Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Chương 802
Ss Tần
11/12/2023
Lâm Vân đã không đợi được, nói: “Có phải bây giờ chúng ta có thể xông vào khu nhà họ Nghiêm rồi không?”
Lý Dục Thần cười nói: “Ăn sáng trước đã, mẹ cậu đang đợi chúng ta đấy”.
Lâm Vân quay đầu nhìn, quả nhiên nhìn thấy Nghiêm Tuệ Mẫn đang đứng ở bên sân phía không xa vẫy tay với họ.
…
Vốn dĩ lang trung Tôn không muốn quay về báo tin.
Hai bên đều là thần tiên rải đậu thành binh, ông ta cũng không đắc tội được với bên nào.
Ông ta rất muốn bỏ chạy ngay trong đêm.
Nhưng ông ta nghĩ đến món tiền mà Hầu Thái Phương hứa cho ông ta, nên không nỡ bỏ.
Ý của Hầu Thái Phương là, chỉ cần lấy được cần câu rồng và cuốn sách Tử Lăng, thì sẽ cho ông ta năm triệu, đợi ông cụ chết, có thể cho ông ta thêm năm triệu.
Bây giờ ông ta hơi hối hận, ban đầu nên bảo Hầu Thái Phương trả trước một nửa.
Do dự hồi lâu, ông ta vẫn quyết định đi báo tin cho Hầu Thái Phương, xem có thể hỏi bà ta lấy chút tiền không, không được năm triệu, thì một triệu cũng được.
Tóm lại muốn chạy cũng có thể chạy lúc nửa đêm.
Lang trung Tôn chạy đến phủ Nghiêm, nói sự việc cho Hầu Thái Phương và Nghiêm Sĩ Khâm.
Đến nay Nghiêm Sĩ Khâm cũng không biết ông cụ bị lang trung Tôn hạ độc, chỉ nghĩ ông cụ mắc bệnh thật.
Đến lúc này, ông ta mới biết Hầu Thái Phương sai khiến lang trung Tôn hạ độc ông cụ.
“Cô, các người! Sao các người có thể hạ độc bố của tôi?”, Nghiêm Sĩ Khâm trách móc nói.
Nhưng ông ta trách móc cũng chẳng có ích gì.
Hầu Thái Phương cũng chẳng nhìn ông ta một cái, ngay cả lang trung Tôn cũng phớt lờ.
Hầu Thái Phương lập tức gọi mấy anh em của bà ta đến.
Nghiêm Sĩ Khâm còn muốn chất vấn, nhưng hai anh em Hầu Lập Cường, Hầu Lập Quý đến ngay lập tức, ông ta liền câm miệng, một câu cũng không dám nói.
Nhà họ Hầu là bá chủ một phương, hai anh em này ác ôn hung hăng, việc gì cũng dám làm.
Nghiêm Công Nghiệp vô cùng ngứa mắt với tác phong của nhà họ Hầu, thường xuyên dạy bảo bọn họ, cho nên mấy anh em này hận Nghiêm Công Nghiệp thấu xương.
“Người đó cũng có thể rải đậu thành binh thật sao?”, Hầu Lập Cường hỏi lang trung Tôn.
Lang trung Tôn nói: “Đúng thế, tôi tận mắt nhìn thấy, không chỉ người đó, ngay cả con trai của ông hai nhà họ Nghiêm cũng biết”.
“Nói láo! Tên nhóc Nghiêm Cẩn đó làm sao biết chứ?”, Hầu Lập Quý nói.
Hầu Thái Phương nói: “Bất kể thế nào, mời đại sư Ngô đến trước đã. Đại sư Ngô đâu?”
Hầu Lập Cường nói: “Ông ba cùng ông ta đi tắm rồi, tôi gọi điện cho ông ba”.
Nhân lúc Hầu Lập Cường gọi điện, lang trung Tôn đề xuất chuyện tiền bạc với Hầu Thái Phương.
Hầu Thái Phương ghê tởm nói: “Tiền gì?” .
||||| Truyện đề cử: Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn! |||||
Lang trung Tôn nói: “Bà Nghiêm, bà đã hứa với tôi, cho tôi mười triệu, chia thành hai lần trả”.
