Chương 150: Cô gái xinh đẹp (1)
Lục Như Hòa Thượng
24/05/2020
Đoàn người đông đến mấy nghìn người, đi qua nơi nào, các môn các phái nơi ấy đều ra xếp hàng, nhưng cũng có mấy môn phái cương quyết không muốn đầu hàng, rất nhanh bị ba ngàn kỵ binh san thành bình địa.
Trong tổng đàn của Phi Vân bang ở Hà Bắc, bang chủ quỳ trên mặt đất run rẩy, Vi Tiểu Bảo đứng ở chủ vị tuyên đọc sắc phong của triều đình.
Nhìn vẻ hối hận với không cam lòng trong ánh mắt của người chưởng môn này, Tống Thanh Thư không khỏi oán thầm: trong đầu những người cổ đại này không biết chứa cái gì, không phải là tiếp thu triều đình sắc phong, trên danh nghĩa tỏ thái độ trung thành với Thanh quốc sao? Tuy rằng trên mặt mũi có chút tổn hại, nhưng nói thật về bên trong lại không có một chút tổn thất, cả đám hà tất làm cho giống như bị đào mộ phần tổ tiên, còn có nhiều môn phái lựa chọn lấy trứng chọi đá, khiến cho toàn bộ môn phái xoá tên trong chốn giang hồ. . .
Tống Thanh Thư đương nhiên không rõ ràng những cổ nhân này coi trọng cái gọi là danh phận như thế nào, Minh Mạt Đường Vương nhất hệ và Quế Vương nhất hệ, thậm chí đấu tranh xem ai mới là chính thống của Đại Minh, mà đấu ngươi chết ta sống, không công tiện nghi Mãn Thanh. . .
Phi Vân bang này tiếp nhận sắc phong, như vậy đời này cũng đừng nghĩ chạy về vòng tròn thế lực của Tiền Minh, cái này gọi là đạo bất đồng bất tương vi mưu.
"Thật sự rất khó lý giải tư duy của những người cổ đại này, " Tống Thanh Thư lắc đầu giải trừ tạp niệm trong lòng, mở ra tư liệu trong tay tuần tra rốt cục môn phái nào là quỷ không may kế tiếp, ba chữ 'Vương Ốc phái' nhất thời ánh vào mi mắt, trong lòng không khỏi khẽ động.
Mấy ngày qua đi, đại quân rất nhanh chạy đến dưới chân Vương Ốc sơn, quan viên địa phương ở trong trướng giới thiệu cho Vi Tiểu Bảo tình huống của Vương Ốc phái: " Thủ lĩnh của Vương Ốc phái Tư Đồ Bá Lôi năm đó là tướng cũ của Bình Tây vương Ngô Tam Quế, bởi vì bất mãn Bình Tây vương đầu quân vào Đại Thanh ta, giận dữ mang theo một nhóm người lưu lạc giang hồ, cuối cùng đến Vương Ốc sơn vào rừng làm cướp. . ."
"Vương Ốc sơn địa thế hiểm yếu, hai bên đường nhỏ lên núi đều có trạm gác của đối phương, dễ thủ khó công. . ." Quan địa phương vừa nói vừa quan sát sắc mặt của Vi Tiểu Bảo.
Thì ra thủ hạ của Tư Đồ Bá Lôi có hơn một ngàn người, rất nhiều người đều là lão binh ngày xưa có thể chinh chiến, từ khi đặt chân tại Vương Ốc sơn tới nay, quan viên địa phương cũng không phải không nghĩ biện pháp thanh trừ, đáng tiếc nha dịch bộ khoái khi đối mặt với những người sống dưới lưỡi đao mũi thương mỗi ngày đều không có chút tác dụng.
