Chương 12: Cấp S Thứ Hai (1)
Geunseo, 근서
11/07/2021
Trời nóng hơn một chút so với ngày hôm qua. Vừa ngậm một cây Hard Bar*, tôi vừa dạo quanh trạm Myeongdong.
*là một loại kem que
Một nhà hàng bít tết gần đó.
Ngoài cái này ra thì tôi chẳng có chút thông tin gì về địa chỉ hiện tại của Phù Thủy Băng Park Yerim cả.
“Xin lỗi vì đã làm phiền nhưng ở đây có học sinh nào tên Park Yerim đang sinh sống không?”
“Không, không có ai như thế hết.”
Xấu ngày thế không biết. Tôi đặt một dấu X lên bản đồ trong điện thoại. Kiểm tra hết cái đường này rồi, có nên đi ra hướng kia không nhỉ. Chỉ toàn là mấy cái nhà hàng bán bít tết và bít tết thôi.
Cắn nốt cây Hard Bar còn dở, tôi đảo mắt nhìn quanh và bắt gặp Kim Sunghan, người đang bám đuôi tôi từng chút, từng chút một trong bộ đồ nhìn nóng muốn chết. Tôi vốn muốn nâng cái con người này lên cấp S mà vẫn không thuyết phục cho lắm.
Tình huống với Yoo Myeongwoo xem chừng may mắn phết. Nhưng mà không biết tôi có thể viện được lý do gì để nói với một người rằng tôi yêu họ không nhỉ? Có nên chuẩn bị một buổi tiệc nhậu không ta?
“Mình có nên khăng khăng rằng mỗi lúc say xỉn tôi sẽ hay tỏ tình với bất cứ ai không nhỉ.”
Dĩ nhiên, đơn giản nói từ khóa cũng chẳng ăn thua đâu. Cái bạn cần là cảm nhận được tình cảm đó vậy nên ưu tiên hàng đầu là trở nên thân thiện hết sức. Sao mà thân được nhỉ? Có thể đúng là phải nhờ rượu rồi. Anh ta có thích rượu không nhỉ?
Tôi băng qua đường để đến quán sườn nướng BBQ ** nằm tại một nơi tách biệt. Chưa gì tôi đã chảy nước miếng khi miên man trong dòng suy nghĩ về đồ uống và mùi thịt nướng thơm phưng phức. Nghía qua bảng menu treo trên tường, có vẻ họ còn phục vụ cả lòng mề và ruột bò thì phải.
Lòng bò ngon tuyệt cú mèo. Bộ lòng mà xèo xèo với tí mỡ và căng phồng lên như lớp bông gòn đi cùng với bia lạnh thì có phải sướng mồm không cơ chứ! Thịt ba rọi kèm soju thì phải nói là số dzách, nhưng mà thôi, chọn bộ lòng là ok nhất.
Vẫn phải nói lòng bò ngon nhức nách. Tôi muốn ăn lòng quá đi mất. Giờ này hơi sớm nhưng mà vẫn là giờ ăn tối nên tôi sẽ đi chén và đi tìm tiếp.
Ngậm cây kem trong miệng, tôi rảo bước vào cửa nhà hàng thì,
“Vậy mọi thứ là lỗi của con!”
Hòa vào tiếng thét ré lên, cánh cửa kiếng bật mở ra. Cái chuông nhỏ treo trên cửa rung lên như thể sắp toang đến nơi rồi.
“Đều do thằng khốn Park Soochun đó hết!”
“Con bé nghĩ nó là cái thá gì mà hét lên như thể hả?! Quay lại đây mau!”
Cô gái nhỏ mặc bộ đồ thể thao nhìn vào bên trong và đá cánh cửa. Khuôn mặt giận dữ kia có nét quen quen. Đó là Park Yerim mà, đúng không?
“Xin l-”
“Sao các người không đi chết hết đi!”
Sau tiếng hét bất ngờ, Park Yerim quay đi và bắt đầu chạy thục mạng. Chờ đã, em đi đâu vậy?
Ngay lập tức, tôi nhanh chóng phóng đuổi theo cô nhóc sớm đã chạy cách xa cả khoảng. Con bé là học sinh Trung học còn tôi là một người cấp F, cũng là một Người Thức tỉnh nên nhanh chóng thôi, kiểu gì tôi chả bám theo kịp… Nhưng mà, sao nó chạy nhanh dữ vậy?
‘Không lẽ nhóc tì kia Thức tỉnh rồi sao? Ặc, ô tô!’
Trong khi tôi chần chừ vì bị chặn lại bởi cái ô tô, khoảng cách cứ thế mà dần dần tăng lên. Đáng lẽ tôi nên đeo đôi găng tay và cái đai lưng chứ? Nếu không vì chuyện cởi ra do quá nóng thì tôi đã bắt được cô bé kia trong nháy mắt rồi. May mà tôi đã chắc chắn xác định được hướng mà cô nhóc đang chạy.
Sau khi chiếc xe đi khỏi, tôi băng sang đường và chạy theo hướng mà Park Yerim đã đi.
Được một đoạn, khung cảnh đồi núi tràn ngập cây cối dần dần xuất hiện. Trước mặt tôi là bóng lưng của cô gái đang ngồi trơ trọi trên bãi đất giữa những tán cây ở bìa núi Namsan.
