Cặp Đôi Ngớ Ngẩn

Chương 32: THẦN TƯỢNG

Nguyễn Thủy Tiên

15/02/2017

Tối hôm đó, khi về nhà tôi cảm thấy lòng mình như rộn ràng hơn, cứ như được sống lại vậy đó. Gặp được bạn bè tôi vui quá mà. Nhưng đối với tôi vui nhất là được gặp lại cậu ấy.

Vẫn là cái cảm giác tim mình đập loạn nhịp. Tôi muốn nói điều gì đó với cậu ấy nhiều hơn.. Cậu ấy có lẽ cũng như tôi. Phải không nhỉ?

****

Những ngày cuối cùng ở lớp chúng tôi vẫn miệt mài ôn thi và học nhóm. Ngày nào tôi cũng được mấy anh bạn áp giải đến tận nhà vì sợ tôi nguy hiểm. Duy có trầm hơn trước. Kiểu như lo lắng cho tôi hơn. Hay vì chúng tôi vẫn là mối quan hệ không rõ ràng và những câu hỏi mà cả Duy cũng như mọi người muốn hỏi tôi mà tôi chưa có lời chưa có câu trả lời đầy đủ… Tôi muốn hỏi cậu ấy nhiều lắm. Muốn kể những gì tôi đã trải qua… Nhưng tôi nghĩ mình nên chọn một thời điểm thích hợp nào đó…

****

Quay trở lại với vấn đề trường lớp.

Lũ bạn tôi ai cũng bàn về những dự định tương lai của chúng. Tôi cũng không biết mình hợp làm gì nữa. Chẳng biết mình nên thi gì.

Dạo này, tôi có suy nghĩ về con đường mà tôi sẽ đi, về ước mơ của tôi. Từ trước bố mẹ đã sắp xếp cho tôi một con đường bằng phẳng. Nhưng nó chẳng liên quan đến những gì tôi muốn. Các bạn nói xem, tôi hợp để học cái gì?

Hay là tương lai tôi sẽ làm một thần tượng nhỉ. :)))) Nghe cũng hợp lý chứ. Vẻ đẹp trời phú này, giọng hát lại thánh thót như chim họa mi rừng, tài diễn xuất làm nam nhi xuất chúng không ai bằng, tôi không làm 1 idol thì làm gì đây?? Haha. Tưởng tượng bay cao quá. Tôi đùa đấy..

****

Ngày hôm sau….

Sáng sớm vừa bước chân đến trường tôi đã bị vây bổ bởi các bạn trai gái trong trường… Điều này cũng chẳng có gì ngạc nhiên nhưng hôm nay lại đông hơn bình thường… Họ cứ nườm nượp bám theo tôi, khiến tôi không di chuyển được… Họ cũng hỏi mấy câu linh tinh mà tôi chẳng biết là đang hỏi cái gì.

“Cậu biết gì chưa???”

o.O

“Cậu nổi tiếng rồi Bảo ơi”

O.O

“Anh Bảo ơi… Bất ngờ quá!!!”

?



Tôi chưa kịp hiểu gì thì từ đâu xuất hiện 1 đám phóng viên vây bủa vào phỏng vấn các kiểu. Tôi hoảng quá. Bỗng thấy bóng Hạo và Duy lại che chở giúp tôi chạy thoát khỏi đám đông để vào lớp trống….



Đến nơi trú ngụ an toàn. Chúng tôi đóng kín cửa lớp. Chúng tôi thở hì hục toát hết cả mồ hôi… Sau một lúc bình sinh lại tôi mới hỏi.

-Có chuyện gì thế các cậu????

-Cậu không biết thật à?

-Tớ không? Sao vậy các cậu?

-Cậu nổi tiếng rồi đấy.

-Tớ có làm gì đâu???

-Cậu không làm gì nhưng có người làm.

-Ai? Ai làm gì tớ?

