Chương 12:
Niệm Niệm Bất Vong
13/10/2024
Mà Cố Bắc Dã từ nhỏ đã phản nghịch, Cố Thần Quang càng quản hắn càng làm tới, dần dà, Cố Thần Quang liền kệ hắn. Mà hiện tại hắn hối hận nhất là lúc trước giao Giang Tuyết Nịnh cho đứa con trai này, bất quá cô gái của hắn hắn sẽ không để cho Cố Bắc Dã chạm vào.
Cố gia hiện tại mỗi ngày về nhà cũng chỉ có hai người Giang Tuyết Nịnh cùng Cố Thần Quang, Cố Bắc Dã ở bên ngoài phóng túng đến không có tiền mới về nhà. Không có biện pháp, Cố Thần Quang chưa bao giờ nghe điện thoại của hắn, không trở lại thì hắn căn bản không liên hệ được với ba của mình, Cố Thần Quang cũng không có khả năng chủ động đưa tiền cho hắn.
Hôm nay trên bàn cơm chỉ có hai người, cùng bình thường không có gì khác nhau, tuy rằng quá mức yên lặng nhưng ánh mắt hai người thường xuyên chạm nhau làm không khí có chút ấm áp lại có chút ái muội.
“Ba con đã trở về, chú Trung, tôi còn chưa ăn cơm, lấy cho tôi chén đũa “
Người còn chưa tới, âm thanh đã tới trước, theo thanh âm tiến vào là một người đàn ông diện mạo soái khí cùng chút tự phụ của người trẻ tuổi, trên mặt treo nụ cười nở rộ như hoa cúc.
“Ba, vợ yêu quý, mọi người có nhớ con không?” Đối với tên da mặt dày này hai người đều đã quen, tiếp tục ưu nhã ăn cơm.
Cố Bắc Dã cũng không ngại, chính mình cầm chén đũa lên ăn, hoàn toàn không cảm thấy xấu hổ, liền chính hắn cũng không biết bắt đầu từ khi nào không biết xấu hổ là gì. Hắn không có mục tiêu, cũng chưa từng để ý đến cái gì.
Từ khi hiểu chuyện, cái gia đình này chính là lạnh như băng, hắn hai hắn thực ưu tú, cho nên hắn cũng bị so sánh không ít. Trước ra hắn rất chán ghét như vậy nhưng sau này hắn không để ý ánh mắt của bất luận kẻ nào, chỉ cần hắn họ Cố, chỉ cần hắn là con trai Cố Thần Quang, đời này hắn không cần quan tâm bất kỳ thứ gì cho mệt.
Vợ của hắn cũng là ba hắn bắt cưới, đối với hôn nhân, hắn từ trước tới nay không kỳ vọng gì, ngược lại cảm thấy bị trói buộc. Cho nên sự thờ ơ của Giang Tuyết Nịnh khiến hắn thực vừa lòng, hắn cảm thấy cô không phiền toái, thứ gọi là tình yêu từ trước tới giờ hắn đều không tin.
Sau khi ăn xong Giang Tuyết Nịnh theo thói quen đi bộ trong vườn, mà người chồng rẻ rúng kia của cô cũng theo lệ thường tìm ba hắn đòi tiền, vẫn là bộ dạng cũ, nhưng lại có chút gì đó khác lạ.
Thư phòng.
“Ba, cho con tiền tiêu vặt tháng này đi.” Cố Bắc Dã tay nhét túi quần, một bộ cà lơ phất phơ, Cố Thần Quang lười không thèm để ý đến hắn, chính mình cầm một phần văn kiện phê duyệt.
“Muốn tiền?” Đầu cũng chưa nâng lên chỉ hỏi một câu.
“Ba người hỏi những lời này không phải vô nghĩa hay sao.” Cố Bắc Dã có chút kinh ngạc, cũng có một tia thấp thỏm, ba hắn thường ngày đều không cùng hắn nhiều lời, đều là đưa tiền luôn để hắn mau biến đi, để khỏi chướng mắt, hôm nay giống như có đôi chút khác lạ.
“Tôi đã sai người đặt vé máy bay đi Pháp cho cậu, ngày mai cậu liền qua chỗ hắn cậu, tôi đã cùng hắn nói trước. Cậu không đi cũng được, tôi sẽ cho đóng băng hết tài khoản của cậu.” Cố Bắc Dã liền cảm thấy không khí như lạnh xuống, ba hắn đây là làm sao vậy, không phải đã sớm từ bỏ hắn hay sao? Hôm nay lại làm sao đây??
