Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Chương 199
Ss Tần
12/08/2023
“Chị dâu, coi con rể mà chị tìm kia…”, bà ta chỉ vào đầu mình bảo: “Có phải nơi này có vấn đề gì rồi không?”
Dượng tư Tôn Quảng Phúc vẫn im lặng nãy giờ nhìn bóng lưng biến mất ở cửa của Lý Dục Thần mà trong mắt toát ra vẻ hâm mộ.
“Thanh niên tốt, không tự cao tự đại, không tự ái hão, tuy rằng xuất thân thấp hèn cũng không sợ cường quyền, biết mình gặp nguy hiểm nhưng vẫn có thể đi theo con đường của mình. Đây mới chính là bản sắc anh hùng!”
“Cắt, bớt văn vẻ lại đi!”, Lâm Thu Phượng lầm bầm, quay mặt đi với vẻ khinh thường.
Những người khác cũng không nói gì, giống như không có ai coi trọng lời nói của Tôn Quảng Phúc.
Chỉ có cô tư Lâm Nguyệt Nga là trầm mặt xuống, trừng mắt liếc nhìn Tôn Quảng Phúc.
Tôn Quảng Phúc khẽ thở dài cúi đầu.
Than ôi, người trẻ tuổi, hy vọng cậu có thể kiên trì trụ vững, không bị đè bẹp bởi những gánh nặng của cuộc sống.
Hồi đó tôi cũng giống như cậu, hăng hái chỉ điểm giang sơn, đề cao chữ nghĩa, xem đám nhà giàu như cặn bã.
Đáng tiếc giờ đây cũng chỉ có thể ngồi ở chỗ này, lời nói thậm chí còn không có trọng lượng.
Tôn Quảng Phúc nảy sinh một loại xúc động, muốn giống như Lý Dục Thần, đứng dậy và bước ra ngoài một cách thoải mái, bỏ lại những người phụ nữ ồn ào này, bao gồm cả vợ ông ta, ở lại phía sau.
Nhưng ông ta biết rằng mình không thể làm được điều đó.
Đọc sách hơn nửa đời người, cuối cùng vẫn bị cuộc sống dạy làm người.
Khổng thánh nhân cũng đấu không lại từ bản!
Lý Dục Thần không biết những người trong biệt thự này đang nghĩ gì, mà anh cũng không quan tâm.
Anh đi bộ dọc theo đường mòn trong hoa viên ở khu biệt thự.
Khu biệt thự sơn trang Bắc Khê rất lớn, dựa theo các hạng mục bất động sản bình thường thì một mảnh đất lớn như thế này có thể xây dựng ít nhất 100 biệt thự, hơn nữa đều là loại cao cấp.
Nhưng ở đây tổng cộng chỉ có 17 căn nhà, còn lại đều là không gian của cây xanh, hoa viên cùng đình nghỉ mát. Trông nó còn giống một lâm viên hơn là một khu biệt thự.
Lý Dục Thần ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Những đám mây đen nhàn nhạt vẫn còn ở đó khiến bầu trời có vẻ tối hơn một chút, nhưng mắt của người bình thường không thể nào phát hiện ra.
Muốn phá tan đám mây đen bao phủ này kỳ thật rất đơn giản.
Nhưng bây giờ Lý Dục Thần không có ý định phá nó.
Thứ nhất là bởi vì anh còn chưa biết kẻ thi pháp là ai, nếu như phá phép sẽ đả thảo kinh xà.
Thứ hai là bởi vì anh cảm thấy nội bộ Lâm gia có nhiều vấn đề, chịu chút đau khổ cũng là chuyện tốt.
Nếu như không phải muốn báo đáp ân tình của ông cụ Lâm thì anh cũng sẽ không quản những việc này.
Kẻ tạo mây đen bao phủ cùng với kẻ thi triển vu thuật “Thi Đinh Đầu Tiễn” hẳn là cùng một người.
Người này hẳn là vẫn còn ở trong nhà họ Triệu.
