Cao Lãnh Học Bá Là Một Cái Thích Làm Nũng
Chương 3: Khối băng hay giả điếc
Mạnh Dương
21/01/2022
Tóm tắt
Trẻ con vẫn chưa biết mặc quần áo sao? Có muốn ca ca giúp em mặc không?
==================================
Vừa mới bước lên ngồi xe taxi, Lục Khuynh liền phát hiện ra rằng mình đã để quên áo khoác đồng phục ở lại quán, nhưng do xe đã lăn bánh, cậu đành để chiều mai lúc đến lấy xe đạp thì lấy luôn.
Cậu mở cửa kính xe ra một chút, hơi nóng từ quán bar vẫn còn đọng lại trên ngực chưa có tiêu tan, cảm giác ấm áp của sữa vẫn còn ở trong bụng, đêm đầu thu nên trời có hơi se lạnh, gió từ bên ngoài cửa số tràn vào trong xe, đem mái tóc của cậu thổi đến mức bay vểnh lên, cũng nhờ thế mà hơi nóng trên khuôn mặt cậu đã giảm bớt đi.
Lục Khuynh không biết tại sao lúc đó cậu lại đột nhiên gọi Tề Nhiên là "Nhiên thúc", có thể là do nhất thời hứng thú, hoặc đơn giản chỉ muốn nhìn xem vẻ mặt khó chịu của đối phương.
Nhưng cậu nhớ đến nụ cười của Tề Nhiên sau khi nghe cậu gọi hắn là "Nhiên thúc". Một nụ cười tùy ý, càn rỡ, cười đến híp cả mắt.
Cái loại nụ cười như này trước đây cậu chưa thấy bao giờ.
Lúc đó cậu nghĩ: Có cái gì buồn cười đến vậy sao?
Lục Khuynh tự hỏi trong lòng, nhưng là nhiệt khí không tự chủ được leo lên khuôn mặt cậu, chậm rãi lướt tới vành tai, cũng may là ánh sáng trong quán khá tối, Tề Nhiên không có nhìn thấy rõ.
Cậu cảm thấy có chút hiểu liền lùi lại một bước, nhanh chóng xoay người rời đi.
Bóng lưng trong có vẻ như là đang chạy trối chết, nhưng vì vành tai đỏ hồng ẩn hiện dưới ánh đèn mờ tối nên cũng không có bán đứng cậu.
Trời đã có chút lạnh, Lục Khuynh kéo cửa sổ xe lên, không khí mát mẻ bị chặn lại ngoài cửa sổ, khuôn mặt anh tuấn đã khôi phục lại vẻ lạnh lùng làm thiếu niên trông có chút quạnh quẽ, chỉ duy nhất có đôi tai vẫn còn đỏ ửng, ở dưới lớp tóc đen càng thêm rõ ràng.
Tề Nhiên thực sự là một người trưởng thành kỳ lạ. Cậu nghĩ.
- -----------------
Hôm sau khi Lục Khuynh bước xuống xe bus để đi vào trường cấp 2, cậu cảm thấy hơi lạnh.
Bởi vì áo khoác đồng phục đã để quên ở quán bar, mà trường học không cho mặc thường phục, nên cậu chỉ có thể mặc đồng phục ngắn tay, tháng mười thời tiết đã dần trở lạnh, gió bấc lùa vào trong ống tay áo, khiến cậu rùng mình mấy cái.
Lục Khuynh bước nhanh hơn, muốn đến lớp học càng sớm càng tốt.
Ở ngay khúc quẹo cầu thang, cũng có một bóng người từ trên lầu đi xuống, vô tình đụng phải cậu.
Giọng nói mềm mại của nữ sinh vang lên: " Xi-xin lỗi, cậu không sao chứ? "
Lục Khuynh ngẩng đầu lên, người cậu đụng phải là Trình Lệ Lệ, một nữ sinh cùng lớp với cậu. Cô gái này xinh đẹp hoạt bát, rất nổi tiếng trong trường, ngồi bàn trước Lục Khuynh, thường xuyên quay xuống hỏi cậu mấy câu hỏi mặc dù Lục Khuynh luôn tỏ vẻ lạnh nhạt không để ý đến cô nhưng trông cô ta vẫn rất vui vẻ mà đặt câu hỏi tiếp.
Trong trường có rất nhiều người đồn rằng Trình Lệ Lệ thích cậu và mỗi khi có bạn cùng lớp nhắc đến vấn đề này thì mặt cô sẽ lập tức đỏ bừng lên. Nhưng Lục Khuynh vẫn luôn tỏ ra dáng vẻ không có việc gì liên quan tới mình, rồi cậu liền gục xuống bàn ngủ hoặc đọc sách, sắc mặt cũng không có chút thay đổi.
Lạnh lẽo tựa như một tảng băng không bao giờ tan chảy.
" Không sao. " Ngắn gọn quăng ra hai chữ, Lục Khuynh cũng không muốn dừng lại, cậu lập tức đi lên lớp.