Ngay lập tức Duy đem điện thoại đưa cho tôi xem vài tựa báo…

“Nam sinh đẹp tựa thiên thần đánh đàn hát hay như ca sĩ chuyên nghiệp”

“Hot boy đàn hát khiến bao cô gái thổn thức”

…..

Trời đất, cái gì đây không biết?

-Tớ có đàn hát lúc nào đâu???

-Cậu còn nhớ hôm cậu thi nam sinh thanh lịch. Cậu có biểu diễn cái bài gì mà đánh với guitar ấy không?

-Nhớ, nhưng lâu rồi mà???

-Biết vậy, nhưng lại có đứa nào ở trường quay lại. Mà mới đăng lên mạng hôm qua. Ai ngờ được cộng đồng mạng hưởng ứng nhiệt tình. Và hôm nay là hiệu ứng của video đó đấy!!!!

– Có vậy thôi mà???

-Vâng chỉ vậy thôi cậu!!! Bây giờ chẳng những trong trường biết cậu mà cả nước biết cậu rồi!

-_-”



-Bây giờ tớ phải làm sao?

-Bọn tớ cũng không biết. Cậu nổi tiếng cũng không có gì đáng sợ, chỉ sợ…..

Cả ba chúng tôi cũng thở dài.

Đúng rồi, chỉ sợ tôi bị lộ thân phận nữ nhi thôi.

*****

Từ ngày hôm đó tôi thường được các nhà báo đến hỏi thăm làm phiền. Còn được các lời mời gọi từ các nhà sản xuất âm nhạc….

Các lời mời gọi đều khiến tôi ngán ngẩm. Đúng là không yên thân được lúc nào.

Vào một ngày đẹp trời. Tôi được một địa chỉ lạ nhắn tin….

“Cậu là Anh Bảo phải không?”

Tôi tính phớt lờ nhưng họ lại nhắn mấy tin nữa..

“Có thể cậu sẽ không để ý tới tôi nhưng tôi mong những lời mà tôi nói sẽ khiến cậu để tâm…”

“Trong 1 bữa tiệc tôi được vinh dự tham gia. Tôi có vô tình chụp được ảnh cô con gái duy nhất tập đoàn W.J… Và cậu biết đấy, cô bé ấy rất giống một người mà cậu biết! Nếu tôi đem tin này cho cánh nhà báo thì sao nhỉ???”

Tôi hoảng quá, sao có người biết được việc này nhỉ?

Tôi đã trả lời ông ta …

“Ông muốn gì????”

“Ấy. Cậu nói vậy khác gì tôi đang đe dọa cậu. Tôi chỉ có ý tuyển dụng nhân tài thôi.”

“Ông nói tiếp đi…”

“Tôi biết cậu không cần nổi tiếng hay tiền bạc. Nếu chỉ mời suông, tôi biết cậu sẽ không để ý nên phải dùng đến hạ sách này. Cậu rất có tài năng. Tôi thấy thú vị khi xem clip cậu biểu diễn. Nó rất lôi cuốn, có hồn. Tôi đã tự nhủ, nếu đây không phải là một thần tượng thì thật lãng phí. Nếu cậu quan tâm, hãy đến làm việc cho công ty của tôi. Tôi rất quý những người có gu âm nhạc đẹp. Còn những điều ở trên tôi sẽ xem như chưa nói gì. Cậu hãy suy nghĩ lời tôi nói nhé…”

******

Sau những lời ông ta nói, tôi cảm thấy khá hoang mang. Sao bao nhiêu rắc rối cứ đến với tôi thế này. Tôi nên làm thế nào đây. Tôi không tin ông ta sẽ giữ bí mật cho tôi. Nhưng tôi cũng sợ bị chú ý… Tuy nhiên niềm đam mê của tôi là có thật. Đây có phải là hướng đi tôi nên chọn???

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cặp Đôi Ngớ Ngẩn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook