[Cao H] Thánh Tăng Xin Dừng Chân
Chương 41:
LÊ HẢI MẠT
13/10/2024
"Nha đầu này! Sau này con nhớ kỹ cho ta! Đừng có làm chuyện ngu xuẩn với đàn ông mà đánh mất giá trị của mình!" Hắc Viễn Sơn mắng nữ nhi vài câu, cuối cùng cũng không tiếp tục làm khó hai tỷ muội nàng nữa, "Thôi thôi, Diễm Nhi gặp được Ngụy Viễn Chi cũng coi như số mệnh đã an bài, mau chuẩn bị đưa người đến Trung Châu, cầu xin cũng được, đánh cũng được, cũng phải để tiểu tử Ngụy Viễn Chi kia thừa nhận hôn sự này!"
“Phụ thân?” Hai tỷ muội đều ngây dại.
Diễm Nhi là người phản ứng đầu tiên, "Nên là như vậy. Nhưng mà phụ thân, Hắc Vũ tộc chúng ta và Trung Châu kết làm thông gia. Chúng ta thật sự phải đi qua Xích Ninh thành sao?”
Trước kia Hắc Viễn Sơn bí mật thu nhận Ngụy Viễn Chi đã bị nhiều bộ tộc coi thường, bây giờ nếu không được sự đồng ý của thành chủ Xích Ninh mà tự tiện kết hôn với tướng lĩnh quan trọng của Trung Châu, có thể nói là phản bội các bộ tộc phương Bắc.
"Ừm, ta sẽ tìm sách lược vẹn toàn."
Hắc Viễn Sơn đưa tay sờ râu, nặng nề gật đầu như có điều suy nghĩ.
Ban đầu Sí Nhi vẫn mong rằng chuyến cầu hôn của phụ thân mình có thể bị hủy bỏ vì đại cục. Song khi huynh trưởng Hắc Tấn Dương của nàng được người khác khiêng về doanh trại, thân thể tổn thương nặng nề, trông không thể cứu vãn được. Cuối cùng, phụ thân nàng giận tím mặt – mắng chửi sự vô tình vô nghĩa của thành chủ Xích Ninh, coi thường tình nghĩa cũ, chỉ vì một người phụ nữ mà tra tấn con trai của Hắc Viễn Sơn ông đến nông nỗi này, hoàn toàn không để Hắc Vũ tộc vào mắt!
Trong cơn tức giận, phụ thân của nàng đã cướp lương thảo cứu tế nạn tuyết của Xích Ninh thành. Thừa dịp thành chủ Xích Ninh đóng cửa không màn thế sự, ông đã bí mật kích động các bộ tộc khác nổi dậy. Đồng thời, Diễm Nhi cũng được đưa đến Trung Châu——
Với số lương thảo cướp được này, ông tới cửa tìm Ngụy Viễn Chi cầu hôn cho Sí Nhi, người đã mang thai, đồng thời, ông cũng sẵn sàng liên kết với Trung Châu, lật đổ thủ lĩnh của Xích Ninh Thành.
Diễm Nhi không hiểu thâm ý đằng sau của phụ thân mình, nàng chỉ biết là vì tỷ tỷ đáng thương, nàng cũng nhất định phải tìm Ngụy Viễn Chi, bắt hắn chịu trách nhiệm với tỷ tỷ!
Trong cuộc hôn nhân hoang đường này, chỉ có Sí Nhi mới hiểu được sự vô tội của Ngụy đại tướng quân, nhưng mọi thứ đều liên quan đến lập trường chính trị của phụ thân. Lúc này, làm sao một đứa con gái đã làm nhục phụ thân mình như nàng lại có thể nói rằng, đứa trẻ trong bụng nàng chỉ là nghiệt chủng được gieo bởi một nhà sư vô danh?
Có thể kéo dài nhất thời, thì cứ để vậy đi ...
Chắc hẳn Ngụy Viễn Chi sẽ từ chối cuộc hôn nhân này.
Còn sau này, nàng phải mang theo hài tử đang dần thành hình trong bụng đi đâu?
Sí Nhi không biết.
Không ngoài dự đoán, Ngụy Viễn Chi dứt khoát từ chối lời cầu hôn hoang đường của Hắc Vũ tộc, thậm chí còn không màng mối ân tình giúp đỡ ngày trước, đuổi thẳng Diễm Nhi với tấm lòng tốt lại chẳng hay biết gì ra khỏi cửa!