Trình Lệ Lệ đứng sau cậu lè lưỡi, nhỏ giọng oán giận: " Thật lạnh lùng. "
Lục Khuynh mặc kệ đến lời oán giận sau lưng, cậu đi thẳng về chỗ ngồi xuống, lấy sách trong cặp ra.
Vương Chi Hạo đang ngồi ở bàn bên cạnh nhìn thấy Lục Khuynh đang ngồi xuống, lập tức nghiêng người, cầm lấy sách giáo khoa của Lục Khuynh, hỏi: " Đại học bá Lục Khuynh đến rồi a, cho tớ xem bài tập của cậu đi, tớ muốn biết rằng mình đúng bao nhiêu câu. "
" Nè nè nè, cậu lại mượn tập của Lục Khuynh nữa hả? Dù cậu ấy không chê cậu phiền nhưng tớ lại thấy phiền giùm cậu ấy luôn đấy. " Trình Lệ Lệ đi vào lớp sau Lục Khuynh, cô dùng ngón trỏ chỉ chỉ Vương Chi Hạo.
" Mắc mớ gì đến cậu a? Tớ mượn tập của Lục Khuynh chứ không có mượn tập của cậu, không lẽ bài tập của Lục Khuynh cũng phải tới phiên cậu quản hay sao? "
Ánh mắt Trình Lệ Lệ thay đổi, trên mặt đổ chút mồ hôi, cô nhìn về phía Lục Khuynh nhưng chỉ thấy thiếu niên sắc mặt như cũ, không có một chút biến hóa, trong lòng cô không khỏi dâng lên một cỗ thất bại.
" Cậu nói bậy cái gì đó! Bài tập của Lục Khuynh thì có liên quan gì đến tớ chứ? " Cô đem cặp của mình đập xuống bàn, quay người ngồi xuống không nói thêm gì nữa.
Sau đó Vương Chi Hạo lại đem toàn bộ lực chú ý đặt lên người Lục Khuynh, hai mắt hắn sáng long lanh nhìn chằm chằm cậu, trong mắt tràn đầy khát vọng đối với cuốn bài tập của Lục Khuynh.
Lục Khuynh im lặng đem cuốn bài vừa mới làm xong hôm qua để lên bàn xong liền bất động.
Vương Chi Hạo ngầm hiểu được ý của cậu, hắn lập tức cầm lấy cuốn bài tập.
Trường trung học số 2 là trường trọng điểm của thành phố B, học sinh ở đây học lực không tệ, lớp của Lục Khuynh là lớp chọn, có thể nói tất cả các bạn học trong lớp đều là những người có học lực ở mức xuất sắc, nhưng nếu được phân cao thấp thì vị trí cao nhất phải nói đến Lục Khuynh.
Lục Khuynh luôn chiếm vị trí cao nhất lớp trong cả ba năm cấp 2, vẻ ngoài lại trông rất soái khí, thật khó để làm người ta không yêu thích cậu.
Có rất nhiều cô gái nhỏ muốn qua lại với Lục Khuynh, nhưng vì khí chất lạnh lẽo "người lạ chớ gần" của cậu khiến các cô gái nhỏ chỉ có gan nghĩ nhưng không có gan làm, vì vậy họ chỉ dám lén lút nhìn cậu từ xa, đó chính là ví dụ điển hình cho câu nói "chỉ có thể quan sát từ xa, chứ không thể đùa giỡn gần."
Thỉnh thoảng thì cũng có những cô gái can đảm muốn chủ động tấn công, nhưng cũng không ngoại lệ đều bị khí tức lạnh lẽo của Lục băng sơn cản lại.
Lần này, cậu lại thấy một phong thư lạ trong hộc bàn, nó có màu hồng nhạt và dán băng dính màu sắc rực rỡ xung quanh mép.
Cậu còn chưa kịp phản ứng, Vương Chi Hạo bên cạnh đã đưa tay lấy phong thư ra, kẹp ở giữa hai ngón tay quơ quơ, đùa giỡn nói: " Lại là thư tình nữa nè, aiya, tháng này cậu nhận được bao nhiêu cái rồi? "
" Cho cậu. "
" Ha! " Vương Chi Hạo mất hứng nói: " Cậu đừng có mà lúc nào cũng vừa nhận được thư tình liền ném qua cho tớ a! Này tốt xấu gì cũng là tấm lòng của bạn nữ dùng nửa ngày suy nghĩ mới tích đủ dũng khí để viết ra, mà cậu còn không thèm nhìn lấy một chữ, bộ cậu không thấy tò mò sao? "
Lục Khuynh trầm ngâm một chút rồi đáp: " Thay vì như vậy, sao cậu không dùng thời gian này để làm một chút bài tập đi? "
Nó giống như một câu trần thuật.
