[Cao H] Thánh Tăng Xin Dừng Chân
Chương 23:
LÊ HẢI MẠT
19/09/2024
“Dường như cũng đâu có hơn hai tên tửu nô* này của ta là bao, đúng không?” Hoàng tử Khổng tước âu yếm gương mặt một thiếu niên, mặt lộ vẻ si mê.
(*) tửu nô: nô ɭệ hầu rượu
Một thiếu niên bên kia không cam lòng tiến lên, ngậm nửa ly rượu ngon trong miệng, mớm vào miệng cho hoàng tử.
Chuyện này…
Sí Nhi lớn như vậy cũng mới trải nghiệm cảm giác hôn môi lần đầu tiên dưới sự dạy dỗ đêm trước của tăng nhân, nào đã thấy hai tên nam tử điệu bộ thân mật miệng đối miệng trước mặt mọi người bao giờ?
Nàng cúi đầu, nhìn nửa đoạn cẳng chân trắng nhỏ lộ ra ngoài của mình.
Phục sức* trang điểm Lâu Lan này tuy hoa lệ nhưng hơi hở hang. Không chỉ chân, eo, mà thậm chí là ngực cũng lộ ra một chút…
(*) Phục sức = trang phục + trang sức
Ngay khi Sí Nhi thất thần, có thị giả* đột nhiên vào báo――
(*) Thị giả là cách gọi người hầu trong truyện này
“Hoàng tử điện hạ tôn kính, cửa cung điện có một vị tăng nhân cầu kiến.”
Tăng nhân?
Hai chữ này lọt vào tai Sí Nhi liền không chịu đi ra nữa!
Các loại suy nghĩ trong đầu xoay chuyển vài vòng, nhưng cuối cùng nàng vẫn tự nói với mình, thiên hạ có biết bao tăng lữ chứ, có lẽ tôn giáo thịnh hành trong thành Lâu Lan, đâu thể khéo đến mức nàng gặp đúng “vị kia” được?
Tuy là nghĩ như vậy, thế nhưng nghe được câu nói xem thường “Tăng nhân cái gì? Đuổi đi!” của vương tử Lâu Lan, Sí Nhi vẫn cảm thấy căng thẳng trong lòng, cứ như chỉ sợ bỏ lỡ cơ duyên gặp lại người kia.
“Hắn nói, hắn đến… bắt yêu.” Thị giả này do dự một chút, vẫn cẩn thận bẩm báo.
Bắt, bắt yêu? Tại sao, dường như lý do thoái thác hoang đường này lại có vẻ quen tai?
“Bắt yêu cái gì? Hoang đường… Cho hắn vào đi.” Khóe môi vương tử Lâu Lan nổi lên nụ cười lạnh không để bụng, “Còn vị đại tiểu thư tộc Hắc Vũ này… Để nàng mang khăn che mặt, đến đây hầu hạ ta uống rượu."
Hầu hạ?
Nàng lưu lạc thành nữ nô rồi sao?
Mạng che mặt tinh xảo mau chóng che khuất gương mặt nhỏ mỹ lệ trắng nõn của Sí Nhi, nàng hơi do dự, vẫn ngoan ngoãn ra phía sau vương tử. Hai gã thiếu niên vừa rồi cũng đứng dậy, một trái một phải hầu hạ đứng đắn.
Lúc tăng nhân được mời tiến vào, Sí Nhi cảm giác được rõ ràng ánh mắt ba người bên cạnh sáng lên trong nháy mắt.
Hắn… Quả thực là hắn!
Khuôn mặt trang nghiêm mà khó nén vẻ lạnh lùng, tuấn mỹ khiến bất cứ kẻ nào cũng không khỏi liếc nhìn.
Thời khắc này, Sí Nhi cũng nín thở nhưng không che giấu được nhịp tim cuồng loạn!
Sao, sao hắn cũng tới nơi này…
Thị giả hoặc nữ quan khác trong điện đã nhỏ giọng bàn tán xa xa.
Tăng nhân chưa để ý ánh mắt bất kỳ kẻ nào, đi thẳng tới chỗ ngồi năm bước phía trước của vương tử, cả đường thần sắc bình tĩnh, mắt nhìn thẳng――
Dường như cung điện vàng son lộng lẫy chỉ là mây trôi đối với hắn… Mỹ nhân cả điện vây quanh, đối với hắn càng như rác rưởi, không đáng lãng phí một ánh mắt!