Diễm Nhi không ngờ rằng, vị tướng trẻ tuổi trước đây cũng coi như phong độ nhẹ nhàng, đẹp trai tuấn tú, thế mà lại là một kẻ bội tình bạc nghĩa, hoàn toàn trở mặt không quen như một kẻ tiểu nhân! Nàng là một tiểu cô nương, mặc dù mang theo một vài người. Dù sao cũng chưa quen cuộc sống ở Trung Châu, làm sao có thể địch được Phiêu Kỵ đại tướng quân nắm trong tay binh quyền?
Muội muội không cam tâm, nhưng nàng vẫn nghĩ không thể tùy tiện làm lớn chuyện để lộ tin tức Sí Nhi có thai ra bên ngoài. Vì vậy, nàng vội vàng vượt ngàn dặm xa xôi trở về Đại Mạc giải thích với phụ thân, vẻ mặt áy náy ----
“Con, lúc đầu con thật sự có mắt như mù, nếu biết hắn là loại người này, con nhất định sẽ để hắn chết trên sa mạc!”
“Tỷ tỷ ngươi mới có mắt như mù!” Hắc Viễn Sơn cũng là một người kiêu ngạo, mưu tính lôi kéo tướng quân Trung Châu không thành, đương nhiên cũng không dễ chịu với Sí Nhi, “Cùng ai chẳng được, lại đi tìm người Trung Châu nổi tiếng vô tình vô nghĩa, hèn hạ bỉ ổi!”
Lời nói của phụ thân rất khó nghe, đổ hoàn toàn mọi trách nhiệm lên đầu Sí Nhi---- như thể ông không phải là người lên kế hoạch lợi dụng con gái mình để sắc dụ Ngụy Viễn Chi quy hàng.
Sí Nhi để mặc phụ thân quở trách, vẫn im lặng không nói một lời.
“Nếu hắn đã không muốn ngươi, mau chóng bỏ miếng thịt trong bụng kia đi!” Hắc Viễn Sơn gọi hai người phụ nữ trong tộc biết chút y thuật đến, giữ lấy Sí Nhi bắt nàng uống hết chén thuốc, phá bỏ cốt nhục trong bụng.
“Không! Phụ thân, xin người!” Sí Nhi vẫn im lặng không nói cuối cùng cũng gục xuống, quỳ rạp trên đấy, ôm chân Hắc Viễn Sơn, không ngừng cầu xin tha thứ.
“Phụ thân?” Hai tỷ muội đều ngây dại.
Diễm Nhi là người phản ứng đầu tiên, "Nên là như vậy. Nhưng mà phụ thân, Hắc Vũ tộc chúng ta và Trung Châu kết làm thông gia. Chúng ta thật sự phải đi qua Xích Ninh thành sao?”
Trước kia Hắc Viễn Sơn bí mật thu nhận Ngụy Viễn Chi đã bị nhiều bộ tộc coi thường, bây giờ nếu không được sự đồng ý của thành chủ Xích Ninh mà tự tiện kết hôn với tướng lĩnh quan trọng của Trung Châu, có thể nói là phản bội các bộ tộc phương Bắc.
"Ừm, ta sẽ tìm sách lược vẹn toàn."
Hắc Viễn Sơn đưa tay sờ râu, nặng nề gật đầu như có điều suy nghĩ.
Ban đầu Sí Nhi vẫn mong rằng chuyến cầu hôn của phụ thân mình có thể bị hủy bỏ vì đại cục. Song khi huynh trưởng Hắc Tấn Dương của nàng được người khác khiêng về doanh trại, thân thể tổn thương nặng nề, trông không thể cứu vãn được. Cuối cùng, phụ thân nàng giận tím mặt – mắng chửi sự vô tình vô nghĩa của thành chủ Xích Ninh, coi thường tình nghĩa cũ, chỉ vì một người phụ nữ mà tra tấn con trai của Hắc Viễn Sơn ông đến nông nỗi này, hoàn toàn không để Hắc Vũ tộc vào mắt!