Vương Chi Hạo cứng họng, hắn chắc chắn là Lục Khuynh hoàn toàn không để chuyện này vào mắt: " Mẹ kiếp, cậu cũng thật quá vô tình. "
Lục Khuynh không để ý tới hắn nữa, cậu xoay người nhìn ra ngoài cửa sổ.
Phía sau lại vang lên giọng nói đứt quãng của Vương Chi Hạo: " Chao ôi, không biết cô gái nào lại có mắt như mù, thích ai không thích lại đi thích nhầm cục nước đá... Tại sao đến bây giờ cũng chưa có ai viết thư tình cho bổn thiếu gia ta chứ? "
Lục Khuynh quay đầu qua liếc hắn một cái rồi liền quay đầu đi.
" Nè đm! Tớ có thể cảm nhận được sự khinh bỉ sâu sắc từ trong mắt cậu đấy nhé! " Vương Chi Hạo giơ chân lên: " Lục Khuynh cậu có ý gì a? Làm sao hả, xem thường bổn thiếu gia á, mặc dù bổn thiếu gia đây không có ngọc thụ lâm phong (*1) như cậu nhưng dù gì bổn thiếu gia cũng là một trong những quân bài trong lớp chúng ta mà đúng không? Này, cậu đừng có mà giả vờ không nghe thấy chứ, không lẽ bọn con gái bây giờ đều thích mấy loại hay giả điếc như vậy sao trời? Chẳng lẽ bổn thiếu gia ta đây phải im lặng không nói gì cả ngày sao? Cái này cũng thật là làm khó bổn thiếu gia a... "
" Cậu thật phiền. "
Vương Chi Hạo im bặt: " Mẹ nó...bổn thiếu gia! " Hắn ngẫm nghĩ một chút rồi thở dài: " Quên đi, dù sao tớ cũng đã quen, cậu chính là tảng băng lớn ( cục nước đá) không nhiễm bụi trần. "
Nói xong, hắn mặc kệ Lục Khuynh có đáp lại hay không, liền ngồi vào chỗ của mình chờ giáo viên lên lớp dạy.
Lục Khuynh vẫn như cũ nhìn ra ngoài cửa sổ, lá của mấy cái cây cao thẳng tắp trong sân trường đã hơi ngả vàng, làn gió man mát đầu thu chậm rãi thổi qua ngọn cây, mang theo vài chiếc lá vàng rơi xuống.
Lục Khuynh không hề phản bác lại lời nói vừa rồi của Vương Chi Hạo, cậu thực sự không có hứng thú với mấy bức thư tình của các cô gái gửi cho, cũng như đối với những tâm tư nhạy cảm của các cô gái vị thành niên. Nói chính xác hơn là cậu thực sự không có hứng thú về chuyện yêu đương với nữ sinh. Cậu chưa từng cảm nhận được cảm giác rung động giữa con trai và con gái, hơn nữa cậu cũng không muốn cảm nhận nó.
Không phải là do cậu quá lạnh lùng vô tình gì, mà là do cậu cố ý xa lánh người khác, cậu không muốn dính dáng đến quá nhiều đến bạn học, cậu luôn sống trong thế giới của riêng mình và có những kế hoạch của riêng mình, nhưng trong kế hoạch của bản thân, cậu không muốn nó liên quan đến vấn đề tình cảm.
Đối với Lục Khuynh năm nay đã mười bảy tuổi (*2), cậu chỉ muốn học hành chăm chỉ và có một cuộc sống của riêng mình càng sớm càng tốt.
Rời xa Lục Kiến Lâm- người cha luôn đi bar uống đến say xỉn ngay khi chỉ mới vừa kiếm được một ít tiền và rời khỏi ngôi nhà không bao giờ bật đèn khi cậu đi học về. ( Ý Lục Khuynh là ngôi nhà trống rỗng, không có chờ đợi cậu.)
Thoát ra khỏi mạch suy nghĩ của chính mình, một ngày mới lại bắt đầu, Lục Khuynh sắp xếp lại đầu óc của mình, sau đó đắm chìm vào các bài học.
- -----------------
Khi bước ra khỏi cổng trường, cậu bất ngờ khi nhìn thấy một khuôn mặt của ai đó.
Nam nhân ngồi trên chiếc motor màu đen trông rất ngầu, một tay cầm mũ bảo hiểm, tay kia cầm áo khoác đồng phục học sinh. Hắn mặc một cái áo sơ mi cùng với quần jeans, chân đi boot da. Tóc xõa hai bên má bị gió thổi tung. Cả người hắn được tắm trong ánh hoàng hôn buổi xế chiều, như được dát một lớp viềnvàng.
Hắn cứ nhìn về phía cổng trường, như thể đang đợi ai đó.
Là Tề Nhiên.
Lục Khuynh cho rằng Tề Nhiên đang đợi người khác, cậu chuẩn bị bỏ qua hắn rồi bước sang một bên đi tiếp thì có giọng nói từ phía trước truyền đến.
