Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Chương 50
Ss Tần
06/08/2023
“Họ không biết hôm nay tôi về thành phố Hòa”.
“Cô về mà không báo cho họ biết sao?”
“Nếu báo cho họ biết, họ sẽ sai tài xế đến đón tôi, chẳng có chút tự do nào cả”.
“Vậy nên cô muốn đi bộ về nhà là vì thời gian tự do này được kéo dài lâu hơn chứ gì?”
Lâm Mộng Đình cười gian xảo: “Bị anh nhìn thấu rồi”.
“Thế có phải cô nên cho tôi phí bịt miệng không?”, Lý Dục Thần nói đùa.
Không ngờ Lâm Mộng Đình lại đồng ý rất sảng khoái: “Vậy để tôi mời anh ăn khuya nhé, bên đó thì sao?”
Lý Dục Thần nhìn theo hướng cô chỉ, thấy ở phía trước bốc khói mù mịt, hoá ra đằng đó có rất nhiều quán ăn khuya, khói được toả ra từ hai quầy đồ nướng.
“Được thôi”, đúng lúc cũng đã lâu rồi anh chưa ăn lại đồ ăn khuya ở thành phố Hòa.
Họ tìm một quán rồi ngồi vào bàn, gọi mười xiên nướng và một vại bia.
Lúc này, có hai người đàn ông mặc áo phông kẻ sọc ca rô ngồi vào bàn kế bên họ.
Lý Dục Thần đã chú ý tới hai kẻ đó từ sớm, hai người này đã đi theo họ từ nãy giờ.
Anh giả vờ như không nhìn thấy.
Mùi vị của hàng quán ven đường làm cho Lý Dục Thần có cảm giác như đang quay trở lại thời thơ ấu.
Hồi đó đường phố không được khang trang và sạch sẽ lắm nhưng lại nhộn nhịp hơn rất nhiều so với bây giờ, đâu đâu cũng thấy những hàng quán kiểu này.
Anh và Mã Sơn, Đinh Hương thường xuyên ngồi bên vệ đường, nhìn những thực khách ấy từ xa.
Họ không có tiền ăn, nhưng dù chỉ ngửi thôi cũng đã thoả mãn lắm rồi.
Lúc nào Mã Sơn cũng vừa ngửi vừa nói rằng: “Khi nào lớn rồi, anh sẽ kiếm thật nhiều tiền để được ăn đồ nướng mỗi ngày!”
Trẻ con ngây thơ như thế đấy, dù có bị xã hội làm ô nhiễm, biết rằng phải kiếm tiền, chúng cũng chỉ muốn được ăn đồ nướng thôi.
Thấy Lý Dục Thần thẫn thờ xa xăm, Lâm Mộng Đình bắt đầu chơi điện thoại.
Lý Dục Thần hoàn hồn lại, tò mò cúi lại gần nhìn.
Lâm Mộng Đình úp điện thoại xuống bàn: “Sao anh lại nhìn lén tôi gửi Wechat thế hả?”
“Đây là Wechat mà các cô nói đấy à?”
“Anh không biết dùng điện thoại thông minh thật sao?”
Anh mờ mịt lắc đầu.
Lâm Mộng Đình nghĩ ngợi một lúc rồi bảo: “Anh ở đây đợi tôi”.
Sau đó cô đứng dậy đi băng qua đường, vào một cửa hàng ở đối diện.
Lý Dục Thần nhìn thấy hai người ở bàn kế bên cũng đứng lên, nhưng khi thấy anh ngồi yên tại chỗ, một trong hai cũng ngồi lại, còn người kia thì đi mất.
Anh đoán, có lẽ hai người này đang nhắm vào Lâm Mộng Đình.
Anh vờ như không thấy, cúi đầu uống bia.
Một lát sau Lâm Mộng Đình quay lại, cô cầm một cái túi trong tay.
“Cô về mà không báo cho họ biết sao?”
“Nếu báo cho họ biết, họ sẽ sai tài xế đến đón tôi, chẳng có chút tự do nào cả”.
“Vậy nên cô muốn đi bộ về nhà là vì thời gian tự do này được kéo dài lâu hơn chứ gì?”
Lâm Mộng Đình cười gian xảo: “Bị anh nhìn thấu rồi”.
“Thế có phải cô nên cho tôi phí bịt miệng không?”, Lý Dục Thần nói đùa.
Không ngờ Lâm Mộng Đình lại đồng ý rất sảng khoái: “Vậy để tôi mời anh ăn khuya nhé, bên đó thì sao?”
Lý Dục Thần nhìn theo hướng cô chỉ, thấy ở phía trước bốc khói mù mịt, hoá ra đằng đó có rất nhiều quán ăn khuya, khói được toả ra từ hai quầy đồ nướng.
“Được thôi”, đúng lúc cũng đã lâu rồi anh chưa ăn lại đồ ăn khuya ở thành phố Hòa.
Họ tìm một quán rồi ngồi vào bàn, gọi mười xiên nướng và một vại bia.
Lúc này, có hai người đàn ông mặc áo phông kẻ sọc ca rô ngồi vào bàn kế bên họ.
Lý Dục Thần đã chú ý tới hai kẻ đó từ sớm, hai người này đã đi theo họ từ nãy giờ.
Anh giả vờ như không nhìn thấy.
Mùi vị của hàng quán ven đường làm cho Lý Dục Thần có cảm giác như đang quay trở lại thời thơ ấu.
Hồi đó đường phố không được khang trang và sạch sẽ lắm nhưng lại nhộn nhịp hơn rất nhiều so với bây giờ, đâu đâu cũng thấy những hàng quán kiểu này.
Anh và Mã Sơn, Đinh Hương thường xuyên ngồi bên vệ đường, nhìn những thực khách ấy từ xa.
Họ không có tiền ăn, nhưng dù chỉ ngửi thôi cũng đã thoả mãn lắm rồi.
Lúc nào Mã Sơn cũng vừa ngửi vừa nói rằng: “Khi nào lớn rồi, anh sẽ kiếm thật nhiều tiền để được ăn đồ nướng mỗi ngày!”
Trẻ con ngây thơ như thế đấy, dù có bị xã hội làm ô nhiễm, biết rằng phải kiếm tiền, chúng cũng chỉ muốn được ăn đồ nướng thôi.
Thấy Lý Dục Thần thẫn thờ xa xăm, Lâm Mộng Đình bắt đầu chơi điện thoại.
Lý Dục Thần hoàn hồn lại, tò mò cúi lại gần nhìn.
Lâm Mộng Đình úp điện thoại xuống bàn: “Sao anh lại nhìn lén tôi gửi Wechat thế hả?”
“Đây là Wechat mà các cô nói đấy à?”
“Anh không biết dùng điện thoại thông minh thật sao?”
Anh mờ mịt lắc đầu.
Lâm Mộng Đình nghĩ ngợi một lúc rồi bảo: “Anh ở đây đợi tôi”.
Sau đó cô đứng dậy đi băng qua đường, vào một cửa hàng ở đối diện.
Lý Dục Thần nhìn thấy hai người ở bàn kế bên cũng đứng lên, nhưng khi thấy anh ngồi yên tại chỗ, một trong hai cũng ngồi lại, còn người kia thì đi mất.
Anh đoán, có lẽ hai người này đang nhắm vào Lâm Mộng Đình.
Anh vờ như không thấy, cúi đầu uống bia.
Một lát sau Lâm Mộng Đình quay lại, cô cầm một cái túi trong tay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.