Chương 33: SỐNG LÀ CHÍNH MÌNH
Nguyễn Thủy Tiên
15/02/2017
******
Xin lỗi các bạn đọc vì đã để các bạn đợi chờ quá lâu. Truyện còn rất nhiều thiếu sót có gì mong mọi người lượng thứ. Sau đây là chap 33…
********
Sau khi trằn trọc suy nghĩ, tôi quyết định gọi hỏi Duy. Khỏi phải nói cậu ấy tỏ ra rất phẫn nộ. Tối đấy cậu ấy chạy thẳng đến cổng rồi nhà tôi gọi tôi ra để hỏi trực tiếp. Hai chúng tôi ngồi ở ghế đá gần nhà. Xung quanh trời đầy sao, gió mát lồng lộng. Thật là lãng mạn. Chắc mai trời nắng to lắm đây.
Duy bắt tôi nói ra người đàn ông kia là ai để trừng trị cho lão một trận. Tôi lên tiếng ngăn cậu ấy:
-Này!!! Cậu muốn tạo scandal cho tớ nhanh hơn à???
Duy đáp lời:
-Bộ cậu tính sao?
Tôi trả lời:
-Tớ thấy ý của ông ta cũng không tồi.
-CÁI GÌ???? CẬU CÓ BỊ SAO KHÔNG VẬY???
Cậu ấy lớn giọng ngạc nhiên…
Tôi cười nhẹ.
-Tớ cũng muốn theo đuổi đam mê gì đó như mọi người.
Nghe tôi nói, Duy lại hỏi tiếp:
-Vậy cậu định giả trai tiếp ư? sao có thể lừa dối mọi người mãi được?
Duy tỏ vẻ lo lắng…
Tôi trả lời:
-Dù gì tớ cũng nổi tiếng rồi mà. Nổi tiếng thêm ít nữa cũng không vấn đề gì. Còn chuyện trai hay gái mặc kệ.
Duy thở dài. Quay sang nhìn sâu vào mắt tôi:
-Có thật cậu muốn vậy chứ? Tớ chỉ muốn cậu có cuộc sống bình yên thôi.
-Tớ cũng không chắc nữa. Nhưng hiện tại chỉ nghĩ được vậy thôi.
-Cậu sẽ không sao chứ?
-Uhm. Tất nhiên rồi! Tớ là ai chứ. Bảo đẹp trai mà.
-Tớ lo cho cậu lắm. Mọi thứ xung quanh đều rất nguy hiểm. Cậu thì quá ngây thơ. Nổi tiếng cũng như con dao hai lưỡi. Cho ta nhiều thứ nhưng cũng vô tình làm mất đi nhiều thứ.
Khi Duy nói đến đây tôi lặng đi.
Những lời của Duy không sai nhưng tôi vẫn muốn thực hiện điều gì đó khác biệt. Bởi vì tôi muốn thành công trên chính đôi chân của mình để có thể đường hoàng bên cạnh và bảo vệ được người tôi yêu thương. Tôi đã sống quá lâu trong cái kén của mình rồi. Những người đi trước thường nói, tuổi trẻ là xông pha, là làm việc mình thích, là hết mình với mọi người xung quanh, là dám yêu người mình yêu. Nghĩ đến đây tự nhiên trong tôi có vài suy nghĩ điên rồ…
Tôi nhìn Duy, rồi hít một hơi thật sâu và nói….
-Trước khi tớ nói tớ muốn quyết định như thế nào tớ muốn nói với Duy điều này…
Duy gật đầu nhìn tôi…
Tôi lấy hết can đảm đặt một nụ hôn lên môi cậu ấy…
1
2
3
…
Cậu ấy mắt mở to, và có lẽ chẳng hiểu gì cả. (Đến cả tôi cũng chẳng hiểu tôi đang làm gì cơ mà.) Mặt Duy cũng đơ không nói nên lời.
Rồi tôi mạnh mẽ nói…
-Tớ thích cậu. Tớ biết cậu cũng thích tớ…
-Tớ.. tớ..