" Lục Khuynh. "
May mắn là hắn không có kêu bạn nhỏ.
Phản ứng đầu tiên của Lục Khuynh là nghĩ đến câu này.
Tề Nhiên dựa vào chiếc motor vẫy tay với cậu, Lục Khuynh cũng không thể giả vờ rằng mình không nhìn thấy hắn nữa, cậu do dự một lúc rồi bước tới với vẻ nghi hoặc.
Còn chưa kịp đến trước mặt hắn, thì đối phương đã nở nụ cười vô lại, hất cằm nhìn cậu: " Này! Đừng nói là em đã sớm đem tôi quên đi rồi đấy nhé? "
"...Em không quên. "
" Tốt. " Tề Nhiên hơi cúi xuống, kề sát Lục Khuynh rồi nói tiếp: " Vậy em hãy nói cho tôi biết, tôi là ai? "
Lục Khuynh nheo mắt tự hỏi, chẳng lẽ người này có trí nhớ không tốt à, không phải cậu vừa gặp hắn vào tối hôm qua sao, sao có thể quên tên hắn nhanh như vậy được?
" Tề Nhiên. "
Tề Nhiên hơi run lên, giả bộ bất đắc dĩ: " Được rồi, quả nhiên là em thật sự không muốn gọi tôi là Nhiên ca. "
Lục Khuynh bỏ qua lời nói trêu chọc rõ ràng của đối phương, cậu ngẩng đầu liếc nhìn hắn đang lộ ra hàm răng trắng nõn, cậu chậm rãi mở miệng: " Anh, anh tại sao lại... "
" Tôi đến đưa áo đồng phục cho em, sẵn tiện tôi đưa em đến quán bar lấy xe luôn. "
Nhìn thấy cậu nhóc khựng lại trong giây lát, Tề Nhiên cảm thấy tâm trạng vô cùng tốt, hắn liền đưa cho cậu chiếc áo khoác đồng phục.
" Buổi tối hôm nay khá lạnh, mà tôi lại không thể để cho đóa hoa tổ quốc bị cảm lạnh được. "
Lục Khuynh không trả lời, trong lòng cậu còn đang sửng sốt, vẫn như cũ nhìn khóe miệng nhếch lên của Tề Nhiên: " Em có thể tự đi. "
" Tôi biết rồi. " Tề Nhiên lại đưa áo khoác về phía trước: " Bạn nhỏ vẫn chưa biết mặc quần áo sao? Có muốn ca ca giúp em mặc không? "
Một câu nói của hắn liền đem Lục Khuynh trong nháy mắt trở về thực tại, cậu chỉ cảm thấy trán mình nóng lên, mặc kệ vì lý do gì mà Tề Nhiên lại phải đích thân đến đón cậu, cậu cầm lấy cái áo khoác đồng phục trong tay đối phương rồi mặc nó vào ngay ngắn.
Tề Nhiên nhìn theo loạt động tác lưu loát như nước chảy của cậu, hắn trầm mặc không nói, sau đó đem mũ bảo hiểm đang ôm trong tay đưa cho cậu, nghiên người nhấc chân trái ngồi lên motor, xong xuôi hắn liền chỉ vào chỗ ngồi phía sau: " Lên đây. "
Thiếu niên chớp chớp mắt, sau đó nhận mệnh mà đội mũ bảo hiểm vào, cậu cân nhắc hồi lâu nhưng vẫn không cài dây mũ bảo hiểm lại được.
Tề Nhiên nhìn cậu luống cuống cài dây, trên mặt có chút vô lực, hắn khẽ thở dài một hơi, duỗi tay ra, đặt tay lên tay thiếu niên, cài lại dây mũ.
Hai bàn tay va chạm, đúng như Tề Nhiên nghĩ, làn da tay của cậu chạm vào có hơi lành lạnh và mềm mại.
" Quả nhiên vẫn còn là bạn nhỏ a, đến dây mũ bảo hiểm mà cũng không biết cài. " Hắn làm bộ phàn nàn.
" Được rồi, lên đi. "
Lục Khuynh không nói, cậu nhấc đôi chân dài lên ngồi ở sau Tề Nhiên.
Ở nơi mà bàn tay Tề Nhiên vừa mới va chạm với bàn tay cậu mang theo hơi nóng, lòng bàn tay hắn có chút nóng.
" Ngồi cho vững, tôi lái xe khá nhanh, tốt hơn thì em nên ôm lấy eo tôi. "
"...Không cần. "
Tề Nhiên không nhắc nhở gì nữa, hắn cài chặt mũ bảo hiểm của mình.
Chiếc motor lao đi như một mũi tên vút bay.
==================================
(*1) Ngọc thụ lâm phong: Câu gốc là 玉树临风. Câu này được hiểu với ý nghĩa nói về một người đàn ông với các tính cách: phong lưu, hào sảng, đầu đội trời chân đạp đất, có ý chí vô cùng kiên định và mạnh mẽ để đạt được điều mình mong muốn.