Lo lắng đoàn người này cũng không có dấu hiệu tạo phản, quan địa phương sợ đăng báo triều đình ảnh hưởng chiến tích của mình, cũng đơn giản mở một con mắt nhắm một con mắt, mới đưa đến Vương Ốc phái bây giờ càng ngồi càng lớn, dĩ nhiên có thể đạt địa vị ngang nhau với đại quân triều đình.
"Khởi bẩm Vi tước gia, thuộc hạ đã phái người điều tra qua, Vương Ốc sơn quả thật dễ thủ khó công, nếu như cường công, sợ rằng sẽ tổn thất thảm trọng." Một người kỵ binh nói nhỏ bên tai Vi Tiểu Bảo.
"Cái con mẹ nó, cái đám Vương Ốc phái cái gì vừa nhìn cũng biết là làm hoạt động Phản Thanh Phục Minh, không biết có liên quan với Thiên Địa Hội hay không?" Vi Tiểu Bảo trong lòng một trận phiền não, vội vã khoát khoát tay, nói: "Tối nay mọi người dựng cơ sở tạm thời nghĩ ngơi và hồi phục trước, chuyện đánh Vương Ốc phái cần bàn bạc kỹ hơn."
Chúng tướng quan đều xin cáo lui, nhìn Song Nhi một thân thân binh trang, Tống Thanh Thư với đám người Đa Long đều tự cười, cũng thức thời cáo từ.
"Tiểu Bảo, người của Vương Ốc phái này vừa nhìn cũng là nghĩa sĩ, ngươi lại giúp đỡ hoàng đế Thanh quốc đi tiêu diệt bọn họ, cả nhà ta đều là chết vào tay Thát Tử Mãn Thanh. . ." Thấy mọi người rời đi, vành mắt Song Nhi không khỏi đỏ lên, thương tâm nhìn Vi Tiểu Bảo.
"Song Nhi, hoàng mệnh khó làm, lão công ta cũng không có biện pháp." Vi Tiểu Bảo thở ra thật dài.
"Chúng ta không làm đại quan Mãn Thanh còn không được sao, đến sơn lâm ẩn cư, chẳng phải là vui sướng gấp trăm lần so với cuộc sống lo lắng hãi hùng này hay sao?" Song Nhi tràn ngập mong đợi nhìn Vi Tiểu Bảo.
"Vậy cũng chưa chắc. . ." Vi Tiểu Bảo trong lòng không cho là đúng, hắn luyến tiếc cái vinh hoa phú quý này, ngoài miệng vội vã dỗ dành: "Hảo Song Nhi, ngươi cũng biết lão công ta là hương chủ Thanh Mộc Đường của Thiên Địa Hội, ta khẳng định sẽ nghĩ biện pháp bảo toàn Vương Ốc phái, chỉ là biện pháp này còn cần thời gian suy nghĩ. . ."
"Tiểu Bảo, ta chỉ biết ngươi tốt nhất." Song Nhi nghe được nín khóc mỉm cười.
Run rẩy giật lỗ tai, Tống Thanh Thư cố ý đi rất chậm nghe hai người khe khẽ nói nhỏ trong đại trướng truyền đến, trong lòng cười: xem ra Vi Tiểu Bảo cũng đánh ý niệm thả Vương Ốc phái trong đầu, vậy là dễ làm.
Màn đêm buông xuống, Tống Thanh Thư thay y phục dạ hành, mang một mặt nạ bạc, lặng yên không một tiếng động tiềm hành lên Vương Ốc sơn.
Đại quân tiếp cận, trên dưới Vương Ốc phái đã sớm như lâm đại địch, ở trên đường bố trí tầng tầng binh gác, dù là thỏ cũng chạy không thoát.
Nhưng không biết rằng Tống Thanh Thư có khinh công tuyệt thế Đạp Sa Vô Ngân, toàn lực thi triển lên, thường thường thủ vệ chỉ nhận thấy được một làn gió nhẹ, Tống Thanh Thư cũng đã sớm lướt qua, dọc theo đường đi đến đỉnh núi, dĩ nhiên không một người có thể phát hiện thân ảnh của hắn.
