[Cao H] Thánh Tăng Xin Dừng Chân
Chương 42:
LÊ HẢI MẠT
13/10/2024
Hơn nửa tháng Diễm Nhi vừa đi vừa về Trung Châu, trên sa mạc đã rơi mấy trận tuyết, mặc dù Sí Nhi luôn đóng cửa không ra ngoài, không tiếp xúc với người khác, không ai thấy rõ phản ứng mang thai của nàng, nhưng nàng và đứa trẻ còn chưa thành hình trong bụng sớm đã có tình cảm không thể nào chia lìa -----
Vì thiên tính của người mẹ, nàng sao có thể nhẫn tâm sát hại sinh mệnh này?
“Đồ đê tiện, nếu không bỏ đi, sau này còn ai cưới ngươi?” Nữ nhi ngày xưa cũng coi như được hắn nâng trong tay, bây giờ lại giống như sa vào bùn đất, bị Hắc Viễn Sơn đá bay đi!
Nữ nhi của Hắc Viễn Sơn đương nhiên có người xếp hàng muốn cưới, nhưng ông chưa từng nghĩ phải hạ thấp giá trị của nữ nhi, tùy tiện mang con gả cho người… Tên Ngụy Viễn Chi kia là địch tướng, lại xuất thân từ đại quân thế gia lớn nhất Trung Châu, nắm trong tay hơn nửa quân quyền ở Trung Châu, hắn cũng là nhân vật nổi tiếng cả một vùng, dáng vẻ anh tuấn khôi ngô, tuổi trẻ tài cao, gả nữ nhi cho hắn cũng coi như không lỗ.
Nhưng bây giờ, Ngụy Viễn Chi không đồng ý kết giao với Hắc Vũ tộc, còn đuổi tất cả mọi người trở về, đương nhiên con đường này không thể đi được ----
Hắc Viễn Sơn có thể nói là trộm gà không thành còn mất nắm gạo, hoàng hoa khuê nữ nhà mình bị người ta làm lớn bụng, món nợ này phải lưu lại để tính sau. Nhưng ông nhất thời nóng lòng, âm thầm xúi giục bộ tộc khác nổi loạn, cướp lương thảo của Xích Ninh thành… Việc này nếu truyền ra, sau này Hắc Vũ tộc của ông sẽ không thể sống tiếp ở sa mạc.
Kế hoạch hiện tại, chỉ còn cách… Quay lại sửa lỗi với Xích Ninh thành.
“Phụ thân, người không thể đối xử với tỷ tỷ như vậy! Vậy, vậy người đó còn ở trong doanh trại, nếu bị hắn biết người lợi dụng tỷ tỷ để tiếp cận Ngụy Viễn Chi, đến lúc đó chẳng phải không còn đường lui sao?”
Trong khi Hắc Viễn Sơn vẫn còn đang trầm tư, con gái nhỏ Diễm Nhi lại lên tiếng phản bác ông.
Diễm Nhi thở hổn hển, đỡ tỷ tỷ nước mắt đầy mặt đang nằm lê trên đất lên.
“Mày nói cái gì? Nha đầu hỗn láo!” Hắc Viễn Sơn đương nhiên không ngờ con gái nhỏ lại có thể nói cặn kẽ suy nghĩ của mình ra. Ông siết chặt nắm đấm, nhưng lại không buông ra.
Diễm Nhi nói không sai.
Bởi vì giờ phút này, vị tôn thần của Xích Ninh thành đang ở trong trại của Hắc Vũ tộc rượu thịt no nê!
Hai ngày trước khi Diễm Nhi trở lại doanh trại, sau một trận tuyết dày, Ninh Huy Ngọc đóng cửa không ra ngoài đã lâu, một thân một mình xông vào trại lớn của Hắc Vũ tộc. Thành chủ Xích Ninh thành có dung mạo vô song, mấy năm gần đây hắn rất ít khi ghé qua Hắc Vũ tộc, bây giờ đột nhiên tới thăm, đương nhiên là vì chuyện bị cướp lương thảo kia.
Hắc Viễn Sơn ứng phó mấy ngày, trong lúc thần không biết quỷ không hay, lấy lòng Ninh Huy Ngọc, ngoan ngoãn chắp tay trả lại lương thảo, thậm chí còn bồi thường gấp đôi số vật tư còn tranh chấp chưa giải quyết.
Bây giờ Diễm Nhi đã trở lại, phía Trung Châu đã không còn hy vọng, lựa chọn duy nhất của ông chỉ còn hậu bối.