Trong cơn tức giận, phụ thân của nàng đã cướp lương thảo cứu tế nạn tuyết của Xích Ninh thành. Thừa dịp thành chủ Xích Ninh đóng cửa không màn thế sự, ông đã bí mật kích động các bộ tộc khác nổi dậy. Đồng thời, Diễm Nhi cũng được đưa đến Trung Châu——
Với số lương thảo cướp được này, ông tới cửa tìm Ngụy Viễn Chi cầu hôn cho Sí Nhi, người đã mang thai, đồng thời, ông cũng sẵn sàng liên kết với Trung Châu, lật đổ thủ lĩnh của Xích Ninh Thành.
Diễm Nhi không hiểu thâm ý đằng sau của phụ thân mình, nàng chỉ biết là vì tỷ tỷ đáng thương, nàng cũng nhất định phải tìm Ngụy Viễn Chi, bắt hắn chịu trách nhiệm với tỷ tỷ!
Trong cuộc hôn nhân hoang đường này, chỉ có Sí Nhi mới hiểu được sự vô tội của Ngụy đại tướng quân, nhưng mọi thứ đều liên quan đến lập trường chính trị của phụ thân. Lúc này, làm sao một đứa con gái đã làm nhục phụ thân mình như nàng lại có thể nói rằng, đứa trẻ trong bụng nàng chỉ là nghiệt chủng được gieo bởi một nhà sư vô danh?
Có thể kéo dài nhất thời, thì cứ để vậy đi ...
Chắc hẳn Ngụy Viễn Chi sẽ từ chối cuộc hôn nhân này.
Còn sau này, nàng phải mang theo hài tử đang dần thành hình trong bụng đi đâu?
Sí Nhi không biết.
Không ngoài dự đoán, Ngụy Viễn Chi dứt khoát từ chối lời cầu hôn hoang đường của Hắc Vũ tộc, thậm chí còn không màng mối ân tình giúp đỡ ngày trước, đuổi thẳng Diễm Nhi với tấm lòng tốt lại chẳng hay biết gì ra khỏi cửa!
Diễm Nhi không ngờ rằng, vị tướng trẻ tuổi trước đây cũng coi như phong độ nhẹ nhàng, đẹp trai tuấn tú, thế mà lại là một kẻ bội tình bạc nghĩa, hoàn toàn trở mặt không quen như một kẻ tiểu nhân! Nàng là một tiểu cô nương, mặc dù mang theo một vài người. Dù sao cũng chưa quen cuộc sống ở Trung Châu, làm sao có thể địch được Phiêu Kỵ đại tướng quân nắm trong tay binh quyền?
Muội muội không cam tâm, nhưng nàng vẫn nghĩ không thể tùy tiện làm lớn chuyện để lộ tin tức Sí Nhi có thai ra bên ngoài. Vì vậy, nàng vội vàng vượt ngàn dặm xa xôi trở về Đại Mạc giải thích với phụ thân, vẻ mặt áy náy ----
“Con, lúc đầu con thật sự có mắt như mù, nếu biết hắn là loại người này, con nhất định sẽ để hắn chết trên sa mạc!”
“Tỷ tỷ ngươi mới có mắt như mù!” Hắc Viễn Sơn cũng là một người kiêu ngạo, mưu tính lôi kéo tướng quân Trung Châu không thành, đương nhiên cũng không dễ chịu với Sí Nhi, “Cùng ai chẳng được, lại đi tìm người Trung Châu nổi tiếng vô tình vô nghĩa, hèn hạ bỉ ổi!”
Lời nói của phụ thân rất khó nghe, đổ hoàn toàn mọi trách nhiệm lên đầu Sí Nhi---- như thể ông không phải là người lên kế hoạch lợi dụng con gái mình để sắc dụ Ngụy Viễn Chi quy hàng.
Sí Nhi để mặc phụ thân quở trách, vẫn im lặng không nói một lời.
“Nếu hắn đã không muốn ngươi, mau chóng bỏ miếng thịt trong bụng kia đi!” Hắc Viễn Sơn gọi hai người phụ nữ trong tộc biết chút y thuật đến, giữ lấy Sí Nhi bắt nàng uống hết chén thuốc, phá bỏ cốt nhục trong bụng.
“Không! Phụ thân, xin người!” Sí Nhi vẫn im lặng không nói cuối cùng cũng gục xuống, quỳ rạp trên đấy, ôm chân Hắc Viễn Sơn, không ngừng cầu xin tha thứ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.