Chương 11: Hoả Sư Độc Sừng (2)
Geunseo, 근서
11/07/2021
"Nó ăn đá ma thuật sao? Cái con mèo đấy á?"
"Đúng hơn là một khoảng vừa đủ đá ma thuật lẫn với thịt. Nó không chịu ăn mỗi thịt không."
Cái miệng của con mèo không khác gì của dân thượng lưu. Nếu nó ăn một viên mỗi ngày thì một tháng nuôi tốn 300 triệu, 1 năm là 3.66 tỷ won.
Vì em ấy nói là 1 bữa nên nếu nó ăn 3 bữa một ngày thì số tiền ấy lên đến hơn 10 tỷ một năm.
".....Em cho anh vay tiền ăn được không?"
Nhanh thế nào không quan trọng, tôi phải nuôi nó trưởng thành trong nửa năm nhưng đương nhiên là tôi làm gì có tận vài tỷ won. Khi đã lớn, nó sẽ trở thành ma thú và không thể sống thiếu vài trăm tỷ won chứ không phải vài tỷ nữa. Đầu tư cho anh đi.
Nghe tôi nói, Yoohyun liền cười.
"Được thôi. Đừng lo, số tiền ấy không khiến em nặng lòng đâu."
Vậy ra một bữa ăn tốn 10 triệu won không phải gánh nặng đối với em. Ghen tị thật đó, Kẻ Thức tỉnh cấp S.
Kể cả sau khi có được 5 kỹ năng cấp L, chúng đều là bổ trợ nên đi loanh quanh một hầm kim cương cấp S là điều không thể đối với tôi. Không phải mấy thứ như 'Kẻ Diệt Rồng' đi kèm những kỹ năng tấn công và phòng thủ tuyệt hơn sao? Như là 'Hơi Thở Của Rồng', 'Vảy Rồng' chẳng hạn.
Có lẽ vận may của tôi vứt xó rồi.
"Đối với những con quái vật đã được thuần hoá thì miễn là có huy hiệu chủ sở hữu thì ai giữ chúng cũng được. Nhưng nếu chủ của chúng thay đổi, chúng có thể bị nhầm lẫn và còn có khả năng không nghe lời nên anh phải cẩn thận. Nhất là khi chủ có cấp thấp hơn, tỉ lệ đó sẽ cao hơn."
Yoohyun nói và lấy ra mặt dây chuyền có khảm một viên đá xanh từ túi.
Giờ nghĩ lại, không biết cấp thật sự của tôi là gì. Chỉ số của tôi toàn cấp F nhưng hầu hết các kỹ năng thuộc cấp L nên tôi khá chắc là cao hơn cấp S.
Nhưng nếu tôi thuộc cấp S trong hệ thống mà không đi được ngục tối cấp S thì cấp thật chỉ có thể là A hoặc thấp hơn. Saint Emily Spence là một ví dụ.
Vậy thì cấp hạng thật của tôi chắc cũng khoảng cấp A.
Sau khi lấy mặt dây chuyền, huy hiệu chủ sở hữu, tôi quay lại nhà kính. Con sư tử lửa vẫn đang dính chặt trên bức tường kính và đang kêu kyareureu như thể rất tức giận.
"Này nhóc. Chủ của mày thay đổi rồi."
Tôi tiến đến bức tường, lắc mặt dây chuyền để nó xem. Con sư tử lửa nghiêng đầu và nhìn tới nhìn lui tôi và Yoohyun.
-Keuheung.
Ồ, nó bình tĩnh lại rồi. Không hẳn là thân thiết nhưng nó đã dừng kêu và nhảy dựng lên.
"Tuy còn nhỏ nhưng quái vật vẫn là quái vật, vậy nên anh đừng vào một mình lúc này. Sẽ mất khoảng một tuần để nó hoàn toàn nhận chủ mới."
Yoohyun nói và mở khoá nhà kính. Để chứa một con cấp C thì đây chắc chắn không phải kính thường.
"Ngoài con sư tử thì trong này không có con nào khác đúng không?"
"Em có cho vào hệ động thực vật của ngục tối nhưng không có quái vật gì cả. À không, có một."
"Là gì?"
"Gillotine, cây ma thuật cấp 5. Nó không có nhiều, tuy vậy quả của nó khá hữu dụng nên em trồng vài cây."
