Cấp S Mà Tôi Dưỡng Thành

Chương 5: Thằng Em Tôi Thật Kì Lạ (3)

Geunseo, 근서

25/06/2021

Vì có chút thời gian rảnh nên tôi quyết định đến Hiệp hội Thợ Săn xem sao.

‘Chỉ cần cấp F là được rồi.’

Tôi định sẽ chỉ phô ra những kỹ năng cơ bản và giấu hết những kỹ năng bổ sung đi.

Với một người có chỉ số hạng F như tôi thì mấy kỹ năng cấp L, cấp S không phải là hơi quá sao. Nếu chủ sở của những kỹ năng có thể sử dụng bên ngoài ngục tối, như Em trai bé nhỏ là nhất hay Hạt giống tiềm năng, không thể tự bảo vệ bản thân thì chẳng khác nào đang giơ bảng “Bắt cóc tao đi này” vậy.

Bọn chúng có thể bắt cóc, tống tiền và tra tấn tôi bằng chính những kỹ năng của tôi.

Nếu bạn đem mấy cái kỹ năng hỗ trợ đi tham chiến, thì bạn và tổ đội của bạn chết là cái chắc. Tuy nhiên, nếu đó là một kỹ năng không liên quan đến chiến đấu và có thể sử dụng bên ngoài hầm ngục, thì khả năng cao bạn sẽ bị bắt làm nô lệ đó.

Trên thực tế, đã có rất nhiều nạn nhân bị trường hợp tương tự.

‘Bởi thế mình mới phải giấu danh hiệu ‘ Người chăm sóc’.’

Tôi có thể nâng cấp Thợ săn ngay lập tức nếu tôi nói với hiệp hội, nhưng tôi quá nhát để làm như vậy.

Tôi nghĩ rằng mình không được bảo vệ vì đã hại em trai.

Chúng ta nên làm gì bây giờ?

‘Yoohyun, anh muốn chia sẻ tất cả các kĩ năng của mình cho em để giúp đỡ hội, em có thể bảo vệ anh không?’

Sát Long Nhân là một khái niệm khá khó để giải thích, vậy nên tôi chỉ có thể nói về Người chăm sóc hoàn hảo. Tôi nghĩ chúng ta cũng có thể được xem là một người anh trai chỉ với việc làm tốt công việc của mình. Lần này nếu như tôi tuyển dụng một tân binh đẹp trai, tôi sẽ cho hắn ta một chân thay vì đá hắn ra khỏi hội.

Tôi mở cửa với một tâm trạng phơi phới thì bắt gặp một ánh mắt.

“Ờ….”

Một người đàn ông cao trên 190cm với cơ thể vạm vỡ đang dựa vào bức tường đối diện, và nhìn chằm chằm vào tôi.

Thức tỉnh Giả cấp A Kim Sunghan (김성한)

Đây là cánh tay phải đắc lực và trung thành nhất của Han Yoohyun, thủ lĩnh hội Haeyeon, và là một chiến binh chuyên về phòng thủ. Sự trung thành của Yoohyun dành cho tôi tuyệt đối đến mức làm cho Sunghan cảm thấy tôi thật chướng mắt… Nếu quan sát vẻ mặt kia, thì có vẻ hắn vẫn giữ thành kiến đó.

Nhưng tên này đang làm gì ở đây? Lại còn chắn đường… tôi đang đi nữa chứ.

“Ờm… dạo này khỏe không anh?”

Kim Sunghan hoàn toàn bỏ ngoài tai những gì tôi vừa nói. Cái gì vậy? Khi tôi nghe Yoohyun mắng tôi, tôi đã rất tức giận và nghĩ rằng mình sẽ giải quyết vấn đề đó, vì vậy, tôi đã lao ra và hét rằng, “Đừng lo”.

‘Em có một vài thứ cần phải xem, làm việc chăm chỉ nhé.”

Khi tôi định chuồn đi luôn thì.

“Không thể đâu.”

Một tông giọng trầm chặn đứng tôi lại. Không chỉ thế, anh ta còn chộp lấy tay của tôi.

“Chủ hội yêu cầu tôi phải ngăn không cho cậu đi ra ngoài.”

“…gì cơ?”

Tại sao? Thằng bé nghĩ là tôi sẽ lại đi gặp tay môi giới ư? Tại sao nó lại không tin tôi? Mà trong tình huống này thì tôi cũng sẽ không tin chính mình đâu.