Translator & Editor: bwijes
Thanks for reading
Enjoy~
Trẻ con vẫn chưa biết mặc quần áo sao? Có muốn ca ca giúp em mặc không?
==================================
Vừa mới bước lên ngồi xe taxi, Lục Khuynh liền phát hiện ra rằng mình đã để quên áo khoác đồng phục ở lại quán, nhưng do xe đã lăn bánh, cậu đành để chiều mai lúc đến lấy xe đạp thì lấy luôn.
Cậu mở cửa kính xe ra một chút, hơi nóng từ quán bar vẫn còn đọng lại trên ngực chưa có tiêu tan, cảm giác ấm áp của sữa vẫn còn ở trong bụng, đêm đầu thu nên trời có hơi se lạnh, gió từ bên ngoài cửa số tràn vào trong xe, đem mái tóc của cậu thổi đến mức bay vểnh lên, cũng nhờ thế mà hơi nóng trên khuôn mặt cậu đã giảm bớt đi.
Lục Khuynh không biết tại sao lúc đó cậu lại đột nhiên gọi Tề Nhiên là "Nhiên thúc", có thể là do nhất thời hứng thú, hoặc đơn giản chỉ muốn nhìn xem vẻ mặt khó chịu của đối phương.
Nhưng cậu nhớ đến nụ cười của Tề Nhiên sau khi nghe cậu gọi hắn là "Nhiên thúc". Một nụ cười tùy ý, càn rỡ, cười đến híp cả mắt.
Cái loại nụ cười như này trước đây cậu chưa thấy bao giờ.
Lúc đó cậu nghĩ: Có cái gì buồn cười đến vậy sao?
Lục Khuynh tự hỏi trong lòng, nhưng là nhiệt khí không tự chủ được leo lên khuôn mặt cậu, chậm rãi lướt tới vành tai, cũng may là ánh sáng trong quán khá tối, Tề Nhiên không có nhìn thấy rõ.
Cậu cảm thấy có chút hiểu liền lùi lại một bước, nhanh chóng xoay người rời đi.
Bóng lưng trong có vẻ như là đang chạy trối chết, nhưng vì vành tai đỏ hồng ẩn hiện dưới ánh đèn mờ tối nên cũng không có bán đứng cậu.
Trời đã có chút lạnh, Lục Khuynh kéo cửa sổ xe lên, không khí mát mẻ bị chặn lại ngoài cửa sổ, khuôn mặt anh tuấn đã khôi phục lại vẻ lạnh lùng làm thiếu niên trông có chút quạnh quẽ, chỉ duy nhất có đôi tai vẫn còn đỏ ửng, ở dưới lớp tóc đen càng thêm rõ ràng.
Tề Nhiên thực sự là một người trưởng thành kỳ lạ. Cậu nghĩ.
- -----------------
Hôm sau khi Lục Khuynh bước xuống xe bus để đi vào trường cấp 2, cậu cảm thấy hơi lạnh.
Bởi vì áo khoác đồng phục đã để quên ở quán bar, mà trường học không cho mặc thường phục, nên cậu chỉ có thể mặc đồng phục ngắn tay, tháng mười thời tiết đã dần trở lạnh, gió bấc lùa vào trong ống tay áo, khiến cậu rùng mình mấy cái.
Lục Khuynh bước nhanh hơn, muốn đến lớp học càng sớm càng tốt.
Ở ngay khúc quẹo cầu thang, cũng có một bóng người từ trên lầu đi xuống, vô tình đụng phải cậu.
Giọng nói mềm mại của nữ sinh vang lên: " Xi-xin lỗi, cậu không sao chứ? "
Lục Khuynh ngẩng đầu lên, người cậu đụng phải là Trình Lệ Lệ, một nữ sinh cùng lớp với cậu. Cô gái này xinh đẹp hoạt bát, rất nổi tiếng trong trường, ngồi bàn trước Lục Khuynh, thường xuyên quay xuống hỏi cậu mấy câu hỏi mặc dù Lục Khuynh luôn tỏ vẻ lạnh nhạt không để ý đến cô nhưng trông cô ta vẫn rất vui vẻ mà đặt câu hỏi tiếp.
Trong trường có rất nhiều người đồn rằng Trình Lệ Lệ thích cậu và mỗi khi có bạn cùng lớp nhắc đến vấn đề này thì mặt cô sẽ lập tức đỏ bừng lên. Nhưng Lục Khuynh vẫn luôn tỏ ra dáng vẻ không có việc gì liên quan tới mình, rồi cậu liền gục xuống bàn ngủ hoặc đọc sách, sắc mặt cũng không có chút thay đổi.
Lạnh lẽo tựa như một tảng băng không bao giờ tan chảy.
" Không sao. " Ngắn gọn quăng ra hai chữ, Lục Khuynh cũng không muốn dừng lại, cậu lập tức đi lên lớp.
