Chương 151: Cô gái xinh đẹp (2)
Lục Như Hòa Thượng
24/05/2020
Nghe được xung quanh truyền đến âm thanh của đội ngũ tuần tra, Tống Thanh Thư lắc mình một cái trở mình vào trong phòng, thuận lợi đem cửa sổ đóng lại.
"Chẳng lẽ là hái hoa ác tặc?" Tằng Nhu nghĩ đến một ít truyền thuyết trong giang hồ, trong lòng càng sợ.
Suy đoán được tâm tư của nàng, Tống Thanh Thư buồn cười nhìn nàng ấy: "Ngươi không phải mới vừa mới cầu nguyện với nguyệt thần sao, nguyệt thần cảm thụ được thành ý của ngươi, nên phái ta hạ phàm tới giải cứu Vương Ốc phái các ngươi."
Mặt của Tằng Nhu lập tức trở nên đỏ bừng, nàng ấy lại không ngốc, làm sao còn không biết đối phương cố ý trêu đùa, tâm tư của thiếu nữ bị một người nam nhân xa lạ nghe được, Tằng Nhu hận không thể có một cái lổ trên mặt đất mà chui vào.
"Ta muốn giải huyệt đạo của ngươi, thế nhưng không cho ngươi hô, nếu như đồng ý thì chớp con mắt một chút?" Thấy đối phương chớp mắt rất nhanh, Tống Thanh Thư mỉm cười, giải huyệt đạo của nàng.
Tằng Nhu bất động thanh sắc tránh ra một khoảng với hắn, nắm lên bảo kiếm trên bàn, trong lòng cũng hơi bình yên lại, ngẩng đầu hỏi: "Ngươi rốt cục là người phương nào?"
Nghe được âm thanh thanh thúy dễ nghe của đối phương, Tống Thanh Thư cả người dường như được một trận gió mát thổi qua, sảng khoái nói không nên lời, âm thầm cảm thán: đều nói loly có ba cái tốt ——âm nhẹ, thân mềm, dễ đẩy ngã, những lời này đặt ở trên người thiếu nữ đối diện cũng hoàn toàn chính xác.
"Ta là cứu tinh của Vương Ốc phái các người." Toàn bộ Vương Ốc phái cũng không có cao thủ gì, Tống Thanh Thư ngược lại không khẩn trương giống đối phương, rất nhàn nhã nhìn chung quanh một chút, trong lúc nhất thời không tìm được ghế, thuận thế ngồi xuống mép giường bên cạnh.
Nhìn hắn ngồi xuống trên giường mình, Tằng Nhu một trận nổi giận, không khỏi trách mắng: "Nói bậy."
"Ta còn nói bậy chín đạo đây, " Tống Thanh Thư tức giận nhìn nàng một cái, "Bây giờ dưới chân núi đều biết quân tinh nhuệ của Mãn Thanh, Vương Ốc phái các người tuy rằng chiếm địa lợi, nhưng cũng bất quá dựa vào nơi hiểm yếu chống lại, cuối cùng khó thoát tai ương ngập đầu."
Tằng Nhu sắc mặt trắng nhợt, theo như lời của hắn cùng ban ngày mọi người nghị luận đều không khác biệt lắm, trong lòng buồn bã: "Chẳng lẽ Vương Ốc phái thật sự khó thoát một kiếp?"
Thấy hình dạng điềm đạm đáng yêu của nàng, Tống Thanh Thư nổi lên ý nghĩ thương xót: "Cô gái nhỏ, ngươi nếu như nói cho ta biết tên của ngươi, bản thần ta miễn cưỡng cứu các ngươi một lần."
Tằng Nhu trên mặt ửng đỏ, tức giận nhìn hắn một cái, nhưng không lên tiếng.
"Ngươi không nói ta cũng có thể đoán được, " Tống Thanh Thư làm bộ bấm đốt tay tính toán, rung đùi đắc ý nói, "Ngươi tên Tằng Nhu có phải không?"
"Sao ngươi biết?" Tằng Nhu che môi kinh hô, không thể tin tưởng nhìn hắn.
"Đều nói ta là nguyệt thần phái tới, ngươi còn không tin." Tống Thanh Thư khóe miệng không khỏi lộ ra nụ cười.
Trong lòng Tằng Nhu cũng có một tia dao động, thần sắc phức tạp nhìn hắn một cái: "Không biết ngươi dự định cứu chúng ta như thế nào?"
"Cô gái nhỏ như ngươi chức vị thấp, nói với ngươi cũng vô dụng." Tống Thanh Thư đứng lên, thấy đối phương lại bị dọa đến vô thức lui về sau, không khỏi cười nói, "Không có thời gian chơi cùng ngươi, nhanh mang ta đi gặp sư phụ ngươi đi."
Tằng Nhu nào dám tùy tiện mang một người không rõ lai lịch đi gặp sư phụ, rút ra trường kiếm trong tay, chỉ vào hắn nói: "Nhanh nói ngươi là ai, nếu không ta thật sự gọi người."
Tống Thanh Thư nhấc tay, Tằng Nhu lập tức cảm thụ được một lực hút cường đại, chưa kịp đề phòng, thoáng cái đã mất đi cân đối ngã vào trong lòng đối phương.
"Aaaaaa ~" Tằng Nhu cũng không nhịn được nữa, thiên tính của nữ nhân khiến cho nàng ấy hét ầm lên.
Tay ôm eo nhỏ của đối phương, Tống Thanh Thư cũng không có một chút ngăn cản, ngược lại ôm lấy nàng bay ra ngoài phòng, cười dài nhìn chúng đệ tử nghe tiếng chạy đến.
Hắn lần này là gạt đám người Vi Tiểu Bảo Cưu Ma Trí len lén lên núi, vẫn lo lắng kéo dài lâu bị người phát hiện bản thân mình đã không ở trong trướng.
Vừa rồi lên núi lại há hốc mồm phát hiện nhà gỗ các nơi đều như nhau không khác biệt lắm, một chốc căn bản không tìm được vị trí của Tư Đồ Bá Lôi.
Theo nội lực ngày càng thâm hậu, Tống Thanh Thư trở nên tai thính mắt tinh, nghe được âm thanh hứa nguyện của một người thiếu nữ trong gió hỗn loạn, theo tiếng đi đến, lúc này mới phát hiện Tằng Nhu.
Vậy mà đối phương cũng không nghe lời hắn, không chịu dẫn hắn đi tìm Tư Đồ Bá Lôi, rơi vào đường cùng hắn không thể làm gì khác hơn là bại lộ hành tung, lợi dụng Tằng Nhu đem đối phương dẫn tới.
"Gọi lớn tiếng một chút, càng đau khổ càng ai oán càng tốt." Tống Thanh Thư ôm thân thể mềm nhẹ của đối phương, tùy ý nắm eo thon nhỏ của nàng, cái này gọi là có tiện nghi không chiếm là Vương bát đản.
Tằng Nhu bị hắn ôm vào trong ngực, trong nháy mắt đã bị khống chế huyệt đạo, chỉ có miệng có thể phát ra tiếng, vừa kinh vừa sợ, quả nhiên hô thê mỹ không gì sánh được.
"Chẳng lẽ là hái hoa ác tặc?" Tằng Nhu nghĩ đến một ít truyền thuyết trong giang hồ, trong lòng càng sợ.
Suy đoán được tâm tư của nàng, Tống Thanh Thư buồn cười nhìn nàng ấy: "Ngươi không phải mới vừa mới cầu nguyện với nguyệt thần sao, nguyệt thần cảm thụ được thành ý của ngươi, nên phái ta hạ phàm tới giải cứu Vương Ốc phái các ngươi."
Mặt của Tằng Nhu lập tức trở nên đỏ bừng, nàng ấy lại không ngốc, làm sao còn không biết đối phương cố ý trêu đùa, tâm tư của thiếu nữ bị một người nam nhân xa lạ nghe được, Tằng Nhu hận không thể có một cái lổ trên mặt đất mà chui vào.
"Ta muốn giải huyệt đạo của ngươi, thế nhưng không cho ngươi hô, nếu như đồng ý thì chớp con mắt một chút?" Thấy đối phương chớp mắt rất nhanh, Tống Thanh Thư mỉm cười, giải huyệt đạo của nàng.
Tằng Nhu bất động thanh sắc tránh ra một khoảng với hắn, nắm lên bảo kiếm trên bàn, trong lòng cũng hơi bình yên lại, ngẩng đầu hỏi: "Ngươi rốt cục là người phương nào?"
Nghe được âm thanh thanh thúy dễ nghe của đối phương, Tống Thanh Thư cả người dường như được một trận gió mát thổi qua, sảng khoái nói không nên lời, âm thầm cảm thán: đều nói loly có ba cái tốt ——âm nhẹ, thân mềm, dễ đẩy ngã, những lời này đặt ở trên người thiếu nữ đối diện cũng hoàn toàn chính xác.
"Ta là cứu tinh của Vương Ốc phái các người." Toàn bộ Vương Ốc phái cũng không có cao thủ gì, Tống Thanh Thư ngược lại không khẩn trương giống đối phương, rất nhàn nhã nhìn chung quanh một chút, trong lúc nhất thời không tìm được ghế, thuận thế ngồi xuống mép giường bên cạnh.
Nhìn hắn ngồi xuống trên giường mình, Tằng Nhu một trận nổi giận, không khỏi trách mắng: "Nói bậy."
"Ta còn nói bậy chín đạo đây, " Tống Thanh Thư tức giận nhìn nàng một cái, "Bây giờ dưới chân núi đều biết quân tinh nhuệ của Mãn Thanh, Vương Ốc phái các người tuy rằng chiếm địa lợi, nhưng cũng bất quá dựa vào nơi hiểm yếu chống lại, cuối cùng khó thoát tai ương ngập đầu."
Tằng Nhu sắc mặt trắng nhợt, theo như lời của hắn cùng ban ngày mọi người nghị luận đều không khác biệt lắm, trong lòng buồn bã: "Chẳng lẽ Vương Ốc phái thật sự khó thoát một kiếp?"
Thấy hình dạng điềm đạm đáng yêu của nàng, Tống Thanh Thư nổi lên ý nghĩ thương xót: "Cô gái nhỏ, ngươi nếu như nói cho ta biết tên của ngươi, bản thần ta miễn cưỡng cứu các ngươi một lần."
Tằng Nhu trên mặt ửng đỏ, tức giận nhìn hắn một cái, nhưng không lên tiếng.
"Ngươi không nói ta cũng có thể đoán được, " Tống Thanh Thư làm bộ bấm đốt tay tính toán, rung đùi đắc ý nói, "Ngươi tên Tằng Nhu có phải không?"
"Sao ngươi biết?" Tằng Nhu che môi kinh hô, không thể tin tưởng nhìn hắn.
"Đều nói ta là nguyệt thần phái tới, ngươi còn không tin." Tống Thanh Thư khóe miệng không khỏi lộ ra nụ cười.
Trong lòng Tằng Nhu cũng có một tia dao động, thần sắc phức tạp nhìn hắn một cái: "Không biết ngươi dự định cứu chúng ta như thế nào?"
"Cô gái nhỏ như ngươi chức vị thấp, nói với ngươi cũng vô dụng." Tống Thanh Thư đứng lên, thấy đối phương lại bị dọa đến vô thức lui về sau, không khỏi cười nói, "Không có thời gian chơi cùng ngươi, nhanh mang ta đi gặp sư phụ ngươi đi."
Tằng Nhu nào dám tùy tiện mang một người không rõ lai lịch đi gặp sư phụ, rút ra trường kiếm trong tay, chỉ vào hắn nói: "Nhanh nói ngươi là ai, nếu không ta thật sự gọi người."
Tống Thanh Thư nhấc tay, Tằng Nhu lập tức cảm thụ được một lực hút cường đại, chưa kịp đề phòng, thoáng cái đã mất đi cân đối ngã vào trong lòng đối phương.
"Aaaaaa ~" Tằng Nhu cũng không nhịn được nữa, thiên tính của nữ nhân khiến cho nàng ấy hét ầm lên.
Tay ôm eo nhỏ của đối phương, Tống Thanh Thư cũng không có một chút ngăn cản, ngược lại ôm lấy nàng bay ra ngoài phòng, cười dài nhìn chúng đệ tử nghe tiếng chạy đến.
Hắn lần này là gạt đám người Vi Tiểu Bảo Cưu Ma Trí len lén lên núi, vẫn lo lắng kéo dài lâu bị người phát hiện bản thân mình đã không ở trong trướng.
Vừa rồi lên núi lại há hốc mồm phát hiện nhà gỗ các nơi đều như nhau không khác biệt lắm, một chốc căn bản không tìm được vị trí của Tư Đồ Bá Lôi.
Theo nội lực ngày càng thâm hậu, Tống Thanh Thư trở nên tai thính mắt tinh, nghe được âm thanh hứa nguyện của một người thiếu nữ trong gió hỗn loạn, theo tiếng đi đến, lúc này mới phát hiện Tằng Nhu.
Vậy mà đối phương cũng không nghe lời hắn, không chịu dẫn hắn đi tìm Tư Đồ Bá Lôi, rơi vào đường cùng hắn không thể làm gì khác hơn là bại lộ hành tung, lợi dụng Tằng Nhu đem đối phương dẫn tới.
"Gọi lớn tiếng một chút, càng đau khổ càng ai oán càng tốt." Tống Thanh Thư ôm thân thể mềm nhẹ của đối phương, tùy ý nắm eo thon nhỏ của nàng, cái này gọi là có tiện nghi không chiếm là Vương bát đản.
Tằng Nhu bị hắn ôm vào trong ngực, trong nháy mắt đã bị khống chế huyệt đạo, chỉ có miệng có thể phát ra tiếng, vừa kinh vừa sợ, quả nhiên hô thê mỹ không gì sánh được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.