‘Đầu tiên, phải kiểm tra mới được.’
Biết đâu nhầm người thì sao? Đó là một khoảng cách khá xa để sử dụng kỹ năng Seed-Leaf nhưng cửa sổ trạng thái bỗng dưng xuất hiện.
[Kẻ Chưa Thức Tỉnh - Park Yerim
Chỉ số thức tỉnh dự đoán: cấp A ~ S
Kỹ năng ban đầu có thể tối ưu hóa
Ngày Không Có Bóng (SS)
Đế Giày Hermes (S)
Xác Ướp Trắng (S)]
Tôi đã mong đợi chỉ số Thức tỉnh có thể đạt được là cấp S. Kỹ năng ban đầu có thể tối ưu hóa có cả cấp SS khiến tôi có chút ngạc nhiên. Thế nhưng hơn bất kỳ thứ gì khác.
‘Chả có gì liên quan đến băng hết?!’
Tôi chưa từng nghe qua về những kỹ năng ban đầu của cô gái nổi tiếng với danh xưng là Phù thủy Băng cả. Sự thật quá đỗi bất ngờ khiến tôi sốc hết sức.
Chà, nổi tiếng với những kỹ năng còn không ăn nhập với bản thân luôn à? Cô nhóc này còn tài năng đến mức nào nữa chứ. Ghen tị thật đấy.
‘Nhưng những kỹ năng này… Mình chẳng hiểu chúng thuộc thể loại gì nữa.’
Trong một chừng mực nào đó, Đế Giày Hermes chắc liên quan đến bay lượn hay tốc độ gì đó, nhưng mà đặc điểm của Ngày Không Có Bóng hay Xác Ướp Trắng thì tôi chẳng thể tài nào đoán ra được.
Thật buồn vì Seed-Leaf chẳng thể điều tra được chi tiết hơn nữa.
Nếu là kỹ năng hỗ trợ thì cũng không làm được gì. Nhưng chỉ số lại là cấp S cơ nên-.
“Cậu Han Yoojin.”
Ôi mẹ nó, làm tôi giật cả mình! Tự dưng Sunghan xuất hiện trước mặt tôi cùng biểu cảm kiểu muốn hỏi tôi nghĩ tôi đang làm gì thế.
“Tôi cảm nhận được sức mạnh tỏa ra từ học sinh kia nên đang tính cách tiếp cận em ấy. Anh chờ tôi chút nhé.”
Nói ra cái cụm từ “cảm nhận được sức mạnh” làm tôi thấy bản thân như mấy người bên hội truyền giáo ghê. Anh ta nhìn qua Park Yerim và gật đầu trong im lặng.
Okay, bây giờ tôi nên làm quen với con bé như thế nào đây. Suy nghĩ cẩn thận, tôi tiến đến gần Park Yerim.
Cô bé quay lưng lại với tôi nên tôi không thể biết được biểu cảm trên khuôn mặt kia bây giờ là gì. Tuy nhiên, bóng lưng ấy phảng phất một nỗi buồn. Đôi vai gầy rũ xuống chất chứa đầy muộn phiền.
“Xin lỗi em học sinh. Chúng ta nói chuyện một lát được không?”
Tôi nói nhẹ nhàng hết sức có thể. Anh vô tội lắm á. Tin anh đi.
Park Yerim quay lại và nhìn tôi. Con bé không khóc nhưng khóe mắt đỏ hoe hết lên. Có dấu hiệu của sự lo lắng ở khóe miệng.
“Xin chào? Anh l-.”
“Cháu không hứng thú với sex ạ .”
“Anh cũng đâu có!”
Sao em lại nghĩ anh như vậy?!
Bầu không khí giống như một tảng băng mỏng đã bị phá vỡ. Tại sao hãm hiếp gì đó lại xuất hiện ở đây!
“Em là Park Yerim đúng không?”
Dứt lời, cô nhóc từ từ đứng lên. Và, liếc nhìn tôi đầy nghi hoặc.
“...Stalker à?”
“Anh không phải!”
‘Hãm hiếp’ chưa đủ sao mà còn ‘stalker’! Sai quá sai. Trước khi trọng sinh thì về vụ này tôi vẫn rất trong sạch nha. Chỉ là với mấy vấn đề khác thì không có như vậy thôi.
“Dù sao thì anh, anh đã từng mắc nợ bố mẹ em.”
Tôi quyết định dùng lại chiến thuật “Em không biết chứ chúng ta thực ra có mối liên kết” một lần nữa. Sự đề phòng của con nhóc đang quá cao để tôi có thể nói là tôi đến để mời em ấy vào hội.
“Bố mẹ sao?”
“Phải, anh không đáng nghi đâu.”
“Chú thực sự là một ông ahjussi cực kỳ đáng nghi luôn đấy.”
Ahjussi! Đ-Được lắm. Đối với một nhóc tì học sinh thì tuổi anh có vẻ na ná ahjussi. Anh mới có 30 chứ mấy… À không! Trọng sinh rồi nha. Tức là vẫn khoảng hai mươi mấy cái xuân xanh thôi nhé!
“...Anh mới tầm 25 thôi, okay?”
