Cao Lãnh Học Bá Là Một Cái Thích Làm Nũng
Chương 4: Hai đĩa cơm rang trứng
Mạnh Dương
26/02/2022
Sự thật đã chứng minh Tề Nhiên lái xe rất nhanh, Lục Khuynh đã mấy lần
tưởng rằng mình sắp bị văng ra khỏi xe, nhưng sau mỗi lần đó thì đều
bình yên ngồi trên xe, đợi đến khi Lục Khuynh định thần lại thì tay của
cậu đã bám vào hai bên eo của Tề Nhiên.
Cậu cũng không thu hồi tay lại, cậu sợ rằng nếu thực sự rút tay lại thì cậu sẽ bị ngã văng khỏi xe và trực tiếp hưởng dương ở tuổi mười bảy.
Tại nơi không nhìn thấy, khóe môi Tề Nhiên khẽ gợi lên một nụ cười, dường như cảm giác được nỗi lo lắng của Lục Khuynh, hắn quay đầu lại nói: " Yên tâm, sẽ không để em bị ngã đâu. "
Gió thổi vù vù qua tai, ồn ào như thể đang ở ngay kế bên công trường, Lục Khuynh không nghe thấy rõ lời hắn nói, cậu nắm chặt lấy áo Tề Nhiên, chồm người dán lên lưng hắn, kề vào tai hắn hỏi: " Cái gì? "
" Không có gì. " Tề Nhiên không nói chuyện nữa, chuyên tâm lái xe.
Giọng nói mơ mơ hồ hồ, giống như được bao phủ bởi một tầng sương mù, giống như được truyền đến từ một nơi rất xa, rất xa, Lục Khuynh vẫn không thể nghe rõ, nhưng cậu cũng không có hỏi lại và cũng không có bối rối sợ ngã nữa, mà lại chuyên chú nhìn ngắm cảnh sắc vụt qua hai bên đường.
Các cô chú lớn tuổi đang ngồi trước mấy cửa hàng bên lề đường chơi mạt chược, bọn trẻ con ăn bánh nướng mua ở ven đường, nhún nhảy làm nũng với bố mẹ, đôi vợ chồng trẻ xách mớ rau mới mua, vừa cười nói vừa đi về nhà...
Một bức tranh khung cảnh vô cùng ấm áp.
Trước đây, cậu luôn phải đạp xe một mình, nếu không phải là chen chúc với một đám người trên xe buýt, thì cũng là nhìn tình hình đường xá ở trước mắt, chứ không có ngắm được kỹ cảnh sắc đường phố lúc hoàng hôn.
Nhưng không ngờ là nó lại khiến người ta cảm thấy yên bình đến vậy, cảm giác yên bình đó phảng phất như là đang sắp được về đến nhà, vừa bước vào cửa, ánh đèn vàng ấm áp chiếu thẳng vào mặt, mẹ thì đang bưng thức ăn lên bàn, còn bố thì bảo mau rửa tay rồi vào bàn ăn cơm...
Thật đáng tiếc khi hiện thực lại không được như ý, trong ngôi nhà của cậu giờ đây chỉ có bóng tối, không có mẹ ở bên, còn cha thì chỉ có la mắng cậu, mượn rượu làm càn.
Nơi mà cậu thường xuyên đi đến cũng chỉ có trường học và quán bar.
Bất tri bất giác, tiếng gió thoảng bên tai dần nhỏ xuống, chiếc xe máy giảm xuống tốc độ rồi dừng lại ở trước cửa "No.9"
Tề Nhiên cởi mũ bảo hiểm và xuống xe, sau đó hắn rất tự nhiên vươn tay giúp Lục Khuynh cởi mũ bảo hiểm ra, hắn mỗi tay cầm một cái mũ, đứng ở lề đường nhìn cậu.
" Tới rồi, xuống đi. "
Lục Khuynh nhanh chóng xuống xe rồi nói với Tề Nhiên: " Cảm ơn. "
" Không có gì. "
Lục Khuynh không có nói tiếp nữa, chỉ đối hắn gật đầu một cái. Sau đó liếc nhìn bãi đậu xe dành cho những phương tiện không có động cơ bên cạnh "No.9", rất nhanh Lục Khuynh liền thấy được chiếc xe đạp màu đen của mình.
Cậu bước tới, dắt chiếc xe đạp của mình ra, thuần thục leo lên đạp đi, trước khi đi còn đối Tề Nhiên đang đứng bên lề đường phất phất tay, tượng trưng cho lời tạm biệt.
Tề Nhiên cũng hướng cậu xua xua tay.