“Tôi sẽ không gây rắc rối đâu. Tôi chỉ đi trong vòng vài phút rồi tôi sẽ quay về ngay mà. Chỉ mất một tiếng thôi.”

Chỉ mất mười phút từ đây đến Hiệp hội thợ săn nếu đi taxi, hôm nay còn là ngày nghỉ nên sẽ có ít người hơn nên việc này chỉ cần một giờ đồng hồ là xong thôi. Nhưng bàn tay nắm lấy tôi thậm chí còn không chịu buông ra mà còn siết mạnh hơn.

“ Làm ơn, về lại phòng.”

“Không, thật đấy, chỉ tốn một chút thời gian thôi…”

Khi tôi đối mặt với một biểu cảm hung tợn như thế, giọng nói của tôi bắt đầu nhỏ dần. Ngay lúc ấy.

[Áp lực đã được xóa bỏ]

Kĩ năng Chống sợ hãi đã được kích hoạt. Nhưng ngay cả khi có kĩ năng này, thì bạn có thể làm gì chứ? Không sợ thì vẫn sẽ bị ăn đánh như thường thôi. Đúng là vô dụng mà.

“Được rồi, được rồi. Tôi vào lại là được chứ gì.”

Tôi xoay người lại, hất tay Kim Sunghan ra. Trước mặt tên cấp A này, tôi nhanh như một con bọ chét còn anh ta thì quá thiếu linh hoạt. Nhân tiện thì, kỹ năng của anh ta là gì nhỉ?

Mắt của Kim Sunghan nheo lại. Anh giai à. Lườm nguýt như vậy chẳng giải quyết được vấn đề gì đâu. Cửa sổ trạng thái hiện lên thông tin là tôi đã sử dụng Hạt giống tiềm năng.

[Thức tỉnh Giả - Kim Sunghan

Trạng thái hiện tại: Cấp A



Có thể thức tỉnh: Chỉ số từ A lên S

Tối ưu hóa kĩ năng ban đầu

Thân Bất khuất (S) chưa đạt được

Năng lượng tái tạo (S) chưa đạt được

Khiên trái đất (A) đã đạt được]

Tôi suýt nữa thì hét lên thành tiếng ‘Đúng là phí phạm’. Anh có thể đạt được hai kỹ năng cấp S, cấp độ tối đa của anh là cấp S lận đó! Nghĩ lại thì, kỹ năng ban đầu của Kim Sunghan là Khiên trái đất và Dấu chân trái đất.

‘Chà, tệ thật! một người đã Thức tỉnh rồi thì có thể Thức tỉnh lại lần nữa không? Tối ưu hóa sự Thức tỉnh của Kim Sunghan!’

[Từ khóa chưa được áp dụng.]

Ầu, từ khóa.

[Đối tượng đã được Đánh thức không thể trải qua Thức tỉnh tối ưu.]

Các cửa sổ tin nhắn lần lượt xuất hiện. Tôi cũng không thể sử dụng kỹ năng này, không thể khác được rồi…

[Em trai bé nhỏ là nhất (L) kỹ năng đơn tập trung tăng trưởng, cho phép thu thập những kĩ năng mới, bao gồm cả những kĩ năng bị tối ưu hóa thất bại.]

Chà! Có thể chỉ tập trung vào một kỹ năng được ư? Dù sao thì, mô tả của của cái hệ thống quái quỷ này cũng không đủ tốt. Bằng cách này, không có nhiều hiệu ứng ẩn được tìm tìm thấy muộn Ngay cả khi cửa sổ tin nhắn không mở, tôi nghĩ là vẫn còn một hiệu ứng bổ sung nữa chăng….? Có một kỹ năng mà tôi rất muốn nhận.

Dù sao thì cũng thật tuyệt khi có thể nhận được kĩ năng của cấp S mà trước đây bạn chưa đạt được. Thắng lớn… thắng lớn…tôi thắng lớn rồi…

“M* nó, từ khóa.”

Tôi ngoái lại nhìn Sunghan, tên thô lỗ đã lườm và ra lệnh tôi quay trở lại, hắn cao hơn tôi 20cm và to giọng kinh khủng.

Ừ, không thể nào đâu. Tôi sẽ không bao giờ làm trò đó với tên này đâu.

Tôi quay trở về phòng, cười như thể tôi không sao cả.

Nhưng sau đó tôi tự hét lớn.

