[Cao H] Thanh Xuyên : Chuyện Không Thể Nói
Chương 29:
Uy Nhuy
21/11/2023
......
Hoàng hôn, Càn Thanh cung.
Khuôn mặt Hoàng đế lạnh tanh ngồi ngay ngắn ở trên ngự tòa, Lương Cửu đứng ở một bên nỗ lực làm giảm cảm giác tồn tại đến mức thấp nhất.
Bên dưới một thị vệ đang lẳng lặng cúi đầu quỳ một gối xuống đất.
Sau một lúc lâu, hoàng đế mới mở miệng nói: "Nói như vậy, lời của cung nữ tuần tra ban đêm kia là sự thật?"
"Bẩm Hoàng Thượng đúng là vậy ạ." Khuôn mặt thị vệ bình tĩnh có nề nếp nói.
Hoàng đế dựa về phía sau, nằm ngửa ở trên ngự tòa, mệt mỏi thở dài mà phất phất tay, "Lui ra đi."
Thị vệ cúi đầu đứng lên, lặng yên không tiếng động biến mất ở trong điện.
Lương Cửu Công nuốt một ngụm nước bọt, càng thêm nỗ lực giảm thấp sự tồn tại của mình.
Hoàng đế mệt mỏi nhéo mi tâm, trong thanh âm tràn đầy bất đắc dĩ nói, "Lương Cửu Công, trẫm có phải đã phạm một sai lầm lớn rồi hay không?"
Lương Cửu Công vội vàng quỳ xuống đất, "Vạn tuế gia, ngài là chủ của thiên hạ, ngài sao có thể phạm sai lầm được?"
Hoàng đế cười chế giễu , "Nếu như Hoàng tổ mẫu còn trên đời,chắc chắn muốn tát trẫm một cái."
Nói đến Thái Hoàng Thái Hậu, Lương Cửu Công nào dám ra tiếng bình luận, chỉ có thể nỗ lực thay hoàng đế tìm cớ giải vây, "Vạn tuế gia, nào có nghiêm trọng như ngài nói. Người biết được việc này đều đã ngậm miệng, đây chỉ là một chuyện ngoài ý muốn, Thái Hoàng Thái Hậu mặc dù có biết cũng sẽ không trách cứ ngài......"
Hoàng đế nằm ngửa, cánh tay gác trên mắt không nói tiếng nào.
"...... Huống hồ, huống hồ cho dù cung nữ tuần tra ban đêm kia thấy chính là tam công chúa, cũng có thể là tam công chúa ngày ấy nhất thời ham chơi ở bên ngoài nên đã quên thời gian, mới vội vàng trở về trước khi khóa cửa cung.Người ngày ấy ngài gặp được cũng không nhất định chính là tam công chúa......" Lương Cửu Công nỗ lực nói thay cho hoàng đế, rõ ràng trong lòng hắn biết rõ điều mà chính hắn và thân vệ của hoàng đế tra ra khả năng cao không thể là giả.
Coi như đây là lý do để lừa gạt hoàng đế cũng như tự lừa gạt chính mình đi.
Hắn bỏ tay xuống, trong mắt lóe hàn quang sắc bén, "Đúng vậy, ngươi nói đúng, không nhất định là tam công chúa......"
Lương Cửu Công vẻ mặt tán đồng.
Hoàng đế nói xong đột nhiên đứng lên, ngữ khí kiên định, "Trẫm sẽ tự mình kiểm tra."
Dứt lời hắn liền vội vàng bước ra ngoài, Lương Cửu Công vội vàng đuổi theo, "Vạn tuế gia, có cần nô tài gọi ngự liễn không?"
"Không cần,chỉ hai chúng ta âm thầm đến đó ." Hoàng đế cũng không quay đầu lại, bước đi kiên định,góc áo tung bay.
Sau điện Vĩnh Hòa cung.
Đoan Tĩnh vừa mới rửa mặt chải đầu xong chuẩn bị ngủ, đã bị một trận âm thanh rất nhỏ đánh thức.
Nàng mê mang xốc màn giường lên,thì liền thấy Lục Y gác đêm bên cạnh nàng giãy giụa liên tục bị Lương Cửu Công che miệng lại mang theo đi ra ngoài.
Đoan Tĩnh phản ứng chậm một chút, sau đó vội vàng chất vấn nói: "Lương công công, ngươi đang làm cái gì?"
Lời còn chưa dứt, liền thấy hoàng đế một thân thường phục màu nâu nhạt, khuôn mặt lạnh lùng bước vào phòng, đem cửa sau hắn đóng lại.
"Hoàng, Hoàng A Mã......" Đoan Tĩnh ngây ra, miệng thơm khẽ nhếch, đôi mắt trợn tròn, không thể tưởng tượng được nhìn người trước mắt.
"Ngài, ngài như thế nào lại ở chỗ này?" Đoan Tĩnh hoảng loạn mà kéo chăn gấm bên hông lên, đem bản thân bọc lại kín mít.
Ngày hè nắng nóng, nàng chỉ mặc một lớp lụa xanh mỏng manh, bên trong là cái yếm thêu hoa sen trắng như ẩn như hiện, thấy hoàng đế đột nhiên xông vào, nàng sao có thể không hoảng loạn.
