Chương 24: ĐI HAY Ở ?
Nguyễn Thủy Tiên
07/07/2015
o0o
-Duy này…
-Sao cậu?
-Nếu sau này, không được gặp tớ nữa, cậu buồn không?
-Cậu định đi đâu à? Sao hỏi như vậy?
-Không có. Tự nhiên muốn hỏi thế thôi.
-Ừ thì cũng buồn.
-Cũng buồn thôi à?
-Thì là hơi bị buồn đó, buồn muốn chết luôn.
-Ừ…
******
Tiếng chuông ra chơi vang lên, chúng tôi cùng rời thư viện. Hai tiết học bình thường thật lâu, nhưng hai tiết ở cạnh Duy thời gian cứ nhanh như chong chóng quay vậy. Tôi đi sau Duy. (Tránh mọi người bàn tán ấy mà). Cậu ấy bỏ hai tay vào túi quần, dáng đi chậm rãi, dù ở góc cạnh nào ngay cả phía sau cậu ấy vẫn mang một sức hút kỳ lạ.
….
Những giờ học rồi cũng qua đi..
Hôm nay tôi không đi về một mình mà đi với lũ bạn Duy, Hạo, Khải Ca, cả Lê cũng đi cùng.
-Cậu định thi cái gì hả Khải Ca?
Phương Lê lanh chanh hỏi Khải Ca đứng bên cạnh. Ca trả lời.
-Tớ không thi đại học.
-Uhm. Cậu về nước mới bao lâu đâu, cậu tính ôn năm sau thi à?
– Tớ quay về Nhật.
– Vậy cậu về đây có chừng ấy thời gian để làm gì rồi lại đi?
-Tớ…..về vì một người.
Đến đoạn này tôi thấy hơi nhột. Lê lại tiếp tục.
-Người nào? Chắc quan trọng với cậu lắm nhỉ??? Cậu sẽ học ngành gì thế?
Khi Lê hỏi đến câu tiếp theo, chúng tôi nhìn sang Lê.
-Hê hê. Được rồi, tớ không hỏi nữa các cậu …
-Tớ học theo ý bố mẹ thôi.
Ca trả lời bất chợt trả lời tiếp. Giọng điệu có chút buồn.
Sau đó Hạo lên tiếng tiếp chủ đề.
-Duy, Bảo, hai cậu tính thi gì không?
Tôi trả lời..
-Tớ cũng không biết..
-Tôi không biết..
Tôi và Duy trả lời đồng thanh một lúc. Thiết nghĩ Duy mà học nghệ thuật, sau này với tài năng và vẻ đẹp của cậu ấy thì có lẽ nổi phải biết.
-Chẳng nhẽ bọn cậu không có ước mơ gì à? Ít nhất cũng phải nghĩ được mình thích học gì chứ ?
Lê xen vào hỏi Hạo.
-Thế còn cậu, nói như đúng rồi ấy, cậu thích học gì nào?
-Tớ không chắc mình sẽ đậu đại học, vì thế tớ sẽ học nghề gì đó liên quan đến việc nấu ăn. Sau này tớ sẽ làm đầu bếp hàng đầu. Hihihi
Hạo vừa kể vừa cười. Cậu ấy thật giản dị. Tôi lên tiếng đùa.
-Vậy thì tớ sẽ là chuyên gia ẩm thực, sẽ đi ăn mấy món của cậu làm ra. Hehe.
-Ý hay đấy! Hoho
Hạo và tôi đập tay nhau cười toe.
-Thế còn cậu thích làm gì hả Lê?
-Tớ ước mình sẽ thành nhà đào tạo người mẫu hàng đầu. Sau này tớ sẽ tự tay chọn lựa những siêu mẫu, nhất là siêu mẫu nam. Tớ có thể tha hồ ngắm trai đẹp. Hahaha
Lê trả lời xong làm bọn tôi cả lũ ôm bụng cười.
