Chương 29: Lễ Hội Trường. Cô Ấy Là Bạn Gái Tôi
Chiryu Vũ
10/03/2016
31/10-Halloween.
Cả lớp 11A đang choáng váng vì nghe phải tin shock trừ cô nàng lạnh lùng. 10E6 đc tuyển chọn năm nay bằng cách trao học bổng trong các kì đại hội thể thao do thành phố tổ chức. Biết thế, cả lũ chúng nó đã cố gắng để đạt thành tích cao chứ ko cần ''nhường'' cái bọn trẻ ranh ấy rồi. Chúng nó dành tặng ch Lâm Duyệt những ánh mắt sắc như dao lam. Cậu cười khổ, ko biết nói gì.
Đêm nay, tất cả học viên của Sunshine sẽ ko về nhà mà chơi cả đêm ở trường. Ko giống các Lễ hội hoá trang các trường khác, học viên Sunshine ko cần hoá trang mà chỉ cần tham gia vào các cuộc chơi do trường tổ chức. Đây là ngày thú vị nhất trong năm đối với các học viên. Sẽ cs những trò chơi vô cùng kịch tính, đáng sợ nhưng lại hay và tuyệt vời nhất. Tuy nhiên, cx là những trò chơi biến thái vô cùng!!!
10h tối. Mọi thứ đã vào quy củ. Các lớp đã ngồi đúng vị trí của mình. Ai nấy đều vô cùng háo hức với những game sắp diễn ra trừ cái bọn ''nam thanh nữ tú'' đang chụm đầu vào ăn uống kia. Bà cô chủ nhiệm lớp cx ko thèm xấu hổ, thậm chí còn dung túng cho chúng nó. Dưới sự chỉ huy pro của lớp trưởng và lớp phó, chỉ trong vòng 20 phút đồng hồ, một bàn ăn đã bị ngốn sạch. Chúng nó lại trở về với dáng vẻ ''nhu mì, khiêm tốn'' hàng ngày, lấy khăn lau mép rồi đồng loạt đứng dậy.
Do năm ngoái ko tham gia ĐHTT nên chúng nó nào biết có trò chơi. Vỗ bụng....đi về!
Cứ tưởng sẽ thoát ai ngờ đâu, tên MC Thuỵ An có thù với nhỏ, cầm micro nói dõng dạc:
-Cha cha, trò chơi năm nay chưa bắt đầu mà 11a đã phấn khích như vậy quả thật rất đáng tuyên dương phải ko mọi người?-Dù biết trong 11A có 2 mĩ nam mà ả thần tượng nhưng để trả thù nhỏ, ả bất chấp
-Cái gì?-cả lũ đưa mắt nhìn nhau nhưng đáp lại chúng chỉ là những cái lắc đầu và ánh mắt ngây thơ ko hiểu gì
-Đc thôi, vậy chúng ta bắt đầu trò chơi đầu tiên mang tên: Song ca cùng thần tượng. Chúng tôi đã mời tới đây ca sĩ thần đang đc các teen rất ưa thích. Xin mời anh Đặng Tùng Dương-Ả như hét vào mic
(*Đặng Tùng Dương là tên mình bịa ra nhưng mọi người hãy nhớ vì, anh chàng này liên quan rất nhiều tới ''người đó'' của nhỏ)
Một chàng trai từ cánh gà phía trái bước ra. Ngũ quan tuyệt mĩ, ánh mắt thân thiện, trang phục giản dị. Anh nở một nụ cười đốn ngã hàng trăm trái tim cô gái.
Anh chìa một bông hồng cho Thuỵ An và kèm theo một cái nháy mắt
-Cảm ơn Mc xinh đẹp vì màn giới thiệu đặc sắc
-hơ...
Nhỏ đứng hình trước nụ cười kia....
Anh vẫn thế... vẫn thân thiện như ngày nào....
Nhỏ bỗng thấy tim mình thắt lại....
Nó như đang rỉ máu vậy....
Đau quá!Nhỏ nhìn chăm chú vào anh......
Ko đc! ko đc để anh thấy nhỏ ở đây, phải chạy thôi!
Nghĩ là làm, nhỏ chạy đi, chạy thật nhanh. Nhất định ko đc để anh nhìn thấy nhỏ vào lúc này!
Nhỏ đâu biết rằng, hắn đã quan sát nhỏ từ rất lâu trước đó. Khi bóng dáng nhỏ bắt đầu vụt đi, hắn đã cố đuổi theo nhỏ nhưng ko, con MC chết dẫm kia đã lấy lại tinh thần, tiếp tục trả đũa
-Vậy xin mời lớp trưởng lớp 11A lên hát cùng ca sĩ Dương nào
Cả lớp vì ko muốn mình bị liên luỵ đã đẩy hắn lên. Hắn và anh hát một bài tiếng Anh. Hắn có một đặc điểm đó là giọng ca tuỳ thuộc vào tâm trạng. chính vì thế mà tiếng hát của hắn y như.... vịt đực vậy!
Chơi với hắn từ nhỏ nên phần nào biết đc những đặc điểm của hắn, cậu dễ dàng nhận ra trong ánh mắt hắn như có một lớp sương dày đặc. Hắn quay sang An, nói ra điều mình nghĩ. An ko nói gì, chỉ gật nhẹ một cái. Khoé môi anh đào hơi nhướn lên. Một đường đường cong khó để nhận ra.
Nhận đc sự đồng ý của ''vợ'', Lâm duyệt hét lên thật to
-Hát chán quá! Mau xuống đi! Hát cùng thần tượng cái khỉ gì tên này!
Như một khởi đầu, ''nam thanh nữ tú'' cx bắt đầu nhận ra. Chúng nó hò hét hòng đuổi chàng thiếu gia xuống. Hắn cảm kích nhìn mọi người.Dúi micro vào tay Thuỵ An, hắn chạy về phía cổng trường.
NHỏ kiểu gì cx phải đi qua cổng nếu muốn ra ngoài!Vài đứa con gái tưởng hắn xấu hổ, tủi thân mà bỏ đi nên cx ko quan tâm tới a sĩ thần tượng, ''đi theo tiếng gọi con tim''. Các nàng mang nhân cơ hội này biết đâu sẽ có đc trái tim của chàng thiếu gia FA duy nhất.
Vừa ra tới cổng, các nàng đã bắt gặp ngay một thân ảnh đẹp tựa thiên sứ đang ngoảnh trước ngoảnh sau tìm ai đó.
-Thiếu gia, anh tìm ai vậy, có cần bọn em tìm giúp ko?-một cô nũng nịu đi tới chỗ hắn
-có phải anh cảm thấy tủi thân nên muốn tìm một ai đó chia sẻ. Nếu cần, em sẽ luôn ở bên anh bất cứ khi nào anh cần-một cô nx
-cả em nx, đừng bỏ quên em nha!-em cx có thể cùng anh chia sẻ..
......
Cô thứ hai, thứ ba, thứ tư.... rồi ko biết bao nhiêu cô vây lấy hắn nhưng hắn chẳng bận tâm. Hắn đang tìm một cô gái khác.
Kia rồi!Hắn mừng như bắt đc vàng khi thấy bóng dáng nhỏ trong phòng bảo vệ.
Mặc kệ lũ hám trai, hắn nhanh chân chạy ngay tới chỗ nhỏ.Bặp!Nhỏ đang định về nhà thì một bàn tay bám chặt lấy cánh tay trái của nhỏ. Nhỏ quay sang. Mái tóc màu hạt dẻ ánh lên trong đêm trăng bạc. vài giọt mồ hôi rịn trên vầng trán thanh tú. Đôi mắt chan chứa sự cầu khẩn và lo lắng.
Hắn đây sao? Cái con người hay chiến tranh với nhỏ đây sao?
-Honey à, sao giờ em mới tới?!Hắn nói giọng trách cứ nhưng tràn đầy yêu thương.
Nhỏ ko khó để nhận ra hắn đang dùng nhỏ làm cái cớ để cắt đi mấy cái đuôi. Lần trước, khi nhỏ bị bắt cóc cùng An, nhỏ biết hắn đã lo lắng cho nhỏ nhiều lắm. Thôi thì, giúp hắn vậy
-Cô ta là ai?
-Chẳng phải nữ sinh học bổng đây sao?
-Đứa con gái nghèo!
.....
Lại một loạt lời chửi mắng. Máu nóng dồn lên não, nhỏ khoác tay hắn thân mật
-Em định đi mua cho honey mấy thứ, honey chờ em lâu lắm hả?
Choáng!
Hắn thực sự ngạc nhiên trước tài đóng kịch đẳng cấp cao của nhỏ. Dù biết chỉ là giả vờ nhưng hắn thực sự rất vui.
-Thôi đc rồi, để anh đưa honey đi. Trời tối rồi, xinh như honey nhỡ bị têm hám trai nào bắt thì anh phải làm sao?!
Hai người phối hợp ăn ý tới ko ngờ. Bỏ lại mấy cái đuôi phía sau, nhỏ và hắn bước ra khỏi trường
Ra khỏi trường, hắn vẫn giữ chặt lấy tay nhỏ
-Bỏ ra tôi còn về. Cắt hết đuôi rồi mà-nhỏ rút tay ra nhưng bị hắn giữ lại
-Để tôi đưa cậu về-hắn luyến tiếc rời tay nhỏ
-ko cần đâu, nhà cậu ngược đường với nhà tôi mà-nhỏ cười-vậy thôi. tôi về đây.
Ngủ ngon-hắn cười đáp lại
-Ngủ ngon!-nhỏ bước đi.
Lòng hắn đau lắm!Nhìn cái bóng dáng thanh mảnh kia, hắn thật sự muốn ôm chầm lấy mà trao gửi yêu thương. Nhưng hắn biết, hắn đâu có là gì của nhỏ, đâu có tư cách làm như thế với nhỏ!
Bóng dáng nhỏ bé khuất dần sau màn đêm tăm tối.
Bỗng, một ánh sáng loé lên. Hắn cúi xuống nhặt cái vật ấy lên. Đó là một chiếc dây chuyền hình đôi cánh bằng bạc. hăn đã từng nhìn thấy vật này trên cổ nhỏ. Nhỏ rất cưng nó. Hắn ko biết có nên trả cho nhỏ hay ko.
Bất chợt, hắn thấy tim mình thắt lại. Một dự cảm ko lành.Hắn đuổi theo người con gái mà hắn yêu thương, lòng cầu xin đừng có chuyện gì bất trắc xảy ra với nhỏ.
Chạy ko bao lâu, hắn thấy hai gã côn đồ đi trước. Tâm trạng bất an ngày một dâng cao.
-Cô em xinh lắm, vừa hay đêm nay bọn anh ko có gì chơi. Đi cùng bọn anh nhé?! Đêm nay, anh muốn em-một tên nói, giọng đùa cợt thấy rõ
-Các người nghĩ muốn là đc sao?-nhỏ cười khinh bỉ. Nhỏ thừa sức đấu lại cái bọn tép riu này
-Cô em mạnh miệng ghê nhỉ? Anh rất thích!-tên thứ hai tới gần
-Quỳnh!-một thanh âm thu hút sự chú ý của cả ba con ngườihắn chạy tới bên nhỏ, coi như mấy cái tên côn đồ kia như ko khí-Tôi sẽ bảo vệ cậu!
nhỏ cần hắn bảo vệ sao? Nhỏ nói thế bao giờ? Tai nào hắn nghe thấy nhỏ nói thế? Tuy trách móc hắn là vậy nhưng trong lòng nhỏ đang nhen nhóm một ngọn lửa hạnh phúc
-Mày là thằng nào? Mau tránh ra! Cô ta là của tao!- một tên đi tới nắm lấy cổ áo hắn. Hắn cho tên đó vài đòn thì tên đó đã gục. hắn nhếch mép. Trên môi hắn lúc này là một nụ cười quỷ dị
-Nhầm rồi! Cô ấy là của tôi! Còn ko mau biến đi kẻo tôi ko nhẹ tay như thế nx đâu!