Lục Khuynh giẫm lên bàn đạp, hướng trường học đi tới. Nhưng mới đạp xe được hai bước, cậu liền cảm thấy có điều gì đó không ổn, bàn đạp cứng hơn bình thường rất nhiều, đi được vài mét thì đạp không nổi nữa.
Hình như là có cái gì đó bị hỏng rồi.
Cậu vừa định xuống xe kiểm tra thì lại thấy Tề Nhiên đã ngồi xổm xuống bên cạnh xe đạp, hắn chỉ vào lốp xe, nói: " Bánh xe bị xì rồi, có lẽ là nó đã bị cán phải đinh vào lúc em đạp xe đến ngày hôm qua. "
Lục Thanh nhíu mày, đối với chuyện này cũng không có gì kinh ngạc lắm.
Từ khi lên cấp 2 thì cậu đã đi chiếc xe đạp này hàng ngày, đến nay thân xe đen bóng cũng đã mất đi vẻ bóng bẩy ban đầu, phần sắt trên xe cũng đã hoen gỉ do mưa nắng. Xích sắt khi bị cọ xát đôi khi phát ra tiếng kêu "lạch cạch" và thường hơi khó đi do không đủ dầu bôi trơn. Nhưng miễn là không có vấn đề gì lớn với xe, thì cậu vẫn sẽ miễn cưỡng dùng nó, vì cậu muốn tiết kiệm tiền.
" Ân...lát nữa tôi sẽ đưa xe đi sửa. " Lục Khuynh nói.
Tề Nhiên không đáp lời cậu ngay, hắn quan sát thật kỹ chiếc xe đạp có thể nói là đã cũ nát, suy nghĩ một lúc rồi bảo: " Hay là tôi giúp em mang nó đến tiệm sửa nha, em không rành về người ở khu này, sẽ bị mấy ông chủ ở đây hố đấy. "
" Không cần. " Lục Khuynh không chút suy nghĩ liền cự tuyệt, cậu không muốn dây dưa cùng Tề Nhiên nhiều: " Không cần phiền đến anh. "
Tề Nhiên mỉm cười, người bạn nhỏ này quả thật là không thích làm phiền người khác: " Cũng không phiền lắm đâu. Vốn dĩ là tôi cũng muốn đổi kính chiếu hậu cho xe máy nên tiện thể đem sửa cho em luôn. "
Hắn nhìn khuôn mặt lộ rõ vẻ khó xử của thiếu niên: " Em có thể thêm tài khoản WeChat của tôi, sau đó chỉ cần trực tiếp chuyển tiền cho tôi là được. "
Nói xong hắn liền lấy điện thoại ra.
" Phải rồi. " Tề Nhiên tựa như vừa chợt nhớ tới cái gì đó: " Hình như là mấy đứa nhỏ như em đều dùng QQ đúng không?...Không thì em đưa số điện thoại của em cho tôi đi? "
" Tôi có WeChat. " Nghe Tề Nhiên nói được đến mức này, Lục Khuynh cũng không cự tuyệt hắn nữa, cậu lấy điện thoại di động ra quét mã QR của Tề Nhiên để thêm bạn bè. Suy nghĩ thêm một chút liền bồi thêm một câu: " Anh có thể gọi cho tôi trên WeChat. "
Tề Nhiên lại không nhịn được nở nụ cười.
Đứa nhỏ này sao có thể đáng yêu như vậy, rõ ràng chỉ là một câu nói bình thường nhưng khi nó được phát ra một cách nghiêm túc từ miệng Lục khuynh, lại có thể khiến người ta cảm thấy rất đáng yêu.
Thế là, hắn đưa tay ra trước mặt Lục Khuynh: " Đưa điện thoại cho tôi. "
Lục Khuynh mặc dù có chút khó hiểu, nhưng vẫn ngoan ngoãn lấy điện thoại ra đưa cho hắn.
Cậu thấy Tề Nhiên bấm bấm mấy cái trên điện thoại, sau đó liền có vài tiếng rung phát ra trong túi áo của hắn, rồi hắn lại chọc thêm vài lần nữa mới chịu trả điện thoại lại cho Lục Khuynh.
Lục Khuynh nhìn thấy danh sách người liên hệ của mình bỗng có nhiều thêm một người, được đặt tên là "Nhiên ca."
" Được rồi, về sau có chuyện gì thì cứ gọi cho Nhiên ca. Nhiên ca sẽ xuất hiện bất cứ lúc nào em cần. "
Lục Khuynh nhìn hắn một cái, sau đó gật đầu đáp: " Ân. "
Nhưng trong lòng cậu lại nghĩ: Tôi mới không xảy ra chuyện gì.
