Chương 74: Cậu làm bạn với mình nha?
Qualy Demy
29/12/2017
Kể khi từ phòng Kelvin trở về, Demy ngẩn ngơ ngồi trên giường nhìn tấm
ảnh, rồi chợt nhớ đến điều gì đó nó lấy điện thoại gọi vào một dãy số có mã nước ngoài. Người đầu dây bên kia bắt máy, giọng nhẹ nhàng nhưng
không giấu nổi niềm vui cất lời:
-Con gái ngoan. Lại nhớ mẹ rồi à?
Người bắt máy chính là mẹ của Demy. Nhưng một phút sau vẫn không thấy Demy nói gì, bà không khỏi lo lắng hỏi lại lần nữa:
-Con gái con làm sao vậy? Sao con không trả lời mẹ? Đã xảy ra chuyện gì hả con?
Lúc này Demy mới chậm rãi hỏi lại mẹ:
-Mẹ, có phải con đã bị mất trí nhớ không?
Mẹ Demy im lặng một hồi rồi mới trả lời:
-Uhm.
Trong lòng kinh động khi nghe câu trả lời của mẹ. Nó hít sâu một cái rồi lại chậm rãi hỏi tiếp:
-Sao mẹ không nói cho con biết? Và mẹ có biết là con đã quên đi điều gì không?
Đợi một lúc, Demy không thấy mẹ trả lời, nó lại hỏi:
-Mẹ có thể cho con biết, Bo là ai vậy mẹ?
-Con... Con nhớ lại được gì sao?
-Không con vẫn chưa nhớ lại, chỉ là cái tên này cứ lẩn quẩn trong tâm trí con. Con nghĩ mẹ biết.
Một tiếng thở dài từ đầu dây bên kia truyền đến, mẹ Demy từ tốn kể lại mọi việc cho nó biết:
-Bo là người bạn rất thân của con khi còn ở Việt Nam. Năm con 8 tuổi thì Bo đi du học. Con đã rất buồn, ngày nào cũng nhớ đến cậu bé đó và thậm chí con còn khóc nữa. Sau đó, con bị tai nạn giao thông, ba mẹ đã đưa con sang Mỹ để điều trị và từ đó con bị mất trí nhớ. Không còn nhớ gì về Bo nữa.
Cuộc điện thoại kết thúc, Demy đầu óc trống rỗng vô thức nhìn tấm ảnh rồi lâu lâu lại nhìn chậu hoa lưu ly trong phòng. Nó cứ ngồi như vậy cho đến khi tiếng gõ cửa vang lên mang nó về hiện tại. Nó lê bước mở cửa, là Lavy. Vừa thấy Demy, Lavy liền lên tiếng:
-Tao ra ngoài một lát. Nếu bữa tối tao không về, mày và mọi người không cần đợi tao.
Demy cũng chẳng nghĩ ngợi nhiều chỉ "uhm" một tiếng. Rồi Lavy cứ thế rời đi. Nó lại đóng cửa phòng, mệt mỏi trường người trên giường, mắt chăm chăm nhìn trần nhà. Một lúc sau, khi sắp vùi mình vào giấc ngủ, Demy lại bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa, nó duỗi người một cái rồi từ tốn ngồi dậy nhưng không vội xuống giường, cho đến tiếng gõ cửa vang lên lần thứ hai, nó hít một hơi cho tỉnh táo rồi ra mở cửa. Nhìn Kelvin trước mặt, đôi mắt đen láy của Demy có chút dao động nhẹ nhưng nó nhanh chóng chuyển tầm mắt sang Kason và Ken, che giấu sự dao động đó. Nhưng Demy không kìm được, vẫn muốn hỏi chuyện với Kelvin, nó nhanh chóng nói cho Kason biết Lavy không có nhà rồi bảo Kelvin vào phòng. Đôi mắt màu hổ phách lướt nhẹ qua căn phòng cho đến khi chậu hoa lưu ly lọt vào tầm nhìn của Kelvin, hắn sững người, chuyện năm ấy lại hiện lên trước mắt hắn.
***
Bo là cháu trai của duy nhất của Triệu gia nên Bo luôn bị ông quản thúc rất nghiêm ngặt. Khi lên 6 tuổi, theo lí thì Bo phải học lớp một nhưng cậu bé rất thông minh và đã vượt qua bài sát hạch lên thẳng lớp 2. Khi lên 7 tuổi, Bo lại nhảy lớp, học lớp 4. Suốt ngày cậu bé chỉ biết có học và học nên cũng chẳng có lấy một người bạn. Bo đã rất buồn, ngồi trong lớp nhìn ngắm bạn bè xung quanh chạy nhảy, cậu rất thích, và cũng vài lần xin tham gia cùng nhưng chẳng ai chịu chơi với cậu. Mấy người bạn cùng tuổi không thích cậu cho rằng cậu giàu có nên mới được lên học lớp cao, còn những người bạn cùng lớp thì chê cậu mới tí tuổi, cũng không muốn chơi cùng. Mỗi lần đi học về, Bo điều lủi thủi một mình trốn ở gốc cây nào đó mà khóc. Cho đến một ngày, một cô bé với mái tóc dài, mặc váy trắng đứng trước mặt Bo, đôi mắt đen láy to tròn như ngôi sao lấp lánh chói sáng soi đường trong đêm, cô bé đưa tay lau nước mắt cho cậu rồi ân cần ngồi xuống đối diện cậu, nhẹ nhàng hỏi:
-Sao bạn lại ngồi khóc ở đây vậy? Có ai ăn hiếp cậu hả?
Bo không nói gì chỉ nhìn chằm chằm vào cô bé, cô bé đưa tay vuốt tóc cậu vỗ về:
-Bạn là con trai, mà là con trai thì không được khóc. Bạn phải mạnh mẽ như ba mình á. Bạn đừng khóc nữa nha.
Bo vẫn chỉ nhìn mà không nói gì nhưng cậu đã ngừng khóc. Cô bé thấy vậy mỉm cười một cái rồi nói tiếp:
-Có một lần mình đã bị mất một con búp bê, mình rất thích con búp bê đó và mình đã khóc rất nhiều. Sau đó ba mình đã nói với mình rằng "Khi khóc, chúng ta sẽ trở nên xấu xí. Vì vậy còn không được khóc mà hãy tìm cách quên đi chuyện buồn đó, và tìm kiếm niềm vui mới cho bản thân." Bạn biết sau đó mình đã làm gì không?
Cô bé nhìn Bo hỏi tinh nghịch. Bo chỉ lắc đầu. Sau đó, cô bé nắm tay Bo, cố kéo Bo đứng dậy tươi cười nói:
-Mình sẽ nói cho cậu biết. Đi theo mình đi.
Cô bé dẫn Bo đến một cái cây cổ thụ to, tầng tầng lớp lớp lá um đùm tạo thành bóng mát giữa cái nắng chiều vàng óng ánh hòa quyện vào màu tím của một rừng hoa lưu ly phía sau, dưới gốc cây là một cái xích đu màu trắng ngần. Tiếng gió rít qua kẽ lá xào xạc như đang vui mừng chào đón hai người bạn nhỏ. Cô bé kéo Bo ngồi xuống xích đu, gương mặt rực rỡ chạy ra sau lưng Bo, dùng chút sức lực nhỏ bé của bản thân nhẹ nhàng đẩy cái đu. Được vài cái, nó lại chặng cái xích đu lại, rồi trèo lên ngồi gần Bo, nhìn Bo cười nói:
-Cái này là ba mình và mình cùng làm á. Khi mình sắp khóc mình sẽ ra đây ngồi. Mà mình không khóc, mình hay ra đây ngồi. Khi đó ba mình sẽ đẩy mình như lúc nảy mình làm cho cậu á.
Bo nhìn cô bé chầm chầm, rất lâu sau cậu hít một hơi như lấy hết can đảm, cậu hỏi:
-Bạn tên gì?
-Hay quá cậu nói chuyện được. Mình còn tưởng cậu bị câm. Mình tên Bi. Còn cậu tên Bo phải không? Mình có nghe mẹ nói về cậu. Cậu học rất giỏi. Mới 7 tuổi mà đã học lớp 4. Mình rất muốn làm bạn với cậu. Cậu làm bạn với mình nha?
Bi thao thao một hồi làm Bo ngơ ngác cho đến khi nghe thấy câu "Mình rất muốn làm bạn với cậu. Cậu làm bạn với mình nha?", Bo ngạc nhiên có chút sợ vì trước giờ chẳng ai muốn làm bạn với cậu, cậu sợ cô bé chỉ nói đùa mình. Bo cảm thấy tự ti, e dè chẳng dám trả lời. Cho đến khi Bi nũng nịu nhìn cậu năng nỉ:
-Bo ơi, Bo làm bạn với mình đi mà. Mình thật sự muốn làm bạn với Bo lắm.
