[Cao H-Np] Huynh Trưởng Vi Phu
Chương 23: Chử Thái Hậu (1)
Đại Phi
09/05/2024
Vào ngày phụ tử Yến gia khải hoàn trở về, vì để biểu lộ hiển vinh, Chử thái hậu đặc biệt lệnh Tề Linh đế dẫn hàng trăm quan viên nghênh đón ở Nam Hoa Môn.
Biên giới phía Bắc và nước Tề giáp nhau, mấy năm liên tục đều phát sinh mâu thuẫn, chiến tranh lớn nhỏ triền miên, gặp phải quân man di, Tề quốc thật đúng là không chiến thắng bao lần. Mà lần này, thuận theo sự hòa hợp giữa hai nước, Chử Thái hậu đã cử sứ đoàn đến đàm đạo, nhưng sứ đoàn tám mươi bốn người lại bị quân man di tàn sát dã man, trong đó có ba vị khanh đại phu truyền tin tức về Tề quốc, Chử vừa nhận được tin, liền nổi trận lôi đình.
[khanh đại phu: chức quan thời xưa]
Hoài m hầu Yến Vinh làm chủ soái và thế tử Yến Cảnh phó soái chỉ huy quân Yến gia bình định vùng biên giới phía Bắc, cứ nghĩ cuộc chiến này có thể mất đến hai hoặc ba năm, nhưng chỉ không ngờ tới, mới gần nửa năm, đại quân đã đánh đến tận lãnh thổ Bắc Cương!
Đây có lẽ là trận chiến thắng lớn nhất của nước Tề trong hơn 30 năm.
Yến Loan được người hầu thay bộ lễ phục do Vĩnh Khang công chúa mới đưa tới, người dân Tề quốc chú trọng màu son, và họ thường diện y phục màu đỏ hoặc trắng vào những dịp yến hội trọng đại, mà lúc này Yến Loan tà áo màu sương xanh thẫm, hoàn toàn không phù hợp với quy củ.
"Mẫu thân có chắc là muốn ta mặc cái này?"
Ma ma đang gắn những viên ngọc quý trên thắt lưng nàng, ngón tay lướt qua hoa văn trang trí phức tạp trên hạt trân châu nhỏ, miệng không khỏi cười cười,
"Nữ tử quyền quý bây giờ đều chạy theo cái đẹp, chỗ nào còn theo khuôn phép, lão nô thấy Ông Chủ mặc chiếc váy này vẫn là thích hợp nhất."
Vĩnh Khang công chúa yêu thích kiểu trang phục của Yến quốc, eo lưng khoét sâu và tay áo thiết kế rộng. Yến Loan vừa mặc lên người, liền lộ ra thân hình yểu điệu linh lung, bước đi tựa như ánh trăng phản chiếu trên mặt nước, nhẹ nhàng và mê hoặc.
Tuy nhiên Yến Loan đã sớm phát hiện ra vấn đề mới, váy kiểu dáng này ngoại trừ khoe eo, còn khoe ngực! Dù nàng mới mười ba tuổi, nhưng đôi đỉnh ngọc bích trên ngực nàng tròn trịa hơn mấy lần so với nữ nhân cùng tuổi, phía trước lộ ra xương quai xanh tinh xảo, chiếc vòng cổ bằng ngọc kiểu dáng bông hoa màu trắng chuyển động lên xuống theo sự nhấp nhô của khuôn ngực, khiến người khác nhìn vào đều phải nóng mắt.
Kiểu dáng này là do trưởng chủ cố ý thay đổi, phong cách nước Yến cũng thoáng hơn, vạt áo phía trước thường trễ đến đầu vai."
Ma ma nhận ra Yến Loan do dự, nhanh chóng giải thích vài câu.
Hiện tại, đây là về phong cách ăn mặc phổ biến, và không trói buộc nữ tử quá nhiều trong việc ăn mặc tiết kiệm.
Yến Loan gật đầu, yến hội hôm nay người nhà họ Yến mới là nhân vật chính, thân là Mật Dương Ông Chủ, công chúa Vĩnh Khang hơn ai hết hiểu rất rõ cách ăn mặc của nhi nữ mình.
"Yến Phi có đến không?"
Ma ma cầm ngọc bội sững sờ một chút, chợt nhớ ra cái gì đó, chậm rãi trả lời,
"Ông Chủ sợ còn chưa biết, hôm đó hồi phủ lão nô đã bẩm báo sự tình lên trưởng chủ, thứ nghiệt chủng đã được đưa đến Chử gia ngay đêm hôm đó, đến nay cũng không có tin tức, đoán chừng đã trở thành thiếp thất."
Yến Phi thân phận đặc biệt, Vĩnh Khang công chúa không làm lớm chuyện, giữ lại một mạng đem người ném tới Chử quốc cữu phủ đã xem như khai ân. Mà Chử gia cũng không phải ngu ngốc, thứ nữ bị đuổi đi, cũng không có lời xác nhận cũng biết là hạng phế nhân, nên qua loa cho cái danh phận thiếp thất, sợ làm quá lại khiến Vĩnh Khang công chúa chán ghét.
Mà những việc vặt vãnh, Vĩnh Khang công chúa cố ý không cho ái nữ biết, cho nên Yến Loan đến bây giờ mới hiểu Yến Phi không còn trong phủ.
"Thiếp thất? Được rồi, chúng ta đi thôi."