Duy ú ớ. Chắc vẫn chưa định hình được trạng thái…
Tôi lại nói tiếp:
– Vậy nên bây giờ tớ sẽ làm những gì tớ thích. Tớ sẽ bảo vệ cậu… Hãy chờ tớ nhé. :)
Nói xong tôi chẳng nghĩ được gì nữa, thấy mình bạo quá, tôi đúng là người đàn ông đích thực mất rồi. Tôi đỏ mặt định chạy biến vào nhà thì cậu ta níu tay tôi lại và ôm tôi vào lòng. Xoa đầu tôi và nhẹ nhàng nói…
-Đồ hâm. Con gái con đứa. Không biết xấu hổ à?
Nghe Duy nói xong câu này tôi muốn đào luôn một cái lỗ mà chui xuống cho bớt ngượng. Duy lại ngập ngừng nói tiếp:
– Còn nữa… Tớ tin cậu. Cậu hãy cứ làm những gì mình thích. Đừng lo sợ điều gì. Có tớ đây rồi.
(Ôm nhau vài phút, chúng tôi tựa như hai thằng gay đóng phim tình cảm vậy. Tôi ăn mặc như cái thằng mà. Thật khó để diễn tả thành lời)
…
Một tối khó quên trong lòng chúng tôi.
****
Những ngày tháng sau đó trôi qua nhẹ nhàng và ý nghĩa mỗi người đều có sự lựa chọn của riêng mình…
*****
3 năm sau….
Qua ba năm học tập và rèn luyện miệt mài, vậy là đã sắp đến ngày tôi chính thức ra mắt công chúng dưới tư cách là một ca sĩ. Bóng hào quang thời cấp ba của tôi đã dần lắng xuống và bây giờ thì chìm nghỉm vì tôi ở ẩn quá lâu. Bảo bây giờ đã đi vào tiềm thức. Chẳng biết ông chú này đào tội tôi kiểu gì nữa..
Chắc mọi người cũng đang tò mò mỗi chúng tôi bây giờ đã và đang làm những gì.
Hạo bây giờ đang học nấu ăn ở Ý. Vì siêng năng và sáng tạo nên Hạo đã xuất sắc dành giải thưởng về ẩm thực, và một chuyến học bổng sang Ý để nghiên cứu chuyên sâu hơn về ẩm thực thế giới. Nghe Hạo chat với tôi rằng cậu ấy cũng sắp về nước rồi.
Khải Ca thì về Nhật học tập và làm việc với gia đình. Còn có một chuyện khá thú vị đó là Mai Lê đã theo Khải Ca sang luôn bên Nhật.
Ba năm trước, sau khi tôi và Khải Ca quay về Việt Nam học tập, những ngày cuối Lê đã theo đuổi Khải Ca mãnh liệt hơn. Khải Ca có nói với tôi rằng ban đầu cũng thấy phiền nhưng về sau thành thói quen, lâu lâu không thấy Lê léo nhéo bên tai cũng thấy nhớ nhớ, phần vì yêu tôi mà không được đáp lại, sẵn lúc cảm thấy cô đơn nên cậu ấy chẳng biết từ lúc nào mà thích Lê luôn. Sau khi họ thành một cặp Khải Ca chủ động kể với tôi, và cũng thuyết phục bố mẹ hai bên hủy hôn ước. Chúng tôi lại là những người bạn tốt như trước kia.
Bố mẹ tôi cũng không còn thúc ép vì sợ tôi nghĩ quẩn như trước và có bảo rằng tôi muốn làm gì thì làm miễn là tôi thấy đúng. Tôi có kể về Duy cho bố mẹ. Thực ra thì nhà Duy cũng có điều kiện nên chuyện hai đứa tôi yêu nhau không bị cấm cản gì nhiều, ngược lại bố mẹ hai bên lại vui mừng không hết. Chuyện tôi giả trai cũng khiến hai bác bên nhà phì cười và còn trêu ghẹo tới giờ, chỉ có em Linh nhà Duy thì hết sức thất vọng, thời gian đầu em ấy còn mất ăn mất ngủ mấy ngày liền cơ mà.. Bây giờ thì chúng tôi đã là chị em tốt của nhau rồi.