Thiên hạ hiện nay, võ lâm cao thủ có thể dưới tình huống như vậy vô thanh vô tức lên núi, một bàn tay đều có thể đếm được —— Đông Phương Bất Bại tính một người, Quỳ Hoa lão tổ tính một người, Thanh Dực Bức Vương Vi Nhất Tiếu tính một người. . . Về phần Cưu Ma Trí, võ công mặc dù cao, nhưng muốn không kinh động bất luận một người thủ vệ nào, lại là không thể.
Đại bản doanh Vương Ốc phái, trong một gian nhà, Tằng Nhu đang nằm ở trước cửa sổ, lấy tay chống hai má, kinh ngạc nhìn chằm chằm ánh trăng đến ngây người.
Dưới chân núi là đại quân Thát Tử Mãn Thanh, ban đêm các vị thúc bá, sư huynh sư đệ vì thế ồn ào, trong lúc nhất thời nhân tâm hoảng sợ.
Nghĩ đến khuôn mặt u sầu của sư phụ, Tằng Nhu nhìn ánh trăng, đưa tay nhỏ đặt ở bên môi, nhắm mắt lại, lẩm bẩm nguyện vọng: "Nguyệt thần nguyệt thần, thỉnh cầu ngươi phù hộ Vương Ốc phái vượt qua cửa ải khó khăn lần này."
Khi nàng ấy mở mắt, phát hiện trước mặt đang đứng một người mang mặt nạ, mặt mày không khỏi tái xanh, vô thức há mồm muốn gọi, vậy mà đối phương ra tay như điện, rất nhanh điểm huyệt đạo của nàng.
Tống Thanh Thư nhìn nữ tử trước mắt, chỉ thấy nàng ấy hai má tròn tròn, tướng mạo cực kỳ ngọt, một đôi mắt đen long lanh, trong ánh mắt lộ ra một tia kinh hoảng, đang sợ hãi nhìn bản thân mình, tâm tư vừa chuyển, nhìn tuổi tác, đối phương hẳn cũng là Tằng Nhu.
Trong tổng đàn của Phi Vân bang ở Hà Bắc, bang chủ quỳ trên mặt đất run rẩy, Vi Tiểu Bảo đứng ở chủ vị tuyên đọc sắc phong của triều đình.
Nhìn vẻ hối hận với không cam lòng trong ánh mắt của người chưởng môn này, Tống Thanh Thư không khỏi oán thầm: trong đầu những người cổ đại này không biết chứa cái gì, không phải là tiếp thu triều đình sắc phong, trên danh nghĩa tỏ thái độ trung thành với Thanh quốc sao? Tuy rằng trên mặt mũi có chút tổn hại, nhưng nói thật về bên trong lại không có một chút tổn thất, cả đám hà tất làm cho giống như bị đào mộ phần tổ tiên, còn có nhiều môn phái lựa chọn lấy trứng chọi đá, khiến cho toàn bộ môn phái xoá tên trong chốn giang hồ. . .
Tống Thanh Thư đương nhiên không rõ ràng những cổ nhân này coi trọng cái gọi là danh phận như thế nào, Minh Mạt Đường Vương nhất hệ và Quế Vương nhất hệ, thậm chí đấu tranh xem ai mới là chính thống của Đại Minh, mà đấu ngươi chết ta sống, không công tiện nghi Mãn Thanh. . .
Phi Vân bang này tiếp nhận sắc phong, như vậy đời này cũng đừng nghĩ chạy về vòng tròn thế lực của Tiền Minh, cái này gọi là đạo bất đồng bất tương vi mưu.
"Thật sự rất khó lý giải tư duy của những người cổ đại này, " Tống Thanh Thư lắc đầu giải trừ tạp niệm trong lòng, mở ra tư liệu trong tay tuần tra rốt cục môn phái nào là quỷ không may kế tiếp, ba chữ 'Vương Ốc phái' nhất thời ánh vào mi mắt, trong lòng không khỏi khẽ động.
