Chương 30
Qualy Demy
18/08/2015
Ken mỉm cười: -Không sao. Chúng ta nên rời khỏi đây.
-Xe anh có hộp y tế không? Tôi sẽ xơ cứu vết thương cho anh.
-Không có.
-Anh là xã hội đen ít nhiều gì cũng bị thương nên trong xe phải để sẳn một hộp y tế chứ.
-Nếu cô cứ ngồi đây mà trách móc thì tôi sẽ mất máu mà chết đó.
Luzy thở dài rồi nói:
-Được rồi. anh qua kia ngồi đi tôi sẽ lái.
Ken chỉ gật đầu làm theo lời Luzy.
Ken im lặng 1 lúc rồi nói với Luzy:
-Bây giờ chúng ta không thể về nhà như thế này được. Mọi người sẽ rất lo lắng.
-Vậy chúng ta đi đâu?
-Đến địa chỉ này…….
-Đó là đâu?
-Nhà tôi.
-Anh không sợ người nhà anh lo lắng sao.
-Tôi sống một mình.
Luzy hơi ngỡ ngàng nhìn Ken. Ken lúc này mắt cũng đã nhắm lại. Nó cũng im lặng chỉ tập trung lái xe.
1:10
Điện thoại Luzy vang lên:
-Alo....Khánh Huy…Tụi tôi vẫn ổn. Tối nay có lẽ tụi tôi không về được. Xe bị hư rồi. Sáng mai tụi tôi sẽ về sớm. Mọi người đừng lo lắng….Bye
Nó quay lại nhìn Ken. Lúc này hắn đã ngủ nhưng vì lưng bị thương không tựa được nên hắn gác tay lên thành kính mà ngủ. Luzy chợt nở một nụ cười. Nó lấy chiếc áo khoát đấp lên người hắn. Rồi tập trung lái xe.
1:35
Luzy dừng xe lại. Ken cũng tỉnh dậy. Nó mở cửa đi đến chỗ Ken đỡ hắn. Hắn nhìn Luzy mắt ẩn hiện ý cười. Vào nhà nó đỡ Ken ngồi xuống ghế. Nghe tiếng động 1 ông chú từ đâu đi ra nhìn thấy Ken la lên lo lắng đến gần Ken:
-Cậu chủ. Cậu bị làm sao vậy?
Ken mỉm cười nhìn ông chú đó:
-Con không sao. Đã phá giấc ngủ của chú Chu rồi.
-Không sao đâu. Ông Chu nhìn Luzy đang đứng bên cạnh:
-Cậu chủ đây là..
Luzy tươi cười cuối chào ông Chu: -Con là Bảo Hân là bạn của anh Nhất Bảo.
-Tôi là quản gia Chu.
-Dạ con chào chú. Chú cho con hỏi hộp y tế ở đâu?
-Đằng kia. Để tôi đi lấy.
Quản gia Chu nhìn Ken vui vẻ rời đi mang hộp y tế ra. Ken cũng không để ý quản gia Chu chỉ nhìn vết thương trên tay. Quản gia Chu nhìn Ken và Luzy nói
-Tôi sẽ dìu cậu chủ lên phòng rồi rữa vết thương cho cậu.
Cả 3 bước lên phòng của Ken. Quản gia Chu đưa hộ y tế cho Luzy
-Tôi còn có việc. Cháu giúp tôi chăm sóc cho cậu chủ nhé.
Rồi quản gia Chu rời khỏi phòng mừng thầm “Cuối cùng cậu chủ cũng chịu có bạn gái”
Trong phòng Ken
-Cởi áo ra. Luzy nhìn Ken lên tiếng.
-Sao? Ken ngờ nghệch nhìn nó hỏi lại.
-Thì anh cởi áo ra tôi mới có thể xử lí vết thương trên lưng anh được.
-Uhm. Ken gật gù rồi cởi áo ra. Nhưng vì 1 tay bị thương nên cử chỉ rất khó khăn. Luzy ngồi xuống giúp hắn. Nó cởi 2 cái nút áo cuối cùng trên cổ Ken. Rồi nó nhẹ nhàng cởi chiếc áo đó ra. Ken cứ nhìn chằm chằm nó. Nó cũng rất thẹn thùng nhưng cố làm ra vẻ không có gì. Nó mở hộp y tế rồi bắt đầu rửa vết thương.
-A…a..
-Xin tôi sẽ nhẹ tay.
-Không sao.
Luzy đã rửa vết thương xong: -Xong rồi.
Ken chỉ vào tủ:
-Lấy dùm tôi cái áo.
Luzy bước đén mở tủ lấy 1 cái áo sơ mi rồi đưa cho Ken:
-Mặc áo này sẽ thuận tiện hơn.