Chỉ là, tài nguyên trong tay ông phong phú, nhân mã sung túc, muốn một người ở độ tuổi này như ông cúi đầu nghe lệnh vãn bối lần nữa, quả thực không cam lòng! Không bằng…
Đôi mắt đảo qua đảo lại, thủ lĩnh Hắc Vũ tộc nảy ra một ý hay.
Từ lâu đã nghe nói phu nhân của thành chủ Xích Ninh thành thừa dịp chiến loạn bỏ trốn, mấy ngày nay còn có tin đồn là tiểu tử Ngụy Viễn Chi kia dụ dỗ công chúa Trung Châu ------ chẳng trách hắn không chịu trách nhiệm với Sí Nhi…
Đã như vậy, không bằng giao Sí Nhi cho thành chủ Xích Ninh thành “Tái giá”, dù sao bụng vẫn chưa lớn, tìm cách che giấu một chút. Sau này để Ninh Huy Ngọc nuôi con thay người khác, cũng khá thú vị! Ai bảo hắn không quan tâm công chúa Trung Châu, còn làm nhục con trai của Hắc Viễn Sơn!
Vì vậy, Sí Nhi và Diễm Nhi nhanh chóng có mặt trong yến tiệc, đồng thời được đưa đến trước mặt thành chủ Xích Ninh, Ninh Huy Ngọc.
“Hai đứa nó đều ngoan ngoãn, nhất định có thể hầu hạ thành chủ thật tốt. Nếu cuộc hôn nhân này thành, Tấn Dương cũng trở thành anh rể của Ninh thành chủ, chuyện cũ xem như không đáng gì!”
Sợ Sí Nhi sẽ bị phát hiện ra mánh khóe, ông dứt khoát để Diễm Nhi đi theo cho hắn chọn -----
Chỉ cần thành chủ Xích Ninh gật đầu, trở thành con rể của Hắc Viễn Sơn ông, như vậy sau này ở Bắc Cảnh còn chuyện gì ông không làm được?
Nhiều năm qua, dã tâm của tộc trưởng Hắc Vũ tộc đã dấy lên bừng bừng, có thể nói là đã hạ một nước cờ lớn trong cuộc hôn nhân của nữ nhi.
Đêm đông lạnh, tuyết mới ngừng hai ngày lại đổ xuống. Trại đại tộc Hắc Vũ huyên náo cả một ngày cuối cùng cũng yên tĩnh.
Hai bóng dáng nhỏ xinh có vẻ cực kỳ nhẹ nhàng uyển chuyển trong đêm tuyết im ắng.
“Tỷ tỷ, thân thể tỷ không chịu được lạnh…” Chân dẫm trên bông tuyết mới rơi xuống mặt đất, Diễm Nhi hồng mũi, kéo tay nữ hài bên cạnh.
Vì thiên tính của người mẹ, nàng sao có thể nhẫn tâm sát hại sinh mệnh này?
“Đồ đê tiện, nếu không bỏ đi, sau này còn ai cưới ngươi?” Nữ nhi ngày xưa cũng coi như được hắn nâng trong tay, bây giờ lại giống như sa vào bùn đất, bị Hắc Viễn Sơn đá bay đi!
Nữ nhi của Hắc Viễn Sơn đương nhiên có người xếp hàng muốn cưới, nhưng ông chưa từng nghĩ phải hạ thấp giá trị của nữ nhi, tùy tiện mang con gả cho người… Tên Ngụy Viễn Chi kia là địch tướng, lại xuất thân từ đại quân thế gia lớn nhất Trung Châu, nắm trong tay hơn nửa quân quyền ở Trung Châu, hắn cũng là nhân vật nổi tiếng cả một vùng, dáng vẻ anh tuấn khôi ngô, tuổi trẻ tài cao, gả nữ nhi cho hắn cũng coi như không lỗ.
Nhưng bây giờ, Ngụy Viễn Chi không đồng ý kết giao với Hắc Vũ tộc, còn đuổi tất cả mọi người trở về, đương nhiên con đường này không thể đi được ----
Hắc Viễn Sơn có thể nói là trộm gà không thành còn mất nắm gạo, hoàng hoa khuê nữ nhà mình bị người ta làm lớn bụng, món nợ này phải lưu lại để tính sau. Nhưng ông nhất thời nóng lòng, âm thầm xúi giục bộ tộc khác nổi loạn, cướp lương thảo của Xích Ninh thành… Việc này nếu truyền ra, sau này Hắc Vũ tộc của ông sẽ không thể sống tiếp ở sa mạc.
Kế hoạch hiện tại, chỉ còn cách… Quay lại sửa lỗi với Xích Ninh thành.
“Phụ thân, người không thể đối xử với tỷ tỷ như vậy! Vậy, vậy người đó còn ở trong doanh trại, nếu bị hắn biết người lợi dụng tỷ tỷ để tiếp cận Ngụy Viễn Chi, đến lúc đó chẳng phải không còn đường lui sao?”
