Chương 72: Tặng quà bất ngờ
Qualy Demy
26/12/2017
Ngày hôm sau, báo chí truyền thông đều đưa tin Đỗ Thanh Quang và Cảnh
Quốc Minh bị cục cảnh sát giam giữ, Đỗ gia và Cảnh gia trong một đêm trở nên trắng tay.
Trên đường đi học, như thường lệ Kason đưa Lavy đến trường. Trong xe, Kason lâu lâu liếc nhìn Lavy vừa ngẫm nghĩ trong đầu, một lúc sau, Kason tằng hắng một cái rồi hỏi:
-Cô đã nghe chuyện của Đỗ gia và Cảnh gia chưa?
Nghe câu hỏi của Kason, Lavy cười thầm trong bụng "Biết mà còn vờ hỏi. Sao không hỏi thẳng tôi đã làm gì?" nhưng ngoài mặt lại thờ ơ trả lời:
-Biết.
-Uhm. Vậy cô có biết nguyên nhân là vì sao không?
Kason son lại tiếp tục hỏi. Lavy trả lời một cách thản nhiên:
-Là tôi làm.
Rồi Lavy quay phắc lại nhìn Kason nở nụ cười ma mị:
-Không phải tối qua anh đã biết hết rồi sao? Hôm nay lại còn cố tình dò hỏi như không biết chuyện gì?
Kason thoáng ngạc nhiên, trong lòng có chút bối rối nhưng vẫn cố tỏ ra vô tội:
-Tôi không biết cô đang nói gì? Tôi thật sự không biết chuyện cô có liên quan đến Đỗ gia hay Cảnh gia gì hết.
-Thật không?
Lavy gằng hỏi lại:
Kason không dám nhìn Lavy, mắt một mực hướng về phía trước gật đầu. Lavy phì cười một cái ngồi ngay ngắn hỏi Kason:
-Vậy anh có muốn biết lý do Đỗ Quang Thanh và Cảnh Quốc Minh bị bắt giữ không?
Lúc này Kason mới quay lại nhìn Lavy:
-Lý do là gì?
-Gian dối trong kinh doanh. Thật ra người của ba tôi đã cho điều tra về việc này trước đó. Là một tập đoàn lớn sao có thể để mấy người này qua mặt dễ dàng như vậy.
-Vậy sao ngay lúc đó không tố họ?
-Nếu làm như vậy thì những khoản ăn vụng của họ ai sẽ trả lại cho mình? Anh cũng là người kinh doanh chắc không phải không biết quy tắc quan trọng trong kinh doanh. Có vay thì phải có trả mà còn phải trả lãi nữa.
Lavy chậm rãi nói, ánh mắt sâu không thể đo lường được. Kason gật gù hỏi:
-Vậy bây giờ có lẽ đã lấy đủ vốn lẫn lời?
Một nụ cười nhẹ lướt trên môi Lavy, nó gật đầu trả lời:
-Cái này phải cảm ơn Đỗ Như Nguyệt và Cảnh Ngọc Linh rồi.
***
Bên ngoài của sổ, nắng chiều đã nhuộm vàng cả một vùng trời, một vài cơn gió nhẹ nhàng lướt qua cũng đủ làm những chiếc lá úa trên cây run rẩy mà bay theo gió. Hôm nay Kelvin, Kason và Ken không có ở nhà, Lavy, Demy và Luzy lôi cái thùng giấy từ trường vào tối hôm qua. Tụi nó lấy ra 3 hộp quà rỗng, rồi mỗi hộp bỏ 1 cái đầu lâu đã thấm một ít máu và cả tai nghe mà tụi hắn vứt trong thùng giấy, rồi đóng lại thật tử tế và đẹp mắt. Sau đó mỗi đứa mang hộp quà đặt lên bàn học của tụi hắn. Tặng quà bất ngờ.
Trong phòng Kason, Lavy đặt hộp quà trên bàn, đảo mắt một vòng nhìn căn phòng, trong phòng bày biện đơn giản, gọn gàng và ngăn nắp, chẳng khác mấy với căn phòng ở Nha TRang. Lavy nhẹ nhàng lướt đến tủ kính tròn, bên trong là cả một bộ sưu tập zippo được trưng bày bắt mắt, Ở ngăn giữa là những mô hình du thuyền và ngăn cuối có hai cuốn album một cái trông hơi cũ còn một cái thì còn mới. Tò mò, Lavy ngồi quỳ trên sàn, lôi cuốn album cũ từ trong tủ ra xem, tay nhẹ nhàng lật từng tấm hình trong album:
-Là hình của tên đầu nấm lúc nhỏ đây mà.
Lavy vô thức cười khúc khích nhìn thân ảnh nhỏ bé của Kason trong hình, rồi lại lẩm bẩm một mình:
-Lúc nhỏ đáng yêu ghê!...Có mình nữa nè. Mình cũng xinh phếch nhỉ, chỉ mỗi tội hơi đen.
Xem xong nó lại với tay lấy cuốn album mới xem luôn.
-Ồ ra là hình hôm đính hôn và sinh nhật Khánh Vy.
Chợt tay nó khựng lại, mặt đỏ bừng bừng, mắt chăm chú nhìn vào tấm hình trước mặt. Đó là ảnh chụp lúc Kason hôn Lavy, dù nụ hôn hôm đó chỉ là chạm nhẹ và rất nhanh chóng nhưng vẫn không nhanh bằng máy ảnh, nên đã lưu ngay được khoảnh khăc ngọt ngào nhất trong lễ đính hôn, rồi lướt nhìn tám ảnh bên cạnh, là ảnh Lavy và Kason khiêu vũ trong ngày sinh nhật của Khánh vy. NHững hình ảnh khi ở Nha Trang như một cuộn phim tua chậm trong đầu Lavy, nó bất giác đưa tay đặt trước lòng ngực, tim đập liên hồi dồn dập vô cớ khiến nó cũng muốn nổ tung theo nhịp tim. Đặt cuốn album vào chỗ cũ, tay vừa xoa xoa trước lòng ngực, vừa tự hỏi bản thân "Tim mình làm sao vậy? Loại cảm giác này là gì?" và cứ thế nó bỏ về phòng, chìm đấm trong suy nghĩ, tìm kiếm câu trả lời cho bản thân.
Trên đường đi học, như thường lệ Kason đưa Lavy đến trường. Trong xe, Kason lâu lâu liếc nhìn Lavy vừa ngẫm nghĩ trong đầu, một lúc sau, Kason tằng hắng một cái rồi hỏi:
-Cô đã nghe chuyện của Đỗ gia và Cảnh gia chưa?
Nghe câu hỏi của Kason, Lavy cười thầm trong bụng "Biết mà còn vờ hỏi. Sao không hỏi thẳng tôi đã làm gì?" nhưng ngoài mặt lại thờ ơ trả lời:
-Biết.
-Uhm. Vậy cô có biết nguyên nhân là vì sao không?
Kason son lại tiếp tục hỏi. Lavy trả lời một cách thản nhiên:
-Là tôi làm.
Rồi Lavy quay phắc lại nhìn Kason nở nụ cười ma mị:
-Không phải tối qua anh đã biết hết rồi sao? Hôm nay lại còn cố tình dò hỏi như không biết chuyện gì?
Kason thoáng ngạc nhiên, trong lòng có chút bối rối nhưng vẫn cố tỏ ra vô tội:
-Tôi không biết cô đang nói gì? Tôi thật sự không biết chuyện cô có liên quan đến Đỗ gia hay Cảnh gia gì hết.
-Thật không?
Lavy gằng hỏi lại:
Kason không dám nhìn Lavy, mắt một mực hướng về phía trước gật đầu. Lavy phì cười một cái ngồi ngay ngắn hỏi Kason:
-Vậy anh có muốn biết lý do Đỗ Quang Thanh và Cảnh Quốc Minh bị bắt giữ không?
Lúc này Kason mới quay lại nhìn Lavy:
-Lý do là gì?
-Gian dối trong kinh doanh. Thật ra người của ba tôi đã cho điều tra về việc này trước đó. Là một tập đoàn lớn sao có thể để mấy người này qua mặt dễ dàng như vậy.