Tề Nhiên lại hỏi cậu: " Vậy...em tính làm sao bây giờ? Có muốn trở lại trường học không? "
" Ân, tôi sẽ ngồi xe buýt trở về trường. "
" Nơi này nằm ngược hướng với trường của em đấy. Đi xe buýt phải đi qua rất nhiều đường vòng mới tới, mà em còn chưa có ăn cơm chiều, khả năng cao là sẽ về không kịp. "
Làm thế nào mà hắn lại biết rõ được lộ trình phải đi đường vòng của xe buýt?
Lục Khuynh cảm thấy có chút không thể giải thích được, cậu định nói là không sao cả, đến nơi thì có thể mua một miếng bánh mì rồi vào lớp ăn, chuyện này cũng đã thường xảy ra trước đây.
Nhưng giọng nói của Tề Nhiên lại vang lên trước: " Tới 'No.9' đi, trong quán vẫn còn thừa một ít đồ ăn, sau khi ăn xong thì tôi sẽ lấy motor đưa em về. "
Lục Khuynh vội vàng xua tay, cậu đối với loại người liên tục nhiệt tình như vậy có chút khó chống đỡ: " Không cần, tôi đến trường tùy tiện mua một ít thức ăn là được rồi. "
Không ngờ, sắc mặt Tề Nhiên lập tức xụ xuống, lông mày hắn nhíu lại: " Không thể cứ tùy tiện mua một ít được, bạn nhỏ phải được ăn cơm thật tốt. "
Nói xong, hắn đứng thẳng người lên, lấy tay ra so với đầu Lục Khuynh: " Nhìn xem, em còn chưa cao bằng tôi. "
Lục Khuynh có chút không nói nên lời. Cậu đã cao hơn một mét tám, việc cậu thấp hơn Tề Nhiên chỉ là do hắn quá cao thôi.
Tề Nhiên vẫn còn đang lảm nhảm: " Bạn nhỏ vẫn còn đang trong độ tuổi phát triển, nếu không ăn uống đầy đủ dinh dưỡng thì sẽ không những không cao lên mà còn bị teo rút lại nữa đó. Nếu mấy con quái vật nhìn thấy dáng vẻ gầy gò của em, tụi nó sẽ cảm thấy món ăn trước mặt mình không đủ để ăn no. Em thấy đấy, đến cả lũ quái vật cũng sẽ ghét bỏ em, không muốn ăn thịt em... "
Hắn là đang dụ con nít sao?
So với cha cậu còn muốn dài dòng hơn.
Không, cha cậu chưa bao giờ nói chuyện quá dài dòng với cậu, thậm chí Lục Thế Lâm còn không buồn quan tâm đến cậu.
Có lẽ bởi vì không muốn nghe Tề Nhiên tiếp tục lảm nhảm nữa nên Lục Khuynh liền đáp: " Tôi biết rồi... Tôi, tôi chút nữa tôi sẽ trả tiền đồ ăn cho anh. "
Tề Nhiên vừa định nói không cần, nhưng lại nhìn thấy vẻ mặt có phần co quắp của cậu nhóc nên liền sửa lại lời nói: " Được rồi, đi thôi. Tính luôn cả tiền ly sữa bò đêm qua nữa đấy. "
" Ly sữa kia đâu phải là tôi muốn uống đâu. " Lục Khuynh nhỏ giọng phản bác.
" Vậy thì những món ăn hôm nay cũng đâu phải là do em muốn đâu! " (Nói chung ý của ổng là không muốn để cho tiểu Khuynh trả tiền á.)
Lục Khuynh không trả lời, cậu cảm thấy câu nói của hắn cũng chẳng có gì sai. Tề Nhiên nhìn bộ dạng của Lục Khuynh, như sợ rằng cậu sẽ nhất thời đổi ý, hắn không nói hai lời liền trực tiếp cầm lấy chiếc xe đạp của cậu dắt vào để trước cửa "No.9", đi đến vén rèm cửa lên rồi quay lại nhìn Lục Khuynh.
Khóe miệng hắn hơi cau lên, giống như một nụ cười mời gọi.
Lục Khuynh có cảm giác như mình đã đưa ra một quyết định mà lẽ ra không nên làm.
"No.9" hiện tại so với tối hôm qua cũng không có gì khác biệt lắm, chỉ có duy nhất một điều là bây giờ ít người hơn đêm qua rất nhiều. Cuộc sống về đêm ở thành phố B vẫn chưa bắt đầu.