-Cười cái gì mấy người kia?
-Đâu có, chỉ là bọn này nghĩ ước mơ của cậu dã man quá. HahahA
-Mấy người thật là!!!! Hừ
-Thật là gì? Ngắm dàn hotboy này chưa đủ, còn phải ngắm một dàn siêu mẫu à. haha
-Gru. Cậu ít nói đi Hạo đáng chết kia.
Lê như bốc khói.. Còn bọn tôi vẫn đứng đó cười.
Trong đầu tôi cũng bắt đầu nhen nhóm ước mơ của mình. Mà tôi cũng chẳng rõ nó là cái gì nữa.
****
Về nhà…
-Hôm nay bố cháu có gọi về tiếp không?
Tôi hỏi bác quản gia…
-Không cô ạ!
-Nếu ông ấy gọi bảo cháu không đi đâu hết!
-Nhưng … cô chủ à…
-Nếu cứ bắt cháu đi ông ấy sẽ không bao giờ thấy mặt cháu nữa!
Tôi bất đắc dĩ nói vài câu hơi quá quắt với bác ấy. Cũng chỉ còn cách đó thôi.
****
Rồi bố cũng gọi về cho tôi. Tôi bịa ra mọi cách để ông ấy đồng ý cho mình ở lại. Nhưng….
-Nói cho bố lý do tại sao con cứ nhất quyết ở lại?
-Vì con quen ở đây rồi.
-Ở bên này dần già rồi con cũng sẽ quen thôi.
-Chỉ còn 1 tháng nữa học xong rồi, tại sao cứ bắt con đi ngay tuần sau cơ chứ?
-Vậy tại sao còn 1 tháng con không đi luôn, nhất định cứ phải ở lại làm gì?
-Vì ở đây có bạn bè con, nếu con sang bên đó con sợ rằng sẽ khó tìm được những người bạn như vậy. Bố ơi. Cho con ở lại tiếp nhé!
-Để bố suy nghĩ đã.
-Cho con ở lại đi mà bố!
-Đây không phải chuyện con muốn hay không. Vì sự an toàn của con thôi.
-An toàn??? Con thì có việc gì mà không an toàn ạ? Những ngày qua con vẫm sống tốt đấy thôi.
-Đó là hồi trước. Dạo này thông tin về con đã được một số kẻ xấu biết được. Có kẻ đã gọi điện tống tiền gia đình ta, và dọa sẽ không để con yên.
-Không thể đưa tiền cho bọn nó được ạ? :(
Tôi nói trong tâm trạng nản dần đều.
-Ôi. Con gái của bố. Con ngây thơ quá. Con là tất cả của bố, nếu bọn chúng bắt cóc con, nó đòi hết gia tài, kể cả mạng già này thì ta cũng phải đồng ý thôi.
-Nhưng…
-Con hãy suy nghĩ kỹ đi… Bố cũng muốn con được vui vẻ, nhưng sự an toàn của con mới là trên hết!
-Bố không thể tra ra tung tích của bọn chúng được ư? Con muốn ở lại lắm ạ. :(
-Bọn này rất ghê gớm, dù bố đã thuê đội ngũ đặc biệt tìm vị trí của bọn họ qua điện thoại nhưng kết quả vẫn luôn là một con số ảo. Đây không chỉ đơn giản là bọn tống tiền thông thường.
-Con… cần suy nghĩ đã…. :(((((
-Được rồi con. Con nghỉ ngơi đi.
-Dạ..!
…..
Tôi cúp máy, thở dài. Bọn xấu xa điên khùng nào lại dám động vào tôi cơ chứ. Rốt cuộc nên đi hay không đây!!!?
Đi thì nhớ bạn, nhớ bè, nhớ…. Mà không đi thì ảnh hưởng đến mạng sống của bản thân và sự an toàn của gia đình.
****
Ngày hôm sau…
Trằn trọc suốt đêm suy nghĩ, rốt cuộc tôi cũng đã quyết định…
Tôi sẽ đi…
-Duy này…
-Sao cậu?