Trình Lệ Lệ đứng sau cậu lè lưỡi, nhỏ giọng oán giận: " Thật lạnh lùng. "
Lục Khuynh mặc kệ đến lời oán giận sau lưng, cậu đi thẳng về chỗ ngồi xuống, lấy sách trong cặp ra.
Vương Chi Hạo đang ngồi ở bàn bên cạnh nhìn thấy Lục Khuynh đang ngồi xuống, lập tức nghiêng người, cầm lấy sách giáo khoa của Lục Khuynh, hỏi: " Đại học bá Lục Khuynh đến rồi a, cho tớ xem bài tập của cậu đi, tớ muốn biết rằng mình đúng bao nhiêu câu. "
" Nè nè nè, cậu lại mượn tập của Lục Khuynh nữa hả? Dù cậu ấy không chê cậu phiền nhưng tớ lại thấy phiền giùm cậu ấy luôn đấy. " Trình Lệ Lệ đi vào lớp sau Lục Khuynh, cô dùng ngón trỏ chỉ chỉ Vương Chi Hạo.
" Mắc mớ gì đến cậu a? Tớ mượn tập của Lục Khuynh chứ không có mượn tập của cậu, không lẽ bài tập của Lục Khuynh cũng phải tới phiên cậu quản hay sao? "
Ánh mắt Trình Lệ Lệ thay đổi, trên mặt đổ chút mồ hôi, cô nhìn về phía Lục Khuynh nhưng chỉ thấy thiếu niên sắc mặt như cũ, không có một chút biến hóa, trong lòng cô không khỏi dâng lên một cỗ thất bại.
" Cậu nói bậy cái gì đó! Bài tập của Lục Khuynh thì có liên quan gì đến tớ chứ? " Cô đem cặp của mình đập xuống bàn, quay người ngồi xuống không nói thêm gì nữa.
Sau đó Vương Chi Hạo lại đem toàn bộ lực chú ý đặt lên người Lục Khuynh, hai mắt hắn sáng long lanh nhìn chằm chằm cậu, trong mắt tràn đầy khát vọng đối với cuốn bài tập của Lục Khuynh.
Lục Khuynh im lặng đem cuốn bài vừa mới làm xong hôm qua để lên bàn xong liền bất động.
Vương Chi Hạo ngầm hiểu được ý của cậu, hắn lập tức cầm lấy cuốn bài tập.
Trường trung học số 2 là trường trọng điểm của thành phố B, học sinh ở đây học lực không tệ, lớp của Lục Khuynh là lớp chọn, có thể nói tất cả các bạn học trong lớp đều là những người có học lực ở mức xuất sắc, nhưng nếu được phân cao thấp thì vị trí cao nhất phải nói đến Lục Khuynh.
Lục Khuynh luôn chiếm vị trí cao nhất lớp trong cả ba năm cấp 2, vẻ ngoài lại trông rất soái khí, thật khó để làm người ta không yêu thích cậu.
Có rất nhiều cô gái nhỏ muốn qua lại với Lục Khuynh, nhưng vì khí chất lạnh lẽo "người lạ chớ gần" của cậu khiến các cô gái nhỏ chỉ có gan nghĩ nhưng không có gan làm, vì vậy họ chỉ dám lén lút nhìn cậu từ xa, đó chính là ví dụ điển hình cho câu nói "chỉ có thể quan sát từ xa, chứ không thể đùa giỡn gần."
Thỉnh thoảng thì cũng có những cô gái can đảm muốn chủ động tấn công, nhưng cũng không ngoại lệ đều bị khí tức lạnh lẽo của Lục băng sơn cản lại.
Lần này, cậu lại thấy một phong thư lạ trong hộc bàn, nó có màu hồng nhạt và dán băng dính màu sắc rực rỡ xung quanh mép.
Cậu còn chưa kịp phản ứng, Vương Chi Hạo bên cạnh đã đưa tay lấy phong thư ra, kẹp ở giữa hai ngón tay quơ quơ, đùa giỡn nói: " Lại là thư tình nữa nè, aiya, tháng này cậu nhận được bao nhiêu cái rồi? "
" Cho cậu. "
" Ha! " Vương Chi Hạo mất hứng nói: " Cậu đừng có mà lúc nào cũng vừa nhận được thư tình liền ném qua cho tớ a! Này tốt xấu gì cũng là tấm lòng của bạn nữ dùng nửa ngày suy nghĩ mới tích đủ dũng khí để viết ra, mà cậu còn không thèm nhìn lấy một chữ, bộ cậu không thấy tò mò sao? "
Lục Khuynh trầm ngâm một chút rồi đáp: " Thay vì như vậy, sao cậu không dùng thời gian này để làm một chút bài tập đi? "
Nó giống như một câu trần thuật.
Vương Chi Hạo cứng họng, hắn chắc chắn là Lục Khuynh hoàn toàn không để chuyện này vào mắt: " Mẹ kiếp, cậu cũng thật quá vô tình. "
Lục Khuynh không để ý tới hắn nữa, cậu xoay người nhìn ra ngoài cửa sổ.