…..Chẳng phải đó là cây ăn thịt người mà dùng xúc tu để bắt người và làm họ tan ra để ăn sao. Những cây thuộc kiểu ăn thịt người không mạnh nhưng nếu là cấp 5 thì còn cao hơn cấp D. Hạng F cấp 1 như tôi mà đối phó với nó thì cũng khó khăn phải biết, kể cả với trang bị cấp A.
"Chúng được tỉa rồi nên anh đừng bận tâm. Anh cắt tỉa chúng định kì thì sẽ được an toàn."
Yoohyun mở cửa nhà kính trong lúc bảo tôi đừng lo. Hơi nóng thoát ra từ bên trong. Có lẽ là vì con sư tử lửa nên nhiệt độ cao lên hẳn.
"Mà giờ anh mới nghĩ đến, việc lấy hệ động thực vật ra khỏi hầm ngục có phải phạm pháp không?"
"Chưa có luật nào liên quan tới vấn đề đó. Ngục tối trong nhà được xử lí như một dạng lãnh thổ nên cũng không phải buôn lậu. Họ chỉ bảo em cần cẩn thận, không để nó lan ra ngoài tự nhiên vì sẽ gây ảnh hưởng xấu đến hệ sinh thái."
Vậy đây là lúc trước khi có luật. Nó bị cấm khi nào ấy nhỉ...hình như là vụ bướm trên cây hoa tuyết của nhóm Shinho.
Tôi xỏ dép dành riêng cho công việc nhà kính và đi vào trong. Giữa những loài thực vật lạ lẫm có một vài cây cỏ mà tôi đã quen. Đó là kiểu cây leo thường thấy trong các hầm ngục cấp E.
Loạt soạt.
Cùng với tiếng đi trên cỏ, con sư tử lửa nhỏ xuất hiện. Khi ngừng nhảy tưng tưng và trở nên ngoan ngoãn thì nó rất đáng yêu. Cỡ nó bằng với một con mèo trưởng thành nhưng hình dạng khuôn mặt nó vẫn giữ được nét tròn trịa của động vật con. Đôi mắt to màu vàng của nó xinh đẹp tựa những viên ngọc.
"Nó có tên không?"
"Không."
Em còn không thèm đặt tên cho nó. Đồ nhẫn tâm.
Với nửa thân dưới khuất đi bên dưới chiếc lá to, con sư tử lửa tìm kiếm ánh mắt của chúng tôi. Trông nó bối rối vì chủ bỗng nhiên thay đổi.
"Mày là một cậu bé ngoan, đúng không nhóc?"
Tôi ngồi xổm xuống, hạ tầm nhìn và gọi nó.
"Đến đây nào."
Tao sẽ chăm sóc mày tốt. Nó ngập ngừng trước khi lập tức tiến lên phía trước. Và sau đó
[Tước hiệu 'Người Chăm Sóc Hoàn Hảo' đã tăng hiệu ứng của vật phẩm 'Huy hiệu chủ sở hữu'.
Mục tiêu đã thuần hoá thể hiện thiện cảm với người chăm sóc.]
Một cửa sổ tin nhắn bỗng hiện lên. Cái gì, cũng có hiệu quả như thế sao?
-Kkeeang.
Con sư tử khẽ hé miệng và mếu máo rất dễ thương. Ôi, dễ cưng quá. Và sau khi cọ má vào tay tôi, nó nằm vật xuống.
Ahh, cái đồ đáng yêu! Nó lúc lắc bàn chân mũm mĩm trông như đang đeo tất vàng và kêu rừ rừ. Chiếc đuôi dày ngoe nguẩy lên xuống. Lông nó còn mềm mại nữa chứ.
Nó thật ấm, thật đáng yêu, đáng yêu đến điên mất!
"Làm sao em có thể nghĩ đến chuyện giết hại một sinh vật dễ thương như thế chứ."
Tôi nói, nựng nịu con sư tử đang bám lên tay. Tuy còn bé nhưng cậu nhóc đã biết giấu móng vuốt rồi. Rồi rồi, tao sẽ bế mày mà.
"Nó không tỏ ra đáng yêu với em."
"Cho dù em cho nó ăn hai tháng?"
"Vâng. Nó cư xử ngoan ngoãn vì đã được thuần hóa nhưng không vẫy đuôi hay quấn quýt bên em."