“Chú đi nhập ngũ chưa ạ?”
“...Rồi.”
“Thế thì là ông chú rồi còn gì.”
...Việc chỉ vì chưa Thức tỉnh mà tôi phải đi quân sự đã làm tôi đau lòng lắm rồi, nhưng như thế là hơi quá rồi đấy. Nghĩ về việc tin tưởng giao sự an toàn của tôi vào tay con bé mà bụng tôi cứ quặn đau hết lên. Tính cách cô nhóc này đúng là không đùa được đâu, ở độ tuổi nhỏ như vậy mà.
“Dẫu sao thì anh vẫn muốn ủng hộ em.”
“Cái này đích thị là ấu dâm rồi! Cảnh sát đâu?!”
“Không phải! Mọi chuyện không như em nghĩ đâu! Đây là bằng Thợ săn và thẻ thành viên bang hội của anh!”
Tôi mau chóng lấy ra chiếc bằng và cái thẻ thành viên ở trong ví. Nhìn vào chúng, Park Yerim nhướn mày lên.
“Gì cơ, chú là cấp F à. Thay vì ủng hộ, cháu nghĩ chú nên lo cho cuộc sống vất vả của mình thì hơn.”
…..Đúng là con bé chỉ biết thốt ra những lời cay đắng.
“Em nhìn vào thẻ thành viên bang hội nữa đi.”
“Hội Haeyeon à? Nhưng đây là hội nổi tiếng mà.”
“Đúng vậy, em biết thủ lĩnh bang Haeyeon là Han Yoohyun không? Thợ săn cấp S đó. Nó là em trai anh đó nha.”
Park Yerim lại nhìn tôi với biểu cảm ngạc nhiên hết sức.
“Oppa đẹp trai đó á? Trông chú với ảnh chả giống nhau tí nào.”
“...Thằng nhóc đó là oppa à?”
“Anh ấy không có đi nhập ngũ.”
“Cấp S thì miễn mà.”
“Vậy thì đổi thành oppa có năng lực.”
...Đau lòng không khi con bé lại nói đúng lần nữa. Có thể cô bé cảm thấy ăn năn bởi khi tiếp tục trò chuyện, nhóc bảo rằng tôi có nét hao hao giống khi nhìn gần hơn.
“Có em trai với nhiều khả năng cũng là một loại năng lực đấy ạ. Chú đừng rầu thế chứ.”
“Hở, có à?”
“Nhưng trông chú lại giống bộ mặt của kẻ đã nhẫn nhục tận 5 năm.”
Gì đây! Bộ con bé có khả năng đọc được trí nhớ hay đại loại như thế chăng?
“Thôi đừng có nói lòng vòng, anh có thể biến em thành Người Thức tỉnh đấy.”
“Người Thức tỉnh ạ?”
Ánh mắt con bé lộ rõ vẻ thích thú. Trở thành Người thức tỉnh đã và đang là “nghề hot nhất” nên nó phổ biến kể cả với những đứa trẻ. Dĩ nhiên, chỉ tính cấp C hoặc cao hơn thôi. Thật sự thì nghề nào cũng kiểu đó, cứ giả vờ như mấy người nằm cuối chót không hề tồn tại.
“Ừa. Kỹ năng của anh đó nhóc. Biến người khác thành Người Thức tỉnh. Hơn nữa, anh còn có thủ lĩnh bang hội chống lưng kia mà, yên tâm là sẽ xí chỗ được cho em ở đó nha.”
“Nếu cháu thành cấp F thì lại dở.”
“Đừng lo. Xếp hạng của em ít nhất phải từ B trở lên.”
Nghe những lời đầy tự tin của tôi, con bé nghiêng đầu.
“Chú biết được cả mấy cái đó á?”
“Ừ. Đây là bí mật đối với những người khác nha.”
“Điều gì sẽ xảy ra nếu cháu không giữ bí mật - tại sao chú lại đi mà nói với cháu điều này chứ? Ahjussi này chẳng thận trọng gì hết."
“Đó là lý do vì sao những bản hợp đồng lại tồn tại - để đề phòng điều đó. Việc Đánh thức em sẽ chỉ xảy ra sau khi em ký hợp đồng. Nếu em không định Thức tỉnh và đi kể với mọi người xung quanh thì ai sẽ tin em? Em còn chẳng có bằng chứng.”
Nếu bạn làm điều này, bạn có thể trở thành một Người thức tỉnh! Tất cả các loại tin đồn như vậy đều có trên Internet cả rồi. Vì vậy, nếu con bé thực sự đi rêu rao rằng xuất hiện người có thể Thức tỉnh bạn thì nó cũng sẽ chẳng nhận được sự chú ý nào đâu. Và đã có những người nói điều tương tự rồi nên sự nghi ngờ còn tăng lên gấp bội.
Park Yerim đang cau mày trầm ngâm đắm chìm trong dòng suy tư liền mở lời.
“Nếu cháu trở thành Người thức tỉnh, liệu cháu có thể tự lập không? Cháu không muốn sống ở nhà chú ruột đâu.”
“Em có thể chứ. Trong cú sốc ở Ngục tối đầu tiên, rất nhiều trẻ vị thành niên đã trở thành Người thức tỉnh nên một bộ luật đặc biệt được ban hành. Bắt đầu từ tuổi 14, ngoại trừ phần hạn chế em chỉ được phép vào Hầm ngục thấp hơn 2 cấp độ so với xếp hạng của mình, thì với tư cách là Thợ săn, em sẽ nhận được quyền bình đẳng như người trưởng thành vậy. Nói cách khác, em có thể vào một bang hội mà không cần sự cho phép của người giám hộ. Hội Haeyeon có ký túc xá nên chỉ cần đăng ký thành Thợ săn và sau đó, em có thể khăn gói rời khỏi nhà."
Các ý kiến về chủ đề cho phép trẻ vị thành niên vào ngục tối vẫn gặp nhiều khúc mắc. Rõ ràng đó là một bộ luật có vài vấn đề về nhân đạo. Thế nhưng khi Ngục tối bắt đầu xuất hiện trên khắp thế giới đã không có nhiều người được Thức tỉnh. Trong sự hỗn loạn đó, các Ngục tối cũng bùng nổ theo, vì vậy, đó là tình huống mà bạn bắt buộc phải mượn sự giúp đỡ từ những đứa trẻ.
Tuy nhiên, do hạn chế chỉ cho phép vào Ngục tối thấp hơn 2 cấp so với hạng của mình nên tỷ lệ thương vong đối với Thợ săn tuổi thanh thiếu niên khá thấp. Hạn chế đó chỉ được dỡ bỏ nếu bạn vượt được Ngục tối 10 lần trở lên mà không bị thương hoặc khi bạn đủ 18 tuổi.
‘Sau khi các Trung Tâm Thức Tỉnh ra đời, độ tuổi tham gia Ngục tối cũng vì thế mà tăng theo bởi có nhiều người Thức tỉnh xuất hiện.’
Chỉ là việc mang tính thích hợp thôi. Nhưng vì đây là trước khi luật đặc biệt được sửa đổi, nên sẽ không có vấn đề gì về việc Park Yerim trở nên độc lập cả.
"Nhưng việc không có người giám hộ có thể sẽ khiến mọi thứ trở nên khó khăn hơn đó nhóc. Em vẫn còn nhỏ nên…”
“Không, cháu cảm ơn. Không có người giám sát sẽ tốt hơn đấy chú. Đến mức độ này thì cháu không thể chịu đựng thêm một giây phút nào nữa và sẵn sàng trốn khỏi nhà bất cứ lúc nào rồi.”
Park Yerim xụ mặt nói. Bộ con nhóc đã trốn một lần rồi sao? Tôi nghĩ là tôi chỉ từng thấy mấy vụ tương tự trên báo thôi chứ.
“Chú của em không đối tốt với em à?”
“Trừ việc cháu đi học ra, hắn chẳng bao giờ ngửa tay cho cháu lấy một xu để trang trải những thứ khác và bắt cháu phải làm việc như nô lệ vậy. Đây là cái cớ của hắn khi vơ vét hết tài sản của bố mẹ cháu! Và nhà hàng đó được dựng nên ngay sau khi bán căn hộ của nhà cháu. Rồi thì trước mặt mọi người, ông ấy cư xử như thể một người chú tuyệt vời lúc nào cũng chăm nom cho đứa cháu cầu bơ cầu bấc này vậy!"
Tiếng thét giận dữ vang lên, kéo theo những giọt lệ lăn xuống. Tiền bạc lúc nào cũng khiến con người ta quên đi máu mủ ruột thịt cả. Nhưng nếu đã chiếm đoạt được toàn bộ khối tài sản kếch xù, thì ít nhất cũng nên quan tâm chăm sóc con bé một chút đi chứ, như thế này quả thật quá đáng mà.
“Nếu em muốn, anh cũng sẽ giúp em cả về mặt pháp lý.”
Nếu gia nhập được vào một bang hội đủ tốt, họ sẽ luôn có thể nhờ các luật sư trợ giúp. Hội Haeyeon chắc chắn có vài người như thế, và nếu đó là cho một người cấp S thuộc bang hội thì thể nào họ cũng sẵn sàng tương trợ.
“Không. Cháu không muốn liên quan tới hắn nữa đâu.”
“Được rồi, cứ làm những gì mà em muốn. Có vẻ hơi phiền khi đứng nói chuyện ở đây - tuy hơi sớm một chút nhưng mà em có muốn đi ăn tối không?”
Bởi vì để sử dụng kỹ năng, chúng tôi cần trò chuyện với nhau nhiều hơn.
“Lòng mề… chắc em không thích đâu ha. Có muốn ăn gì không nhóc?”
“Không, cháu thích món đó lắm dù mùi vị do chú cháu nấu khá tệ. Có một chỗ nổi tiếng ở đằng kia kìa, đi theo cháu đi. Nhưng mà hơi đắt ấy chú.”
“Chẳng sao hết nhé. Ăn bao nhiêu tùy thích!”
Anh có thẻ tài khoản của Hội Haeyeon mà. Anh đã mang theo nó với cái cớ dùng để giải trí chút nếu bắt gặp một người cấp A hoặc hơn. Nên em cứ tiêu tài núi tiền này đi nha, đều ổn hết!
Chúc các bạn đọc vui vẻ. Bản dịch thuộc về Lost Planet - hành tinh đi lạc, vui lòng không mang đi nơi khác!
*là một loại kem que
Một nhà hàng bít tết gần đó.
Ngoài cái này ra thì tôi chẳng có chút thông tin gì về địa chỉ hiện tại của Phù Thủy Băng Park Yerim cả.
“Xin lỗi vì đã làm phiền nhưng ở đây có học sinh nào tên Park Yerim đang sinh sống không?”
“Không, không có ai như thế hết.”
Xấu ngày thế không biết. Tôi đặt một dấu X lên bản đồ trong điện thoại. Kiểm tra hết cái đường này rồi, có nên đi ra hướng kia không nhỉ. Chỉ toàn là mấy cái nhà hàng bán bít tết và bít tết thôi.
Cắn nốt cây Hard Bar còn dở, tôi đảo mắt nhìn quanh và bắt gặp Kim Sunghan, người đang bám đuôi tôi từng chút, từng chút một trong bộ đồ nhìn nóng muốn chết. Tôi vốn muốn nâng cái con người này lên cấp S mà vẫn không thuyết phục cho lắm.
Tình huống với Yoo Myeongwoo xem chừng may mắn phết. Nhưng mà không biết tôi có thể viện được lý do gì để nói với một người rằng tôi yêu họ không nhỉ? Có nên chuẩn bị một buổi tiệc nhậu không ta?
“Mình có nên khăng khăng rằng mỗi lúc say xỉn tôi sẽ hay tỏ tình với bất cứ ai không nhỉ.”
Dĩ nhiên, đơn giản nói từ khóa cũng chẳng ăn thua đâu. Cái bạn cần là cảm nhận được tình cảm đó vậy nên ưu tiên hàng đầu là trở nên thân thiện hết sức. Sao mà thân được nhỉ? Có thể đúng là phải nhờ rượu rồi. Anh ta có thích rượu không nhỉ?
Tôi băng qua đường để đến quán sườn nướng BBQ ** nằm tại một nơi tách biệt. Chưa gì tôi đã chảy nước miếng khi miên man trong dòng suy nghĩ về đồ uống và mùi thịt nướng thơm phưng phức. Nghía qua bảng menu treo trên tường, có vẻ họ còn phục vụ cả lòng mề và ruột bò thì phải.
Lòng bò ngon tuyệt cú mèo. Bộ lòng mà xèo xèo với tí mỡ và căng phồng lên như lớp bông gòn đi cùng với bia lạnh thì có phải sướng mồm không cơ chứ! Thịt ba rọi kèm soju thì phải nói là số dzách, nhưng mà thôi, chọn bộ lòng là ok nhất.
Vẫn phải nói lòng bò ngon nhức nách. Tôi muốn ăn lòng quá đi mất. Giờ này hơi sớm nhưng mà vẫn là giờ ăn tối nên tôi sẽ đi chén và đi tìm tiếp.
Ngậm cây kem trong miệng, tôi rảo bước vào cửa nhà hàng thì,
“Vậy mọi thứ là lỗi của con!”
Hòa vào tiếng thét ré lên, cánh cửa kiếng bật mở ra. Cái chuông nhỏ treo trên cửa rung lên như thể sắp toang đến nơi rồi.
“Đều do thằng khốn Park Soochun đó hết!”
“Con bé nghĩ nó là cái thá gì mà hét lên như thể hả?! Quay lại đây mau!”
Cô gái nhỏ mặc bộ đồ thể thao nhìn vào bên trong và đá cánh cửa. Khuôn mặt giận dữ kia có nét quen quen. Đó là Park Yerim mà, đúng không?
“Xin l-”
“Sao các người không đi chết hết đi!”
Sau tiếng hét bất ngờ, Park Yerim quay đi và bắt đầu chạy thục mạng. Chờ đã, em đi đâu vậy?
Ngay lập tức, tôi nhanh chóng phóng đuổi theo cô nhóc sớm đã chạy cách xa cả khoảng. Con bé là học sinh Trung học còn tôi là một người cấp F, cũng là một Người Thức tỉnh nên nhanh chóng thôi, kiểu gì tôi chả bám theo kịp… Nhưng mà, sao nó chạy nhanh dữ vậy?
‘Không lẽ nhóc tì kia Thức tỉnh rồi sao? Ặc, ô tô!’
Trong khi tôi chần chừ vì bị chặn lại bởi cái ô tô, khoảng cách cứ thế mà dần dần tăng lên. Đáng lẽ tôi nên đeo đôi găng tay và cái đai lưng chứ? Nếu không vì chuyện cởi ra do quá nóng thì tôi đã bắt được cô bé kia trong nháy mắt rồi. May mà tôi đã chắc chắn xác định được hướng mà cô nhóc đang chạy.
Sau khi chiếc xe đi khỏi, tôi băng sang đường và chạy theo hướng mà Park Yerim đã đi.
Được một đoạn, khung cảnh đồi núi tràn ngập cây cối dần dần xuất hiện. Trước mặt tôi là bóng lưng của cô gái đang ngồi trơ trọi trên bãi đất giữa những tán cây ở bìa núi Namsan.
‘Đầu tiên, phải kiểm tra mới được.’