Hoàng hôn, Càn Thanh cung.
Khuôn mặt Hoàng đế lạnh tanh ngồi ngay ngắn ở trên ngự tòa, Lương Cửu đứng ở một bên nỗ lực làm giảm cảm giác tồn tại đến mức thấp nhất.
Bên dưới một thị vệ đang lẳng lặng cúi đầu quỳ một gối xuống đất.
Sau một lúc lâu, hoàng đế mới mở miệng nói: "Nói như vậy, lời của cung nữ tuần tra ban đêm kia là sự thật?"
"Bẩm Hoàng Thượng đúng là vậy ạ." Khuôn mặt thị vệ bình tĩnh có nề nếp nói.
Hoàng đế dựa về phía sau, nằm ngửa ở trên ngự tòa, mệt mỏi thở dài mà phất phất tay, "Lui ra đi."
Thị vệ cúi đầu đứng lên, lặng yên không tiếng động biến mất ở trong điện.
Lương Cửu Công nuốt một ngụm nước bọt, càng thêm nỗ lực giảm thấp sự tồn tại của mình.
Hoàng đế mệt mỏi nhéo mi tâm, trong thanh âm tràn đầy bất đắc dĩ nói, "Lương Cửu Công, trẫm có phải đã phạm một sai lầm lớn rồi hay không?"
Lương Cửu Công vội vàng quỳ xuống đất, "Vạn tuế gia, ngài là chủ của thiên hạ, ngài sao có thể phạm sai lầm được?"
Hoàng đế cười chế giễu , "Nếu như Hoàng tổ mẫu còn trên đời,chắc chắn muốn tát trẫm một cái."
Nói đến Thái Hoàng Thái Hậu, Lương Cửu Công nào dám ra tiếng bình luận, chỉ có thể nỗ lực thay hoàng đế tìm cớ giải vây, "Vạn tuế gia, nào có nghiêm trọng như ngài nói. Người biết được việc này đều đã ngậm miệng, đây chỉ là một chuyện ngoài ý muốn, Thái Hoàng Thái Hậu mặc dù có biết cũng sẽ không trách cứ ngài......"
Hoàng đế nằm ngửa, cánh tay gác trên mắt không nói tiếng nào.
"...... Huống hồ, huống hồ cho dù cung nữ tuần tra ban đêm kia thấy chính là tam công chúa, cũng có thể là tam công chúa ngày ấy nhất thời ham chơi ở bên ngoài nên đã quên thời gian, mới vội vàng trở về trước khi khóa cửa cung.Người ngày ấy ngài gặp được cũng không nhất định chính là tam công chúa......" Lương Cửu Công nỗ lực nói thay cho hoàng đế, rõ ràng trong lòng hắn biết rõ điều mà chính hắn và thân vệ của hoàng đế tra ra khả năng cao không thể là giả.
Coi như đây là lý do để lừa gạt hoàng đế cũng như tự lừa gạt chính mình đi.
Hắn bỏ tay xuống, trong mắt lóe hàn quang sắc bén, "Đúng vậy, ngươi nói đúng, không nhất định là tam công chúa......"
Lương Cửu Công vẻ mặt tán đồng.
Hoàng đế nói xong đột nhiên đứng lên, ngữ khí kiên định, "Trẫm sẽ tự mình kiểm tra."
Dứt lời hắn liền vội vàng bước ra ngoài, Lương Cửu Công vội vàng đuổi theo, "Vạn tuế gia, có cần nô tài gọi ngự liễn không?"
"Không cần,chỉ hai chúng ta âm thầm đến đó ." Hoàng đế cũng không quay đầu lại, bước đi kiên định,góc áo tung bay.
Sau điện Vĩnh Hòa cung.
Đoan Tĩnh vừa mới rửa mặt chải đầu xong chuẩn bị ngủ, đã bị một trận âm thanh rất nhỏ đánh thức.
Nàng mê mang xốc màn giường lên,thì liền thấy Lục Y gác đêm bên cạnh nàng giãy giụa liên tục bị Lương Cửu Công che miệng lại mang theo đi ra ngoài.
Đoan Tĩnh phản ứng chậm một chút, sau đó vội vàng chất vấn nói: "Lương công công, ngươi đang làm cái gì?"
Lời còn chưa dứt, liền thấy hoàng đế một thân thường phục màu nâu nhạt, khuôn mặt lạnh lùng bước vào phòng, đem cửa sau hắn đóng lại.
"Hoàng, Hoàng A Mã......" Đoan Tĩnh ngây ra, miệng thơm khẽ nhếch, đôi mắt trợn tròn, không thể tưởng tượng được nhìn người trước mắt.
"Ngài, ngài như thế nào lại ở chỗ này?" Đoan Tĩnh hoảng loạn mà kéo chăn gấm bên hông lên, đem bản thân bọc lại kín mít.
Ngày hè nắng nóng, nàng chỉ mặc một lớp lụa xanh mỏng manh, bên trong là cái yếm thêu hoa sen trắng như ẩn như hiện, thấy hoàng đế đột nhiên xông vào, nàng sao có thể không hoảng loạn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.