Có vẻ như hiệu ứng của Người Chăm Sóc Hoàn Hảo mạnh hơn tôi tưởng. Có phải là vì nó còn nhỏ không? Nếu tôi nuôi dưỡng nó thành công, tôi có thể hợp tác với người thuần hóa và chọn ra vài con hạng cao.
Nếu tôi nuôi một hay hai con mỗi năm thì kiếm được bao nhiêu đây? Cả cái thế giới này sẽ săn tìm tôi cho mà xem.
"Nhờ mày chăm sóc nhé nhóc con."
Trong khi tôi mơ tưởng về tương lai hạnh phúc, con sư tử trông càng lúc càng đáng yêu hơn.
'Mình mà sử dụng kỹ năng thành công thì trong hai tháng mình có thể nói rằng đã có được một kỹ năng dạng chăm sóc quái thú.'
Nếu tôi nói rằng tôi có được kỹ năng khi chăm sóc những quái thú con thì sẽ rất tự nhiên và tôi sẽ có vài con khoảng cấp A đến S bảo vệ. Hoặc tôi cũng có thể nuôi rất nhiều quái thú con và giữ chúng bên mình.
Biệt danh của tôi khi ấy sẽ là Người Thuần Hóa Quái Vật sao? Nghe ngầu đét, hừm hừm.
"Anh đưa nó ra ngoài được không?"
"Không phải ngoài tòa nhà bang hội là được. Việc ra ngoài cùng quái vật đã thuần hoá là phạm pháp trừ khi anh tấn công hầm ngục. Và kể cả bên trong tòa nhà, đừng đưa nó lên tầng 1~3 vì có những kẻ chưa Thức tỉnh ra vào ở đó."
5 năm sau, mọi người xuất hiện trên báo đài với những con quái tuy trông đẹp mắt nhưng vẫn khó có thể gọi là thú cưng. Luật pháp lại thay đổi từ bao giờ nhỉ?
Ôm con sư tử trong tay, tôi ra ngoài nhà kính. Yoohyun bảo tôi đợi một ngày nữa cho chắc ăn nhưng tôi kệ.
Cấp của tôi chắc là S và tôi còn có hiệu ứng của kỹ năng cấp L, nên làm gì có vấn đề nào chứ. Nó sẽ ngoan ngoãn đi theo tôi thôi.
Tôi tự hỏi nên đặt tên cho nó là gì.
"Nhưng anh này. Anh không nên dễ dàng chấp nhận và uống những thứ như nước cam."
".....Gì cơ?"
Nước cam? Tự nhiên cam quýt gì...Trung tâm Thương mại Thợ săn.
Tôi cay đắng nhìn em trai. Bỏ qua vụ Độc Tố Sương Mù Đen, thằng bé còn biết tôi đã uống gì.
"Chả lẽ em đặt tai mắt trong trung tâm thương mại à?"
"Vâng."
Câu trả lời hờ hững vang lên.
"Cái gì? Thật luôn?"
"Trên tầng 6, ngay cả những hội khác cũng đặt một hay hai. Những Thợ săn từ cấp B trở lên là khách hàng chính mà. Nếu anh biết họ mua gì, anh sẽ nắm bắt được mục tiêu và lịch trình của họ."
…..Vậy ra cuộc cạnh tranh tầm ảnh hưởng giữa các bang hội căng thẳng hơn tôi nghĩ. Dù thế, nói rằng phải cẩn thận ở những tổ chức công khai như Hiệp hội Thợ săn thì chẳng phải là làm quá sao?
"Chỉ vì là Hiệp hội Thợ săn thì anh cũng không thể thoải mái được. Việc ăn đồ người khác cho ngày càng trở nên nguy hiểm và đừng đi loanh quanh một mình nữa. Không đi vào những nhà hàng gần Hiệp hội cũng tốt hơn. À, đồ uống từ máy bán hàng tự động thì được."
"Nhưng không tính các chỗ khác mà bên trong Hiệp hội, họ có làm được mấy việc như vậy không? Nếu bị bắt thì phản ứng dư luận sẽ kinh khủng phết đấy."
Và những kẻ chưa Thức tỉnh mà không tin tưởng Hiệp hội nữa thì các bang hội cũng phải chịu thiệt hại.
"Tất nhiên, bên trong Hiệp hội thì rắc rối không xảy ra. Nhưng gửi mục tiêu của họ đi trong xe cấp cứu hay cảnh sát là khả thi đấy."
"....Có phải mấy cái xe đó mất tích không?"