-Nếu sau này, không được gặp tớ nữa, cậu buồn không?
-Cậu định đi đâu à? Sao hỏi như vậy?
-Không có. Tự nhiên muốn hỏi thế thôi.
-Ừ thì cũng buồn.
-Cũng buồn thôi à?
-Thì là hơi bị buồn đó, buồn muốn chết luôn.
-Ừ…
******
Tiếng chuông ra chơi vang lên, chúng tôi cùng rời thư viện. Hai tiết học bình thường thật lâu, nhưng hai tiết ở cạnh Duy thời gian cứ nhanh như chong chóng quay vậy. Tôi đi sau Duy. (Tránh mọi người bàn tán ấy mà). Cậu ấy bỏ hai tay vào túi quần, dáng đi chậm rãi, dù ở góc cạnh nào ngay cả phía sau cậu ấy vẫn mang một sức hút kỳ lạ.
….
Những giờ học rồi cũng qua đi..
Hôm nay tôi không đi về một mình mà đi với lũ bạn Duy, Hạo, Khải Ca, cả Lê cũng đi cùng.
-Cậu định thi cái gì hả Khải Ca?
Phương Lê lanh chanh hỏi Khải Ca đứng bên cạnh. Ca trả lời.
-Tớ không thi đại học.
-Uhm. Cậu về nước mới bao lâu đâu, cậu tính ôn năm sau thi à?
– Tớ quay về Nhật.
– Vậy cậu về đây có chừng ấy thời gian để làm gì rồi lại đi?
-Tớ…..về vì một người.
Đến đoạn này tôi thấy hơi nhột. Lê lại tiếp tục.
-Người nào? Chắc quan trọng với cậu lắm nhỉ??? Cậu sẽ học ngành gì thế?
Khi Lê hỏi đến câu tiếp theo, chúng tôi nhìn sang Lê.
-Hê hê. Được rồi, tớ không hỏi nữa các cậu …
-Tớ học theo ý bố mẹ thôi.
Ca trả lời bất chợt trả lời tiếp. Giọng điệu có chút buồn.
Sau đó Hạo lên tiếng tiếp chủ đề.
-Duy, Bảo, hai cậu tính thi gì không?
Tôi trả lời..
-Tớ cũng không biết..
-Tôi không biết..
Tôi và Duy trả lời đồng thanh một lúc. Thiết nghĩ Duy mà học nghệ thuật, sau này với tài năng và vẻ đẹp của cậu ấy thì có lẽ nổi phải biết.
-Chẳng nhẽ bọn cậu không có ước mơ gì à? Ít nhất cũng phải nghĩ được mình thích học gì chứ ?
Lê xen vào hỏi Hạo.
-Thế còn cậu, nói như đúng rồi ấy, cậu thích học gì nào?
-Tớ không chắc mình sẽ đậu đại học, vì thế tớ sẽ học nghề gì đó liên quan đến việc nấu ăn. Sau này tớ sẽ làm đầu bếp hàng đầu. Hihihi
Hạo vừa kể vừa cười. Cậu ấy thật giản dị. Tôi lên tiếng đùa.
-Vậy thì tớ sẽ là chuyên gia ẩm thực, sẽ đi ăn mấy món của cậu làm ra. Hehe.
-Ý hay đấy! Hoho
Hạo và tôi đập tay nhau cười toe.
-Thế còn cậu thích làm gì hả Lê?
-Tớ ước mình sẽ thành nhà đào tạo người mẫu hàng đầu. Sau này tớ sẽ tự tay chọn lựa những siêu mẫu, nhất là siêu mẫu nam. Tớ có thể tha hồ ngắm trai đẹp. Hahaha
Lê trả lời xong làm bọn tôi cả lũ ôm bụng cười.
-Cười cái gì mấy người kia?