Cố gia hiện tại mỗi ngày về nhà cũng chỉ có hai người Giang Tuyết Nịnh cùng Cố Thần Quang, Cố Bắc Dã ở bên ngoài phóng túng đến không có tiền mới về nhà. Không có biện pháp, Cố Thần Quang chưa bao giờ nghe điện thoại của hắn, không trở lại thì hắn căn bản không liên hệ được với ba của mình, Cố Thần Quang cũng không có khả năng chủ động đưa tiền cho hắn.
Hôm nay trên bàn cơm chỉ có hai người, cùng bình thường không có gì khác nhau, tuy rằng quá mức yên lặng nhưng ánh mắt hai người thường xuyên chạm nhau làm không khí có chút ấm áp lại có chút ái muội.
“Ba con đã trở về, chú Trung, tôi còn chưa ăn cơm, lấy cho tôi chén đũa “
Người còn chưa tới, âm thanh đã tới trước, theo thanh âm tiến vào là một người đàn ông diện mạo soái khí cùng chút tự phụ của người trẻ tuổi, trên mặt treo nụ cười nở rộ như hoa cúc.
“Ba, vợ yêu quý, mọi người có nhớ con không?” Đối với tên da mặt dày này hai người đều đã quen, tiếp tục ưu nhã ăn cơm.
Cố Bắc Dã cũng không ngại, chính mình cầm chén đũa lên ăn, hoàn toàn không cảm thấy xấu hổ, liền chính hắn cũng không biết bắt đầu từ khi nào không biết xấu hổ là gì. Hắn không có mục tiêu, cũng chưa từng để ý đến cái gì.
Từ khi hiểu chuyện, cái gia đình này chính là lạnh như băng, hắn hai hắn thực ưu tú, cho nên hắn cũng bị so sánh không ít. Trước ra hắn rất chán ghét như vậy nhưng sau này hắn không để ý ánh mắt của bất luận kẻ nào, chỉ cần hắn họ Cố, chỉ cần hắn là con trai Cố Thần Quang, đời này hắn không cần quan tâm bất kỳ thứ gì cho mệt.
Vợ của hắn cũng là ba hắn bắt cưới, đối với hôn nhân, hắn từ trước tới nay không kỳ vọng gì, ngược lại cảm thấy bị trói buộc. Cho nên sự thờ ơ của Giang Tuyết Nịnh khiến hắn thực vừa lòng, hắn cảm thấy cô không phiền toái, thứ gọi là tình yêu từ trước tới giờ hắn đều không tin.
Sau khi ăn xong Giang Tuyết Nịnh theo thói quen đi bộ trong vườn, mà người chồng rẻ rúng kia của cô cũng theo lệ thường tìm ba hắn đòi tiền, vẫn là bộ dạng cũ, nhưng lại có chút gì đó khác lạ.
Thư phòng.
“Ba, cho con tiền tiêu vặt tháng này đi.” Cố Bắc Dã tay nhét túi quần, một bộ cà lơ phất phơ, Cố Thần Quang lười không thèm để ý đến hắn, chính mình cầm một phần văn kiện phê duyệt.
“Muốn tiền?” Đầu cũng chưa nâng lên chỉ hỏi một câu.
“Ba người hỏi những lời này không phải vô nghĩa hay sao.” Cố Bắc Dã có chút kinh ngạc, cũng có một tia thấp thỏm, ba hắn thường ngày đều không cùng hắn nhiều lời, đều là đưa tiền luôn để hắn mau biến đi, để khỏi chướng mắt, hôm nay giống như có đôi chút khác lạ.
“Tôi đã sai người đặt vé máy bay đi Pháp cho cậu, ngày mai cậu liền qua chỗ hắn cậu, tôi đã cùng hắn nói trước. Cậu không đi cũng được, tôi sẽ cho đóng băng hết tài khoản của cậu.” Cố Bắc Dã liền cảm thấy không khí như lạnh xuống, ba hắn đây là làm sao vậy, không phải đã sớm từ bỏ hắn hay sao? Hôm nay lại làm sao đây??
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.