Lục Khuynh theo thói quen nhìn xung quanh, cuối cùng dừng lại ở một góc mà cậu quen thuộc. Có vẻ đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy "ngôi nhà" thứ ba của mình vào ban ngày. Chiếc bàn được dọn dẹp sạch sẽ, đối diện với góc tường là một bình hoa hồng đỏ đã nở rộ, một chút ánh hoàng hôn cuối cùng ngoài cửa sổ chiếu xuyên qua tấm kính đổ bóng lên bông hồng đỏ, làm cho màu đỏ sẫm ban đầu pha thêm chút ánh cam.
Giống như một bức tranh sơn dầu thời Trung cổ.
Tề Nhiên vỗ vỗ bờ vai của cậu chỉ vào đó: " Đến đấy ngồi một lát đi. "
Khi thấy Lục Khuynh đã ngồi xuống, hắn quay sang nói với người phục vụ đang đứng cạnh quầy rượu: " Đệ đệ của tôi cứ một hai muốn ăn cơm chiên trứng do tôi làm, nên tôi sẽ xuống phòng bếp một chút. "
Người phục vụ sửng sốt thấy rõ, tựa hồ không nhận ra ông chủ có em trai từ khi nào, lại còn đối với người ta tốt đến mức muốn đích thân xuống bếp.
Nhưng mà anh cũng không có hỏi thêm gì, chỉ nói: " Được rồi, Nhiên ca. "
Tề Nhiên bước đi vào bếp.
Lục Khuynh ngẩn người ngồi trên ghế.
Cậu không hiểu vì sao mình lại phải ngồi vào chỗ này, rõ ràng là Lục Thế Lâm vẫn chưa say, vẫn chưa có gọi điện cho cậu, mà cậu cũng có thể cường nghạch cự tuyệt lời mời của Tề Nhiên hoạc là cứ trực tiếp phớt lờ đối phương, dù sao thì cậu cũng đã làm chuyện này nhiều lần rồi.
Nhưng cuối cùng thì cậu vẫn không làm được.
Tề Nhiên quá đặc biệt, thường xuyên ra vào quán bar nhưng trên người lại không bao giờ có mùi rượu, cách hắn tiếp cận cậu cũng rất đặc biệt. Nó không giống với mấy người phiền phức kia, luôn luôn cố tình tạo nên một cuộc gặp gỡ trùng hợp khiến cậu vô cùng khó chịu. Nó cũng không giống với một số người luôn chậm rãi đi theo sau cậu hỏi đông hỏi tây, nhưng thậm chí là cậu còn không có hứng muốn trả lời.
Còn phương pháp tiếp cận của Tề Nhiên lại là sự kết hợp của cả hai. Vừa ôn nhu lại vừa độc đoán, hắn dùng ngữ khí ôn hòa cùng cậu thương lượng, nhưng lại cường nghạch đến mức khiến cậu không thể nào cự tuyệt, logic của đối phương lúc thuyết phục cậu cũng không có vấn đề gì, ánh mắt của hắn cũng không giống với ánh mắt tràn đầy mục đích của người khác, mà có thể nhìn ra tia quan tâm trong đó.
Tựa như mối quan hệ của hai người bọn họ là thực sự rất tốt.
Đối phương coi cậu như học sinh tiểu học, là anh bạn nhỏ, mặc dù luôn dùng giọng điệu cà lơ phất phơ nhưng trong lời nói lại mang theo cân nhắc cùng lo lắng cho anh bạn nhỏ. Lục Khuynh chưa bao giờ được cảm thụ loại cảm giác như vậy, ở trường học cậu luôn được người khác theo đuổi, còn ở nhà, Lục Thế Lâm cũng chưa từng quan tâm đến cậu. Thay vào đó, Tề Nhiên là người đầu tiên coi cậu như một đứa trẻ mà chăm sóc.
Giống như bị mọi người vây quanh, làm cho cậu có ảo giác rằng mình có thể ỷ vào đối phương.
Còn chưa kịp suy nghĩ sâu xa thì Tề Nhiên đã đem hai đĩa cơm rang trứng đặt trước mặt cậu rồi lại đi tới quầy rượu rót hai ly nước, mỗi người một ly.
Hương thơm ngào ngạt xông vào mũi, mặc dù nói là hai đĩa cơm rang trứng, nhưng ngoài trứng ra thì còn có thêm một ít lạp xưởng thái hạt lựu, cà rốt thái hạt lựu và một ít hành lá xắt nhỏ. Những hạt cơm vàng đều, tơi ra từng hạt, càng khiến người ta thèm thuồng.
Tề Nhiên bật đèn trong quán bar lên, cơm rang trứng tỏa sáng dưới ánh đèn, làm cậu không biết vì sao lại cảm thấy có chút ấm áp.
Cảnh tượng này thực sự khiến Lục Khuynh nghĩ đến nhà, mẹ thì bưng thức ăn lên bàn, còn cha ở bên cạnh ra hiệu cho cậu đi qua ngồi xuống chuẩn bị ăn.