“Đặt lại từ khóa!’

Không được, không được, phải đặt lại, đặt lại. Hệ thống ơi tao muốn quay trở lại. Chỉ một ngày thôi, không chỉ một giờ thôi.

Tao đã nói là sẽ không làm như thế nữa nhưng tao thành thật xin lỗi, ngàn lần xin lỗi mày luôn ấy, hệ thống à. Tao mà không quay về thì mấy cái kỹ năng này sẽ vứt sọt hết mất.

“Nếu như cấp S của hội tăng thêm một người nữa thì sẽ rất hữu ích. Đúng vậy, mình sẽ giải thích với Yoohyun trước và…”

Đang lảm nhảm với chính mình, tôi chợt nhận ra vài điều…. về vụ từ khóa, về việc kể mọi người nghe mấy cái kỹ năng của mình.

Một tình huống tôi không lường trước bỗng dưng nhảy lên trong đầu.

(note: những kỹ năng có áp dụng từ khóa, nếu bị đối tượng biết được nó là 1 skill thì sẽ mất tác dụng)

Hãy giải quyết vấn đề này một cách bình tĩnh nào. Giờ thì mình nên.

“… Bị nhốt cmnr.”

Cửa khóa mất rồi. Chắc chắn không có ai khác ngoài một tên cấp A đang gác cửa. Giao nhiệm vụ ngăn tôi lẻn ra ngoài cho một tên cấp A không phải là hơi quá đáng ư? Nội cấp C, hay cấp D cũng quá đủ rồi ấy chứ.

“Yoohyun, thằng nhóc này…”

Nó đang nghĩ cái gì vậy? Điều này chưa từng xảy ra trước khi tôi quay về quá khứ.

Tôi đi lòng vòng quanh phòng rồi ngồi lên giường.

‘Nếu cái tình huống này chỉ là để bảo vệ mình.’

Tôi chợt nghĩ đến việc Yoohyun bắt tôi xóa số tay môi giới ngay lập tức xóa số và không cho tôi liên lạc với hắn nữa. Từ lúc đó là mọi thứ đã trở nên kì lạ rồi.

Dù tôi yếu hơn nó thật, nhưng tôi vẫn là anh trai của nó. Tôi đã trưởng thành và không còn bị ám ảnh với việc trở thành một thợ săn nữa, tôi có thể sống tốt dù có một mình đi chăng nữa. Hơn nữa, không giống như lúc tôi chưa hồi quy, thì việc này rõ ràng là không cần thiết.

Ngay từ đầu, Yoohyun đã không có quyền nhốt tôi rồi, đúng chứ?

Tôi vò đầu và rút điện thoại ra gọi cho nó.

Chỉ sau một tiếng tút ngắn, Yoohyun nhấc máy.

“Ừm, không có gì to tát đâu, chỉ là anh muốn đi ra ngoài một lúc nhưng Kim Sunghan lại chặn đường anh. Anh ấy nói đó là yêu cầu của em, phải không?”



[Anh định đi đâu?]

Đến Hiệp hội Thợ Săn… tôi đoán là tôi không nên nói điều đó lúc này.

“Anh chỉ muốn về nhà thôi.”

[Tại sao anh lại muốn về đó?]

“Về nhà cũng cần lý do nữa hả? Anh sẽ quay lại khi trời tối.”

Giọng nói đầu dây bên kia im lặng một lúc rồi tiếp tục nói với một tông giọng nhỏ hơn.

[Điều anh vừa nói có hơi khác so với những gì Sunghan kể lại.]

“Uả. gì cơ?”

[Sunghan nói anh sẽ trở lại trong một tiếng.]

“Không đâu, đó là bởi vì anh ta đã chặn đường anh. Ý anh là, anh sẽ không đi đâu khác đâu mà.”

Sao tự dưng thằng bé nhạy cảm dữ vậy? Sự khó hiểu trong tôi ngày càng lớn dần.

[Nếu như anh không có điều gì đặc biệt cần phải giải quyết thì cứ ở lại đi. Còn nhà thì… anh cứ ở lại hội với em là được.]

“Cái gì cơ?”

[Anh không cần phải sống riêng đâu. Dạo này thế giới rất nguy hiểm. Dù không có ngục tối nào gần khu vực nhà anh, nhưng anh cũng không biết nó sẽ xuất hiện khi nào và ở đâu. Nhỡ đâu nó đột nhiên xuất hiện thì sao?]