Phía sau lại vang lên giọng nói đứt quãng của Vương Chi Hạo: " Chao ôi, không biết cô gái nào lại có mắt như mù, thích ai không thích lại đi thích nhầm cục nước đá... Tại sao đến bây giờ cũng chưa có ai viết thư tình cho bổn thiếu gia ta chứ? "
Lục Khuynh quay đầu qua liếc hắn một cái rồi liền quay đầu đi.
" Nè đm! Tớ có thể cảm nhận được sự khinh bỉ sâu sắc từ trong mắt cậu đấy nhé! " Vương Chi Hạo giơ chân lên: " Lục Khuynh cậu có ý gì a? Làm sao hả, xem thường bổn thiếu gia á, mặc dù bổn thiếu gia đây không có ngọc thụ lâm phong (*1) như cậu nhưng dù gì bổn thiếu gia cũng là một trong những quân bài trong lớp chúng ta mà đúng không? Này, cậu đừng có mà giả vờ không nghe thấy chứ, không lẽ bọn con gái bây giờ đều thích mấy loại hay giả điếc như vậy sao trời? Chẳng lẽ bổn thiếu gia ta đây phải im lặng không nói gì cả ngày sao? Cái này cũng thật là làm khó bổn thiếu gia a... "
" Cậu thật phiền. "
Vương Chi Hạo im bặt: " Mẹ nó...bổn thiếu gia! " Hắn ngẫm nghĩ một chút rồi thở dài: " Quên đi, dù sao tớ cũng đã quen, cậu chính là tảng băng lớn ( cục nước đá) không nhiễm bụi trần. "
Nói xong, hắn mặc kệ Lục Khuynh có đáp lại hay không, liền ngồi vào chỗ của mình chờ giáo viên lên lớp dạy.
Lục Khuynh vẫn như cũ nhìn ra ngoài cửa sổ, lá của mấy cái cây cao thẳng tắp trong sân trường đã hơi ngả vàng, làn gió man mát đầu thu chậm rãi thổi qua ngọn cây, mang theo vài chiếc lá vàng rơi xuống.
Lục Khuynh không hề phản bác lại lời nói vừa rồi của Vương Chi Hạo, cậu thực sự không có hứng thú với mấy bức thư tình của các cô gái gửi cho, cũng như đối với những tâm tư nhạy cảm của các cô gái vị thành niên. Nói chính xác hơn là cậu thực sự không có hứng thú về chuyện yêu đương với nữ sinh. Cậu chưa từng cảm nhận được cảm giác rung động giữa con trai và con gái, hơn nữa cậu cũng không muốn cảm nhận nó.
Không phải là do cậu quá lạnh lùng vô tình gì, mà là do cậu cố ý xa lánh người khác, cậu không muốn dính dáng đến quá nhiều đến bạn học, cậu luôn sống trong thế giới của riêng mình và có những kế hoạch của riêng mình, nhưng trong kế hoạch của bản thân, cậu không muốn nó liên quan đến vấn đề tình cảm.
Đối với Lục Khuynh năm nay đã mười bảy tuổi (*2), cậu chỉ muốn học hành chăm chỉ và có một cuộc sống của riêng mình càng sớm càng tốt.
Rời xa Lục Kiến Lâm- người cha luôn đi bar uống đến say xỉn ngay khi chỉ mới vừa kiếm được một ít tiền và rời khỏi ngôi nhà không bao giờ bật đèn khi cậu đi học về. ( Ý Lục Khuynh là ngôi nhà trống rỗng, không có chờ đợi cậu.)
Thoát ra khỏi mạch suy nghĩ của chính mình, một ngày mới lại bắt đầu, Lục Khuynh sắp xếp lại đầu óc của mình, sau đó đắm chìm vào các bài học.
- -----------------
Khi bước ra khỏi cổng trường, cậu bất ngờ khi nhìn thấy một khuôn mặt của ai đó.
Nam nhân ngồi trên chiếc motor màu đen trông rất ngầu, một tay cầm mũ bảo hiểm, tay kia cầm áo khoác đồng phục học sinh. Hắn mặc một cái áo sơ mi cùng với quần jeans, chân đi boot da. Tóc xõa hai bên má bị gió thổi tung. Cả người hắn được tắm trong ánh hoàng hôn buổi xế chiều, như được dát một lớp viềnvàng.
Hắn cứ nhìn về phía cổng trường, như thể đang đợi ai đó.
Là Tề Nhiên.
Lục Khuynh cho rằng Tề Nhiên đang đợi người khác, cậu chuẩn bị bỏ qua hắn rồi bước sang một bên đi tiếp thì có giọng nói từ phía trước truyền đến.
" Lục Khuynh. "
May mắn là hắn không có kêu bạn nhỏ.
Phản ứng đầu tiên của Lục Khuynh là nghĩ đến câu này.