Bo mũi lòng, không thể cưỡng lại sự đáng yêu của Bi, dù sao cũng có người muốn kết bạn với cậu nên cậu rất mừng, vui vẻ đồng ý. Và từ đó về sau Bo và Bi trở thành bạn tri kỉ của nhau.
-Con gái ngoan. Lại nhớ mẹ rồi à?
Người bắt máy chính là mẹ của Demy. Nhưng một phút sau vẫn không thấy Demy nói gì, bà không khỏi lo lắng hỏi lại lần nữa:
-Con gái con làm sao vậy? Sao con không trả lời mẹ? Đã xảy ra chuyện gì hả con?
Lúc này Demy mới chậm rãi hỏi lại mẹ:
-Mẹ, có phải con đã bị mất trí nhớ không?
Mẹ Demy im lặng một hồi rồi mới trả lời:
-Uhm.
Trong lòng kinh động khi nghe câu trả lời của mẹ. Nó hít sâu một cái rồi lại chậm rãi hỏi tiếp:
-Sao mẹ không nói cho con biết? Và mẹ có biết là con đã quên đi điều gì không?
Đợi một lúc, Demy không thấy mẹ trả lời, nó lại hỏi:
-Mẹ có thể cho con biết, Bo là ai vậy mẹ?
-Con... Con nhớ lại được gì sao?
-Không con vẫn chưa nhớ lại, chỉ là cái tên này cứ lẩn quẩn trong tâm trí con. Con nghĩ mẹ biết.
Một tiếng thở dài từ đầu dây bên kia truyền đến, mẹ Demy từ tốn kể lại mọi việc cho nó biết:
-Bo là người bạn rất thân của con khi còn ở Việt Nam. Năm con 8 tuổi thì Bo đi du học. Con đã rất buồn, ngày nào cũng nhớ đến cậu bé đó và thậm chí con còn khóc nữa. Sau đó, con bị tai nạn giao thông, ba mẹ đã đưa con sang Mỹ để điều trị và từ đó con bị mất trí nhớ. Không còn nhớ gì về Bo nữa.
Cuộc điện thoại kết thúc, Demy đầu óc trống rỗng vô thức nhìn tấm ảnh rồi lâu lâu lại nhìn chậu hoa lưu ly trong phòng. Nó cứ ngồi như vậy cho đến khi tiếng gõ cửa vang lên mang nó về hiện tại. Nó lê bước mở cửa, là Lavy. Vừa thấy Demy, Lavy liền lên tiếng:
-Tao ra ngoài một lát. Nếu bữa tối tao không về, mày và mọi người không cần đợi tao.
Demy cũng chẳng nghĩ ngợi nhiều chỉ "uhm" một tiếng. Rồi Lavy cứ thế rời đi. Nó lại đóng cửa phòng, mệt mỏi trường người trên giường, mắt chăm chăm nhìn trần nhà. Một lúc sau, khi sắp vùi mình vào giấc ngủ, Demy lại bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa, nó duỗi người một cái rồi từ tốn ngồi dậy nhưng không vội xuống giường, cho đến tiếng gõ cửa vang lên lần thứ hai, nó hít một hơi cho tỉnh táo rồi ra mở cửa. Nhìn Kelvin trước mặt, đôi mắt đen láy của Demy có chút dao động nhẹ nhưng nó nhanh chóng chuyển tầm mắt sang Kason và Ken, che giấu sự dao động đó. Nhưng Demy không kìm được, vẫn muốn hỏi chuyện với Kelvin, nó nhanh chóng nói cho Kason biết Lavy không có nhà rồi bảo Kelvin vào phòng. Đôi mắt màu hổ phách lướt nhẹ qua căn phòng cho đến khi chậu hoa lưu ly lọt vào tầm nhìn của Kelvin, hắn sững người, chuyện năm ấy lại hiện lên trước mắt hắn.