Đúng lúc này, dạ dày vốn vẫn bình thường đột nhiên lại có phản ứng, Lục Khuynh dường như có thể nghe thấy tiếng bụng của chính mình đang kêu ọt ọt.
Cậu cũng không thu hồi tay lại, cậu sợ rằng nếu thực sự rút tay lại thì cậu sẽ bị ngã văng khỏi xe và trực tiếp hưởng dương ở tuổi mười bảy.
Tại nơi không nhìn thấy, khóe môi Tề Nhiên khẽ gợi lên một nụ cười, dường như cảm giác được nỗi lo lắng của Lục Khuynh, hắn quay đầu lại nói: " Yên tâm, sẽ không để em bị ngã đâu. "
Gió thổi vù vù qua tai, ồn ào như thể đang ở ngay kế bên công trường, Lục Khuynh không nghe thấy rõ lời hắn nói, cậu nắm chặt lấy áo Tề Nhiên, chồm người dán lên lưng hắn, kề vào tai hắn hỏi: " Cái gì? "
" Không có gì. " Tề Nhiên không nói chuyện nữa, chuyên tâm lái xe.
Giọng nói mơ mơ hồ hồ, giống như được bao phủ bởi một tầng sương mù, giống như được truyền đến từ một nơi rất xa, rất xa, Lục Khuynh vẫn không thể nghe rõ, nhưng cậu cũng không có hỏi lại và cũng không có bối rối sợ ngã nữa, mà lại chuyên chú nhìn ngắm cảnh sắc vụt qua hai bên đường.
Các cô chú lớn tuổi đang ngồi trước mấy cửa hàng bên lề đường chơi mạt chược, bọn trẻ con ăn bánh nướng mua ở ven đường, nhún nhảy làm nũng với bố mẹ, đôi vợ chồng trẻ xách mớ rau mới mua, vừa cười nói vừa đi về nhà...
Một bức tranh khung cảnh vô cùng ấm áp.
Trước đây, cậu luôn phải đạp xe một mình, nếu không phải là chen chúc với một đám người trên xe buýt, thì cũng là nhìn tình hình đường xá ở trước mắt, chứ không có ngắm được kỹ cảnh sắc đường phố lúc hoàng hôn.
Nhưng không ngờ là nó lại khiến người ta cảm thấy yên bình đến vậy, cảm giác yên bình đó phảng phất như là đang sắp được về đến nhà, vừa bước vào cửa, ánh đèn vàng ấm áp chiếu thẳng vào mặt, mẹ thì đang bưng thức ăn lên bàn, còn bố thì bảo mau rửa tay rồi vào bàn ăn cơm...
Thật đáng tiếc khi hiện thực lại không được như ý, trong ngôi nhà của cậu giờ đây chỉ có bóng tối, không có mẹ ở bên, còn cha thì chỉ có la mắng cậu, mượn rượu làm càn.
Nơi mà cậu thường xuyên đi đến cũng chỉ có trường học và quán bar.
Bất tri bất giác, tiếng gió thoảng bên tai dần nhỏ xuống, chiếc xe máy giảm xuống tốc độ rồi dừng lại ở trước cửa "No.9"
Tề Nhiên cởi mũ bảo hiểm và xuống xe, sau đó hắn rất tự nhiên vươn tay giúp Lục Khuynh cởi mũ bảo hiểm ra, hắn mỗi tay cầm một cái mũ, đứng ở lề đường nhìn cậu.
" Tới rồi, xuống đi. "
Lục Khuynh nhanh chóng xuống xe rồi nói với Tề Nhiên: " Cảm ơn. "
" Không có gì. "
Lục Khuynh không có nói tiếp nữa, chỉ đối hắn gật đầu một cái. Sau đó liếc nhìn bãi đậu xe dành cho những phương tiện không có động cơ bên cạnh "No.9", rất nhanh Lục Khuynh liền thấy được chiếc xe đạp màu đen của mình.
Cậu bước tới, dắt chiếc xe đạp của mình ra, thuần thục leo lên đạp đi, trước khi đi còn đối Tề Nhiên đang đứng bên lề đường phất phất tay, tượng trưng cho lời tạm biệt.
Tề Nhiên cũng hướng cậu xua xua tay.
Lục Khuynh giẫm lên bàn đạp, hướng trường học đi tới. Nhưng mới đạp xe được hai bước, cậu liền cảm thấy có điều gì đó không ổn, bàn đạp cứng hơn bình thường rất nhiều, đi được vài mét thì đạp không nổi nữa.
Hình như là có cái gì đó bị hỏng rồi.