Mấy ngày qua đi, đại quân rất nhanh chạy đến dưới chân Vương Ốc sơn, quan viên địa phương ở trong trướng giới thiệu cho Vi Tiểu Bảo tình huống của Vương Ốc phái: " Thủ lĩnh của Vương Ốc phái Tư Đồ Bá Lôi năm đó là tướng cũ của Bình Tây vương Ngô Tam Quế, bởi vì bất mãn Bình Tây vương đầu quân vào Đại Thanh ta, giận dữ mang theo một nhóm người lưu lạc giang hồ, cuối cùng đến Vương Ốc sơn vào rừng làm cướp. . ."
"Vương Ốc sơn địa thế hiểm yếu, hai bên đường nhỏ lên núi đều có trạm gác của đối phương, dễ thủ khó công. . ." Quan địa phương vừa nói vừa quan sát sắc mặt của Vi Tiểu Bảo.
Thì ra thủ hạ của Tư Đồ Bá Lôi có hơn một ngàn người, rất nhiều người đều là lão binh ngày xưa có thể chinh chiến, từ khi đặt chân tại Vương Ốc sơn tới nay, quan viên địa phương cũng không phải không nghĩ biện pháp thanh trừ, đáng tiếc nha dịch bộ khoái khi đối mặt với những người sống dưới lưỡi đao mũi thương mỗi ngày đều không có chút tác dụng.
Lo lắng đoàn người này cũng không có dấu hiệu tạo phản, quan địa phương sợ đăng báo triều đình ảnh hưởng chiến tích của mình, cũng đơn giản mở một con mắt nhắm một con mắt, mới đưa đến Vương Ốc phái bây giờ càng ngồi càng lớn, dĩ nhiên có thể đạt địa vị ngang nhau với đại quân triều đình.
"Khởi bẩm Vi tước gia, thuộc hạ đã phái người điều tra qua, Vương Ốc sơn quả thật dễ thủ khó công, nếu như cường công, sợ rằng sẽ tổn thất thảm trọng." Một người kỵ binh nói nhỏ bên tai Vi Tiểu Bảo.
"Cái con mẹ nó, cái đám Vương Ốc phái cái gì vừa nhìn cũng biết là làm hoạt động Phản Thanh Phục Minh, không biết có liên quan với Thiên Địa Hội hay không?" Vi Tiểu Bảo trong lòng một trận phiền não, vội vã khoát khoát tay, nói: "Tối nay mọi người dựng cơ sở tạm thời nghĩ ngơi và hồi phục trước, chuyện đánh Vương Ốc phái cần bàn bạc kỹ hơn."
Chúng tướng quan đều xin cáo lui, nhìn Song Nhi một thân thân binh trang, Tống Thanh Thư với đám người Đa Long đều tự cười, cũng thức thời cáo từ.
"Tiểu Bảo, người của Vương Ốc phái này vừa nhìn cũng là nghĩa sĩ, ngươi lại giúp đỡ hoàng đế Thanh quốc đi tiêu diệt bọn họ, cả nhà ta đều là chết vào tay Thát Tử Mãn Thanh. . ." Thấy mọi người rời đi, vành mắt Song Nhi không khỏi đỏ lên, thương tâm nhìn Vi Tiểu Bảo.
"Song Nhi, hoàng mệnh khó làm, lão công ta cũng không có biện pháp." Vi Tiểu Bảo thở ra thật dài.
"Chúng ta không làm đại quan Mãn Thanh còn không được sao, đến sơn lâm ẩn cư, chẳng phải là vui sướng gấp trăm lần so với cuộc sống lo lắng hãi hùng này hay sao?" Song Nhi tràn ngập mong đợi nhìn Vi Tiểu Bảo.
"Vậy cũng chưa chắc. . ." Vi Tiểu Bảo trong lòng không cho là đúng, hắn luyến tiếc cái vinh hoa phú quý này, ngoài miệng vội vã dỗ dành: "Hảo Song Nhi, ngươi cũng biết lão công ta là hương chủ Thanh Mộc Đường của Thiên Địa Hội, ta khẳng định sẽ nghĩ biện pháp bảo toàn Vương Ốc phái, chỉ là biện pháp này còn cần thời gian suy nghĩ. . ."
"Tiểu Bảo, ta chỉ biết ngươi tốt nhất." Song Nhi nghe được nín khóc mỉm cười.
Run rẩy giật lỗ tai, Tống Thanh Thư cố ý đi rất chậm nghe hai người khe khẽ nói nhỏ trong đại trướng truyền đến, trong lòng cười: xem ra Vi Tiểu Bảo cũng đánh ý niệm thả Vương Ốc phái trong đầu, vậy là dễ làm.
Màn đêm buông xuống, Tống Thanh Thư thay y phục dạ hành, mang một mặt nạ bạc, lặng yên không một tiếng động tiềm hành lên Vương Ốc sơn.
Đại quân tiếp cận, trên dưới Vương Ốc phái đã sớm như lâm đại địch, ở trên đường bố trí tầng tầng binh gác, dù là thỏ cũng chạy không thoát.
Nhưng không biết rằng Tống Thanh Thư có khinh công tuyệt thế Đạp Sa Vô Ngân, toàn lực thi triển lên, thường thường thủ vệ chỉ nhận thấy được một làn gió nhẹ, Tống Thanh Thư cũng đã sớm lướt qua, dọc theo đường đi đến đỉnh núi, dĩ nhiên không một người có thể phát hiện thân ảnh của hắn.
Thiên hạ hiện nay, võ lâm cao thủ có thể dưới tình huống như vậy vô thanh vô tức lên núi, một bàn tay đều có thể đếm được —— Đông Phương Bất Bại tính một người, Quỳ Hoa lão tổ tính một người, Thanh Dực Bức Vương Vi Nhất Tiếu tính một người. . . Về phần Cưu Ma Trí, võ công mặc dù cao, nhưng muốn không kinh động bất luận một người thủ vệ nào, lại là không thể.
Đại bản doanh Vương Ốc phái, trong một gian nhà, Tằng Nhu đang nằm ở trước cửa sổ, lấy tay chống hai má, kinh ngạc nhìn chằm chằm ánh trăng đến ngây người.
Dưới chân núi là đại quân Thát Tử Mãn Thanh, ban đêm các vị thúc bá, sư huynh sư đệ vì thế ồn ào, trong lúc nhất thời nhân tâm hoảng sợ.
Nghĩ đến khuôn mặt u sầu của sư phụ, Tằng Nhu nhìn ánh trăng, đưa tay nhỏ đặt ở bên môi, nhắm mắt lại, lẩm bẩm nguyện vọng: "Nguyệt thần nguyệt thần, thỉnh cầu ngươi phù hộ Vương Ốc phái vượt qua cửa ải khó khăn lần này."
Khi nàng ấy mở mắt, phát hiện trước mặt đang đứng một người mang mặt nạ, mặt mày không khỏi tái xanh, vô thức há mồm muốn gọi, vậy mà đối phương ra tay như điện, rất nhanh điểm huyệt đạo của nàng.
Tống Thanh Thư nhìn nữ tử trước mắt, chỉ thấy nàng ấy hai má tròn tròn, tướng mạo cực kỳ ngọt, một đôi mắt đen long lanh, trong ánh mắt lộ ra một tia kinh hoảng, đang sợ hãi nhìn bản thân mình, tâm tư vừa chuyển, nhìn tuổi tác, đối phương hẳn cũng là Tằng Nhu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.