[Cao H-Np] Huynh Trưởng Vi Phu
Chương 17: Hoàng Đế Tề Linh (1)
Đại Phi
09/05/2024
Yến Loan không thể nghe thêm nữa, liền cùng ma ma nhanh chóng rời khỏi khu rừng, lúc đi tới ven hồ Lệ Thủy, nhìn thấy suối nước xanh biếc thanh tịnh, nàng tìm một chỗ ngồi xuống, phớt lờ vẻ mặt hoảng sợ của ma ma, lập tức cởi bỏ giày thêu cùng tất chân, sau đó ngâm đôi chân nhỏ trắng nõn vào trong hồ nước.
"Ông Chủ, làm vậy là không hợp lý, lỡ bị người khác nhìn thấy......"
"Ma ma đừng lo lắng, đi bộ nhiều như vậy, giờ được ngâm chân trong hồ thật sự rất thoải mái nha~."
Suối nước giữa mùa hè trong veo và mát lạnh, Yến Loan vui vẻ, tinh nghịch vẫy chân trong hồ, chợt nhớ lại chuyện của Yến Phi, nàng khẽ nhíu mày.
"Đợi trở về phủ, lão nô nhất định phải bẩm báo việc này cho trưởng chủ, Yến Phi này được giữ lại một mạng còn không biết cảm tạ, ba lần bốn lượt rắp tâm hãm hại Ông Chủ, chỉ e là không thể lưu lại."
Trưởng chủ là danh xưng tôn kính đối với Vĩnh Khang công chúa. Sau khi Minh đế băng hà, Thuận đế liền đăng cơ, tỷ ruột của ông là Vĩnh Khang công chúa liền được phong làm trưởng công chúa. Tuy nhiên, sau khi đăng cơ không được bao lâu, Thuận đế cũng băng hà, và kế vị là Tề Linh đế, hoàng cô Vĩnh Khang trưởng công chúa liền trở thành đại trưởng công chúa, từ đó trên dưới triều đình đều tôn nàng là trưởng chủ.
[hoàng cô: cô của vua]
Yến Loan không phải một người mưu mô, vì vậy việc giao Yến Phi cho mẫu thân nàng xử lý là lựa chọn tốt nhất, Yến Loan không nói gì, chỉ lặng lẽ gật đầu, nhìn mặt nước yên tĩnh, nàng buồn chán đung đưa chân trong hồ, đột nhiên một cơn gió mát lạnh thoảng qua.
"Gió ở thung lũng này thật là mát."
Nhìn Yến Loan co rúm lại, ma ma nhớ tới trong kiệu có chuẩn bị áo khoác, vội nói:
"Ông Chủ chờ chút, lão nô đi lấy thêm y phục cho người, thung lũng này không giống bên ngoài, rất dễ bị cảm lạnh."
"Làm phiền ma ma!"
Khe núi yên tĩnh, tiếng chim hót vui tai, hương hoa thơm ngát hoàn toàn khác xa một Hoài m Hầu phủ trang trọng và uy nghiêm, xuyên đến đây vài ngày Yến Loan rốt cục cũng được thả lỏng một lần, hai tay gối đầu nằm trên một bãi cỏ mềm.
Bầu trời thoáng đãng và không bị ô nhiễm, so với hiện thì chính là đẹp.
Nhìn đám mây trắng tĩnh lặng tụ tán nơi phía chân trời, Yến Loan thoải mái dễ chịu nằm nghỉ dưới bóng cây, vô tình liền ngủ thiếp đi, cũng không biết trải qua bao lâu, nàng mơ hồ cảm giác có vật gì đó đang di chuyển trên môi và má mình, mang theo mùi hương của cỏ, còn có một tia mơ hồ nguy hiểm......
Nàng vô thức mở mắt ra, gương mặt biến sắc, chẳng biết lúc nào nàng đã từ bãi cỏ ngủ ở trong ngực nam nhân, mà nam nhân này lại là Yến Đạo!
"Á, nhị ca! Huynh là.. làm sao...... hu...huynh mau thả muội xuống đi."