"Vậy, anh hiểu rồi đấy."
Yoohyun cười. Lúc này thích hợp để cười nhỉ.
Bằng cách nào đó, khi thời gian trôi qua, tôi cảm thấy mình cần dừng dính vào Yoohyun và tự sống cuộc đời của mình. Cho dù tôi không từ bỏ tước hiệu Người Chăm Sóc Hoàn Hảo, tôi vẫn sẽ có liên quan đến những người cấp A, S khác nên đến cuối cùng tôi cũng liên lụy thôi.
Nếu tôi nghĩ vậy, thể nào có đứa em trai đáng tin cậy giúp đỡ bảo vệ vẫn hơn.
"Thế giới của Thợ săn khó khăn ghê nhỉ."
"Thường thì nó sẽ yên bình hơn đối với những người từ cấp C trở xuống."
Không, không phải lúc nào cũng vậy, ok? Dưới đáy có những trận chiến của riêng nó. Có điểm khác biệt giữa gài gián điệp, khéo léo làm việc trong bí mật với công khai đấm nhau.
"Nếu còn gì anh cần phải cẩn thận, hãy kể cho anh vào buổi sáng."
"Anh chỉ cần để ý mấy thứ cơ bản thôi. Đừng nhận đồ từ người anh không biết, đừng đi đến nơi tối tăm, vắng vẻ, kể cả có người già xin giúp cũng đừng đi theo."
"À vâng. Anh sẽ về nhà trước 9 giờ tối, gửi em số xe khi đi taxi, và nếu như có vẻ anh về trễ giờ anh sẽ gọi ngay cho em. Anh có nên lấy một cái vòng cổ chống trẻ lạc không?"
"Em thích dùng người theo dõi hơn."
...Tôi còn không thể đùa. Mọi người trên thế giới à, xin hãy hoà thuận với nhau đi. Có như vậy tôi mới thoải mái được.
Tôi cúi đầu nhìn chú sư tử đang gừ gừ trong tay.
"Tên của mày từ giờ là Peace."
Thế giới này chắc chắn chan hòa tình thương và hoà bình.
Chúc các bạn đọc vui vẻ. Bản dịch thuộc về Lost Planet - hành tinh đi lạc, vui lòng không mang đi nơi khác!
"Đúng hơn là một khoảng vừa đủ đá ma thuật lẫn với thịt. Nó không chịu ăn mỗi thịt không."
Cái miệng của con mèo không khác gì của dân thượng lưu. Nếu nó ăn một viên mỗi ngày thì một tháng nuôi tốn 300 triệu, 1 năm là 3.66 tỷ won.
Vì em ấy nói là 1 bữa nên nếu nó ăn 3 bữa một ngày thì số tiền ấy lên đến hơn 10 tỷ một năm.
".....Em cho anh vay tiền ăn được không?"
Nhanh thế nào không quan trọng, tôi phải nuôi nó trưởng thành trong nửa năm nhưng đương nhiên là tôi làm gì có tận vài tỷ won. Khi đã lớn, nó sẽ trở thành ma thú và không thể sống thiếu vài trăm tỷ won chứ không phải vài tỷ nữa. Đầu tư cho anh đi.
Nghe tôi nói, Yoohyun liền cười.
"Được thôi. Đừng lo, số tiền ấy không khiến em nặng lòng đâu."
Vậy ra một bữa ăn tốn 10 triệu won không phải gánh nặng đối với em. Ghen tị thật đó, Kẻ Thức tỉnh cấp S.
Kể cả sau khi có được 5 kỹ năng cấp L, chúng đều là bổ trợ nên đi loanh quanh một hầm kim cương cấp S là điều không thể đối với tôi. Không phải mấy thứ như 'Kẻ Diệt Rồng' đi kèm những kỹ năng tấn công và phòng thủ tuyệt hơn sao? Như là 'Hơi Thở Của Rồng', 'Vảy Rồng' chẳng hạn.
Có lẽ vận may của tôi vứt xó rồi.
"Đối với những con quái vật đã được thuần hoá thì miễn là có huy hiệu chủ sở hữu thì ai giữ chúng cũng được. Nhưng nếu chủ của chúng thay đổi, chúng có thể bị nhầm lẫn và còn có khả năng không nghe lời nên anh phải cẩn thận. Nhất là khi chủ có cấp thấp hơn, tỉ lệ đó sẽ cao hơn."
