Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Chương 200
Ss Tần
12/08/2023
Lý Dục Thần quay đầu lại: “Làm sao vậy, có chuyện gì sao?”
“Ừm, không có gì”.
Khi hai người họ ở riêng với nhau, Lâm Mộng Đình phát hiện tim mình đập nhanh hơn một chút.
Cô bị làm sao vậy?
Chính cô cũng không hiểu được.
Lần đầu tiên cô gặp anh rõ ràng cô không có cảm giác gì.
Ngay cả sau khi anh tiễn cô về nhà, nửa đường anh hùng cứu mỹ nhân, thì cô cũng chỉ xem anh như ân nhân, xem anh như bạn bè.
Tại sao mọi thứ lại thay đổi khi cô biết anh chính là vị hôn phu mà ông nội chỉ định cho cô chứ?
Chẳng lẽ hôn ước kia lại có ma lực lớn như vậy, còn có thể thay đổi quan niệm của một con người?
Lâm Mộng Đình dường như hiểu, nhưng cũng dường như không hiểu.
“Tôi, tôi sợ anh không biết đường”, cô cúi đầu nhìn xuống mũi chân mình.
Lý Dục Thần quả thực không biết đường.
“Vậy cô dẫn đường cho tôi đi”.
“Được”, Lâm Mộng Đình cười nói.
Hai người chậm rãi đi cạnh nhau trong bóng râm.
“Kỳ thực anh cũng đừng quá để ý. Họ hàng của tôi đều là như vậy, có đôi khi nói những lời khó nghe nhưng không có ác ý”, Lâm Mộng Đình sợ Lý Dục Thần không vui nên cẩn thận giải thích.
“Tôi không để ý”, Lý Dục Thần nói.
“Thật sự không để ý sao?”
“Thật”.
“Vậy…”, Lâm Mộng Đình nghiêm túc nhìn Lý Dục Thần, hỏi: “Vậy anh để ý cái gì?”
“Tôi?”, Lý Dục Thần nghiêm túc nhìn Lâm Mộng Đình, nói: “Tôi để ý cô, chỉ cần cô khác với bọn họ là được”.
Lâm Mộng Đình bật cười khúc khích.
“Tôi biết anh đang trêu tôi, thật ra anh chẳng để ý cái gì cả, nhưng tôi vẫn rất vui”.
Hai người nhìn nhau cười, ngồi trên hòn non bộ ngắm hoàng hôn.
Bỗng nhiên lại có tiếng chuông từ đâu truyền đến khiến cho chim chóc giật mình.
Lâm Mộng Đình nói: “Cuộc họp gia đình sắp bắt đầu rồi, tôi phải đi”.
Đúng lúc này, Lâm Thiền Minh đi tới.
“Cậu Lý”, Lâm Thiền Minh vẫn luôn giữ cách xưng hô như vậy: “Ông cụ mời cậu đến châm cứu cho mình”.
“Không phải sắp có cuộc họp gia đình sao?”
Lý Dục Thần khó hiểu, thật ra ông cụ không có bệnh, hiện tại chỉ cần giữ được tính mạng, chờ phá được vu thuật thì sẽ không sao nữa. Mấy chuyện châm cứu uống thuốc thì tác dụng có hạn, chỉ làm cho người khác xem mà thôi.
“Ừm, không có gì”.
Khi hai người họ ở riêng với nhau, Lâm Mộng Đình phát hiện tim mình đập nhanh hơn một chút.
Cô bị làm sao vậy?
Chính cô cũng không hiểu được.
Lần đầu tiên cô gặp anh rõ ràng cô không có cảm giác gì.
Ngay cả sau khi anh tiễn cô về nhà, nửa đường anh hùng cứu mỹ nhân, thì cô cũng chỉ xem anh như ân nhân, xem anh như bạn bè.
Tại sao mọi thứ lại thay đổi khi cô biết anh chính là vị hôn phu mà ông nội chỉ định cho cô chứ?
Chẳng lẽ hôn ước kia lại có ma lực lớn như vậy, còn có thể thay đổi quan niệm của một con người?
Lâm Mộng Đình dường như hiểu, nhưng cũng dường như không hiểu.
“Tôi, tôi sợ anh không biết đường”, cô cúi đầu nhìn xuống mũi chân mình.
Lý Dục Thần quả thực không biết đường.
“Vậy cô dẫn đường cho tôi đi”.
“Được”, Lâm Mộng Đình cười nói.
Hai người chậm rãi đi cạnh nhau trong bóng râm.
“Kỳ thực anh cũng đừng quá để ý. Họ hàng của tôi đều là như vậy, có đôi khi nói những lời khó nghe nhưng không có ác ý”, Lâm Mộng Đình sợ Lý Dục Thần không vui nên cẩn thận giải thích.
“Tôi không để ý”, Lý Dục Thần nói.
“Thật sự không để ý sao?”
“Thật”.
“Vậy…”, Lâm Mộng Đình nghiêm túc nhìn Lý Dục Thần, hỏi: “Vậy anh để ý cái gì?”
“Tôi?”, Lý Dục Thần nghiêm túc nhìn Lâm Mộng Đình, nói: “Tôi để ý cô, chỉ cần cô khác với bọn họ là được”.
Lâm Mộng Đình bật cười khúc khích.
“Tôi biết anh đang trêu tôi, thật ra anh chẳng để ý cái gì cả, nhưng tôi vẫn rất vui”.
Hai người nhìn nhau cười, ngồi trên hòn non bộ ngắm hoàng hôn.
Bỗng nhiên lại có tiếng chuông từ đâu truyền đến khiến cho chim chóc giật mình.
Lâm Mộng Đình nói: “Cuộc họp gia đình sắp bắt đầu rồi, tôi phải đi”.
Đúng lúc này, Lâm Thiền Minh đi tới.
“Cậu Lý”, Lâm Thiền Minh vẫn luôn giữ cách xưng hô như vậy: “Ông cụ mời cậu đến châm cứu cho mình”.
“Không phải sắp có cuộc họp gia đình sao?”
Lý Dục Thần khó hiểu, thật ra ông cụ không có bệnh, hiện tại chỉ cần giữ được tính mạng, chờ phá được vu thuật thì sẽ không sao nữa. Mấy chuyện châm cứu uống thuốc thì tác dụng có hạn, chỉ làm cho người khác xem mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.