Mặc dù đây không phải lần đầu nàng nằm trong ngực Yến Đạo, nhưng nhìn gương mặt lạnh băng của hắn, và eo thon bị đôi tay như thiêu đốt siết chặt, nàng không khỏi khẩn trương, lời nói lắp ba lắp bắp, liền muốn từ giữa hai chân hắn bò xuống.
"Ông Chủ, làm vậy là không hợp lý, lỡ bị người khác nhìn thấy......"
"Ma ma đừng lo lắng, đi bộ nhiều như vậy, giờ được ngâm chân trong hồ thật sự rất thoải mái nha~."
Suối nước giữa mùa hè trong veo và mát lạnh, Yến Loan vui vẻ, tinh nghịch vẫy chân trong hồ, chợt nhớ lại chuyện của Yến Phi, nàng khẽ nhíu mày.
"Đợi trở về phủ, lão nô nhất định phải bẩm báo việc này cho trưởng chủ, Yến Phi này được giữ lại một mạng còn không biết cảm tạ, ba lần bốn lượt rắp tâm hãm hại Ông Chủ, chỉ e là không thể lưu lại."
Trưởng chủ là danh xưng tôn kính đối với Vĩnh Khang công chúa. Sau khi Minh đế băng hà, Thuận đế liền đăng cơ, tỷ ruột của ông là Vĩnh Khang công chúa liền được phong làm trưởng công chúa. Tuy nhiên, sau khi đăng cơ không được bao lâu, Thuận đế cũng băng hà, và kế vị là Tề Linh đế, hoàng cô Vĩnh Khang trưởng công chúa liền trở thành đại trưởng công chúa, từ đó trên dưới triều đình đều tôn nàng là trưởng chủ.
[hoàng cô: cô của vua]
Yến Loan không phải một người mưu mô, vì vậy việc giao Yến Phi cho mẫu thân nàng xử lý là lựa chọn tốt nhất, Yến Loan không nói gì, chỉ lặng lẽ gật đầu, nhìn mặt nước yên tĩnh, nàng buồn chán đung đưa chân trong hồ, đột nhiên một cơn gió mát lạnh thoảng qua.
"Gió ở thung lũng này thật là mát."
Nhìn Yến Loan co rúm lại, ma ma nhớ tới trong kiệu có chuẩn bị áo khoác, vội nói:
"Ông Chủ chờ chút, lão nô đi lấy thêm y phục cho người, thung lũng này không giống bên ngoài, rất dễ bị cảm lạnh."
"Làm phiền ma ma!"
Khe núi yên tĩnh, tiếng chim hót vui tai, hương hoa thơm ngát hoàn toàn khác xa một Hoài m Hầu phủ trang trọng và uy nghiêm, xuyên đến đây vài ngày Yến Loan rốt cục cũng được thả lỏng một lần, hai tay gối đầu nằm trên một bãi cỏ mềm.
Bầu trời thoáng đãng và không bị ô nhiễm, so với hiện thì chính là đẹp.
Nhìn đám mây trắng tĩnh lặng tụ tán nơi phía chân trời, Yến Loan thoải mái dễ chịu nằm nghỉ dưới bóng cây, vô tình liền ngủ thiếp đi, cũng không biết trải qua bao lâu, nàng mơ hồ cảm giác có vật gì đó đang di chuyển trên môi và má mình, mang theo mùi hương của cỏ, còn có một tia mơ hồ nguy hiểm......
Nàng vô thức mở mắt ra, gương mặt biến sắc, chẳng biết lúc nào nàng đã từ bãi cỏ ngủ ở trong ngực nam nhân, mà nam nhân này lại là Yến Đạo!
"Á, nhị ca! Huynh là.. làm sao...... hu...huynh mau thả muội xuống đi."
Mặc dù đây không phải lần đầu nàng nằm trong ngực Yến Đạo, nhưng nhìn gương mặt lạnh băng của hắn, và eo thon bị đôi tay như thiêu đốt siết chặt, nàng không khỏi khẩn trương, lời nói lắp ba lắp bắp, liền muốn từ giữa hai chân hắn bò xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.