***
Bo là cháu trai của duy nhất của Triệu gia nên Bo luôn bị ông quản thúc rất nghiêm ngặt. Khi lên 6 tuổi, theo lí thì Bo phải học lớp một nhưng cậu bé rất thông minh và đã vượt qua bài sát hạch lên thẳng lớp 2. Khi lên 7 tuổi, Bo lại nhảy lớp, học lớp 4. Suốt ngày cậu bé chỉ biết có học và học nên cũng chẳng có lấy một người bạn. Bo đã rất buồn, ngồi trong lớp nhìn ngắm bạn bè xung quanh chạy nhảy, cậu rất thích, và cũng vài lần xin tham gia cùng nhưng chẳng ai chịu chơi với cậu. Mấy người bạn cùng tuổi không thích cậu cho rằng cậu giàu có nên mới được lên học lớp cao, còn những người bạn cùng lớp thì chê cậu mới tí tuổi, cũng không muốn chơi cùng. Mỗi lần đi học về, Bo điều lủi thủi một mình trốn ở gốc cây nào đó mà khóc. Cho đến một ngày, một cô bé với mái tóc dài, mặc váy trắng đứng trước mặt Bo, đôi mắt đen láy to tròn như ngôi sao lấp lánh chói sáng soi đường trong đêm, cô bé đưa tay lau nước mắt cho cậu rồi ân cần ngồi xuống đối diện cậu, nhẹ nhàng hỏi:
-Sao bạn lại ngồi khóc ở đây vậy? Có ai ăn hiếp cậu hả?
Bo không nói gì chỉ nhìn chằm chằm vào cô bé, cô bé đưa tay vuốt tóc cậu vỗ về:
-Bạn là con trai, mà là con trai thì không được khóc. Bạn phải mạnh mẽ như ba mình á. Bạn đừng khóc nữa nha.
Bo vẫn chỉ nhìn mà không nói gì nhưng cậu đã ngừng khóc. Cô bé thấy vậy mỉm cười một cái rồi nói tiếp:
-Có một lần mình đã bị mất một con búp bê, mình rất thích con búp bê đó và mình đã khóc rất nhiều. Sau đó ba mình đã nói với mình rằng "Khi khóc, chúng ta sẽ trở nên xấu xí. Vì vậy còn không được khóc mà hãy tìm cách quên đi chuyện buồn đó, và tìm kiếm niềm vui mới cho bản thân." Bạn biết sau đó mình đã làm gì không?
Cô bé nhìn Bo hỏi tinh nghịch. Bo chỉ lắc đầu. Sau đó, cô bé nắm tay Bo, cố kéo Bo đứng dậy tươi cười nói:
-Mình sẽ nói cho cậu biết. Đi theo mình đi.
Cô bé dẫn Bo đến một cái cây cổ thụ to, tầng tầng lớp lớp lá um đùm tạo thành bóng mát giữa cái nắng chiều vàng óng ánh hòa quyện vào màu tím của một rừng hoa lưu ly phía sau, dưới gốc cây là một cái xích đu màu trắng ngần. Tiếng gió rít qua kẽ lá xào xạc như đang vui mừng chào đón hai người bạn nhỏ. Cô bé kéo Bo ngồi xuống xích đu, gương mặt rực rỡ chạy ra sau lưng Bo, dùng chút sức lực nhỏ bé của bản thân nhẹ nhàng đẩy cái đu. Được vài cái, nó lại chặng cái xích đu lại, rồi trèo lên ngồi gần Bo, nhìn Bo cười nói:
-Cái này là ba mình và mình cùng làm á. Khi mình sắp khóc mình sẽ ra đây ngồi. Mà mình không khóc, mình hay ra đây ngồi. Khi đó ba mình sẽ đẩy mình như lúc nảy mình làm cho cậu á.
Bo nhìn cô bé chầm chầm, rất lâu sau cậu hít một hơi như lấy hết can đảm, cậu hỏi:
-Bạn tên gì?
-Hay quá cậu nói chuyện được. Mình còn tưởng cậu bị câm. Mình tên Bi. Còn cậu tên Bo phải không? Mình có nghe mẹ nói về cậu. Cậu học rất giỏi. Mới 7 tuổi mà đã học lớp 4. Mình rất muốn làm bạn với cậu. Cậu làm bạn với mình nha?
Bi thao thao một hồi làm Bo ngơ ngác cho đến khi nghe thấy câu "Mình rất muốn làm bạn với cậu. Cậu làm bạn với mình nha?", Bo ngạc nhiên có chút sợ vì trước giờ chẳng ai muốn làm bạn với cậu, cậu sợ cô bé chỉ nói đùa mình. Bo cảm thấy tự ti, e dè chẳng dám trả lời. Cho đến khi Bi nũng nịu nhìn cậu năng nỉ:
-Bo ơi, Bo làm bạn với mình đi mà. Mình thật sự muốn làm bạn với Bo lắm.
Bo mũi lòng, không thể cưỡng lại sự đáng yêu của Bi, dù sao cũng có người muốn kết bạn với cậu nên cậu rất mừng, vui vẻ đồng ý. Và từ đó về sau Bo và Bi trở thành bạn tri kỉ của nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.