Cậu vừa định xuống xe kiểm tra thì lại thấy Tề Nhiên đã ngồi xổm xuống bên cạnh xe đạp, hắn chỉ vào lốp xe, nói: " Bánh xe bị xì rồi, có lẽ là nó đã bị cán phải đinh vào lúc em đạp xe đến ngày hôm qua. "
Lục Thanh nhíu mày, đối với chuyện này cũng không có gì kinh ngạc lắm.
Từ khi lên cấp 2 thì cậu đã đi chiếc xe đạp này hàng ngày, đến nay thân xe đen bóng cũng đã mất đi vẻ bóng bẩy ban đầu, phần sắt trên xe cũng đã hoen gỉ do mưa nắng. Xích sắt khi bị cọ xát đôi khi phát ra tiếng kêu "lạch cạch" và thường hơi khó đi do không đủ dầu bôi trơn. Nhưng miễn là không có vấn đề gì lớn với xe, thì cậu vẫn sẽ miễn cưỡng dùng nó, vì cậu muốn tiết kiệm tiền.
" Ân...lát nữa tôi sẽ đưa xe đi sửa. " Lục Khuynh nói.
Tề Nhiên không đáp lời cậu ngay, hắn quan sát thật kỹ chiếc xe đạp có thể nói là đã cũ nát, suy nghĩ một lúc rồi bảo: " Hay là tôi giúp em mang nó đến tiệm sửa nha, em không rành về người ở khu này, sẽ bị mấy ông chủ ở đây hố đấy. "
" Không cần. " Lục Khuynh không chút suy nghĩ liền cự tuyệt, cậu không muốn dây dưa cùng Tề Nhiên nhiều: " Không cần phiền đến anh. "
Tề Nhiên mỉm cười, người bạn nhỏ này quả thật là không thích làm phiền người khác: " Cũng không phiền lắm đâu. Vốn dĩ là tôi cũng muốn đổi kính chiếu hậu cho xe máy nên tiện thể đem sửa cho em luôn. "
Hắn nhìn khuôn mặt lộ rõ vẻ khó xử của thiếu niên: " Em có thể thêm tài khoản WeChat của tôi, sau đó chỉ cần trực tiếp chuyển tiền cho tôi là được. "
Nói xong hắn liền lấy điện thoại ra.
" Phải rồi. " Tề Nhiên tựa như vừa chợt nhớ tới cái gì đó: " Hình như là mấy đứa nhỏ như em đều dùng QQ đúng không?...Không thì em đưa số điện thoại của em cho tôi đi? "
" Tôi có WeChat. " Nghe Tề Nhiên nói được đến mức này, Lục Khuynh cũng không cự tuyệt hắn nữa, cậu lấy điện thoại di động ra quét mã QR của Tề Nhiên để thêm bạn bè. Suy nghĩ thêm một chút liền bồi thêm một câu: " Anh có thể gọi cho tôi trên WeChat. "
Tề Nhiên lại không nhịn được nở nụ cười.
Đứa nhỏ này sao có thể đáng yêu như vậy, rõ ràng chỉ là một câu nói bình thường nhưng khi nó được phát ra một cách nghiêm túc từ miệng Lục khuynh, lại có thể khiến người ta cảm thấy rất đáng yêu.
Thế là, hắn đưa tay ra trước mặt Lục Khuynh: " Đưa điện thoại cho tôi. "
Lục Khuynh mặc dù có chút khó hiểu, nhưng vẫn ngoan ngoãn lấy điện thoại ra đưa cho hắn.
Cậu thấy Tề Nhiên bấm bấm mấy cái trên điện thoại, sau đó liền có vài tiếng rung phát ra trong túi áo của hắn, rồi hắn lại chọc thêm vài lần nữa mới chịu trả điện thoại lại cho Lục Khuynh.
Lục Khuynh nhìn thấy danh sách người liên hệ của mình bỗng có nhiều thêm một người, được đặt tên là "Nhiên ca."
" Được rồi, về sau có chuyện gì thì cứ gọi cho Nhiên ca. Nhiên ca sẽ xuất hiện bất cứ lúc nào em cần. "
Lục Khuynh nhìn hắn một cái, sau đó gật đầu đáp: " Ân. "
Nhưng trong lòng cậu lại nghĩ: Tôi mới không xảy ra chuyện gì.
Tề Nhiên lại hỏi cậu: " Vậy...em tính làm sao bây giờ? Có muốn trở lại trường học không? "
" Ân, tôi sẽ ngồi xe buýt trở về trường. "
" Nơi này nằm ngược hướng với trường của em đấy. Đi xe buýt phải đi qua rất nhiều đường vòng mới tới, mà em còn chưa có ăn cơm chiều, khả năng cao là sẽ về không kịp. "
Làm thế nào mà hắn lại biết rõ được lộ trình phải đi đường vòng của xe buýt?