“Dục Thần…”
Lâm Mộng Đình đuổi theo anh ra ngoài.
Dượng tư Tôn Quảng Phúc vẫn im lặng nãy giờ nhìn bóng lưng biến mất ở cửa của Lý Dục Thần mà trong mắt toát ra vẻ hâm mộ.
“Thanh niên tốt, không tự cao tự đại, không tự ái hão, tuy rằng xuất thân thấp hèn cũng không sợ cường quyền, biết mình gặp nguy hiểm nhưng vẫn có thể đi theo con đường của mình. Đây mới chính là bản sắc anh hùng!”
“Cắt, bớt văn vẻ lại đi!”, Lâm Thu Phượng lầm bầm, quay mặt đi với vẻ khinh thường.
Những người khác cũng không nói gì, giống như không có ai coi trọng lời nói của Tôn Quảng Phúc.
Chỉ có cô tư Lâm Nguyệt Nga là trầm mặt xuống, trừng mắt liếc nhìn Tôn Quảng Phúc.
Tôn Quảng Phúc khẽ thở dài cúi đầu.
Than ôi, người trẻ tuổi, hy vọng cậu có thể kiên trì trụ vững, không bị đè bẹp bởi những gánh nặng của cuộc sống.
Hồi đó tôi cũng giống như cậu, hăng hái chỉ điểm giang sơn, đề cao chữ nghĩa, xem đám nhà giàu như cặn bã.
Đáng tiếc giờ đây cũng chỉ có thể ngồi ở chỗ này, lời nói thậm chí còn không có trọng lượng.
Tôn Quảng Phúc nảy sinh một loại xúc động, muốn giống như Lý Dục Thần, đứng dậy và bước ra ngoài một cách thoải mái, bỏ lại những người phụ nữ ồn ào này, bao gồm cả vợ ông ta, ở lại phía sau.
Nhưng ông ta biết rằng mình không thể làm được điều đó.
Đọc sách hơn nửa đời người, cuối cùng vẫn bị cuộc sống dạy làm người.
Khổng thánh nhân cũng đấu không lại từ bản!
Lý Dục Thần không biết những người trong biệt thự này đang nghĩ gì, mà anh cũng không quan tâm.
Anh đi bộ dọc theo đường mòn trong hoa viên ở khu biệt thự.
Khu biệt thự sơn trang Bắc Khê rất lớn, dựa theo các hạng mục bất động sản bình thường thì một mảnh đất lớn như thế này có thể xây dựng ít nhất 100 biệt thự, hơn nữa đều là loại cao cấp.
Nhưng ở đây tổng cộng chỉ có 17 căn nhà, còn lại đều là không gian của cây xanh, hoa viên cùng đình nghỉ mát. Trông nó còn giống một lâm viên hơn là một khu biệt thự.
Lý Dục Thần ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Những đám mây đen nhàn nhạt vẫn còn ở đó khiến bầu trời có vẻ tối hơn một chút, nhưng mắt của người bình thường không thể nào phát hiện ra.
Muốn phá tan đám mây đen bao phủ này kỳ thật rất đơn giản.
Nhưng bây giờ Lý Dục Thần không có ý định phá nó.
Thứ nhất là bởi vì anh còn chưa biết kẻ thi pháp là ai, nếu như phá phép sẽ đả thảo kinh xà.
Thứ hai là bởi vì anh cảm thấy nội bộ Lâm gia có nhiều vấn đề, chịu chút đau khổ cũng là chuyện tốt.
Nếu như không phải muốn báo đáp ân tình của ông cụ Lâm thì anh cũng sẽ không quản những việc này.
Kẻ tạo mây đen bao phủ cùng với kẻ thi triển vu thuật “Thi Đinh Đầu Tiễn” hẳn là cùng một người.
Người này hẳn là vẫn còn ở trong nhà họ Triệu.
“Dục Thần…”
Lâm Mộng Đình đuổi theo anh ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.