Tề Nhiên dựa vào chiếc motor vẫy tay với cậu, Lục Khuynh cũng không thể giả vờ rằng mình không nhìn thấy hắn nữa, cậu do dự một lúc rồi bước tới với vẻ nghi hoặc.
Còn chưa kịp đến trước mặt hắn, thì đối phương đã nở nụ cười vô lại, hất cằm nhìn cậu: " Này! Đừng nói là em đã sớm đem tôi quên đi rồi đấy nhé? "
"...Em không quên. "
" Tốt. " Tề Nhiên hơi cúi xuống, kề sát Lục Khuynh rồi nói tiếp: " Vậy em hãy nói cho tôi biết, tôi là ai? "
Lục Khuynh nheo mắt tự hỏi, chẳng lẽ người này có trí nhớ không tốt à, không phải cậu vừa gặp hắn vào tối hôm qua sao, sao có thể quên tên hắn nhanh như vậy được?
" Tề Nhiên. "
Tề Nhiên hơi run lên, giả bộ bất đắc dĩ: " Được rồi, quả nhiên là em thật sự không muốn gọi tôi là Nhiên ca. "
Lục Khuynh bỏ qua lời nói trêu chọc rõ ràng của đối phương, cậu ngẩng đầu liếc nhìn hắn đang lộ ra hàm răng trắng nõn, cậu chậm rãi mở miệng: " Anh, anh tại sao lại... "
" Tôi đến đưa áo đồng phục cho em, sẵn tiện tôi đưa em đến quán bar lấy xe luôn. "
Nhìn thấy cậu nhóc khựng lại trong giây lát, Tề Nhiên cảm thấy tâm trạng vô cùng tốt, hắn liền đưa cho cậu chiếc áo khoác đồng phục.
" Buổi tối hôm nay khá lạnh, mà tôi lại không thể để cho đóa hoa tổ quốc bị cảm lạnh được. "
Lục Khuynh không trả lời, trong lòng cậu còn đang sửng sốt, vẫn như cũ nhìn khóe miệng nhếch lên của Tề Nhiên: " Em có thể tự đi. "
" Tôi biết rồi. " Tề Nhiên lại đưa áo khoác về phía trước: " Bạn nhỏ vẫn chưa biết mặc quần áo sao? Có muốn ca ca giúp em mặc không? "
Một câu nói của hắn liền đem Lục Khuynh trong nháy mắt trở về thực tại, cậu chỉ cảm thấy trán mình nóng lên, mặc kệ vì lý do gì mà Tề Nhiên lại phải đích thân đến đón cậu, cậu cầm lấy cái áo khoác đồng phục trong tay đối phương rồi mặc nó vào ngay ngắn.
Tề Nhiên nhìn theo loạt động tác lưu loát như nước chảy của cậu, hắn trầm mặc không nói, sau đó đem mũ bảo hiểm đang ôm trong tay đưa cho cậu, nghiên người nhấc chân trái ngồi lên motor, xong xuôi hắn liền chỉ vào chỗ ngồi phía sau: " Lên đây. "
Thiếu niên chớp chớp mắt, sau đó nhận mệnh mà đội mũ bảo hiểm vào, cậu cân nhắc hồi lâu nhưng vẫn không cài dây mũ bảo hiểm lại được.
Tề Nhiên nhìn cậu luống cuống cài dây, trên mặt có chút vô lực, hắn khẽ thở dài một hơi, duỗi tay ra, đặt tay lên tay thiếu niên, cài lại dây mũ.
Hai bàn tay va chạm, đúng như Tề Nhiên nghĩ, làn da tay của cậu chạm vào có hơi lành lạnh và mềm mại.
" Quả nhiên vẫn còn là bạn nhỏ a, đến dây mũ bảo hiểm mà cũng không biết cài. " Hắn làm bộ phàn nàn.
" Được rồi, lên đi. "
Lục Khuynh không nói, cậu nhấc đôi chân dài lên ngồi ở sau Tề Nhiên.
Ở nơi mà bàn tay Tề Nhiên vừa mới va chạm với bàn tay cậu mang theo hơi nóng, lòng bàn tay hắn có chút nóng.
" Ngồi cho vững, tôi lái xe khá nhanh, tốt hơn thì em nên ôm lấy eo tôi. "
"...Không cần. "
Tề Nhiên không nhắc nhở gì nữa, hắn cài chặt mũ bảo hiểm của mình.
Chiếc motor lao đi như một mũi tên vút bay.
==================================
(*1) Ngọc thụ lâm phong: Câu gốc là 玉树临风. Câu này được hiểu với ý nghĩa nói về một người đàn ông với các tính cách: phong lưu, hào sảng, đầu đội trời chân đạp đất, có ý chí vô cùng kiên định và mạnh mẽ để đạt được điều mình mong muốn.
Translator & Editor: bwijes
Thanks for reading
Enjoy~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.