Lục Khuynh cảm thấy có chút không thể giải thích được, cậu định nói là không sao cả, đến nơi thì có thể mua một miếng bánh mì rồi vào lớp ăn, chuyện này cũng đã thường xảy ra trước đây.
Nhưng giọng nói của Tề Nhiên lại vang lên trước: " Tới 'No.9' đi, trong quán vẫn còn thừa một ít đồ ăn, sau khi ăn xong thì tôi sẽ lấy motor đưa em về. "
Lục Khuynh vội vàng xua tay, cậu đối với loại người liên tục nhiệt tình như vậy có chút khó chống đỡ: " Không cần, tôi đến trường tùy tiện mua một ít thức ăn là được rồi. "
Không ngờ, sắc mặt Tề Nhiên lập tức xụ xuống, lông mày hắn nhíu lại: " Không thể cứ tùy tiện mua một ít được, bạn nhỏ phải được ăn cơm thật tốt. "
Nói xong, hắn đứng thẳng người lên, lấy tay ra so với đầu Lục Khuynh: " Nhìn xem, em còn chưa cao bằng tôi. "
Lục Khuynh có chút không nói nên lời. Cậu đã cao hơn một mét tám, việc cậu thấp hơn Tề Nhiên chỉ là do hắn quá cao thôi.
Tề Nhiên vẫn còn đang lảm nhảm: " Bạn nhỏ vẫn còn đang trong độ tuổi phát triển, nếu không ăn uống đầy đủ dinh dưỡng thì sẽ không những không cao lên mà còn bị teo rút lại nữa đó. Nếu mấy con quái vật nhìn thấy dáng vẻ gầy gò của em, tụi nó sẽ cảm thấy món ăn trước mặt mình không đủ để ăn no. Em thấy đấy, đến cả lũ quái vật cũng sẽ ghét bỏ em, không muốn ăn thịt em... "
Hắn là đang dụ con nít sao?
So với cha cậu còn muốn dài dòng hơn.
Không, cha cậu chưa bao giờ nói chuyện quá dài dòng với cậu, thậm chí Lục Thế Lâm còn không buồn quan tâm đến cậu.
Có lẽ bởi vì không muốn nghe Tề Nhiên tiếp tục lảm nhảm nữa nên Lục Khuynh liền đáp: " Tôi biết rồi... Tôi, tôi chút nữa tôi sẽ trả tiền đồ ăn cho anh. "
Tề Nhiên vừa định nói không cần, nhưng lại nhìn thấy vẻ mặt có phần co quắp của cậu nhóc nên liền sửa lại lời nói: " Được rồi, đi thôi. Tính luôn cả tiền ly sữa bò đêm qua nữa đấy. "
" Ly sữa kia đâu phải là tôi muốn uống đâu. " Lục Khuynh nhỏ giọng phản bác.
" Vậy thì những món ăn hôm nay cũng đâu phải là do em muốn đâu! " (Nói chung ý của ổng là không muốn để cho tiểu Khuynh trả tiền á.)
Lục Khuynh không trả lời, cậu cảm thấy câu nói của hắn cũng chẳng có gì sai. Tề Nhiên nhìn bộ dạng của Lục Khuynh, như sợ rằng cậu sẽ nhất thời đổi ý, hắn không nói hai lời liền trực tiếp cầm lấy chiếc xe đạp của cậu dắt vào để trước cửa "No.9", đi đến vén rèm cửa lên rồi quay lại nhìn Lục Khuynh.
Khóe miệng hắn hơi cau lên, giống như một nụ cười mời gọi.
Lục Khuynh có cảm giác như mình đã đưa ra một quyết định mà lẽ ra không nên làm.
"No.9" hiện tại so với tối hôm qua cũng không có gì khác biệt lắm, chỉ có duy nhất một điều là bây giờ ít người hơn đêm qua rất nhiều. Cuộc sống về đêm ở thành phố B vẫn chưa bắt đầu.
Lục Khuynh theo thói quen nhìn xung quanh, cuối cùng dừng lại ở một góc mà cậu quen thuộc. Có vẻ đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy "ngôi nhà" thứ ba của mình vào ban ngày. Chiếc bàn được dọn dẹp sạch sẽ, đối diện với góc tường là một bình hoa hồng đỏ đã nở rộ, một chút ánh hoàng hôn cuối cùng ngoài cửa sổ chiếu xuyên qua tấm kính đổ bóng lên bông hồng đỏ, làm cho màu đỏ sẫm ban đầu pha thêm chút ánh cam.