-Vậy sao ngay lúc đó không tố họ?
-Nếu làm như vậy thì những khoản ăn vụng của họ ai sẽ trả lại cho mình? Anh cũng là người kinh doanh chắc không phải không biết quy tắc quan trọng trong kinh doanh. Có vay thì phải có trả mà còn phải trả lãi nữa.
Lavy chậm rãi nói, ánh mắt sâu không thể đo lường được. Kason gật gù hỏi:
-Vậy bây giờ có lẽ đã lấy đủ vốn lẫn lời?
Một nụ cười nhẹ lướt trên môi Lavy, nó gật đầu trả lời:
-Cái này phải cảm ơn Đỗ Như Nguyệt và Cảnh Ngọc Linh rồi.
***
Bên ngoài của sổ, nắng chiều đã nhuộm vàng cả một vùng trời, một vài cơn gió nhẹ nhàng lướt qua cũng đủ làm những chiếc lá úa trên cây run rẩy mà bay theo gió. Hôm nay Kelvin, Kason và Ken không có ở nhà, Lavy, Demy và Luzy lôi cái thùng giấy từ trường vào tối hôm qua. Tụi nó lấy ra 3 hộp quà rỗng, rồi mỗi hộp bỏ 1 cái đầu lâu đã thấm một ít máu và cả tai nghe mà tụi hắn vứt trong thùng giấy, rồi đóng lại thật tử tế và đẹp mắt. Sau đó mỗi đứa mang hộp quà đặt lên bàn học của tụi hắn. Tặng quà bất ngờ.
Trong phòng Kason, Lavy đặt hộp quà trên bàn, đảo mắt một vòng nhìn căn phòng, trong phòng bày biện đơn giản, gọn gàng và ngăn nắp, chẳng khác mấy với căn phòng ở Nha TRang. Lavy nhẹ nhàng lướt đến tủ kính tròn, bên trong là cả một bộ sưu tập zippo được trưng bày bắt mắt, Ở ngăn giữa là những mô hình du thuyền và ngăn cuối có hai cuốn album một cái trông hơi cũ còn một cái thì còn mới. Tò mò, Lavy ngồi quỳ trên sàn, lôi cuốn album cũ từ trong tủ ra xem, tay nhẹ nhàng lật từng tấm hình trong album:
-Là hình của tên đầu nấm lúc nhỏ đây mà.
Lavy vô thức cười khúc khích nhìn thân ảnh nhỏ bé của Kason trong hình, rồi lại lẩm bẩm một mình:
-Lúc nhỏ đáng yêu ghê!...Có mình nữa nè. Mình cũng xinh phếch nhỉ, chỉ mỗi tội hơi đen.
Xem xong nó lại với tay lấy cuốn album mới xem luôn.
-Ồ ra là hình hôm đính hôn và sinh nhật Khánh Vy.
Chợt tay nó khựng lại, mặt đỏ bừng bừng, mắt chăm chú nhìn vào tấm hình trước mặt. Đó là ảnh chụp lúc Kason hôn Lavy, dù nụ hôn hôm đó chỉ là chạm nhẹ và rất nhanh chóng nhưng vẫn không nhanh bằng máy ảnh, nên đã lưu ngay được khoảnh khăc ngọt ngào nhất trong lễ đính hôn, rồi lướt nhìn tám ảnh bên cạnh, là ảnh Lavy và Kason khiêu vũ trong ngày sinh nhật của Khánh vy. NHững hình ảnh khi ở Nha Trang như một cuộn phim tua chậm trong đầu Lavy, nó bất giác đưa tay đặt trước lòng ngực, tim đập liên hồi dồn dập vô cớ khiến nó cũng muốn nổ tung theo nhịp tim. Đặt cuốn album vào chỗ cũ, tay vừa xoa xoa trước lòng ngực, vừa tự hỏi bản thân "Tim mình làm sao vậy? Loại cảm giác này là gì?" và cứ thế nó bỏ về phòng, chìm đấm trong suy nghĩ, tìm kiếm câu trả lời cho bản thân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.