Trong khi Hắc Viễn Sơn vẫn còn đang trầm tư, con gái nhỏ Diễm Nhi lại lên tiếng phản bác ông.
Diễm Nhi thở hổn hển, đỡ tỷ tỷ nước mắt đầy mặt đang nằm lê trên đất lên.
“Mày nói cái gì? Nha đầu hỗn láo!” Hắc Viễn Sơn đương nhiên không ngờ con gái nhỏ lại có thể nói cặn kẽ suy nghĩ của mình ra. Ông siết chặt nắm đấm, nhưng lại không buông ra.
Diễm Nhi nói không sai.
Bởi vì giờ phút này, vị tôn thần của Xích Ninh thành đang ở trong trại của Hắc Vũ tộc rượu thịt no nê!
Hai ngày trước khi Diễm Nhi trở lại doanh trại, sau một trận tuyết dày, Ninh Huy Ngọc đóng cửa không ra ngoài đã lâu, một thân một mình xông vào trại lớn của Hắc Vũ tộc. Thành chủ Xích Ninh thành có dung mạo vô song, mấy năm gần đây hắn rất ít khi ghé qua Hắc Vũ tộc, bây giờ đột nhiên tới thăm, đương nhiên là vì chuyện bị cướp lương thảo kia.
Hắc Viễn Sơn ứng phó mấy ngày, trong lúc thần không biết quỷ không hay, lấy lòng Ninh Huy Ngọc, ngoan ngoãn chắp tay trả lại lương thảo, thậm chí còn bồi thường gấp đôi số vật tư còn tranh chấp chưa giải quyết.
Bây giờ Diễm Nhi đã trở lại, phía Trung Châu đã không còn hy vọng, lựa chọn duy nhất của ông chỉ còn hậu bối.
Chỉ là, tài nguyên trong tay ông phong phú, nhân mã sung túc, muốn một người ở độ tuổi này như ông cúi đầu nghe lệnh vãn bối lần nữa, quả thực không cam lòng! Không bằng…
Đôi mắt đảo qua đảo lại, thủ lĩnh Hắc Vũ tộc nảy ra một ý hay.
Từ lâu đã nghe nói phu nhân của thành chủ Xích Ninh thành thừa dịp chiến loạn bỏ trốn, mấy ngày nay còn có tin đồn là tiểu tử Ngụy Viễn Chi kia dụ dỗ công chúa Trung Châu ------ chẳng trách hắn không chịu trách nhiệm với Sí Nhi…
Đã như vậy, không bằng giao Sí Nhi cho thành chủ Xích Ninh thành “Tái giá”, dù sao bụng vẫn chưa lớn, tìm cách che giấu một chút. Sau này để Ninh Huy Ngọc nuôi con thay người khác, cũng khá thú vị! Ai bảo hắn không quan tâm công chúa Trung Châu, còn làm nhục con trai của Hắc Viễn Sơn!
Vì vậy, Sí Nhi và Diễm Nhi nhanh chóng có mặt trong yến tiệc, đồng thời được đưa đến trước mặt thành chủ Xích Ninh, Ninh Huy Ngọc.
“Hai đứa nó đều ngoan ngoãn, nhất định có thể hầu hạ thành chủ thật tốt. Nếu cuộc hôn nhân này thành, Tấn Dương cũng trở thành anh rể của Ninh thành chủ, chuyện cũ xem như không đáng gì!”
Sợ Sí Nhi sẽ bị phát hiện ra mánh khóe, ông dứt khoát để Diễm Nhi đi theo cho hắn chọn -----
Chỉ cần thành chủ Xích Ninh gật đầu, trở thành con rể của Hắc Viễn Sơn ông, như vậy sau này ở Bắc Cảnh còn chuyện gì ông không làm được?
Nhiều năm qua, dã tâm của tộc trưởng Hắc Vũ tộc đã dấy lên bừng bừng, có thể nói là đã hạ một nước cờ lớn trong cuộc hôn nhân của nữ nhi.
Đêm đông lạnh, tuyết mới ngừng hai ngày lại đổ xuống. Trại đại tộc Hắc Vũ huyên náo cả một ngày cuối cùng cũng yên tĩnh.
Hai bóng dáng nhỏ xinh có vẻ cực kỳ nhẹ nhàng uyển chuyển trong đêm tuyết im ắng.
“Tỷ tỷ, thân thể tỷ không chịu được lạnh…” Chân dẫm trên bông tuyết mới rơi xuống mặt đất, Diễm Nhi hồng mũi, kéo tay nữ hài bên cạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.