Giống như một bức tranh sơn dầu thời Trung cổ.
Tề Nhiên vỗ vỗ bờ vai của cậu chỉ vào đó: " Đến đấy ngồi một lát đi. "
Khi thấy Lục Khuynh đã ngồi xuống, hắn quay sang nói với người phục vụ đang đứng cạnh quầy rượu: " Đệ đệ của tôi cứ một hai muốn ăn cơm chiên trứng do tôi làm, nên tôi sẽ xuống phòng bếp một chút. "
Người phục vụ sửng sốt thấy rõ, tựa hồ không nhận ra ông chủ có em trai từ khi nào, lại còn đối với người ta tốt đến mức muốn đích thân xuống bếp.
Nhưng mà anh cũng không có hỏi thêm gì, chỉ nói: " Được rồi, Nhiên ca. "
Tề Nhiên bước đi vào bếp.
Lục Khuynh ngẩn người ngồi trên ghế.
Cậu không hiểu vì sao mình lại phải ngồi vào chỗ này, rõ ràng là Lục Thế Lâm vẫn chưa say, vẫn chưa có gọi điện cho cậu, mà cậu cũng có thể cường nghạch cự tuyệt lời mời của Tề Nhiên hoạc là cứ trực tiếp phớt lờ đối phương, dù sao thì cậu cũng đã làm chuyện này nhiều lần rồi.
Nhưng cuối cùng thì cậu vẫn không làm được.
Tề Nhiên quá đặc biệt, thường xuyên ra vào quán bar nhưng trên người lại không bao giờ có mùi rượu, cách hắn tiếp cận cậu cũng rất đặc biệt. Nó không giống với mấy người phiền phức kia, luôn luôn cố tình tạo nên một cuộc gặp gỡ trùng hợp khiến cậu vô cùng khó chịu. Nó cũng không giống với một số người luôn chậm rãi đi theo sau cậu hỏi đông hỏi tây, nhưng thậm chí là cậu còn không có hứng muốn trả lời.
Còn phương pháp tiếp cận của Tề Nhiên lại là sự kết hợp của cả hai. Vừa ôn nhu lại vừa độc đoán, hắn dùng ngữ khí ôn hòa cùng cậu thương lượng, nhưng lại cường nghạch đến mức khiến cậu không thể nào cự tuyệt, logic của đối phương lúc thuyết phục cậu cũng không có vấn đề gì, ánh mắt của hắn cũng không giống với ánh mắt tràn đầy mục đích của người khác, mà có thể nhìn ra tia quan tâm trong đó.
Tựa như mối quan hệ của hai người bọn họ là thực sự rất tốt.
Đối phương coi cậu như học sinh tiểu học, là anh bạn nhỏ, mặc dù luôn dùng giọng điệu cà lơ phất phơ nhưng trong lời nói lại mang theo cân nhắc cùng lo lắng cho anh bạn nhỏ. Lục Khuynh chưa bao giờ được cảm thụ loại cảm giác như vậy, ở trường học cậu luôn được người khác theo đuổi, còn ở nhà, Lục Thế Lâm cũng chưa từng quan tâm đến cậu. Thay vào đó, Tề Nhiên là người đầu tiên coi cậu như một đứa trẻ mà chăm sóc.
Giống như bị mọi người vây quanh, làm cho cậu có ảo giác rằng mình có thể ỷ vào đối phương.
Còn chưa kịp suy nghĩ sâu xa thì Tề Nhiên đã đem hai đĩa cơm rang trứng đặt trước mặt cậu rồi lại đi tới quầy rượu rót hai ly nước, mỗi người một ly.
Hương thơm ngào ngạt xông vào mũi, mặc dù nói là hai đĩa cơm rang trứng, nhưng ngoài trứng ra thì còn có thêm một ít lạp xưởng thái hạt lựu, cà rốt thái hạt lựu và một ít hành lá xắt nhỏ. Những hạt cơm vàng đều, tơi ra từng hạt, càng khiến người ta thèm thuồng.
Tề Nhiên bật đèn trong quán bar lên, cơm rang trứng tỏa sáng dưới ánh đèn, làm cậu không biết vì sao lại cảm thấy có chút ấm áp.
Cảnh tượng này thực sự khiến Lục Khuynh nghĩ đến nhà, mẹ thì bưng thức ăn lên bàn, còn cha ở bên cạnh ra hiệu cho cậu đi qua ngồi xuống chuẩn bị ăn.
Đúng lúc này, dạ dày vốn vẫn bình thường đột nhiên lại có phản ứng, Lục Khuynh dường như có thể nghe thấy tiếng bụng của chính mình đang kêu ọt ọt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.