Bọn côn đồ tưởng ngon ăn, hoá ra hóc hơn cả xương cá.
Thằng lành dìu thằng bị đánh đi, biến mất trong đêm đenĐợi cho hai tên đó hoàn toàn khuất dạng, hắn mới quay sang hỏi nhỏ
-Ko sao chứ?
-....-Nhỏ lắc
-Bị sao à?
-...-nhỏ lắc
-Này!-hắn hét lên
-Hả?-nãy giờ nhỏ hoàn toàn rơi vào trạng thái tự động phản xạ. Câu nói của ai kia đã ăn mất hồn nhỏ rồi còn đâu
-Quỳnh!-hắn giữ lấy vai nhỏ-Cậu có ghét tôi ko?
-Sao tôi lại phải ghét cậu chứ?
-Vậy...có thích tôi ko?
-.....Có......như một người bạn
Nhỏ vừa đưa hắn lên 9 tầng mây rồi đột nhiên rút mây, ném thẳng hắn xuống đất. Hăn hiểu ý nhỏ. Cười buồn, hắn nắm tay nhỏ
-Để tôi đưa cậu về
-Ừ-Nhỏ gật đầu.
''Xin lỗi, tôi ko xứng với cậu. Tôi sợ, khi cậu biết đc sự thật về tôi, cậu sẽ sợ tôi, sẽ xa lánh tôi. Tôi ko ra gì. Vậy nên, đừng yêu tôi, đừng thích tôi. Nhưng đừng bao giờ ghét tôi bởi...tôi yêu cậu...nhiều lắm! Hãy để tôi, có một chỗ trống trong tim cậu. Tôi biết tôi ích kỉ nhưng tôi sẽ ko thể nào chịu nổi nếu người con trai mà tôi yêu thương lại ghét tôi đâu! Xin lỗi...vì ko thể đáp lại tình yêu của cậu...Cảm ơn....vì đã yêu tôi....Du Duyệt đại thiếu gia''
Cả lớp 11A đang choáng váng vì nghe phải tin shock trừ cô nàng lạnh lùng. 10E6 đc tuyển chọn năm nay bằng cách trao học bổng trong các kì đại hội thể thao do thành phố tổ chức. Biết thế, cả lũ chúng nó đã cố gắng để đạt thành tích cao chứ ko cần ''nhường'' cái bọn trẻ ranh ấy rồi. Chúng nó dành tặng ch Lâm Duyệt những ánh mắt sắc như dao lam. Cậu cười khổ, ko biết nói gì.
Đêm nay, tất cả học viên của Sunshine sẽ ko về nhà mà chơi cả đêm ở trường. Ko giống các Lễ hội hoá trang các trường khác, học viên Sunshine ko cần hoá trang mà chỉ cần tham gia vào các cuộc chơi do trường tổ chức. Đây là ngày thú vị nhất trong năm đối với các học viên. Sẽ cs những trò chơi vô cùng kịch tính, đáng sợ nhưng lại hay và tuyệt vời nhất. Tuy nhiên, cx là những trò chơi biến thái vô cùng!!!
10h tối. Mọi thứ đã vào quy củ. Các lớp đã ngồi đúng vị trí của mình. Ai nấy đều vô cùng háo hức với những game sắp diễn ra trừ cái bọn ''nam thanh nữ tú'' đang chụm đầu vào ăn uống kia. Bà cô chủ nhiệm lớp cx ko thèm xấu hổ, thậm chí còn dung túng cho chúng nó. Dưới sự chỉ huy pro của lớp trưởng và lớp phó, chỉ trong vòng 20 phút đồng hồ, một bàn ăn đã bị ngốn sạch. Chúng nó lại trở về với dáng vẻ ''nhu mì, khiêm tốn'' hàng ngày, lấy khăn lau mép rồi đồng loạt đứng dậy.
Do năm ngoái ko tham gia ĐHTT nên chúng nó nào biết có trò chơi. Vỗ bụng....đi về!
Cứ tưởng sẽ thoát ai ngờ đâu, tên MC Thuỵ An có thù với nhỏ, cầm micro nói dõng dạc:
-Cha cha, trò chơi năm nay chưa bắt đầu mà 11a đã phấn khích như vậy quả thật rất đáng tuyên dương phải ko mọi người?-Dù biết trong 11A có 2 mĩ nam mà ả thần tượng nhưng để trả thù nhỏ, ả bất chấp
-Cái gì?-cả lũ đưa mắt nhìn nhau nhưng đáp lại chúng chỉ là những cái lắc đầu và ánh mắt ngây thơ ko hiểu gì
-Đc thôi, vậy chúng ta bắt đầu trò chơi đầu tiên mang tên: Song ca cùng thần tượng. Chúng tôi đã mời tới đây ca sĩ thần đang đc các teen rất ưa thích. Xin mời anh Đặng Tùng Dương-Ả như hét vào mic
(*Đặng Tùng Dương là tên mình bịa ra nhưng mọi người hãy nhớ vì, anh chàng này liên quan rất nhiều tới ''người đó'' của nhỏ)
Một chàng trai từ cánh gà phía trái bước ra. Ngũ quan tuyệt mĩ, ánh mắt thân thiện, trang phục giản dị. Anh nở một nụ cười đốn ngã hàng trăm trái tim cô gái.
Anh chìa một bông hồng cho Thuỵ An và kèm theo một cái nháy mắt
-Cảm ơn Mc xinh đẹp vì màn giới thiệu đặc sắc
-hơ...
Nhỏ đứng hình trước nụ cười kia....
Anh vẫn thế... vẫn thân thiện như ngày nào....
Nhỏ bỗng thấy tim mình thắt lại....
Nó như đang rỉ máu vậy....
Đau quá!Nhỏ nhìn chăm chú vào anh......
Ko đc! ko đc để anh thấy nhỏ ở đây, phải chạy thôi!
Nghĩ là làm, nhỏ chạy đi, chạy thật nhanh. Nhất định ko đc để anh nhìn thấy nhỏ vào lúc này!
Nhỏ đâu biết rằng, hắn đã quan sát nhỏ từ rất lâu trước đó. Khi bóng dáng nhỏ bắt đầu vụt đi, hắn đã cố đuổi theo nhỏ nhưng ko, con MC chết dẫm kia đã lấy lại tinh thần, tiếp tục trả đũa
-Vậy xin mời lớp trưởng lớp 11A lên hát cùng ca sĩ Dương nào
Cả lớp vì ko muốn mình bị liên luỵ đã đẩy hắn lên. Hắn và anh hát một bài tiếng Anh. Hắn có một đặc điểm đó là giọng ca tuỳ thuộc vào tâm trạng. chính vì thế mà tiếng hát của hắn y như.... vịt đực vậy!
Chơi với hắn từ nhỏ nên phần nào biết đc những đặc điểm của hắn, cậu dễ dàng nhận ra trong ánh mắt hắn như có một lớp sương dày đặc. Hắn quay sang An, nói ra điều mình nghĩ. An ko nói gì, chỉ gật nhẹ một cái. Khoé môi anh đào hơi nhướn lên. Một đường đường cong khó để nhận ra.
Nhận đc sự đồng ý của ''vợ'', Lâm duyệt hét lên thật to
-Hát chán quá! Mau xuống đi! Hát cùng thần tượng cái khỉ gì tên này!
Như một khởi đầu, ''nam thanh nữ tú'' cx bắt đầu nhận ra. Chúng nó hò hét hòng đuổi chàng thiếu gia xuống. Hắn cảm kích nhìn mọi người.Dúi micro vào tay Thuỵ An, hắn chạy về phía cổng trường.
NHỏ kiểu gì cx phải đi qua cổng nếu muốn ra ngoài!Vài đứa con gái tưởng hắn xấu hổ, tủi thân mà bỏ đi nên cx ko quan tâm tới a sĩ thần tượng, ''đi theo tiếng gọi con tim''. Các nàng mang nhân cơ hội này biết đâu sẽ có đc trái tim của chàng thiếu gia FA duy nhất.
Vừa ra tới cổng, các nàng đã bắt gặp ngay một thân ảnh đẹp tựa thiên sứ đang ngoảnh trước ngoảnh sau tìm ai đó.
-Thiếu gia, anh tìm ai vậy, có cần bọn em tìm giúp ko?-một cô nũng nịu đi tới chỗ hắn
-có phải anh cảm thấy tủi thân nên muốn tìm một ai đó chia sẻ. Nếu cần, em sẽ luôn ở bên anh bất cứ khi nào anh cần-một cô nx
-cả em nx, đừng bỏ quên em nha!-em cx có thể cùng anh chia sẻ..
......
Cô thứ hai, thứ ba, thứ tư.... rồi ko biết bao nhiêu cô vây lấy hắn nhưng hắn chẳng bận tâm. Hắn đang tìm một cô gái khác.
Kia rồi!Hắn mừng như bắt đc vàng khi thấy bóng dáng nhỏ trong phòng bảo vệ.
Mặc kệ lũ hám trai, hắn nhanh chân chạy ngay tới chỗ nhỏ.Bặp!Nhỏ đang định về nhà thì một bàn tay bám chặt lấy cánh tay trái của nhỏ. Nhỏ quay sang. Mái tóc màu hạt dẻ ánh lên trong đêm trăng bạc. vài giọt mồ hôi rịn trên vầng trán thanh tú. Đôi mắt chan chứa sự cầu khẩn và lo lắng.
Hắn đây sao? Cái con người hay chiến tranh với nhỏ đây sao?
-Honey à, sao giờ em mới tới?!Hắn nói giọng trách cứ nhưng tràn đầy yêu thương.
Nhỏ ko khó để nhận ra hắn đang dùng nhỏ làm cái cớ để cắt đi mấy cái đuôi. Lần trước, khi nhỏ bị bắt cóc cùng An, nhỏ biết hắn đã lo lắng cho nhỏ nhiều lắm. Thôi thì, giúp hắn vậy
-Cô ta là ai?
-Chẳng phải nữ sinh học bổng đây sao?
-Đứa con gái nghèo!
.....
Lại một loạt lời chửi mắng. Máu nóng dồn lên não, nhỏ khoác tay hắn thân mật
-Em định đi mua cho honey mấy thứ, honey chờ em lâu lắm hả?
Choáng!
Hắn thực sự ngạc nhiên trước tài đóng kịch đẳng cấp cao của nhỏ. Dù biết chỉ là giả vờ nhưng hắn thực sự rất vui.
-Thôi đc rồi, để anh đưa honey đi. Trời tối rồi, xinh như honey nhỡ bị têm hám trai nào bắt thì anh phải làm sao?!
Hai người phối hợp ăn ý tới ko ngờ. Bỏ lại mấy cái đuôi phía sau, nhỏ và hắn bước ra khỏi trường
Ra khỏi trường, hắn vẫn giữ chặt lấy tay nhỏ
-Bỏ ra tôi còn về. Cắt hết đuôi rồi mà-nhỏ rút tay ra nhưng bị hắn giữ lại
-Để tôi đưa cậu về-hắn luyến tiếc rời tay nhỏ
-ko cần đâu, nhà cậu ngược đường với nhà tôi mà-nhỏ cười-vậy thôi. tôi về đây.
Ngủ ngon-hắn cười đáp lại
-Ngủ ngon!-nhỏ bước đi.
Lòng hắn đau lắm!Nhìn cái bóng dáng thanh mảnh kia, hắn thật sự muốn ôm chầm lấy mà trao gửi yêu thương. Nhưng hắn biết, hắn đâu có là gì của nhỏ, đâu có tư cách làm như thế với nhỏ!
Bóng dáng nhỏ bé khuất dần sau màn đêm tăm tối.
Bỗng, một ánh sáng loé lên. Hắn cúi xuống nhặt cái vật ấy lên. Đó là một chiếc dây chuyền hình đôi cánh bằng bạc. hăn đã từng nhìn thấy vật này trên cổ nhỏ. Nhỏ rất cưng nó. Hắn ko biết có nên trả cho nhỏ hay ko.
Bất chợt, hắn thấy tim mình thắt lại. Một dự cảm ko lành.Hắn đuổi theo người con gái mà hắn yêu thương, lòng cầu xin đừng có chuyện gì bất trắc xảy ra với nhỏ.
Chạy ko bao lâu, hắn thấy hai gã côn đồ đi trước. Tâm trạng bất an ngày một dâng cao.
-Cô em xinh lắm, vừa hay đêm nay bọn anh ko có gì chơi. Đi cùng bọn anh nhé?! Đêm nay, anh muốn em-một tên nói, giọng đùa cợt thấy rõ
-Các người nghĩ muốn là đc sao?-nhỏ cười khinh bỉ. Nhỏ thừa sức đấu lại cái bọn tép riu này
-Cô em mạnh miệng ghê nhỉ? Anh rất thích!-tên thứ hai tới gần
-Quỳnh!-một thanh âm thu hút sự chú ý của cả ba con ngườihắn chạy tới bên nhỏ, coi như mấy cái tên côn đồ kia như ko khí-Tôi sẽ bảo vệ cậu!
nhỏ cần hắn bảo vệ sao? Nhỏ nói thế bao giờ? Tai nào hắn nghe thấy nhỏ nói thế? Tuy trách móc hắn là vậy nhưng trong lòng nhỏ đang nhen nhóm một ngọn lửa hạnh phúc
-Mày là thằng nào? Mau tránh ra! Cô ta là của tao!- một tên đi tới nắm lấy cổ áo hắn. Hắn cho tên đó vài đòn thì tên đó đã gục. hắn nhếch mép. Trên môi hắn lúc này là một nụ cười quỷ dị
-Nhầm rồi! Cô ấy là của tôi! Còn ko mau biến đi kẻo tôi ko nhẹ tay như thế nx đâu!
Bọn côn đồ tưởng ngon ăn, hoá ra hóc hơn cả xương cá.
Thằng lành dìu thằng bị đánh đi, biến mất trong đêm đenĐợi cho hai tên đó hoàn toàn khuất dạng, hắn mới quay sang hỏi nhỏ
-Ko sao chứ?
-....-Nhỏ lắc
-Bị sao à?
-...-nhỏ lắc
-Này!-hắn hét lên
-Hả?-nãy giờ nhỏ hoàn toàn rơi vào trạng thái tự động phản xạ. Câu nói của ai kia đã ăn mất hồn nhỏ rồi còn đâu
-Quỳnh!-hắn giữ lấy vai nhỏ-Cậu có ghét tôi ko?
-Sao tôi lại phải ghét cậu chứ?
-Vậy...có thích tôi ko?
-.....Có......như một người bạn
Nhỏ vừa đưa hắn lên 9 tầng mây rồi đột nhiên rút mây, ném thẳng hắn xuống đất. Hăn hiểu ý nhỏ. Cười buồn, hắn nắm tay nhỏ
-Để tôi đưa cậu về
-Ừ-Nhỏ gật đầu.
''Xin lỗi, tôi ko xứng với cậu. Tôi sợ, khi cậu biết đc sự thật về tôi, cậu sẽ sợ tôi, sẽ xa lánh tôi. Tôi ko ra gì. Vậy nên, đừng yêu tôi, đừng thích tôi. Nhưng đừng bao giờ ghét tôi bởi...tôi yêu cậu...nhiều lắm! Hãy để tôi, có một chỗ trống trong tim cậu. Tôi biết tôi ích kỉ nhưng tôi sẽ ko thể nào chịu nổi nếu người con trai mà tôi yêu thương lại ghét tôi đâu! Xin lỗi...vì ko thể đáp lại tình yêu của cậu...Cảm ơn....vì đã yêu tôi....Du Duyệt đại thiếu gia''
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.