Yoohyun nói và lấy ra mặt dây chuyền có khảm một viên đá xanh từ túi.
Giờ nghĩ lại, không biết cấp thật sự của tôi là gì. Chỉ số của tôi toàn cấp F nhưng hầu hết các kỹ năng thuộc cấp L nên tôi khá chắc là cao hơn cấp S.
Nhưng nếu tôi thuộc cấp S trong hệ thống mà không đi được ngục tối cấp S thì cấp thật chỉ có thể là A hoặc thấp hơn. Saint Emily Spence là một ví dụ.
Vậy thì cấp hạng thật của tôi chắc cũng khoảng cấp A.
Sau khi lấy mặt dây chuyền, huy hiệu chủ sở hữu, tôi quay lại nhà kính. Con sư tử lửa vẫn đang dính chặt trên bức tường kính và đang kêu kyareureu như thể rất tức giận.
"Này nhóc. Chủ của mày thay đổi rồi."
Tôi tiến đến bức tường, lắc mặt dây chuyền để nó xem. Con sư tử lửa nghiêng đầu và nhìn tới nhìn lui tôi và Yoohyun.
-Keuheung.
Ồ, nó bình tĩnh lại rồi. Không hẳn là thân thiết nhưng nó đã dừng kêu và nhảy dựng lên.
"Tuy còn nhỏ nhưng quái vật vẫn là quái vật, vậy nên anh đừng vào một mình lúc này. Sẽ mất khoảng một tuần để nó hoàn toàn nhận chủ mới."
Yoohyun nói và mở khoá nhà kính. Để chứa một con cấp C thì đây chắc chắn không phải kính thường.
"Ngoài con sư tử thì trong này không có con nào khác đúng không?"
"Em có cho vào hệ động thực vật của ngục tối nhưng không có quái vật gì cả. À không, có một."
"Là gì?"
"Gillotine, cây ma thuật cấp 5. Nó không có nhiều, tuy vậy quả của nó khá hữu dụng nên em trồng vài cây."
…..Chẳng phải đó là cây ăn thịt người mà dùng xúc tu để bắt người và làm họ tan ra để ăn sao. Những cây thuộc kiểu ăn thịt người không mạnh nhưng nếu là cấp 5 thì còn cao hơn cấp D. Hạng F cấp 1 như tôi mà đối phó với nó thì cũng khó khăn phải biết, kể cả với trang bị cấp A.
"Chúng được tỉa rồi nên anh đừng bận tâm. Anh cắt tỉa chúng định kì thì sẽ được an toàn."
Yoohyun mở cửa nhà kính trong lúc bảo tôi đừng lo. Hơi nóng thoát ra từ bên trong. Có lẽ là vì con sư tử lửa nên nhiệt độ cao lên hẳn.
"Mà giờ anh mới nghĩ đến, việc lấy hệ động thực vật ra khỏi hầm ngục có phải phạm pháp không?"
"Chưa có luật nào liên quan tới vấn đề đó. Ngục tối trong nhà được xử lí như một dạng lãnh thổ nên cũng không phải buôn lậu. Họ chỉ bảo em cần cẩn thận, không để nó lan ra ngoài tự nhiên vì sẽ gây ảnh hưởng xấu đến hệ sinh thái."
Vậy đây là lúc trước khi có luật. Nó bị cấm khi nào ấy nhỉ...hình như là vụ bướm trên cây hoa tuyết của nhóm Shinho.
Tôi xỏ dép dành riêng cho công việc nhà kính và đi vào trong. Giữa những loài thực vật lạ lẫm có một vài cây cỏ mà tôi đã quen. Đó là kiểu cây leo thường thấy trong các hầm ngục cấp E.
Loạt soạt.
Cùng với tiếng đi trên cỏ, con sư tử lửa nhỏ xuất hiện. Khi ngừng nhảy tưng tưng và trở nên ngoan ngoãn thì nó rất đáng yêu. Cỡ nó bằng với một con mèo trưởng thành nhưng hình dạng khuôn mặt nó vẫn giữ được nét tròn trịa của động vật con. Đôi mắt to màu vàng của nó xinh đẹp tựa những viên ngọc.
"Nó có tên không?"
"Không."
Em còn không thèm đặt tên cho nó. Đồ nhẫn tâm.
