Chương 3: Bé Yêu Là Bánh Trôi Nhân Mè Đen (1)
Tương Tư Phong Tử Thái Tử Phi
10/01/2024
Người đàn ông nghiêm túc ngồi trên chiếc ghế chính giữa hàng đầu, một loạt lãnh đạo công ty ngồi ở hai dãy bàn phía trước, trong đó có những người cô biết, và tất nhiên cả những người cô chưa từng gặp, Chu Hinh Nguyệt đang đứng ở đầu một dãy bàn.
Lúc này, thần sắc của Bùi Dục Uyên khó đoán, anh đang nhìn đám người trước mặt mình, chứ không thèm để ý đến Lý Tinh La.
Còn nhóm giám đốc điều hành cấp cao kia, ngoại trừ lúc đầu liếc nhìn cô một cách kinh ngạc, thời gian còn lại đều thể hiện đúng phẩm chất tốt đẹp mà một lãnh đạo ưu tú cần phải có khi đối mặt với tình huống khó xử, đó là nhắm mắt làm ngơ.
Thảm, thảm rồi...
Bộ não của Lý Tinh La hoạt động hết công suất, suy tính xem làm thế nào để xoay chuyển thế cục hiện tại theo chiều hướng khả quan nhất.
Cô cắn môi dưới, sắc mặt đỏ bừng, không dám nhìn về phía Bùi Dục Uyên, phát ra âm thanh nghẹn ngào: "Thật sự xin lỗi, tôi không biết các vị cũng có mặt ở đây..."
Nghe thấy vậy, mấy người kia vẫn không dám hó hé gì, đầu càng cúi thấp hơn.
Bọn họ đều đã nghe danh về vị Lý tiểu thư này từ trước. Nghe nói đcô gái đang được Bùi Tổng cực kỳ ưu ái và chiều chuộng. Thế nên, đối với tình huống xấu hổ hiện tại, dĩ nhiên tất cả sẽ giả vờ câm điếc, cái gì cũng không biết. Nhưng thực ra mỗi người đều âm thầm vểnh lỗ tai lên nghe ngóng.
Kim chủ vẫn ngồi đó không nói một lời, trong lòng Lý Tinh La lo lắng muốn chết, chắc chắn là bản thân đã làm gián đoạn công việc của anh rồi...
Cô lén lút liếc nhìn người đàn ông, khuôn mặt tuấn tú sắc bén như dao, ánh mắt nặng nề, không biết anh đang suy nghĩ điều gì. Đột nhiên, tầm mắt hai người giao nhau, cô lập tức cúi thấp đầu xuống.
Chắc sẽ không hung dữ với cô trước mặt mọi người đâu nhỉ...
Chỉ thấy Bùi Dục Uyên đứng dậy, đi đến bên cạnh rồi nhẹ nhàng đỡ lấy bả vai đang cứng đờ của Lý Tinh La, dẫn cô vào trong phòng nghỉ, nhỏ giọng nói: "Em vào trước đi."
Hửm? Giọng điệu có vẻ vẫn bình thường, Lý Tinh La vừa ngẩng đầu lên thăm dò, liền bắt gặp đôi mắt đen như mực của anh đang nhìn cô chằm chằm, huhu, cứ chuồn trước vậy, chắc anh không giận thật đâu. (〒﹏〒)
Cửa phòng nghỉ đóng lại trong nháy mắt, cô nghe thấy giọng nói bấc đắc dĩ của Bùi Dục Uyên: "Chúng ta tiếp tục."
Mấy vị lãnh đạo cấp cao của công ty đều đã từng trải sóng gió đời người, họ lập tức điều chỉnh nét mặt, tiếp tục nghiêm túc làm việc, chỉ là trong lòng vô cùng kinh ngạc.
Ấm áp dịu dàng vậy sao?!
Bùi Tổng lạnh lùng sát phạt trên thương trường lại có thể hoà hợp với... nữ diễn viên tuyến 18 hồn nhiên, hoạt bát như vậy? Cảm giác có sự tương phản quá lớn!
Trời ơi cứu mạng! Nếu Bùi Tổng chịu dành một nửa sự dịu dàng này cho bọn họ thì tốt quá, haha.
Trong lòng mọi người âm thầm chảy xuống những giọt nước mắt bi thương.
Theo phân tích của Lý Tinh La, có khả năng cô đã khiến Bùi Dục Uyên tức giận thật rồi, bởi vì anh luôn yêu cầu nghiêm túc trong công việc.
Cô ngồi trên giường, cúi đầu ảo não. Chỉ tại người ta nhớ anh quá thôi mà, cũng đâu phải cố ý... Nhưng sự thật đúng là cô đã cố tình xông vào phòng dù biết anh đang bận việc... Lý Tinh La dẩu môi, trong lòng buồn bực.
Kỳ thực, mấy nhân viên kia nói không sai.
Bùi Dục Uyên không có bạn gái, cô chỉ là một nữ diễn viên được anh bao nuôi mà thôi, đã thế tình hình sự nghiệp còn chẳng có tiến triển gì.