“Xin hỏi vị… Cao tăng này đến từ đâu?” Vương tử Lâu Lan đứng dậy khỏi ghế vàng, tiến lên một bước, đánh giá tăng nhân vẻ mặt tuấn mỹ hờ hững, không khỏi thu lại ba phần dáng vẻ hung hăng càn quấy vừa rồi.
(*) tửu nô: nô ɭệ hầu rượu
Một thiếu niên bên kia không cam lòng tiến lên, ngậm nửa ly rượu ngon trong miệng, mớm vào miệng cho hoàng tử.
Chuyện này…
Sí Nhi lớn như vậy cũng mới trải nghiệm cảm giác hôn môi lần đầu tiên dưới sự dạy dỗ đêm trước của tăng nhân, nào đã thấy hai tên nam tử điệu bộ thân mật miệng đối miệng trước mặt mọi người bao giờ?
Nàng cúi đầu, nhìn nửa đoạn cẳng chân trắng nhỏ lộ ra ngoài của mình.
Phục sức* trang điểm Lâu Lan này tuy hoa lệ nhưng hơi hở hang. Không chỉ chân, eo, mà thậm chí là ngực cũng lộ ra một chút…
(*) Phục sức = trang phục + trang sức
Ngay khi Sí Nhi thất thần, có thị giả* đột nhiên vào báo――
(*) Thị giả là cách gọi người hầu trong truyện này
“Hoàng tử điện hạ tôn kính, cửa cung điện có một vị tăng nhân cầu kiến.”
Tăng nhân?
Hai chữ này lọt vào tai Sí Nhi liền không chịu đi ra nữa!
Các loại suy nghĩ trong đầu xoay chuyển vài vòng, nhưng cuối cùng nàng vẫn tự nói với mình, thiên hạ có biết bao tăng lữ chứ, có lẽ tôn giáo thịnh hành trong thành Lâu Lan, đâu thể khéo đến mức nàng gặp đúng “vị kia” được?
Tuy là nghĩ như vậy, thế nhưng nghe được câu nói xem thường “Tăng nhân cái gì? Đuổi đi!” của vương tử Lâu Lan, Sí Nhi vẫn cảm thấy căng thẳng trong lòng, cứ như chỉ sợ bỏ lỡ cơ duyên gặp lại người kia.
“Hắn nói, hắn đến… bắt yêu.” Thị giả này do dự một chút, vẫn cẩn thận bẩm báo.
Bắt, bắt yêu? Tại sao, dường như lý do thoái thác hoang đường này lại có vẻ quen tai?
“Bắt yêu cái gì? Hoang đường… Cho hắn vào đi.” Khóe môi vương tử Lâu Lan nổi lên nụ cười lạnh không để bụng, “Còn vị đại tiểu thư tộc Hắc Vũ này… Để nàng mang khăn che mặt, đến đây hầu hạ ta uống rượu."
Hầu hạ?
Nàng lưu lạc thành nữ nô rồi sao?
Mạng che mặt tinh xảo mau chóng che khuất gương mặt nhỏ mỹ lệ trắng nõn của Sí Nhi, nàng hơi do dự, vẫn ngoan ngoãn ra phía sau vương tử. Hai gã thiếu niên vừa rồi cũng đứng dậy, một trái một phải hầu hạ đứng đắn.
Lúc tăng nhân được mời tiến vào, Sí Nhi cảm giác được rõ ràng ánh mắt ba người bên cạnh sáng lên trong nháy mắt.
Hắn… Quả thực là hắn!
Khuôn mặt trang nghiêm mà khó nén vẻ lạnh lùng, tuấn mỹ khiến bất cứ kẻ nào cũng không khỏi liếc nhìn.
Thời khắc này, Sí Nhi cũng nín thở nhưng không che giấu được nhịp tim cuồng loạn!
Sao, sao hắn cũng tới nơi này…
Thị giả hoặc nữ quan khác trong điện đã nhỏ giọng bàn tán xa xa.
Tăng nhân chưa để ý ánh mắt bất kỳ kẻ nào, đi thẳng tới chỗ ngồi năm bước phía trước của vương tử, cả đường thần sắc bình tĩnh, mắt nhìn thẳng――
Dường như cung điện vàng son lộng lẫy chỉ là mây trôi đối với hắn… Mỹ nhân cả điện vây quanh, đối với hắn càng như rác rưởi, không đáng lãng phí một ánh mắt!
“Xin hỏi vị… Cao tăng này đến từ đâu?” Vương tử Lâu Lan đứng dậy khỏi ghế vàng, tiến lên một bước, đánh giá tăng nhân vẻ mặt tuấn mỹ hờ hững, không khỏi thu lại ba phần dáng vẻ hung hăng càn quấy vừa rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.