Duy của tôi thì du học mảng kiến trúc ở Úc nên chúng tôi đang tạm yêu xa đấy. Cậu ấy có bảo với tôi là thời gian tới sẽ về mà chưa nói cụ thể với tôi. Vậy mà lúc trước còn nói rằng sẽ che chở bảo vệ các kiểu đấy…
Lần gần đây nhất cậu ta gọi về, phần vì thương và nhớ nên tôi đã dọa rằng…
-Ông mà không về thì chia tay luôn đi. Đi gì mà lâu thế!!!
Đáp lại tôi chỉ là câu cười…
À tôi còn chưa bật mí với một người một điều, đó là tôi bây giờ đã ăn vận như cô gái bình thường. Sắp tới tôi sẽ ra mắt khán giả với tư cách là một idol nữ. Ngạc nhiên phải không. Vì tôi không muốn lừa dối khán giả.
Nhưng mà với trình độ pro cám lợn của ông thầy hồi trước đe dọa tôi đấy các bạn, không biết là tôi sẽ nổi tiếng hơn hay thành thảm họa đây. Chưa kể với mọi người. Ông thầy, hay còn gọi là ông bầu của tôi được xem là người ế ẩm nhất công ty. Toàn đào tạo ra thảm họa âm nhạc hoặc trường phái âm nhạc mà không ai hiểu nổi. Tên của thầy là Hoàng Nam. Tôi hay gọi là bố Nam.Haizzz.
-Alo. Bố Nam à!!!
-Ừ. Bố đây. Con ở đâu không đến mà duyệt chương trình. Mai ra mắt rồi đấy. Bố phải vất vả thế nào cho ngày mai…
-Dạ. Con sắp đến rồi. Bố yên tâm….
Tôi phải đến tổng duyệt cho ngày ra mắt. Dự sẽ là một sân khấu rất hoành tráng. Ước gì có Duy và Hạo…..
Xin lỗi các bạn đọc vì đã để các bạn đợi chờ quá lâu. Truyện còn rất nhiều thiếu sót có gì mong mọi người lượng thứ. Sau đây là chap 33…
********
Sau khi trằn trọc suy nghĩ, tôi quyết định gọi hỏi Duy. Khỏi phải nói cậu ấy tỏ ra rất phẫn nộ. Tối đấy cậu ấy chạy thẳng đến cổng rồi nhà tôi gọi tôi ra để hỏi trực tiếp. Hai chúng tôi ngồi ở ghế đá gần nhà. Xung quanh trời đầy sao, gió mát lồng lộng. Thật là lãng mạn. Chắc mai trời nắng to lắm đây.
Duy bắt tôi nói ra người đàn ông kia là ai để trừng trị cho lão một trận. Tôi lên tiếng ngăn cậu ấy:
-Này!!! Cậu muốn tạo scandal cho tớ nhanh hơn à???
Duy đáp lời:
-Bộ cậu tính sao?
Tôi trả lời:
-Tớ thấy ý của ông ta cũng không tồi.
-CÁI GÌ???? CẬU CÓ BỊ SAO KHÔNG VẬY???
Cậu ấy lớn giọng ngạc nhiên…
Tôi cười nhẹ.
-Tớ cũng muốn theo đuổi đam mê gì đó như mọi người.
Nghe tôi nói, Duy lại hỏi tiếp:
-Vậy cậu định giả trai tiếp ư? sao có thể lừa dối mọi người mãi được?
Duy tỏ vẻ lo lắng…
Tôi trả lời:
-Dù gì tớ cũng nổi tiếng rồi mà. Nổi tiếng thêm ít nữa cũng không vấn đề gì. Còn chuyện trai hay gái mặc kệ.
Duy thở dài. Quay sang nhìn sâu vào mắt tôi:
-Có thật cậu muốn vậy chứ? Tớ chỉ muốn cậu có cuộc sống bình yên thôi.