Yến Loan cũng không phải thánh mẫu, lời nói ra trong miệng của Yến Phi ngày hôm đó thật sự chấn động, nếu không phải Chử Mông nhát gan, Yến Loan còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa, người còn sống cũng coi là may mắn của nàng.
Biên giới phía Bắc và nước Tề giáp nhau, mấy năm liên tục đều phát sinh mâu thuẫn, chiến tranh lớn nhỏ triền miên, gặp phải quân man di, Tề quốc thật đúng là không chiến thắng bao lần. Mà lần này, thuận theo sự hòa hợp giữa hai nước, Chử Thái hậu đã cử sứ đoàn đến đàm đạo, nhưng sứ đoàn tám mươi bốn người lại bị quân man di tàn sát dã man, trong đó có ba vị khanh đại phu truyền tin tức về Tề quốc, Chử vừa nhận được tin, liền nổi trận lôi đình.
[khanh đại phu: chức quan thời xưa]
Hoài m hầu Yến Vinh làm chủ soái và thế tử Yến Cảnh phó soái chỉ huy quân Yến gia bình định vùng biên giới phía Bắc, cứ nghĩ cuộc chiến này có thể mất đến hai hoặc ba năm, nhưng chỉ không ngờ tới, mới gần nửa năm, đại quân đã đánh đến tận lãnh thổ Bắc Cương!
Đây có lẽ là trận chiến thắng lớn nhất của nước Tề trong hơn 30 năm.
Yến Loan được người hầu thay bộ lễ phục do Vĩnh Khang công chúa mới đưa tới, người dân Tề quốc chú trọng màu son, và họ thường diện y phục màu đỏ hoặc trắng vào những dịp yến hội trọng đại, mà lúc này Yến Loan tà áo màu sương xanh thẫm, hoàn toàn không phù hợp với quy củ.
"Mẫu thân có chắc là muốn ta mặc cái này?"
Ma ma đang gắn những viên ngọc quý trên thắt lưng nàng, ngón tay lướt qua hoa văn trang trí phức tạp trên hạt trân châu nhỏ, miệng không khỏi cười cười,
"Nữ tử quyền quý bây giờ đều chạy theo cái đẹp, chỗ nào còn theo khuôn phép, lão nô thấy Ông Chủ mặc chiếc váy này vẫn là thích hợp nhất."
Vĩnh Khang công chúa yêu thích kiểu trang phục của Yến quốc, eo lưng khoét sâu và tay áo thiết kế rộng. Yến Loan vừa mặc lên người, liền lộ ra thân hình yểu điệu linh lung, bước đi tựa như ánh trăng phản chiếu trên mặt nước, nhẹ nhàng và mê hoặc.
Tuy nhiên Yến Loan đã sớm phát hiện ra vấn đề mới, váy kiểu dáng này ngoại trừ khoe eo, còn khoe ngực! Dù nàng mới mười ba tuổi, nhưng đôi đỉnh ngọc bích trên ngực nàng tròn trịa hơn mấy lần so với nữ nhân cùng tuổi, phía trước lộ ra xương quai xanh tinh xảo, chiếc vòng cổ bằng ngọc kiểu dáng bông hoa màu trắng chuyển động lên xuống theo sự nhấp nhô của khuôn ngực, khiến người khác nhìn vào đều phải nóng mắt.
Kiểu dáng này là do trưởng chủ cố ý thay đổi, phong cách nước Yến cũng thoáng hơn, vạt áo phía trước thường trễ đến đầu vai."
Ma ma nhận ra Yến Loan do dự, nhanh chóng giải thích vài câu.
Hiện tại, đây là về phong cách ăn mặc phổ biến, và không trói buộc nữ tử quá nhiều trong việc ăn mặc tiết kiệm.
Yến Loan gật đầu, yến hội hôm nay người nhà họ Yến mới là nhân vật chính, thân là Mật Dương Ông Chủ, công chúa Vĩnh Khang hơn ai hết hiểu rất rõ cách ăn mặc của nhi nữ mình.
"Yến Phi có đến không?"
Ma ma cầm ngọc bội sững sờ một chút, chợt nhớ ra cái gì đó, chậm rãi trả lời,
"Ông Chủ sợ còn chưa biết, hôm đó hồi phủ lão nô đã bẩm báo sự tình lên trưởng chủ, thứ nghiệt chủng đã được đưa đến Chử gia ngay đêm hôm đó, đến nay cũng không có tin tức, đoán chừng đã trở thành thiếp thất."
Yến Phi thân phận đặc biệt, Vĩnh Khang công chúa không làm lớm chuyện, giữ lại một mạng đem người ném tới Chử quốc cữu phủ đã xem như khai ân. Mà Chử gia cũng không phải ngu ngốc, thứ nữ bị đuổi đi, cũng không có lời xác nhận cũng biết là hạng phế nhân, nên qua loa cho cái danh phận thiếp thất, sợ làm quá lại khiến Vĩnh Khang công chúa chán ghét.
Mà những việc vặt vãnh, Vĩnh Khang công chúa cố ý không cho ái nữ biết, cho nên Yến Loan đến bây giờ mới hiểu Yến Phi không còn trong phủ.
"Thiếp thất? Được rồi, chúng ta đi thôi."
Yến Loan cũng không phải thánh mẫu, lời nói ra trong miệng của Yến Phi ngày hôm đó thật sự chấn động, nếu không phải Chử Mông nhát gan, Yến Loan còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa, người còn sống cũng coi là may mắn của nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.