-Cô giúp tôi mặt vào đi.
-Xe anh có hộp y tế không? Tôi sẽ xơ cứu vết thương cho anh.
-Không có.
-Anh là xã hội đen ít nhiều gì cũng bị thương nên trong xe phải để sẳn một hộp y tế chứ.
-Nếu cô cứ ngồi đây mà trách móc thì tôi sẽ mất máu mà chết đó.
Luzy thở dài rồi nói:
-Được rồi. anh qua kia ngồi đi tôi sẽ lái.
Ken chỉ gật đầu làm theo lời Luzy.
Ken im lặng 1 lúc rồi nói với Luzy:
-Bây giờ chúng ta không thể về nhà như thế này được. Mọi người sẽ rất lo lắng.
-Vậy chúng ta đi đâu?
-Đến địa chỉ này…….
-Đó là đâu?
-Nhà tôi.
-Anh không sợ người nhà anh lo lắng sao.
-Tôi sống một mình.
Luzy hơi ngỡ ngàng nhìn Ken. Ken lúc này mắt cũng đã nhắm lại. Nó cũng im lặng chỉ tập trung lái xe.
1:10
Điện thoại Luzy vang lên:
-Alo....Khánh Huy…Tụi tôi vẫn ổn. Tối nay có lẽ tụi tôi không về được. Xe bị hư rồi. Sáng mai tụi tôi sẽ về sớm. Mọi người đừng lo lắng….Bye
Nó quay lại nhìn Ken. Lúc này hắn đã ngủ nhưng vì lưng bị thương không tựa được nên hắn gác tay lên thành kính mà ngủ. Luzy chợt nở một nụ cười. Nó lấy chiếc áo khoát đấp lên người hắn. Rồi tập trung lái xe.
1:35
Luzy dừng xe lại. Ken cũng tỉnh dậy. Nó mở cửa đi đến chỗ Ken đỡ hắn. Hắn nhìn Luzy mắt ẩn hiện ý cười. Vào nhà nó đỡ Ken ngồi xuống ghế. Nghe tiếng động 1 ông chú từ đâu đi ra nhìn thấy Ken la lên lo lắng đến gần Ken:
-Cậu chủ. Cậu bị làm sao vậy?
Ken mỉm cười nhìn ông chú đó:
-Con không sao. Đã phá giấc ngủ của chú Chu rồi.
-Không sao đâu. Ông Chu nhìn Luzy đang đứng bên cạnh:
-Cậu chủ đây là..
Luzy tươi cười cuối chào ông Chu: -Con là Bảo Hân là bạn của anh Nhất Bảo.
-Tôi là quản gia Chu.
-Dạ con chào chú. Chú cho con hỏi hộp y tế ở đâu?
-Đằng kia. Để tôi đi lấy.
Quản gia Chu nhìn Ken vui vẻ rời đi mang hộp y tế ra. Ken cũng không để ý quản gia Chu chỉ nhìn vết thương trên tay. Quản gia Chu nhìn Ken và Luzy nói
-Tôi sẽ dìu cậu chủ lên phòng rồi rữa vết thương cho cậu.
Cả 3 bước lên phòng của Ken. Quản gia Chu đưa hộ y tế cho Luzy
-Tôi còn có việc. Cháu giúp tôi chăm sóc cho cậu chủ nhé.
Rồi quản gia Chu rời khỏi phòng mừng thầm “Cuối cùng cậu chủ cũng chịu có bạn gái”
Trong phòng Ken
-Cởi áo ra. Luzy nhìn Ken lên tiếng.
-Sao? Ken ngờ nghệch nhìn nó hỏi lại.
-Thì anh cởi áo ra tôi mới có thể xử lí vết thương trên lưng anh được.
-Uhm. Ken gật gù rồi cởi áo ra. Nhưng vì 1 tay bị thương nên cử chỉ rất khó khăn. Luzy ngồi xuống giúp hắn. Nó cởi 2 cái nút áo cuối cùng trên cổ Ken. Rồi nó nhẹ nhàng cởi chiếc áo đó ra. Ken cứ nhìn chằm chằm nó. Nó cũng rất thẹn thùng nhưng cố làm ra vẻ không có gì. Nó mở hộp y tế rồi bắt đầu rửa vết thương.
-A…a..
-Xin tôi sẽ nhẹ tay.
-Không sao.
Luzy đã rửa vết thương xong: -Xong rồi.
Ken chỉ vào tủ:
-Lấy dùm tôi cái áo.
Luzy bước đén mở tủ lấy 1 cái áo sơ mi rồi đưa cho Ken:
-Mặc áo này sẽ thuận tiện hơn.
-Cô giúp tôi mặt vào đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.