-Đâu có, chỉ là bọn này nghĩ ước mơ của cậu dã man quá. HahahA
-Mấy người thật là!!!! Hừ
-Thật là gì? Ngắm dàn hotboy này chưa đủ, còn phải ngắm một dàn siêu mẫu à. haha
-Gru. Cậu ít nói đi Hạo đáng chết kia.
Lê như bốc khói.. Còn bọn tôi vẫn đứng đó cười.
Trong đầu tôi cũng bắt đầu nhen nhóm ước mơ của mình. Mà tôi cũng chẳng rõ nó là cái gì nữa.
****
Về nhà…
-Hôm nay bố cháu có gọi về tiếp không?
Tôi hỏi bác quản gia…
-Không cô ạ!
-Nếu ông ấy gọi bảo cháu không đi đâu hết!
-Nhưng … cô chủ à…
-Nếu cứ bắt cháu đi ông ấy sẽ không bao giờ thấy mặt cháu nữa!
Tôi bất đắc dĩ nói vài câu hơi quá quắt với bác ấy. Cũng chỉ còn cách đó thôi.
****
Rồi bố cũng gọi về cho tôi. Tôi bịa ra mọi cách để ông ấy đồng ý cho mình ở lại. Nhưng….
-Nói cho bố lý do tại sao con cứ nhất quyết ở lại?
-Vì con quen ở đây rồi.
-Ở bên này dần già rồi con cũng sẽ quen thôi.
-Chỉ còn 1 tháng nữa học xong rồi, tại sao cứ bắt con đi ngay tuần sau cơ chứ?
-Vậy tại sao còn 1 tháng con không đi luôn, nhất định cứ phải ở lại làm gì?
-Vì ở đây có bạn bè con, nếu con sang bên đó con sợ rằng sẽ khó tìm được những người bạn như vậy. Bố ơi. Cho con ở lại tiếp nhé!
-Để bố suy nghĩ đã.
-Cho con ở lại đi mà bố!
-Đây không phải chuyện con muốn hay không. Vì sự an toàn của con thôi.
-An toàn??? Con thì có việc gì mà không an toàn ạ? Những ngày qua con vẫm sống tốt đấy thôi.
-Đó là hồi trước. Dạo này thông tin về con đã được một số kẻ xấu biết được. Có kẻ đã gọi điện tống tiền gia đình ta, và dọa sẽ không để con yên.
-Không thể đưa tiền cho bọn nó được ạ? :(
Tôi nói trong tâm trạng nản dần đều.
-Ôi. Con gái của bố. Con ngây thơ quá. Con là tất cả của bố, nếu bọn chúng bắt cóc con, nó đòi hết gia tài, kể cả mạng già này thì ta cũng phải đồng ý thôi.
-Nhưng…
-Con hãy suy nghĩ kỹ đi… Bố cũng muốn con được vui vẻ, nhưng sự an toàn của con mới là trên hết!
-Bố không thể tra ra tung tích của bọn chúng được ư? Con muốn ở lại lắm ạ. :(
-Bọn này rất ghê gớm, dù bố đã thuê đội ngũ đặc biệt tìm vị trí của bọn họ qua điện thoại nhưng kết quả vẫn luôn là một con số ảo. Đây không chỉ đơn giản là bọn tống tiền thông thường.
-Con… cần suy nghĩ đã…. :(((((
-Được rồi con. Con nghỉ ngơi đi.
-Dạ..!
…..
Tôi cúp máy, thở dài. Bọn xấu xa điên khùng nào lại dám động vào tôi cơ chứ. Rốt cuộc nên đi hay không đây!!!?
Đi thì nhớ bạn, nhớ bè, nhớ…. Mà không đi thì ảnh hưởng đến mạng sống của bản thân và sự an toàn của gia đình.
****
Ngày hôm sau…
Trằn trọc suốt đêm suy nghĩ, rốt cuộc tôi cũng đã quyết định…
Tôi sẽ đi…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.