Biết đâu nhầm người thì sao? Đó là một khoảng cách khá xa để sử dụng kỹ năng Seed-Leaf nhưng cửa sổ trạng thái bỗng dưng xuất hiện.
[Kẻ Chưa Thức Tỉnh - Park Yerim
Chỉ số thức tỉnh dự đoán: cấp A ~ S
Kỹ năng ban đầu có thể tối ưu hóa
Ngày Không Có Bóng (SS)
Đế Giày Hermes (S)
Xác Ướp Trắng (S)]
Tôi đã mong đợi chỉ số Thức tỉnh có thể đạt được là cấp S. Kỹ năng ban đầu có thể tối ưu hóa có cả cấp SS khiến tôi có chút ngạc nhiên. Thế nhưng hơn bất kỳ thứ gì khác.
‘Chả có gì liên quan đến băng hết?!’
Tôi chưa từng nghe qua về những kỹ năng ban đầu của cô gái nổi tiếng với danh xưng là Phù thủy Băng cả. Sự thật quá đỗi bất ngờ khiến tôi sốc hết sức.
Chà, nổi tiếng với những kỹ năng còn không ăn nhập với bản thân luôn à? Cô nhóc này còn tài năng đến mức nào nữa chứ. Ghen tị thật đấy.
‘Nhưng những kỹ năng này… Mình chẳng hiểu chúng thuộc thể loại gì nữa.’
Trong một chừng mực nào đó, Đế Giày Hermes chắc liên quan đến bay lượn hay tốc độ gì đó, nhưng mà đặc điểm của Ngày Không Có Bóng hay Xác Ướp Trắng thì tôi chẳng thể tài nào đoán ra được.
Thật buồn vì Seed-Leaf chẳng thể điều tra được chi tiết hơn nữa.
Nếu là kỹ năng hỗ trợ thì cũng không làm được gì. Nhưng chỉ số lại là cấp S cơ nên-.
“Cậu Han Yoojin.”
Ôi mẹ nó, làm tôi giật cả mình! Tự dưng Sunghan xuất hiện trước mặt tôi cùng biểu cảm kiểu muốn hỏi tôi nghĩ tôi đang làm gì thế.
“Tôi cảm nhận được sức mạnh tỏa ra từ học sinh kia nên đang tính cách tiếp cận em ấy. Anh chờ tôi chút nhé.”
Nói ra cái cụm từ “cảm nhận được sức mạnh” làm tôi thấy bản thân như mấy người bên hội truyền giáo ghê. Anh ta nhìn qua Park Yerim và gật đầu trong im lặng.
Okay, bây giờ tôi nên làm quen với con bé như thế nào đây. Suy nghĩ cẩn thận, tôi tiến đến gần Park Yerim.
Cô bé quay lưng lại với tôi nên tôi không thể biết được biểu cảm trên khuôn mặt kia bây giờ là gì. Tuy nhiên, bóng lưng ấy phảng phất một nỗi buồn. Đôi vai gầy rũ xuống chất chứa đầy muộn phiền.
“Xin lỗi em học sinh. Chúng ta nói chuyện một lát được không?”
Tôi nói nhẹ nhàng hết sức có thể. Anh vô tội lắm á. Tin anh đi.
Park Yerim quay lại và nhìn tôi. Con bé không khóc nhưng khóe mắt đỏ hoe hết lên. Có dấu hiệu của sự lo lắng ở khóe miệng.
“Xin chào? Anh l-.”
“Cháu không hứng thú với sex ạ .”
“Anh cũng đâu có!”
Sao em lại nghĩ anh như vậy?!
Bầu không khí giống như một tảng băng mỏng đã bị phá vỡ. Tại sao hãm hiếp gì đó lại xuất hiện ở đây!
“Em là Park Yerim đúng không?”
Dứt lời, cô nhóc từ từ đứng lên. Và, liếc nhìn tôi đầy nghi hoặc.
“...Stalker à?”
“Anh không phải!”
‘Hãm hiếp’ chưa đủ sao mà còn ‘stalker’! Sai quá sai. Trước khi trọng sinh thì về vụ này tôi vẫn rất trong sạch nha. Chỉ là với mấy vấn đề khác thì không có như vậy thôi.
“Dù sao thì anh, anh đã từng mắc nợ bố mẹ em.”
Tôi quyết định dùng lại chiến thuật “Em không biết chứ chúng ta thực ra có mối liên kết” một lần nữa. Sự đề phòng của con nhóc đang quá cao để tôi có thể nói là tôi đến để mời em ấy vào hội.
“Bố mẹ sao?”
“Phải, anh không đáng nghi đâu.”
“Chú thực sự là một ông ahjussi cực kỳ đáng nghi luôn đấy.”
Ahjussi! Đ-Được lắm. Đối với một nhóc tì học sinh thì tuổi anh có vẻ na ná ahjussi. Anh mới có 30 chứ mấy… À không! Trọng sinh rồi nha. Tức là vẫn khoảng hai mươi mấy cái xuân xanh thôi nhé!
“...Anh mới tầm 25 thôi, okay?”
“Chú đi nhập ngũ chưa ạ?”
“...Rồi.”
“Thế thì là ông chú rồi còn gì.”
...Việc chỉ vì chưa Thức tỉnh mà tôi phải đi quân sự đã làm tôi đau lòng lắm rồi, nhưng như thế là hơi quá rồi đấy. Nghĩ về việc tin tưởng giao sự an toàn của tôi vào tay con bé mà bụng tôi cứ quặn đau hết lên. Tính cách cô nhóc này đúng là không đùa được đâu, ở độ tuổi nhỏ như vậy mà.
“Dẫu sao thì anh vẫn muốn ủng hộ em.”
“Cái này đích thị là ấu dâm rồi! Cảnh sát đâu?!”
“Không phải! Mọi chuyện không như em nghĩ đâu! Đây là bằng Thợ săn và thẻ thành viên bang hội của anh!”
Tôi mau chóng lấy ra chiếc bằng và cái thẻ thành viên ở trong ví. Nhìn vào chúng, Park Yerim nhướn mày lên.
“Gì cơ, chú là cấp F à. Thay vì ủng hộ, cháu nghĩ chú nên lo cho cuộc sống vất vả của mình thì hơn.”
…..Đúng là con bé chỉ biết thốt ra những lời cay đắng.
“Em nhìn vào thẻ thành viên bang hội nữa đi.”
“Hội Haeyeon à? Nhưng đây là hội nổi tiếng mà.”
“Đúng vậy, em biết thủ lĩnh bang Haeyeon là Han Yoohyun không? Thợ săn cấp S đó. Nó là em trai anh đó nha.”
Park Yerim lại nhìn tôi với biểu cảm ngạc nhiên hết sức.
“Oppa đẹp trai đó á? Trông chú với ảnh chả giống nhau tí nào.”
“...Thằng nhóc đó là oppa à?”
“Anh ấy không có đi nhập ngũ.”
“Cấp S thì miễn mà.”
“Vậy thì đổi thành oppa có năng lực.”
...Đau lòng không khi con bé lại nói đúng lần nữa. Có thể cô bé cảm thấy ăn năn bởi khi tiếp tục trò chuyện, nhóc bảo rằng tôi có nét hao hao giống khi nhìn gần hơn.
“Có em trai với nhiều khả năng cũng là một loại năng lực đấy ạ. Chú đừng rầu thế chứ.”
“Hở, có à?”
“Nhưng trông chú lại giống bộ mặt của kẻ đã nhẫn nhục tận 5 năm.”
Gì đây! Bộ con bé có khả năng đọc được trí nhớ hay đại loại như thế chăng?
“Thôi đừng có nói lòng vòng, anh có thể biến em thành Người Thức tỉnh đấy.”
“Người Thức tỉnh ạ?”
Ánh mắt con bé lộ rõ vẻ thích thú. Trở thành Người thức tỉnh đã và đang là “nghề hot nhất” nên nó phổ biến kể cả với những đứa trẻ. Dĩ nhiên, chỉ tính cấp C hoặc cao hơn thôi. Thật sự thì nghề nào cũng kiểu đó, cứ giả vờ như mấy người nằm cuối chót không hề tồn tại.
“Ừa. Kỹ năng của anh đó nhóc. Biến người khác thành Người Thức tỉnh. Hơn nữa, anh còn có thủ lĩnh bang hội chống lưng kia mà, yên tâm là sẽ xí chỗ được cho em ở đó nha.”
“Nếu cháu thành cấp F thì lại dở.”
“Đừng lo. Xếp hạng của em ít nhất phải từ B trở lên.”
Nghe những lời đầy tự tin của tôi, con bé nghiêng đầu.
“Chú biết được cả mấy cái đó á?”
“Ừ. Đây là bí mật đối với những người khác nha.”
“Điều gì sẽ xảy ra nếu cháu không giữ bí mật - tại sao chú lại đi mà nói với cháu điều này chứ? Ahjussi này chẳng thận trọng gì hết."
“Đó là lý do vì sao những bản hợp đồng lại tồn tại - để đề phòng điều đó. Việc Đánh thức em sẽ chỉ xảy ra sau khi em ký hợp đồng. Nếu em không định Thức tỉnh và đi kể với mọi người xung quanh thì ai sẽ tin em? Em còn chẳng có bằng chứng.”
Nếu bạn làm điều này, bạn có thể trở thành một Người thức tỉnh! Tất cả các loại tin đồn như vậy đều có trên Internet cả rồi. Vì vậy, nếu con bé thực sự đi rêu rao rằng xuất hiện người có thể Thức tỉnh bạn thì nó cũng sẽ chẳng nhận được sự chú ý nào đâu. Và đã có những người nói điều tương tự rồi nên sự nghi ngờ còn tăng lên gấp bội.
Park Yerim đang cau mày trầm ngâm đắm chìm trong dòng suy tư liền mở lời.
“Nếu cháu trở thành Người thức tỉnh, liệu cháu có thể tự lập không? Cháu không muốn sống ở nhà chú ruột đâu.”
“Em có thể chứ. Trong cú sốc ở Ngục tối đầu tiên, rất nhiều trẻ vị thành niên đã trở thành Người thức tỉnh nên một bộ luật đặc biệt được ban hành. Bắt đầu từ tuổi 14, ngoại trừ phần hạn chế em chỉ được phép vào Hầm ngục thấp hơn 2 cấp độ so với xếp hạng của mình, thì với tư cách là Thợ săn, em sẽ nhận được quyền bình đẳng như người trưởng thành vậy. Nói cách khác, em có thể vào một bang hội mà không cần sự cho phép của người giám hộ. Hội Haeyeon có ký túc xá nên chỉ cần đăng ký thành Thợ săn và sau đó, em có thể khăn gói rời khỏi nhà."
Các ý kiến về chủ đề cho phép trẻ vị thành niên vào ngục tối vẫn gặp nhiều khúc mắc. Rõ ràng đó là một bộ luật có vài vấn đề về nhân đạo. Thế nhưng khi Ngục tối bắt đầu xuất hiện trên khắp thế giới đã không có nhiều người được Thức tỉnh. Trong sự hỗn loạn đó, các Ngục tối cũng bùng nổ theo, vì vậy, đó là tình huống mà bạn bắt buộc phải mượn sự giúp đỡ từ những đứa trẻ.
Tuy nhiên, do hạn chế chỉ cho phép vào Ngục tối thấp hơn 2 cấp so với hạng của mình nên tỷ lệ thương vong đối với Thợ săn tuổi thanh thiếu niên khá thấp. Hạn chế đó chỉ được dỡ bỏ nếu bạn vượt được Ngục tối 10 lần trở lên mà không bị thương hoặc khi bạn đủ 18 tuổi.
‘Sau khi các Trung Tâm Thức Tỉnh ra đời, độ tuổi tham gia Ngục tối cũng vì thế mà tăng theo bởi có nhiều người Thức tỉnh xuất hiện.’
Chỉ là việc mang tính thích hợp thôi. Nhưng vì đây là trước khi luật đặc biệt được sửa đổi, nên sẽ không có vấn đề gì về việc Park Yerim trở nên độc lập cả.
"Nhưng việc không có người giám hộ có thể sẽ khiến mọi thứ trở nên khó khăn hơn đó nhóc. Em vẫn còn nhỏ nên…”
“Không, cháu cảm ơn. Không có người giám sát sẽ tốt hơn đấy chú. Đến mức độ này thì cháu không thể chịu đựng thêm một giây phút nào nữa và sẵn sàng trốn khỏi nhà bất cứ lúc nào rồi.”
Park Yerim xụ mặt nói. Bộ con nhóc đã trốn một lần rồi sao? Tôi nghĩ là tôi chỉ từng thấy mấy vụ tương tự trên báo thôi chứ.
“Chú của em không đối tốt với em à?”
“Trừ việc cháu đi học ra, hắn chẳng bao giờ ngửa tay cho cháu lấy một xu để trang trải những thứ khác và bắt cháu phải làm việc như nô lệ vậy. Đây là cái cớ của hắn khi vơ vét hết tài sản của bố mẹ cháu! Và nhà hàng đó được dựng nên ngay sau khi bán căn hộ của nhà cháu. Rồi thì trước mặt mọi người, ông ấy cư xử như thể một người chú tuyệt vời lúc nào cũng chăm nom cho đứa cháu cầu bơ cầu bấc này vậy!"
Tiếng thét giận dữ vang lên, kéo theo những giọt lệ lăn xuống. Tiền bạc lúc nào cũng khiến con người ta quên đi máu mủ ruột thịt cả. Nhưng nếu đã chiếm đoạt được toàn bộ khối tài sản kếch xù, thì ít nhất cũng nên quan tâm chăm sóc con bé một chút đi chứ, như thế này quả thật quá đáng mà.
“Nếu em muốn, anh cũng sẽ giúp em cả về mặt pháp lý.”
Nếu gia nhập được vào một bang hội đủ tốt, họ sẽ luôn có thể nhờ các luật sư trợ giúp. Hội Haeyeon chắc chắn có vài người như thế, và nếu đó là cho một người cấp S thuộc bang hội thì thể nào họ cũng sẵn sàng tương trợ.
“Không. Cháu không muốn liên quan tới hắn nữa đâu.”
“Được rồi, cứ làm những gì mà em muốn. Có vẻ hơi phiền khi đứng nói chuyện ở đây - tuy hơi sớm một chút nhưng mà em có muốn đi ăn tối không?”
Bởi vì để sử dụng kỹ năng, chúng tôi cần trò chuyện với nhau nhiều hơn.
“Lòng mề… chắc em không thích đâu ha. Có muốn ăn gì không nhóc?”
“Không, cháu thích món đó lắm dù mùi vị do chú cháu nấu khá tệ. Có một chỗ nổi tiếng ở đằng kia kìa, đi theo cháu đi. Nhưng mà hơi đắt ấy chú.”
“Chẳng sao hết nhé. Ăn bao nhiêu tùy thích!”
Anh có thẻ tài khoản của Hội Haeyeon mà. Anh đã mang theo nó với cái cớ dùng để giải trí chút nếu bắt gặp một người cấp A hoặc hơn. Nên em cứ tiêu tài núi tiền này đi nha, đều ổn hết!
Chúc các bạn đọc vui vẻ. Bản dịch thuộc về Lost Planet - hành tinh đi lạc, vui lòng không mang đi nơi khác!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.