thức được quần áo mình đang bị gì, Lưu Thắng Quân cũng không tiện nhắc, anh chỉ có thể cố gắng không nhìn.
Hạ Cần bất lực nói: “Ba, đưa chén giùm cho con với.”
Lưu Thắng Quân nhanh chóng đưa chén cháo tới cho Hạ Cần, ai ngờ khi cô nhận được thì cảm thấy nóng quá, theo bản năng định rụt tay về. Lưu Thắng Quân lo lắng cháo sẽ đổ lên người con dâu, anh vội vàng chụp cái chén lại, không cẩn thận bao lấy tay Hạ Cần. Bàn tay nhỏ của cô thật mềm, nhưng hơi lạnh, thảo nào cô sợ nóng.
Hạ Cần cẩn thận rút tay ra, nhìn cha chồng với vẻ xin lỗi, “Xin lỗi nha ba, con không cố ý.”
Lưu Thắng Quân đặt chén cháo xuống bàn trang điểm, nói “Để đó đi, chờ chút nữa nguội rồi con hãy ăn, ba đi ăn cơm đã.”
Hạ Cần nhìn theo bóng lưng ba chồng đi ra khỏi phòng, che lại phần ngực bị hở ra của mình, cười khúc khích.
Cứ hễ vào ngày đầu tiên khi “bà dì” ghé thăm, Hạ Cần luôn đau tới chết đi sống lại, chọc ghẹo ba chồng một chút khiến tâm trạng cô vui vẻ hơn nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.