Không đâu, trong 5 năm tới nó cũng vẫn rất an toàn.

[Em sẽ giúp anh chuyển đồ đạc.]

“Chuyển cái gì cơ? Này!”

[Em còn có việc phải làm, nên không thể gặp anh vào tối nay được. Nếu anh cần gì thì cứ nói với Sunghan nhé.]

“Không, khoan đã! Yoohyun!”

Đầu bên kia cúp máy. Tôi nhìn vào điện thoại, vừa bối rối vừa chết lặng.

“Đây cũng là tác dụng phụ của việc hồi quy ư?”

Hình như tính cách của thằng em tôi đã thay đổi rất nhiều Nó bị làm sao vậy?

‘Giờ thì rõ là mình không nên tiết lộ danh hiệu ‘Người chăm sóc hoàn hảo’ rồi’

Tôi bây giờ vẫn chưa Thức Tỉnh. Nếu để lộ ra chuyện tôi có một kĩ năng hỗ trợ hữu dụng thì chắc tôi không được bước một ngón chân ra khỏi căn phòng này mất… mà hiện tại tôi cũng có ra được đâu.

Khỉ thật, giờ tôi phải giấu và tìm hiểu nó sau vậy.

‘Nếu Yoohyun cứ tiếp tục cư xử kì lạ như thế này thì mình sẽ phải tự tăng sức mạnh của mình thôi.’

Có thể làm được điều này chỉ với danh hiệu Người chăm sóc đặc biệt.

Trước hết, tôi cần phải gặp những cấp S và A sau này và làm chúng Thức Tỉnh. Ước gì tôi trẻ hơn xíu nữa. Vì tôi sẽ phải thuyết phục một lũ nhóc.

“… mình có thể bị gán tội lừa đảo hoặc buôn bán trẻ em mất.”

Cơ mà, mình cũng đâu lấy tiền tụi nó, mà tụi nó còn sẽ được Thức tỉnh nữa!

Tôi cần phải viết một hợp đồng để chắc chắn rằng tụi nhỏ sẽ không phản bội tôi sau khi tôi Thức tỉnh chúng. Các em sẽ phải bảo vệ tôi trong một năm mà không tiết lộ về việc làm sao các em Thức tỉnh được, nhiêu đó là đủ rồi. Nếu được thì mang bí mật này xuống mồ luôn đi! Tôi muốn nói điều đó lắm, nhưng không có loại hợp đồng nào có thể giữ cấp S ở một chỗ lâu như vậy cả. Cùng lắm là 10 năm.

Nếu tôi vớt hết Thức tỉnh Giả từ cấp A đến cấp S rồi sử dụng kỹ năng tăng trưởng để àm mồi nhử giữ chân họ, tôi có thể thành lập được cả một hội siêu lớn chỉ trong nay mai thôi

‘Hoặc hợp nhất với hội Haeyeon sau một thời gian hoạt động.’

Nếu như tôi có thể chiêu mộ nhiều cấp A và S như vậy, Yoohyun sẽ phải công nhận tôi. Muốn nhốt anh lần nữa hả? Cưng không làm được đâu vì đã có tụi nhóc bảo vệ anh rồi.

Được rồi, ai sẽ là con mồi đầu tiên đây.

Park Yerim, một phù thủy băng, sau 3 năm nữa con bé sẽ là Thức tỉnh Giả cấp A. Thế thì tốt. Con bé có thể nhanh chóng tăng lên cấp S sau khi Thức Tỉnh ở cấp A.

‘Mình từng sống ở Seoul, có lần mình thấy một cuộc phỏng vấn xảy ra ở nơi mình từng mất bố mẹ bởi sự xuất hiện hầm ngục lần đầu tiên. Mình đã phải sống ở nhà họ hàng gần ga Myeong-dong. Con bé lúc ấy khoảng…. 15 tuổi?

...Một con nhóc học cấp 2. Nói cái từ khóa đó... với một con nhóc học cấp 2…………

Tôi không phải là một lolicon ! Tôi thích phụ nữ trưởng thành! Không phải trưởng thành là điều kiện đầu tiên để thức tỉnh hả!!!

Chúc các bạn đọc vui vẻ. Bản dịch thuộc về Lost Planet - hành tinh đi lạc, vui lòng không mang đi nơi khác!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cấp S Mà Tôi Dưỡng Thành

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook