Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Chương 51
Ss Tần
06/08/2023
Người đi theo cô cũng đã quay lại, anh ta ngồi xuống bàn kế bên, cả hai người cúi đầu nói gì đó với nhau.
“Cho anh này”, Lâm Mộng Đình đưa túi qua cho Lý Dục Thần.
“Gì đây?”
“Điện thoại đó”.
Lý Dục Thần nhận túi, lấy ra một chiếc hộp đựng điện thoại nhỏ xinh rồi mở ra, bên trong túi là một chiếc điện thoại màn hình lớn.
“Nghĩa là sao?”, anh hỏi.
“Tặng anh đấy”, Lâm Mộng Đình trả lời.
Lý Dục Thần lắc đầu: “Tôi không biết dùng, cũng vô dụng thôi”.
“Không biết dùng thì để tôi dạy cho anh, sao có thể vô dụng được chứ”.
Nói xong, Lâm Mộng Đình lấy điện thoại mới ra rồi khởi động máy, bắt đầu dạy anh cách sử dụng điện thoại thông minh.
Lý Dục Thần há hốc mồm, sao cái món đồ chơi này lại phức tạp thế?
Trong hơn mười năm qua, không phải anh chỉ sống trên núi không hỏi việc đời, thỉnh thoảng anh cũng sẽ xuống núi làm việc.
Nhưng anh chưa bao giờ dùng điện thoại thông minh, không phải không có tiền mua mà là do không cần đến.
Công dụng duy nhất của điện thoại đối với anh là liên lạc với các sư huynh đệ và các tông môn lớn khi làm việc.
Lúc ở quán bar, anh nói Chu Húc làm hỏng điện thoại của anh sẽ không đền nổi không phải khoác lác, bởi vì trong chiếc điện thoại đó lưu số điện thoại của các chưởng môn Tiên Môn hoặc những người quan trọng.
Giá trị của danh bạ này không phải tiền bạc thế gian có thể đo đếm được.
Trong quá trình dạy, cuối cùng Lâm Mộng Đình cũng chịu tin Lý Dục Thần chưa từng tiếp xúc với điện thoại thông minh, thậm chí còn không biết rất nhiều thứ của xã hội hiện đại.
“Anh xuyên không qua đấy à?”, Lâm Mộng Đình nói đùa.
“Xuyên không qua là sao?”, Lý Dục Thần hỏi.
Cô bất đắc dĩ lắc đầu, vừa dạy anh cách sử dụng điện thoại thông minh, tiện thể nói cho anh biết một số kiến thức thường thức về xã hội hiện đại.
Anh nắm được chức năng cơ bản của điện thoại rất nhanh, sau đó đăng kí tài khoản Wechat, kết bạn với Lâm Mộng Đình.
Vấn đề nan giải tiếp theo đó là Lý Dục Thần không biết gõ chữ.
Tuy hồi nhỏ đã từng học cách ghép vần nhưng anh vẫn bó tay với bàn phím xa lạ.
“Cái này khó quá, còn khó hơn cả tu tiên nữa!”, Lý Dục Thần phàn nàn.
Anh chỉ có thể dùng chức năng viết tay, gian nan gửi tin nhắn Wechat đầu tiên của mình cho Lâm Mộng Đình.
“Chào cô”.
“Tại hạ là Lý Dục Thần, xin hãy chỉ giáo nhiều hơn (ôm quyền)”.
“Cho anh này”, Lâm Mộng Đình đưa túi qua cho Lý Dục Thần.
“Gì đây?”
“Điện thoại đó”.
Lý Dục Thần nhận túi, lấy ra một chiếc hộp đựng điện thoại nhỏ xinh rồi mở ra, bên trong túi là một chiếc điện thoại màn hình lớn.
“Nghĩa là sao?”, anh hỏi.
“Tặng anh đấy”, Lâm Mộng Đình trả lời.
Lý Dục Thần lắc đầu: “Tôi không biết dùng, cũng vô dụng thôi”.
“Không biết dùng thì để tôi dạy cho anh, sao có thể vô dụng được chứ”.
Nói xong, Lâm Mộng Đình lấy điện thoại mới ra rồi khởi động máy, bắt đầu dạy anh cách sử dụng điện thoại thông minh.
Lý Dục Thần há hốc mồm, sao cái món đồ chơi này lại phức tạp thế?
Trong hơn mười năm qua, không phải anh chỉ sống trên núi không hỏi việc đời, thỉnh thoảng anh cũng sẽ xuống núi làm việc.
Nhưng anh chưa bao giờ dùng điện thoại thông minh, không phải không có tiền mua mà là do không cần đến.
Công dụng duy nhất của điện thoại đối với anh là liên lạc với các sư huynh đệ và các tông môn lớn khi làm việc.
Lúc ở quán bar, anh nói Chu Húc làm hỏng điện thoại của anh sẽ không đền nổi không phải khoác lác, bởi vì trong chiếc điện thoại đó lưu số điện thoại của các chưởng môn Tiên Môn hoặc những người quan trọng.
Giá trị của danh bạ này không phải tiền bạc thế gian có thể đo đếm được.
Trong quá trình dạy, cuối cùng Lâm Mộng Đình cũng chịu tin Lý Dục Thần chưa từng tiếp xúc với điện thoại thông minh, thậm chí còn không biết rất nhiều thứ của xã hội hiện đại.
“Anh xuyên không qua đấy à?”, Lâm Mộng Đình nói đùa.
“Xuyên không qua là sao?”, Lý Dục Thần hỏi.
Cô bất đắc dĩ lắc đầu, vừa dạy anh cách sử dụng điện thoại thông minh, tiện thể nói cho anh biết một số kiến thức thường thức về xã hội hiện đại.
Anh nắm được chức năng cơ bản của điện thoại rất nhanh, sau đó đăng kí tài khoản Wechat, kết bạn với Lâm Mộng Đình.
Vấn đề nan giải tiếp theo đó là Lý Dục Thần không biết gõ chữ.
Tuy hồi nhỏ đã từng học cách ghép vần nhưng anh vẫn bó tay với bàn phím xa lạ.
“Cái này khó quá, còn khó hơn cả tu tiên nữa!”, Lý Dục Thần phàn nàn.
Anh chỉ có thể dùng chức năng viết tay, gian nan gửi tin nhắn Wechat đầu tiên của mình cho Lâm Mộng Đình.
“Chào cô”.
“Tại hạ là Lý Dục Thần, xin hãy chỉ giáo nhiều hơn (ôm quyền)”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.