-Tớ cũng không chắc nữa. Nhưng hiện tại chỉ nghĩ được vậy thôi.
-Cậu sẽ không sao chứ?
-Uhm. Tất nhiên rồi! Tớ là ai chứ. Bảo đẹp trai mà.
-Tớ lo cho cậu lắm. Mọi thứ xung quanh đều rất nguy hiểm. Cậu thì quá ngây thơ. Nổi tiếng cũng như con dao hai lưỡi. Cho ta nhiều thứ nhưng cũng vô tình làm mất đi nhiều thứ.
Khi Duy nói đến đây tôi lặng đi.
Những lời của Duy không sai nhưng tôi vẫn muốn thực hiện điều gì đó khác biệt. Bởi vì tôi muốn thành công trên chính đôi chân của mình để có thể đường hoàng bên cạnh và bảo vệ được người tôi yêu thương. Tôi đã sống quá lâu trong cái kén của mình rồi. Những người đi trước thường nói, tuổi trẻ là xông pha, là làm việc mình thích, là hết mình với mọi người xung quanh, là dám yêu người mình yêu. Nghĩ đến đây tự nhiên trong tôi có vài suy nghĩ điên rồ…
Tôi nhìn Duy, rồi hít một hơi thật sâu và nói….
-Trước khi tớ nói tớ muốn quyết định như thế nào tớ muốn nói với Duy điều này…
Duy gật đầu nhìn tôi…
Tôi lấy hết can đảm đặt một nụ hôn lên môi cậu ấy…
1
2
3
…
Cậu ấy mắt mở to, và có lẽ chẳng hiểu gì cả. (Đến cả tôi cũng chẳng hiểu tôi đang làm gì cơ mà.) Mặt Duy cũng đơ không nói nên lời.
Rồi tôi mạnh mẽ nói…
-Tớ thích cậu. Tớ biết cậu cũng thích tớ…
-Tớ.. tớ..
Duy ú ớ. Chắc vẫn chưa định hình được trạng thái…
Tôi lại nói tiếp:
– Vậy nên bây giờ tớ sẽ làm những gì tớ thích. Tớ sẽ bảo vệ cậu… Hãy chờ tớ nhé. :)
Nói xong tôi chẳng nghĩ được gì nữa, thấy mình bạo quá, tôi đúng là người đàn ông đích thực mất rồi. Tôi đỏ mặt định chạy biến vào nhà thì cậu ta níu tay tôi lại và ôm tôi vào lòng. Xoa đầu tôi và nhẹ nhàng nói…
-Đồ hâm. Con gái con đứa. Không biết xấu hổ à?
Nghe Duy nói xong câu này tôi muốn đào luôn một cái lỗ mà chui xuống cho bớt ngượng. Duy lại ngập ngừng nói tiếp:
– Còn nữa… Tớ tin cậu. Cậu hãy cứ làm những gì mình thích. Đừng lo sợ điều gì. Có tớ đây rồi.
(Ôm nhau vài phút, chúng tôi tựa như hai thằng gay đóng phim tình cảm vậy. Tôi ăn mặc như cái thằng mà. Thật khó để diễn tả thành lời)
…
Một tối khó quên trong lòng chúng tôi.
****
Những ngày tháng sau đó trôi qua nhẹ nhàng và ý nghĩa mỗi người đều có sự lựa chọn của riêng mình…
*****
3 năm sau….
Qua ba năm học tập và rèn luyện miệt mài, vậy là đã sắp đến ngày tôi chính thức ra mắt công chúng dưới tư cách là một ca sĩ. Bóng hào quang thời cấp ba của tôi đã dần lắng xuống và bây giờ thì chìm nghỉm vì tôi ở ẩn quá lâu. Bảo bây giờ đã đi vào tiềm thức. Chẳng biết ông chú này đào tội tôi kiểu gì nữa..
Chắc mọi người cũng đang tò mò mỗi chúng tôi bây giờ đã và đang làm những gì.