Với nửa thân dưới khuất đi bên dưới chiếc lá to, con sư tử lửa tìm kiếm ánh mắt của chúng tôi. Trông nó bối rối vì chủ bỗng nhiên thay đổi.
"Mày là một cậu bé ngoan, đúng không nhóc?"
Tôi ngồi xổm xuống, hạ tầm nhìn và gọi nó.
"Đến đây nào."
Tao sẽ chăm sóc mày tốt. Nó ngập ngừng trước khi lập tức tiến lên phía trước. Và sau đó
[Tước hiệu 'Người Chăm Sóc Hoàn Hảo' đã tăng hiệu ứng của vật phẩm 'Huy hiệu chủ sở hữu'.
Mục tiêu đã thuần hoá thể hiện thiện cảm với người chăm sóc.]
Một cửa sổ tin nhắn bỗng hiện lên. Cái gì, cũng có hiệu quả như thế sao?
-Kkeeang.
Con sư tử khẽ hé miệng và mếu máo rất dễ thương. Ôi, dễ cưng quá. Và sau khi cọ má vào tay tôi, nó nằm vật xuống.
Ahh, cái đồ đáng yêu! Nó lúc lắc bàn chân mũm mĩm trông như đang đeo tất vàng và kêu rừ rừ. Chiếc đuôi dày ngoe nguẩy lên xuống. Lông nó còn mềm mại nữa chứ.
Nó thật ấm, thật đáng yêu, đáng yêu đến điên mất!
"Làm sao em có thể nghĩ đến chuyện giết hại một sinh vật dễ thương như thế chứ."
Tôi nói, nựng nịu con sư tử đang bám lên tay. Tuy còn bé nhưng cậu nhóc đã biết giấu móng vuốt rồi. Rồi rồi, tao sẽ bế mày mà.
"Nó không tỏ ra đáng yêu với em."
"Cho dù em cho nó ăn hai tháng?"
"Vâng. Nó cư xử ngoan ngoãn vì đã được thuần hóa nhưng không vẫy đuôi hay quấn quýt bên em."
Có vẻ như hiệu ứng của Người Chăm Sóc Hoàn Hảo mạnh hơn tôi tưởng. Có phải là vì nó còn nhỏ không? Nếu tôi nuôi dưỡng nó thành công, tôi có thể hợp tác với người thuần hóa và chọn ra vài con hạng cao.
Nếu tôi nuôi một hay hai con mỗi năm thì kiếm được bao nhiêu đây? Cả cái thế giới này sẽ săn tìm tôi cho mà xem.
"Nhờ mày chăm sóc nhé nhóc con."
Trong khi tôi mơ tưởng về tương lai hạnh phúc, con sư tử trông càng lúc càng đáng yêu hơn.
'Mình mà sử dụng kỹ năng thành công thì trong hai tháng mình có thể nói rằng đã có được một kỹ năng dạng chăm sóc quái thú.'
Nếu tôi nói rằng tôi có được kỹ năng khi chăm sóc những quái thú con thì sẽ rất tự nhiên và tôi sẽ có vài con khoảng cấp A đến S bảo vệ. Hoặc tôi cũng có thể nuôi rất nhiều quái thú con và giữ chúng bên mình.
Biệt danh của tôi khi ấy sẽ là Người Thuần Hóa Quái Vật sao? Nghe ngầu đét, hừm hừm.
"Anh đưa nó ra ngoài được không?"
"Không phải ngoài tòa nhà bang hội là được. Việc ra ngoài cùng quái vật đã thuần hoá là phạm pháp trừ khi anh tấn công hầm ngục. Và kể cả bên trong tòa nhà, đừng đưa nó lên tầng 1~3 vì có những kẻ chưa Thức tỉnh ra vào ở đó."
5 năm sau, mọi người xuất hiện trên báo đài với những con quái tuy trông đẹp mắt nhưng vẫn khó có thể gọi là thú cưng. Luật pháp lại thay đổi từ bao giờ nhỉ?
Ôm con sư tử trong tay, tôi ra ngoài nhà kính. Yoohyun bảo tôi đợi một ngày nữa cho chắc ăn nhưng tôi kệ.
Cấp của tôi chắc là S và tôi còn có hiệu ứng của kỹ năng cấp L, nên làm gì có vấn đề nào chứ. Nó sẽ ngoan ngoãn đi theo tôi thôi.
Tôi tự hỏi nên đặt tên cho nó là gì.
"Nhưng anh này. Anh không nên dễ dàng chấp nhận và uống những thứ như nước cam."
".....Gì cơ?"
Nước cam? Tự nhiên cam quýt gì...Trung tâm Thương mại Thợ săn.
Tôi cay đắng nhìn em trai. Bỏ qua vụ Độc Tố Sương Mù Đen, thằng bé còn biết tôi đã uống gì.
"Chả lẽ em đặt tai mắt trong trung tâm thương mại à?"
"Vâng."
Câu trả lời hờ hững vang lên.
"Cái gì? Thật luôn?"
"Trên tầng 6, ngay cả những hội khác cũng đặt một hay hai. Những Thợ săn từ cấp B trở lên là khách hàng chính mà. Nếu anh biết họ mua gì, anh sẽ nắm bắt được mục tiêu và lịch trình của họ."
…..Vậy ra cuộc cạnh tranh tầm ảnh hưởng giữa các bang hội căng thẳng hơn tôi nghĩ. Dù thế, nói rằng phải cẩn thận ở những tổ chức công khai như Hiệp hội Thợ săn thì chẳng phải là làm quá sao?
"Chỉ vì là Hiệp hội Thợ săn thì anh cũng không thể thoải mái được. Việc ăn đồ người khác cho ngày càng trở nên nguy hiểm và đừng đi loanh quanh một mình nữa. Không đi vào những nhà hàng gần Hiệp hội cũng tốt hơn. À, đồ uống từ máy bán hàng tự động thì được."
"Nhưng không tính các chỗ khác mà bên trong Hiệp hội, họ có làm được mấy việc như vậy không? Nếu bị bắt thì phản ứng dư luận sẽ kinh khủng phết đấy."
Và những kẻ chưa Thức tỉnh mà không tin tưởng Hiệp hội nữa thì các bang hội cũng phải chịu thiệt hại.
"Tất nhiên, bên trong Hiệp hội thì rắc rối không xảy ra. Nhưng gửi mục tiêu của họ đi trong xe cấp cứu hay cảnh sát là khả thi đấy."
"....Có phải mấy cái xe đó mất tích không?"
"Vậy, anh hiểu rồi đấy."
Yoohyun cười. Lúc này thích hợp để cười nhỉ.
Bằng cách nào đó, khi thời gian trôi qua, tôi cảm thấy mình cần dừng dính vào Yoohyun và tự sống cuộc đời của mình. Cho dù tôi không từ bỏ tước hiệu Người Chăm Sóc Hoàn Hảo, tôi vẫn sẽ có liên quan đến những người cấp A, S khác nên đến cuối cùng tôi cũng liên lụy thôi.
Nếu tôi nghĩ vậy, thể nào có đứa em trai đáng tin cậy giúp đỡ bảo vệ vẫn hơn.
"Thế giới của Thợ săn khó khăn ghê nhỉ."
"Thường thì nó sẽ yên bình hơn đối với những người từ cấp C trở xuống."
Không, không phải lúc nào cũng vậy, ok? Dưới đáy có những trận chiến của riêng nó. Có điểm khác biệt giữa gài gián điệp, khéo léo làm việc trong bí mật với công khai đấm nhau.
"Nếu còn gì anh cần phải cẩn thận, hãy kể cho anh vào buổi sáng."
"Anh chỉ cần để ý mấy thứ cơ bản thôi. Đừng nhận đồ từ người anh không biết, đừng đi đến nơi tối tăm, vắng vẻ, kể cả có người già xin giúp cũng đừng đi theo."
"À vâng. Anh sẽ về nhà trước 9 giờ tối, gửi em số xe khi đi taxi, và nếu như có vẻ anh về trễ giờ anh sẽ gọi ngay cho em. Anh có nên lấy một cái vòng cổ chống trẻ lạc không?"
"Em thích dùng người theo dõi hơn."
...Tôi còn không thể đùa. Mọi người trên thế giới à, xin hãy hoà thuận với nhau đi. Có như vậy tôi mới thoải mái được.
Tôi cúi đầu nhìn chú sư tử đang gừ gừ trong tay.
"Tên của mày từ giờ là Peace."
Thế giới này chắc chắn chan hòa tình thương và hoà bình.
Chúc các bạn đọc vui vẻ. Bản dịch thuộc về Lost Planet - hành tinh đi lạc, vui lòng không mang đi nơi khác!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.