Cô không có chí tiến thủ, đối với lời khuyên bảo của người khác lại càng không hứng thú, cho nên luôn quanh quẩn ở tuyến 18. Nguyên nhân của điều này là bởi vì giới giải trí không phải thứ cô muốn, mà Bùi Dục Uyên mới chính là mục tiêu của cô.
Lúc này, thần sắc của Bùi Dục Uyên khó đoán, anh đang nhìn đám người trước mặt mình, chứ không thèm để ý đến Lý Tinh La.
Còn nhóm giám đốc điều hành cấp cao kia, ngoại trừ lúc đầu liếc nhìn cô một cách kinh ngạc, thời gian còn lại đều thể hiện đúng phẩm chất tốt đẹp mà một lãnh đạo ưu tú cần phải có khi đối mặt với tình huống khó xử, đó là nhắm mắt làm ngơ.
Thảm, thảm rồi...
Bộ não của Lý Tinh La hoạt động hết công suất, suy tính xem làm thế nào để xoay chuyển thế cục hiện tại theo chiều hướng khả quan nhất.
Cô cắn môi dưới, sắc mặt đỏ bừng, không dám nhìn về phía Bùi Dục Uyên, phát ra âm thanh nghẹn ngào: "Thật sự xin lỗi, tôi không biết các vị cũng có mặt ở đây..."
Nghe thấy vậy, mấy người kia vẫn không dám hó hé gì, đầu càng cúi thấp hơn.
Bọn họ đều đã nghe danh về vị Lý tiểu thư này từ trước. Nghe nói đcô gái đang được Bùi Tổng cực kỳ ưu ái và chiều chuộng. Thế nên, đối với tình huống xấu hổ hiện tại, dĩ nhiên tất cả sẽ giả vờ câm điếc, cái gì cũng không biết. Nhưng thực ra mỗi người đều âm thầm vểnh lỗ tai lên nghe ngóng.
Kim chủ vẫn ngồi đó không nói một lời, trong lòng Lý Tinh La lo lắng muốn chết, chắc chắn là bản thân đã làm gián đoạn công việc của anh rồi...
Cô lén lút liếc nhìn người đàn ông, khuôn mặt tuấn tú sắc bén như dao, ánh mắt nặng nề, không biết anh đang suy nghĩ điều gì. Đột nhiên, tầm mắt hai người giao nhau, cô lập tức cúi thấp đầu xuống.
Chắc sẽ không hung dữ với cô trước mặt mọi người đâu nhỉ...
Chỉ thấy Bùi Dục Uyên đứng dậy, đi đến bên cạnh rồi nhẹ nhàng đỡ lấy bả vai đang cứng đờ của Lý Tinh La, dẫn cô vào trong phòng nghỉ, nhỏ giọng nói: "Em vào trước đi."
Hửm? Giọng điệu có vẻ vẫn bình thường, Lý Tinh La vừa ngẩng đầu lên thăm dò, liền bắt gặp đôi mắt đen như mực của anh đang nhìn cô chằm chằm, huhu, cứ chuồn trước vậy, chắc anh không giận thật đâu. (〒﹏〒)
Cửa phòng nghỉ đóng lại trong nháy mắt, cô nghe thấy giọng nói bấc đắc dĩ của Bùi Dục Uyên: "Chúng ta tiếp tục."
Mấy vị lãnh đạo cấp cao của công ty đều đã từng trải sóng gió đời người, họ lập tức điều chỉnh nét mặt, tiếp tục nghiêm túc làm việc, chỉ là trong lòng vô cùng kinh ngạc.
Ấm áp dịu dàng vậy sao?!
Bùi Tổng lạnh lùng sát phạt trên thương trường lại có thể hoà hợp với... nữ diễn viên tuyến 18 hồn nhiên, hoạt bát như vậy? Cảm giác có sự tương phản quá lớn!
Trời ơi cứu mạng! Nếu Bùi Tổng chịu dành một nửa sự dịu dàng này cho bọn họ thì tốt quá, haha.
Trong lòng mọi người âm thầm chảy xuống những giọt nước mắt bi thương.
Theo phân tích của Lý Tinh La, có khả năng cô đã khiến Bùi Dục Uyên tức giận thật rồi, bởi vì anh luôn yêu cầu nghiêm túc trong công việc.
Cô ngồi trên giường, cúi đầu ảo não. Chỉ tại người ta nhớ anh quá thôi mà, cũng đâu phải cố ý... Nhưng sự thật đúng là cô đã cố tình xông vào phòng dù biết anh đang bận việc... Lý Tinh La dẩu môi, trong lòng buồn bực.
Kỳ thực, mấy nhân viên kia nói không sai.
Bùi Dục Uyên không có bạn gái, cô chỉ là một nữ diễn viên được anh bao nuôi mà thôi, đã thế tình hình sự nghiệp còn chẳng có tiến triển gì.
Cô không có chí tiến thủ, đối với lời khuyên bảo của người khác lại càng không hứng thú, cho nên luôn quanh quẩn ở tuyến 18. Nguyên nhân của điều này là bởi vì giới giải trí không phải thứ cô muốn, mà Bùi Dục Uyên mới chính là mục tiêu của cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.