Lý Dục Thần cười nói: “Ăn sáng trước đã, mẹ cậu đang đợi chúng ta đấy”.
Lâm Vân quay đầu nhìn, quả nhiên nhìn thấy Nghiêm Tuệ Mẫn đang đứng ở bên sân phía không xa vẫy tay với họ.
…
Vốn dĩ lang trung Tôn không muốn quay về báo tin.
Hai bên đều là thần tiên rải đậu thành binh, ông ta cũng không đắc tội được với bên nào.
Ông ta rất muốn bỏ chạy ngay trong đêm.
Nhưng ông ta nghĩ đến món tiền mà Hầu Thái Phương hứa cho ông ta, nên không nỡ bỏ.
Ý của Hầu Thái Phương là, chỉ cần lấy được cần câu rồng và cuốn sách Tử Lăng, thì sẽ cho ông ta năm triệu, đợi ông cụ chết, có thể cho ông ta thêm năm triệu.
Bây giờ ông ta hơi hối hận, ban đầu nên bảo Hầu Thái Phương trả trước một nửa.
Do dự hồi lâu, ông ta vẫn quyết định đi báo tin cho Hầu Thái Phương, xem có thể hỏi bà ta lấy chút tiền không, không được năm triệu, thì một triệu cũng được.
Tóm lại muốn chạy cũng có thể chạy lúc nửa đêm.
Lang trung Tôn chạy đến phủ Nghiêm, nói sự việc cho Hầu Thái Phương và Nghiêm Sĩ Khâm.
Đến nay Nghiêm Sĩ Khâm cũng không biết ông cụ bị lang trung Tôn hạ độc, chỉ nghĩ ông cụ mắc bệnh thật.
Đến lúc này, ông ta mới biết Hầu Thái Phương sai khiến lang trung Tôn hạ độc ông cụ.
“Cô, các người! Sao các người có thể hạ độc bố của tôi?”, Nghiêm Sĩ Khâm trách móc nói.
Nhưng ông ta trách móc cũng chẳng có ích gì.
Hầu Thái Phương cũng chẳng nhìn ông ta một cái, ngay cả lang trung Tôn cũng phớt lờ.
Hầu Thái Phương lập tức gọi mấy anh em của bà ta đến.
Nghiêm Sĩ Khâm còn muốn chất vấn, nhưng hai anh em Hầu Lập Cường, Hầu Lập Quý đến ngay lập tức, ông ta liền câm miệng, một câu cũng không dám nói.
Nhà họ Hầu là bá chủ một phương, hai anh em này ác ôn hung hăng, việc gì cũng dám làm.
Nghiêm Công Nghiệp vô cùng ngứa mắt với tác phong của nhà họ Hầu, thường xuyên dạy bảo bọn họ, cho nên mấy anh em này hận Nghiêm Công Nghiệp thấu xương.
“Người đó cũng có thể rải đậu thành binh thật sao?”, Hầu Lập Cường hỏi lang trung Tôn.
Lang trung Tôn nói: “Đúng thế, tôi tận mắt nhìn thấy, không chỉ người đó, ngay cả con trai của ông hai nhà họ Nghiêm cũng biết”.
“Nói láo! Tên nhóc Nghiêm Cẩn đó làm sao biết chứ?”, Hầu Lập Quý nói.
Hầu Thái Phương nói: “Bất kể thế nào, mời đại sư Ngô đến trước đã. Đại sư Ngô đâu?”
Hầu Lập Cường nói: “Ông ba cùng ông ta đi tắm rồi, tôi gọi điện cho ông ba”.
Nhân lúc Hầu Lập Cường gọi điện, lang trung Tôn đề xuất chuyện tiền bạc với Hầu Thái Phương.
Hầu Thái Phương ghê tởm nói: “Tiền gì?” .
||||| Truyện đề cử: Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn! |||||
Lang trung Tôn nói: “Bà Nghiêm, bà đã hứa với tôi, cho tôi mười triệu, chia thành hai lần trả”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.