Hạo bây giờ đang học nấu ăn ở Ý. Vì siêng năng và sáng tạo nên Hạo đã xuất sắc dành giải thưởng về ẩm thực, và một chuyến học bổng sang Ý để nghiên cứu chuyên sâu hơn về ẩm thực thế giới. Nghe Hạo chat với tôi rằng cậu ấy cũng sắp về nước rồi.
Khải Ca thì về Nhật học tập và làm việc với gia đình. Còn có một chuyện khá thú vị đó là Mai Lê đã theo Khải Ca sang luôn bên Nhật.
Ba năm trước, sau khi tôi và Khải Ca quay về Việt Nam học tập, những ngày cuối Lê đã theo đuổi Khải Ca mãnh liệt hơn. Khải Ca có nói với tôi rằng ban đầu cũng thấy phiền nhưng về sau thành thói quen, lâu lâu không thấy Lê léo nhéo bên tai cũng thấy nhớ nhớ, phần vì yêu tôi mà không được đáp lại, sẵn lúc cảm thấy cô đơn nên cậu ấy chẳng biết từ lúc nào mà thích Lê luôn. Sau khi họ thành một cặp Khải Ca chủ động kể với tôi, và cũng thuyết phục bố mẹ hai bên hủy hôn ước. Chúng tôi lại là những người bạn tốt như trước kia.
Bố mẹ tôi cũng không còn thúc ép vì sợ tôi nghĩ quẩn như trước và có bảo rằng tôi muốn làm gì thì làm miễn là tôi thấy đúng. Tôi có kể về Duy cho bố mẹ. Thực ra thì nhà Duy cũng có điều kiện nên chuyện hai đứa tôi yêu nhau không bị cấm cản gì nhiều, ngược lại bố mẹ hai bên lại vui mừng không hết. Chuyện tôi giả trai cũng khiến hai bác bên nhà phì cười và còn trêu ghẹo tới giờ, chỉ có em Linh nhà Duy thì hết sức thất vọng, thời gian đầu em ấy còn mất ăn mất ngủ mấy ngày liền cơ mà.. Bây giờ thì chúng tôi đã là chị em tốt của nhau rồi.
Duy của tôi thì du học mảng kiến trúc ở Úc nên chúng tôi đang tạm yêu xa đấy. Cậu ấy có bảo với tôi là thời gian tới sẽ về mà chưa nói cụ thể với tôi. Vậy mà lúc trước còn nói rằng sẽ che chở bảo vệ các kiểu đấy…
Lần gần đây nhất cậu ta gọi về, phần vì thương và nhớ nên tôi đã dọa rằng…
-Ông mà không về thì chia tay luôn đi. Đi gì mà lâu thế!!!
Đáp lại tôi chỉ là câu cười…
À tôi còn chưa bật mí với một người một điều, đó là tôi bây giờ đã ăn vận như cô gái bình thường. Sắp tới tôi sẽ ra mắt khán giả với tư cách là một idol nữ. Ngạc nhiên phải không. Vì tôi không muốn lừa dối khán giả.
Nhưng mà với trình độ pro cám lợn của ông thầy hồi trước đe dọa tôi đấy các bạn, không biết là tôi sẽ nổi tiếng hơn hay thành thảm họa đây. Chưa kể với mọi người. Ông thầy, hay còn gọi là ông bầu của tôi được xem là người ế ẩm nhất công ty. Toàn đào tạo ra thảm họa âm nhạc hoặc trường phái âm nhạc mà không ai hiểu nổi. Tên của thầy là Hoàng Nam. Tôi hay gọi là bố Nam.Haizzz.
-Alo. Bố Nam à!!!
-Ừ. Bố đây. Con ở đâu không đến mà duyệt chương trình. Mai ra mắt rồi đấy. Bố phải vất vả thế nào cho ngày mai…
-Dạ. Con sắp đến rồi. Bố yên tâm….
Tôi phải đến tổng duyệt cho ngày ra mắt. Dự sẽ là một sân khấu rất hoành tráng. Ước gì có Duy và Hạo…..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.