[Cao H-Np] Huynh Trưởng Vi Phu

Chương 22: Khương Phúc Viện (2)

Đại Phi

09/05/2024

Yến Loan buông tay, phải cảm ơn vì Khương Sa Sa đã không trả lại tất cả những kiến ​​thức còn lại cho thầy.

"Này, Hoàng đế Tề Vũ? Hiện tại chúng ta đang ở Bắc Tề, hoàng đế chính là Tề Linh ... cậu, đừng nói cậu là? Trời ạ, tớ cảm thấy chúng ta có thể tìm biện pháp quay về."

Khương Phúc Viện ôm đầu, nàng dù mù lịch sử, nhưng các sự kiện lịch sử liên quan Yến Loan, nàng có biết một chút.

"Yến Cảnh sắp trở lại, tớ thật sự không hề có hứng thú với loạn luân."

Khương Phúc Viện cười,

"Chẳng phải cậu nói vị hoàng đế bá đạo đó là một mỹ nam tử? Hay là cứ thuận theo tự nhiên, nghĩ nhiều làm gì, chẳng phải người Ai Cập cổ đại, tất cả huynh, muội, ... cũng đều quan hệ như vậy...."

Yến Loan hừ lạnh, nàng không quên Khương Sa Sa trong giờ học lịch sử trước đây luôn tự tưởng tượng ra những cảnh dâm dục, là một fan trung thành của anh chị em loạn luân...

"Được rồi, đừng lo lắng, chúng ta đều biết lịch sử. Đây là con át chủ bài lớn nhất của cậu. Chỉ cần cậu hạn chế tiếp xúc với Yến Cảnh, đợi đến tuổi cập kê, nhanh chóng tìm một mỹ nam kết hôn. Hắn cũng chỉ có thể nhìn cậu rời đi."

Quả thật, ý tưởng này cũng giống như những gì Yến Loan đang nghĩ, trước mắt đây là lối thoát duy nhất."

"Đó là cách duy nhất. Này, cậu ở tại Khương gia có tốt không?"

Yến Loan nhướng mày nhìn Khương Phúc Viện, cả hai người đang nằm trên một chiếc gối trên giường,nhận ra mình đã hỏi hơi nhiều.



"Rất tốt, cha mẹ thương yêu, anh em hòa thuận, tớ nói một cũng không ai dám nói hai, nhìn cậu cũng không tệ nha, nghe nói Vĩnh Khang công chúa thương nhất chính là tiểu nhi nữ. Chỉ cần nũng nịu vài câu, liền có ngay cả sơn trang."

Năm đó ông chúa Vĩnh Khang xuất giá, hoàng đế Tề Minh đã viết tặng hơn phân nửa Hoàng Trang ở ngoại ô kinh thành làm của hồi môn cho công chúa, tất cả đều là vườn thượng uyển, cũng khó trách Khương Sa Sa lại có chút ghen tị.

Yến Loan suy nghĩ một chút, liền nhìn sang người bên cạnh nói:

"Yến Cảnh ba ngày nữa sẽ trở lại. Sau yến tiệc, chúng ta hãy đi đi, vừa vặn có thể tránh hắn."

......

Đáng tiếc Khương Phúc Viện là theo Khương phu nhân đến đây, không bao lâu liền phải lên đường hồi phủ, Yến Loan đứng tại cửa phủ đưa tiễn người bạn lưu luyến không rời, hơn nửa ngày mới chịu quay về Phương Hoa quán.

Không may, đi được nửa đường, nàng gặp Yến Đạo đang luyện võ, trong mùa hè oi ả, hắn một tay cầm một thanh trường kiếm, tay kia khoác áo choàng gấm, trên người chỉ mặc bộ y phục màu nâu đơn giản, đai lưng nới rộng, lộ ra một mảng lớn cơ ngực cường tráng, mồ hôi túa trên trán thấm ướt xuống tóc đen, dọc theo khuôn mặt lạnh lùng, nghiêm nghị, rơi vào khuôn ngực bên trong lớp áo...

Yến Loan vô thức che mũi lại, nàng trước đây từng thích nhất những nam nhi cuồng dã như thế này!

Một cơn gió nhẹ thổi qua lớp vải đơn bạc, dính sát vóc dáng cường tráng, mơ hồ ẩn hiện phần hông mạnh mẽ và cơ bụng sáu múi, đủ để khiến một nữ tử phải thét lên.

"Nhị, nhị ca"



Không biết vì sao, Yến Loan nói chuyện lại không lưu loát, âm thanh yêu kiều nghe như khó thở.

Yến Đạo chớp chớp mày kiếm, nhìn khuôn mặt nhỏ ửng hồng không thể giải thích được của Yến Loan, lại cúi đầu nhìn xuống cơ ngực trần trụi hơn phân nửa của mình, hắn thoáng chốc hiểu ra điều gì đó. Chân khẽ nhúc nhích, bước đến trước mặt Yến Loan, cơ thể chuyển động vô ý làm giọt mồ hôi rơi xuống vạt áo phía trước.

Yến Loan ngây người, nhìn chằm chằm động tác mạnh mẽ của hắn, đôi mắt đẹp thất thần lưu lạc trên cơ ngực, tâm như khẽ động, nhịp tim cũng run rẫy đập mạnh trong ngực.

Khuôn miệng luôn lạnh lùng của Yến Đạo bất chợt cong lên ý cười, làn da trắng sứ không tì vết của thiếu nữ lúc này lại diễm lệ và kiều mị như hoa đào tháng ba, sắc đỏ mê người đã lan đến tận mang tai.

"Loan nhi?"

Giọng nói trầm thấp của nam nhân bên tai Yến Loan nổ tung, giống như tiếng sét đánh, kéo thiếu nữ lạc đường trở lại thực tại, sau khi định thần lại, nàng tay chân có chút luống cuống, bối rối trốn tránh ánh mắt hắn.

"Khụ khụ, nhị ca, muội có việc đi trước!"

Nhìn bóng dáng mảnh mai của thiếu nữ hoảng hốt bỏ trốn, trong phút chốc, Yến Đạo ánh mắt hung ác nham hiểm, cũng may Yến Loan chạy nhanh. Vừa cởi bỏ chiếc áo choàng gấm đang cầm trên tay, bên trong lớp vải y phục, gốc rễ nam nhi đã cương cứng đến mức dọa người, dựng thẳng đứng chống lên đũng quần.

Mà Yến Loan, người vừa chạy về Phương Hoa quán, tay che kín khuôn mặt mình, lăn lộn trên chiếc giường dài mát lạnh.

"A!"

Thật khủng khiếp, nàng thế mà nhìn nhị ca ca đến suýt chảy cả máu mũi!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ma
Nguyên Tôn

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện [Cao H-Np] Huynh Trưởng Vi Phu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook