Chương 75: Anh nhớ em lắm
Qualy Demy
30/12/2017
Trông thấy Kelvin đứng bất động, đôi mắt màu hổ phách đượm buồn, mờ ảo
nhìn xa xăm hướng về phía chậu hoa lưu ly trong phòng. Tay chìa tấm hình đến trước mặt Kelvin, gương mặt vô cảm nhìn hắn, Demy hỏi:
-Sao anh lại có tấm hình này?
Bất giác được hỏi Kelvin thu hồi ánh nhìn từ chậu hoa lưu ly chuyển hướng đến tấm ảnh trước mặt. Đôi mắt giật giật ngạc nhiên trong giây lát rồi đôi mày rậm châu lại, lúc nãy vì mãi chú tâm đến món quá, Kelvin không nhận ra tấm hình trên bàn mình lại chạy đến chỗ này "tấm hình này sao lại ở trong tay Thiên Ân?". Vừa nghĩ vừa đưa tay lấy lại tấm hình, quay người nhìn Demy. gương mặt tỏa ra sát khí, ánh mắt như con dao sắc nhọn có thể lấy mạng đối phương bất cứ lúc nào, Kelvin cất giọng lạnh lùng:
-Ai cho phép cô tự tiện đụng vào đồ của tôi?
Cảm nhận được khí lạnh tỏa ra từ Kelvin đang bao trùm lấy mình, Demy không hề run rẫy, vẫn bình tỉnh mà nhắc lại câu hỏi lúc nãy:
-Tôi hỏi anh, sao anh lại có tấm hình này?
-Cô hỏi để làm gì?
Khẩu khí của Kelvin vẫn không tăng độ. Không trả lời ngay, Demy đang suy nghĩ về điều gì đó và lẳng lặng ngồi xuống giường, rồi khẽ thở dài, đôi mắt mông lung đượm buồn nói:
- Đứa bé gái trong hình chính là tôi. Vì vậy tôi muốn biết sao anh lại có hình của tôi.
"Đùng" câu nói của Demy như tiếng sét đánh ngang tai, Kelvin trong lòng chấn động cả kinh đến nỗi đôi tay run rẩy buông lỏng làm rơi cả hình xuống đất, may mắn khung hình làm từ chất liệu tốt nên không bị hư hao sức nẻ gì. Kelvin cứ thế mà đứng sững người mắt mở to hết mức có thể nhìn Demy trân trân "Sao? cô ta nói cô ta là Bi sao?", người mà hắn tìm kiếm bao lâu nay bây giờ đang xuất hiện trước mắt hắn một cách hắn không ngờ tới.
Demy thoáng ngạc nhiên, đây là lần đầu Demy thấy Kelvin phản ứng như vậy. Trước giờ nếu không phải là gương mặt lạnh lùng, sắc đá, dững dưng thì sẽ là giang manh, xảo nguyệt bình tĩnh vô cùng. Nào có thái độ lạ lùng như thế này. Demy nghi hoặc trong lòng chắc chắn Kelvin biết gì đó trong đoạn ký ức đã mất của mình. Cuối người nhặt tấm ảnh lên và để trên bàn thật ngay ngắn, Demy điềm nhiên xoay đầu lại nhìn Kelvin và hỏi:
-Bây giờ thì anh có thể nói cho tôi biết được chưa? Anh biết gì đến cậu bé trong hình và tôi khi nhỏ?
Như vẫn chưa tin những gì diễn ra trước mắt mình, Kelvin vươn tay giữ chặt vai Demy yêu cầu nó xác nhận lại một lần nữa:
-Cô thật sự là Bi sao? Cô thật sự là đứa bé trong hình sao?
Trước đôi mắt màu hổ phách của Kelvin, vẻ mất bình tĩnh vừa rồi của hắn đã biến đâu mất, đổi lại là sự dò xét, thâm sâu khó lường. Demy chắt nịch gật đầu một cái:
-Phải, là tôi.
Cảm xúc như vỡ òa, hình tượng lạnh lùng, đáng sợ mà Kelvin bày ra trước mặt mọi người mấy năm qua đều tan biến ngay tức khắc. Hắn ôm chằm lấy Demy, một cái ôm dịu dàng, tràn đầy yêu thương chưa từng thấy qua trên người hắn. Vuốt nhẹ mái tóc ngắn của Demy, thì thầm bên tai cô:
-Cuối cùng anh cũng tìm được em rồi... Bi của anh, Anh nhớ em lắm.
Demy hoảng hốt trước cái ôm bất ngờ của Kelvin, nó còn đang muốn đẩy Kelvin ra nhưng lại cảm thấy bàn tay ấm áp của hắn nhẹ nhàng sờ soạn trên đầu, ngón tay thon dài của Kelvin đan vào tóc Demy cùng lời nói thì thầm bên tai nó làm nó không kịp thích ứng mà tim nhảy loạn vài nhịp, mặt nóng ran ửng hồng như hòn than đang cháy. Demy cố trấn tĩnh lòng, đợi đến khi có thể trở lại bình thường, lúc này mới đẩy Kelvin ra và nói vẫn với cái giọng lạnh lùng:
- Anh có thể giải thích hành động vừa rồi của anh không? Cái gì mà Bi của anh?
Kelvin mỉm cười, đưa tay xoa đầu nó:
-Lần cuối chúng ta gặp nhau anh và em chỉ mới 8 tuổi, bây giờ chúng ta 17 tuổi, anh cao lớn hơn nhiều và cũng đẹp trai hơn nhiều, em không nhận ra cũng phải. Anh là Bo nè.
Demy không mấy ngạc nhiên, nó đã nghĩ đến Kelvin là bo trước đó vì Kelvin và cậu bé thật sự có nét rất giống nhau nhất là đôi mắt màu hổ phách ấy. Vấn đề ở đây là nó bị mất ký ức nên không thể nào vui vẻ nhận lại người quen như Kelvin, Demy vẫn một kiểu lạnh lùng trước sau như một. Thấy Demy không có phản ứng gì, vẻ mặt vẫn vô cảm, Kelvin không khỏi mất vui cau mày nghi hoặc nhìn Demy. Như cảm nhận được ánh mắt Kelvin muốn nói gì, Demy lên tiếng giải thích:
-Tôi bị mất trí nhớ và đoạn trí nhớ ấy chính là anh.
Thanh âm nhẹ nhàng của Demy không biết làm thế nào mà bay vào tai Kelvin lại như tiếng búa gõ, cứ thế mà gõ vào đầu Kelvin, Kelvin như chết đứng, đôi mắt thất thần nhìn Demy. Sao ông trời lại đối xử bất công với hắn như vậy? Mới vừa cho hắn gặp lại người con gái mà hắn mong chờ suốt thời gian qua, thế mà chỉ một phút sau lại khiến hắn sụp đổ. Demy mất đi trí nhớ chẳng khác gì nói quên Kelvin, chẳng khác gì nó không biết đến sự tồn tại của hắn. Phải khó khăn lắm hắn mới có thể lên tiếng:
-Tại sao...em lại... bị mất đi trí nhớ?
Demy nhận ra sự suy sụp trong đôi mắt hắn, tim nó cơ hồ lại quặng đau, thở dài rồi thuật lại những lời mẹ nó đã nói cho nó biết:
-Tôi nghe mẹ kể, năm tôi 8 tuổi, cũng là năm anh đi du học. Sau đó thì tôi bị tai nạn giao thông phải sang Mỹ điều trị và mất đi trí nhớ từ lúc ấy.
Ngập ngừng một chút, nó nói tiếp:
-Anh có thể kể cho tôi biết giữa tôi và anh, khi nhỏ như thế nào được không?
Nghe từng lời Demy nói như lưỡi dao đang cứa vào tim Kelvin, nó nhứt nhói đến khó thở, sự đau đớn hiện cả trên đôi mắt hắn. Hắn không ngờ mọi chuyện lại xảy đến với nó như vậy, chắc lúc đó nó đau đớn lắm, mà hắn lại không thể ở cạnh nó. Kelvin nắm đôi tay bé nhỏ của Demy kéo nhẹ cô vào lòng mà vỗ về, hắn cất giọng dịu dàng:
-Kể từ bây giờ, anh sẽ luôn bên em, sẽ giúp em nhớ lại những khoảnh khắc tươi đẹp mà chúng ta đã từng có.
Demy lại rơi vào vòm ngực rắn rỏi của Kelvin một lần nữa, tim lại nhốn nháo thêm lần nữa, nhưng lần này nó lại nghe được tiếng tim hắn đập, đập một cách mãnh liệt. Bị tiếng tim của Kelvin cuốn hút nên nó chẳng thèm chống cự cái ôm của hắn, mặc cho hắn vuốt ve. Nghe từng lời, từng chữ hắn nói, từng hành động của hắn, một tia ấm áp hạnh phúc đang len lõi trong tim nó.
***
Cuộc vui nào cũng đến lúc phải tàn, một năm sau đó Bo đi du học ở Úc. Dù không muốn, nhưng Bo không thể không nghe lời ông. Ngày Bo đi, Bi đã khóc rất nhiều. Bo hứa sau khi học xong sẽ quay tìm Bi.
Sau khi Bo đi, Bi ngày nào cũng đến vườn hoa lưu ly, ngày nào cũng ngồi trên cái xích đu trắng đó. Đối với Bi, đây là nơi nó quên đi nỗi buồn vậy mà giờ đây, nơi nầy lại là nơi khiến nó buồn nhất, đau lòng nhất. Một tháng sau, Bi bị tai nạn giao thông và phải sang Mỹ chữa trị, đồng thời quên đi kí ức giữa nó và Bo.
Giữ đúng lời hứa, sau khi học xong, Bo đã quay về Việt Nam tìm Bi, nhưng Bi đã không còn ở đây. Hỏi thăm thì mới biết Bi đã ra nước ngoài sống. Bo quyết định ở lại đây đợi một ngày Bi quay về.
-Sao anh lại có tấm hình này?
Bất giác được hỏi Kelvin thu hồi ánh nhìn từ chậu hoa lưu ly chuyển hướng đến tấm ảnh trước mặt. Đôi mắt giật giật ngạc nhiên trong giây lát rồi đôi mày rậm châu lại, lúc nãy vì mãi chú tâm đến món quá, Kelvin không nhận ra tấm hình trên bàn mình lại chạy đến chỗ này "tấm hình này sao lại ở trong tay Thiên Ân?". Vừa nghĩ vừa đưa tay lấy lại tấm hình, quay người nhìn Demy. gương mặt tỏa ra sát khí, ánh mắt như con dao sắc nhọn có thể lấy mạng đối phương bất cứ lúc nào, Kelvin cất giọng lạnh lùng:
-Ai cho phép cô tự tiện đụng vào đồ của tôi?
Cảm nhận được khí lạnh tỏa ra từ Kelvin đang bao trùm lấy mình, Demy không hề run rẫy, vẫn bình tỉnh mà nhắc lại câu hỏi lúc nãy:
-Tôi hỏi anh, sao anh lại có tấm hình này?
-Cô hỏi để làm gì?
Khẩu khí của Kelvin vẫn không tăng độ. Không trả lời ngay, Demy đang suy nghĩ về điều gì đó và lẳng lặng ngồi xuống giường, rồi khẽ thở dài, đôi mắt mông lung đượm buồn nói:
- Đứa bé gái trong hình chính là tôi. Vì vậy tôi muốn biết sao anh lại có hình của tôi.
"Đùng" câu nói của Demy như tiếng sét đánh ngang tai, Kelvin trong lòng chấn động cả kinh đến nỗi đôi tay run rẩy buông lỏng làm rơi cả hình xuống đất, may mắn khung hình làm từ chất liệu tốt nên không bị hư hao sức nẻ gì. Kelvin cứ thế mà đứng sững người mắt mở to hết mức có thể nhìn Demy trân trân "Sao? cô ta nói cô ta là Bi sao?", người mà hắn tìm kiếm bao lâu nay bây giờ đang xuất hiện trước mắt hắn một cách hắn không ngờ tới.
Demy thoáng ngạc nhiên, đây là lần đầu Demy thấy Kelvin phản ứng như vậy. Trước giờ nếu không phải là gương mặt lạnh lùng, sắc đá, dững dưng thì sẽ là giang manh, xảo nguyệt bình tĩnh vô cùng. Nào có thái độ lạ lùng như thế này. Demy nghi hoặc trong lòng chắc chắn Kelvin biết gì đó trong đoạn ký ức đã mất của mình. Cuối người nhặt tấm ảnh lên và để trên bàn thật ngay ngắn, Demy điềm nhiên xoay đầu lại nhìn Kelvin và hỏi:
-Bây giờ thì anh có thể nói cho tôi biết được chưa? Anh biết gì đến cậu bé trong hình và tôi khi nhỏ?
Như vẫn chưa tin những gì diễn ra trước mắt mình, Kelvin vươn tay giữ chặt vai Demy yêu cầu nó xác nhận lại một lần nữa:
-Cô thật sự là Bi sao? Cô thật sự là đứa bé trong hình sao?
Trước đôi mắt màu hổ phách của Kelvin, vẻ mất bình tĩnh vừa rồi của hắn đã biến đâu mất, đổi lại là sự dò xét, thâm sâu khó lường. Demy chắt nịch gật đầu một cái:
-Phải, là tôi.
Cảm xúc như vỡ òa, hình tượng lạnh lùng, đáng sợ mà Kelvin bày ra trước mặt mọi người mấy năm qua đều tan biến ngay tức khắc. Hắn ôm chằm lấy Demy, một cái ôm dịu dàng, tràn đầy yêu thương chưa từng thấy qua trên người hắn. Vuốt nhẹ mái tóc ngắn của Demy, thì thầm bên tai cô:
-Cuối cùng anh cũng tìm được em rồi... Bi của anh, Anh nhớ em lắm.
Demy hoảng hốt trước cái ôm bất ngờ của Kelvin, nó còn đang muốn đẩy Kelvin ra nhưng lại cảm thấy bàn tay ấm áp của hắn nhẹ nhàng sờ soạn trên đầu, ngón tay thon dài của Kelvin đan vào tóc Demy cùng lời nói thì thầm bên tai nó làm nó không kịp thích ứng mà tim nhảy loạn vài nhịp, mặt nóng ran ửng hồng như hòn than đang cháy. Demy cố trấn tĩnh lòng, đợi đến khi có thể trở lại bình thường, lúc này mới đẩy Kelvin ra và nói vẫn với cái giọng lạnh lùng:
- Anh có thể giải thích hành động vừa rồi của anh không? Cái gì mà Bi của anh?
Kelvin mỉm cười, đưa tay xoa đầu nó:
-Lần cuối chúng ta gặp nhau anh và em chỉ mới 8 tuổi, bây giờ chúng ta 17 tuổi, anh cao lớn hơn nhiều và cũng đẹp trai hơn nhiều, em không nhận ra cũng phải. Anh là Bo nè.
Demy không mấy ngạc nhiên, nó đã nghĩ đến Kelvin là bo trước đó vì Kelvin và cậu bé thật sự có nét rất giống nhau nhất là đôi mắt màu hổ phách ấy. Vấn đề ở đây là nó bị mất ký ức nên không thể nào vui vẻ nhận lại người quen như Kelvin, Demy vẫn một kiểu lạnh lùng trước sau như một. Thấy Demy không có phản ứng gì, vẻ mặt vẫn vô cảm, Kelvin không khỏi mất vui cau mày nghi hoặc nhìn Demy. Như cảm nhận được ánh mắt Kelvin muốn nói gì, Demy lên tiếng giải thích:
-Tôi bị mất trí nhớ và đoạn trí nhớ ấy chính là anh.
Thanh âm nhẹ nhàng của Demy không biết làm thế nào mà bay vào tai Kelvin lại như tiếng búa gõ, cứ thế mà gõ vào đầu Kelvin, Kelvin như chết đứng, đôi mắt thất thần nhìn Demy. Sao ông trời lại đối xử bất công với hắn như vậy? Mới vừa cho hắn gặp lại người con gái mà hắn mong chờ suốt thời gian qua, thế mà chỉ một phút sau lại khiến hắn sụp đổ. Demy mất đi trí nhớ chẳng khác gì nói quên Kelvin, chẳng khác gì nó không biết đến sự tồn tại của hắn. Phải khó khăn lắm hắn mới có thể lên tiếng:
-Tại sao...em lại... bị mất đi trí nhớ?
Demy nhận ra sự suy sụp trong đôi mắt hắn, tim nó cơ hồ lại quặng đau, thở dài rồi thuật lại những lời mẹ nó đã nói cho nó biết:
-Tôi nghe mẹ kể, năm tôi 8 tuổi, cũng là năm anh đi du học. Sau đó thì tôi bị tai nạn giao thông phải sang Mỹ điều trị và mất đi trí nhớ từ lúc ấy.
Ngập ngừng một chút, nó nói tiếp:
-Anh có thể kể cho tôi biết giữa tôi và anh, khi nhỏ như thế nào được không?
Nghe từng lời Demy nói như lưỡi dao đang cứa vào tim Kelvin, nó nhứt nhói đến khó thở, sự đau đớn hiện cả trên đôi mắt hắn. Hắn không ngờ mọi chuyện lại xảy đến với nó như vậy, chắc lúc đó nó đau đớn lắm, mà hắn lại không thể ở cạnh nó. Kelvin nắm đôi tay bé nhỏ của Demy kéo nhẹ cô vào lòng mà vỗ về, hắn cất giọng dịu dàng:
-Kể từ bây giờ, anh sẽ luôn bên em, sẽ giúp em nhớ lại những khoảnh khắc tươi đẹp mà chúng ta đã từng có.
Demy lại rơi vào vòm ngực rắn rỏi của Kelvin một lần nữa, tim lại nhốn nháo thêm lần nữa, nhưng lần này nó lại nghe được tiếng tim hắn đập, đập một cách mãnh liệt. Bị tiếng tim của Kelvin cuốn hút nên nó chẳng thèm chống cự cái ôm của hắn, mặc cho hắn vuốt ve. Nghe từng lời, từng chữ hắn nói, từng hành động của hắn, một tia ấm áp hạnh phúc đang len lõi trong tim nó.
***
Cuộc vui nào cũng đến lúc phải tàn, một năm sau đó Bo đi du học ở Úc. Dù không muốn, nhưng Bo không thể không nghe lời ông. Ngày Bo đi, Bi đã khóc rất nhiều. Bo hứa sau khi học xong sẽ quay tìm Bi.
Sau khi Bo đi, Bi ngày nào cũng đến vườn hoa lưu ly, ngày nào cũng ngồi trên cái xích đu trắng đó. Đối với Bi, đây là nơi nó quên đi nỗi buồn vậy mà giờ đây, nơi nầy lại là nơi khiến nó buồn nhất, đau lòng nhất. Một tháng sau, Bi bị tai nạn giao thông và phải sang Mỹ chữa trị, đồng thời quên đi kí ức giữa nó và Bo.
Giữ đúng lời hứa, sau khi học xong, Bo đã quay về Việt Nam tìm Bi, nhưng Bi đã không còn ở đây. Hỏi thăm thì mới biết Bi đã ra nước ngoài sống. Bo quyết định ở lại đây đợi một ngày Bi quay về.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.