Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Chương 803
Ss Tần
11/12/2023
Màn đêm buông xuống.
Trên một sườn núi nhỏ sau căn nhà, dưới sự chỉ điểm của Lý Dục Thần, Nghiêm Cẩn và Lâm Vân, mỗi người luyện thuật võ nghệ và thuật pháp.
Còn lang trung Tôn chạy lảo đảo lại nam chân đá chân chiêu đến trước cổng khu nhà họ Nghiêm, gấp gáp ấn chuông cửa.
Một tiếng gà gáy hùng tráng vang lên, đánh thức cả thôn trong ánh bình minh.
Tia nắng đầu tiên chiếu vào từ khe núi phía Đông, kéo dài hai bóng hình thiếu niên ngồi khoanh chân trên tảng đá lớn thật dài thật dài.
Lâm Vân bừng tỉnh trong yên tĩnh đầu tiên.
Cậu ta thở dài một hơi, sương trắng ngưng tụ trước người thẳng đứng như kiếm, hồi lâu không tiêu tan.
Sau đó, cậu ta lật người nhảy xuống từ trên tảng đá, cất bước vũ bộ, giống như ma ảnh, vụt lóe đi vào trong rừng cây.
Trong rừng không ngừng truyền đến tiếng lốp bốp, tiếng như trúc nổ.
Sau đó, Lâm Vân thét dài một tiếng, cơ thể xuyên trong không trung, mũi chân nhón nhẹ trên lá cây, rồi lại vút lên cao, nhẹ nhàng đáp lên đỉnh ngọn cây bách cao nhất đó.
Lúc này, cậu ta hướng mặt về hướng Đông, nhìn mặt trời dần nhô lên, có cảm giác hùng vĩ như ngắm nhìn cả dãy núi.
Một luồng gió thổi đến, sáu bảy cái cây đung đưa trong gió, rồi đổ xuống.
Thì ra là bị chưởng lực vừa nãy của cậu ta chấn rung cành cây, rồi bị gió thổi liền gãy xuống.
Lâm Vân nhún chân, cơ thể bay trong không trung, như đại bàng dang cánh, cưỡi gió thoảng ban mai, nhẹ nhàng đáp xuống đất, về bên cạnh tảng đá ngồi thiền ban đầu.
Lý Dục Thần nhìn cậu ta khẽ gật đầu.
Đúng lúc này, Nghiêm Cẩn đang ngồi thiền cũng tỉnh lại.
Cậu ta đứng lên rất chậm, và không mạnh mẽ như Lâm Vân.
Nhưng tấm thân gày gò đứng ở đó, lại có phong thái khác biệt.
“Vừa nãy Tiểu Vẫn đã làm hỏng rừng cây, cậu khôi phục lại thay cậu ta đi”, Lý Dục Thần khích lệ nhìn Nghiêm Cẩn.
Nghiêm Cẩn đưa tay ra, nhìn sang rừng cây.
Chỉ thấy cậu ta chậm rãi nhắm mắt, điều chỉnh hơi thở, cánh tay vươn ra trước, giữa ngón tay khẽ rung lên, dường như đang chạm vào thứ gì.
Sau đó, thì thấy những cái cây đổ xuống đó lại dựng đứng trở lại như trong video.
Mặt trời ló ra từ khe núi, ánh mặt trời đuổi tan xương sớm, chiếu lên mặt cậu thiếu niên.
Trên trán cậu thiếu niên lấm tấm những giọt mồ hôi li ti.
Cậu ta cố gắng duy trì tư thế của những cái cây, cố gắng gắn kết chút sức sống còn lại trên cành cây đã gãy lìa.
Lý Dục Thần khẽ vung tay, tung ra làn gió mát.
Gió mát thổi đến, tất cả vết gãy, miệng đứt trên cành cây đều biến mất, tất cả trở lại trước khi Lâm Vân đánh gãy chúng.
Nghiêm Cẩn mới phù một tiếng thở ra, cánh tay buông lỏng, hổ thẹn nói: “Anh rể, em vẫn chưa làm được”.
“Không, cậu đã làm rất tốt rồi”, Lý Dục Thần cổ vũ nói.
Trên một sườn núi nhỏ sau căn nhà, dưới sự chỉ điểm của Lý Dục Thần, Nghiêm Cẩn và Lâm Vân, mỗi người luyện thuật võ nghệ và thuật pháp.
Còn lang trung Tôn chạy lảo đảo lại nam chân đá chân chiêu đến trước cổng khu nhà họ Nghiêm, gấp gáp ấn chuông cửa.
Một tiếng gà gáy hùng tráng vang lên, đánh thức cả thôn trong ánh bình minh.
Tia nắng đầu tiên chiếu vào từ khe núi phía Đông, kéo dài hai bóng hình thiếu niên ngồi khoanh chân trên tảng đá lớn thật dài thật dài.
Lâm Vân bừng tỉnh trong yên tĩnh đầu tiên.
Cậu ta thở dài một hơi, sương trắng ngưng tụ trước người thẳng đứng như kiếm, hồi lâu không tiêu tan.
Sau đó, cậu ta lật người nhảy xuống từ trên tảng đá, cất bước vũ bộ, giống như ma ảnh, vụt lóe đi vào trong rừng cây.
Trong rừng không ngừng truyền đến tiếng lốp bốp, tiếng như trúc nổ.
Sau đó, Lâm Vân thét dài một tiếng, cơ thể xuyên trong không trung, mũi chân nhón nhẹ trên lá cây, rồi lại vút lên cao, nhẹ nhàng đáp lên đỉnh ngọn cây bách cao nhất đó.
Lúc này, cậu ta hướng mặt về hướng Đông, nhìn mặt trời dần nhô lên, có cảm giác hùng vĩ như ngắm nhìn cả dãy núi.
Một luồng gió thổi đến, sáu bảy cái cây đung đưa trong gió, rồi đổ xuống.
Thì ra là bị chưởng lực vừa nãy của cậu ta chấn rung cành cây, rồi bị gió thổi liền gãy xuống.
Lâm Vân nhún chân, cơ thể bay trong không trung, như đại bàng dang cánh, cưỡi gió thoảng ban mai, nhẹ nhàng đáp xuống đất, về bên cạnh tảng đá ngồi thiền ban đầu.
Lý Dục Thần nhìn cậu ta khẽ gật đầu.
Đúng lúc này, Nghiêm Cẩn đang ngồi thiền cũng tỉnh lại.
Cậu ta đứng lên rất chậm, và không mạnh mẽ như Lâm Vân.
Nhưng tấm thân gày gò đứng ở đó, lại có phong thái khác biệt.
“Vừa nãy Tiểu Vẫn đã làm hỏng rừng cây, cậu khôi phục lại thay cậu ta đi”, Lý Dục Thần khích lệ nhìn Nghiêm Cẩn.
Nghiêm Cẩn đưa tay ra, nhìn sang rừng cây.
Chỉ thấy cậu ta chậm rãi nhắm mắt, điều chỉnh hơi thở, cánh tay vươn ra trước, giữa ngón tay khẽ rung lên, dường như đang chạm vào thứ gì.
Sau đó, thì thấy những cái cây đổ xuống đó lại dựng đứng trở lại như trong video.
Mặt trời ló ra từ khe núi, ánh mặt trời đuổi tan xương sớm, chiếu lên mặt cậu thiếu niên.
Trên trán cậu thiếu niên lấm tấm những giọt mồ hôi li ti.
Cậu ta cố gắng duy trì tư thế của những cái cây, cố gắng gắn kết chút sức sống còn lại trên cành cây đã gãy lìa.
Lý Dục Thần khẽ vung tay, tung ra làn gió mát.
Gió mát thổi đến, tất cả vết gãy, miệng đứt trên cành cây đều biến mất, tất cả trở lại trước khi Lâm Vân đánh gãy chúng.
Nghiêm Cẩn mới phù một tiếng thở ra, cánh tay buông lỏng, hổ thẹn nói: “Anh rể, em vẫn chưa làm được”.
“Không, cậu đã làm rất tốt rồi”, Lý Dục Thần cổ vũ nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.