Chương 6: Thằng Em Tôi Thật Kì Lạ (4)
Geunseo, 근서
11/07/2021
Đến thời điểm cả thế giới quen dần với các Hầm ngục, Thợ săn đã sớm trở thành một nghề thịnh hành hái ra tiền.
Thậm chí không cần phải đến cấp S, ngay cả cấp độ B đã có thể gom được một số tiền khổng lồ rồi. Thu nhập hằng năm của cấp C cũng tương đối cao. Ngay cả ở cấp D, bạn vẫn có thể kiếm được 100 triệu won. Ở cấp thấp hơn, không chỉ có cấp E mà cấp F, nếu có đủ năng lực chiến đấu thì thu nhập vẫn tốt hơn các nhà kinh doanh ở tầm trung trở xuống.
Những viên đá ma thuật từ ngục tối trở thành một nguồn cung cấp năng lượng mới, cũng như các phụ phẩm của nó giúp tạo ra những loại thuốc và vật liệu hữu ích mới. Hơn thế nữa, ma thuật và khoa học được kết hợp với nhau để phát triển nên những sản phẩm công nghệ ngày càng đa dạng.
Ở thế giới này, Han Yoohyun là tất cả, đẹp trai, và nổi tiếng vì sự phát triển nhanh chóng của Hội Haeyeon, tôi có cần phải giải thích thêm nữa không? Em ấy chỉ vừa tròn hai mươi, vẫn còn trẻ và tương lai lại đầy hứa hẹn.
Thậm chí chỉ trong một buổi phỏng vấn, lượng người xem tăng cao hơn rất nhiều lần, và các tờ tạp chí có hình của em ấy bán hết chỉ trong tích tắc.
'Nếu như thông tin em ấy là một người đàn ông của gia đình tràn ra ngoài, dư luận sẽ bùng nổ cho mà xem.'
Tôi lẩm bẩm trong đầu, nhìn theo bóng lưng của Yoohyun khi em ấy lấy một cái nồi từ tủ căn bếp hiện đại. Tất nhiên,tôi đã nghĩ chúng tôi sẽ ra ngoài ăn tối. Nhưng tôi chưa bao giờ có cái suy nghĩ là chúng tôi sẽ cùng ăn bữa tối tại nhà của em ấy.
Cung cấp tí thông tin cho mọi người biết, nhà của Yoohyun là tầng cao nhất của tòa nhà Hội Haeyeon. Nó không được nhiều người biết đến vì lí do an ninh, nhưng nó lại chiếm một nửa tầng đó. Mọi người muốn đi vào tầng này phải đi qua mấy cái cổng dịch chuyển nhỏ nhưng mắc tiền đến không ngờ, và thậm chí cũng không có thang bộ, thang máy hay cửa ra vào thông thường.
"Anh không biết em còn có thể là một đầu bếp giỏi đó."
Ngồi vào bàn ăn, tôi quan sát em ấy làm nốt công việc nấu nướng của mình và buộc miệng nói.
"Hiện tại sẽ ổn hơn nếu em quản lý được những gì mình ăn vào."
"Hả? Tại sao? Em có rất nhiều tiền mà."
Thậm chí không nói đến việc có thể mua bất cứ thứ gì em ấy muốn ăn sau khi Thức tỉnh, số tiền em ấy kiếm được cũng đủ để thuê riêng một đầu bếp hàng đầu. Em ấy trả lời tôi với chút e dè.
"Không giống như trước đây, giờ em phải tự giải độc các món em ăn. Đó là lí do tại sao em cảm thấy thoải mái hơn khi tự tay làm đồ ăn cho chính mình. Ngay cả hiện tại, những lúc vào ngục tối, em sẽ tự đem theo một ít lương khô. Các hầm ngục là nơi nguy hiểm nhất."
"……giải độc? Em phải làm nó à?"
Tôi vừa nghe cái gì vậy? Ý tôi là, vì một số tên khốn sẽ có thể hạ độc và bỏ lời nguyền vào thức ăn, vì thế em ấy phải tự mình nấu cho bản thân… là dạng như thế đó hả?
"……"
Tôi đã không biết về điều này. Trước đây, tôi chỉ nghĩ em ấy là một Kẻ Thức tỉnh cấp S may mắn, đẹp trai, và chỉ bị chịu khổ một chút sau khi tôi trở về chứ. Khi nghĩ em ấy thực sự bị đe dọa đến tính mạng, tôi chưa từng mơ đến chuyện thực sự nó lại lộn xộn đến vậy.
Với tôi, Yoohyun thực sự mạnh mẽ, mạnh đến nỗi tôi không thể nào đuổi kịp. Ngay sau khi Thức tỉnh, em ấy nhận được sự chú ý của mọi người và lập tức nổi tiếng. Trong mắt tôi, tôi chỉ cần thấy cụm từ "cấp độ S" và nhắm mắt bỏ ngoài tai những thứ khác.
"Đừng nhìn em như vậy. Đây là kết quả từ lựa chọn của chính em."
Yoohyun đi đến bàn ăn và nói với một giọng nhẹ nhàng.
"Cây cao đón gió (*Thành ngữ của Trung Quốc, ám chỉ người thành công sẽ được mọi người chú ý nhưng kèm theo đó là rắc rối.*). Em nghĩ mọi thứ đều ổn nếu có một đứa nhóc cố xây dựng một bang hội cho riêng mình à? Nếu vào đúng bang hội và sống một cuộc sống bình thường, em sẽ không phải đối mặt với mối đe dọa như vậy đến tính mạng của mình."
Tôi không thể làm những gì mà đứa em tôi đã làm. Em ấy liền cười tôi.
“Đó là lý do tại sao em cảm thấy khó chịu với mối quan hệ giữa bản thân với hyung trong suốt thời gian qua. Và là kết quả của sự lựa chọn của em để theo dõi, can thiệp và ràng buộc anh dưới danh nghĩa bảo vệ. Em lập bang hội của riêng mình, trong khi biết rất rõ họ sẽ động đến người thân cùng huyết thống duy nhất của em.”
"……Tại sao không nói cho anh biết?"
"Ban đầu, em không muốn làm gánh nặng cho anh… sau đó, em lại nghĩ anh sẽ không hiểu được."
…Chắc chắn một điều, nếu là tôi của trước kia, tôi sẽ la mắng em ấy khi dám để tôi sống một mình hoặc ôm lòng thù hận em ấy.
"Nhưng em đã hoàn toàn sai. Anh vẫn còn nghĩ về em và lo lắng cho em y hệt lúc nhỏ. Em đã hiểu lầm anh mà không hề hay biết. Hyung, em xin lỗi."
Ugh, lương tâm tôi đang cắn rứt. Tôi dự định mình sẽ thành con mèo lười nhác khi trở về. Nhưng vì em ấy đã nói những lời đó, tôi lại thấy thật tồi tệ.
"……Anh cũng không làm được gì tốt hết."
"Anh bị gián đoạn với mọi thứ anh cố gắng làm mà không biết lí do tại sao. Cái này vẫn có thể hiểu được."
Ngực tôi ngứa ngáy. Cảm giác ấm áp dâng lên mạnh mẽ khi em trai tôi bắt đầu ăn phần thức ăn của em ấy.
Thật tốt khi trở lại quá khứ.
Đây là một quyết định sáng suốt nhất mà tôi từng chọn.
"Anh có thể nắm được đại khái tình hình như thế nào rồi. Nhưng không phải nó là quá nhiều cho ngày hôm nay à? Em không cần phải làm tất cả điều đó vì để bảo vệ cho anh. Đến bây giờ, vẫn chưa có chuyện to tát nào xảy ra cả."
Ngay khi tôi tỏ ý muốn rời đi, biểu cảm của Yoohyun cứng đờ lại.
"Không."
"Tại sao? Anh sẽ cẩn thận. Sáng nay anh rõ ràng vẫn an toàn mà."
"Buổi sáng hôm nay khác với bây giờ. Lý do duy nhất mà anh có thể an toàn như vậy là do em đã cắt đứt mối liên hệ với anh. Đó sẽ là phạm pháp khi đụng vào một người chưa Thức tỉnh và người ta sẽ nghĩ nó cũng không đáng để mạo hiểm."
Giọng nói em ấy trở nên nặng nề hơn khi tiếp tục nói.
"Nhưng nếu em ra lệnh cho Hội Haeyeon lưu ý sự an nguy của anh, và yêu cầu họ canh phòng nơi ở của anh, kẻ thù sẽ bắt đầu nhắm vào anh. Chưa gì bọn chúng đã bắt đầu để mắt đến anh chỉ vì em đã đưa anh đến nơi ở của mình."
"Vậy tốt hơn là ta cứ tiếp tục vờ như chúng ta vẫn thù ghét nhau ở ngoài mặt, đúng chứ?"
"Anh đã nói là anh ổn với nó."
"……cái gì?"
Khi nào vậy? Tôi không có một chút kí ức nào về việc chấp nhận để em ấy ném vào cảnh bị giam lỏng như thế này.
Yoohyun đáp lại tôi với vẻ mặt trơ trẽn.
“Anh xin lỗi và anh yêu em. Thành thật mà nói, đó là lỗi của em và em có trách nhiệm về nó, nhưng anh cũng đã chịu đựng nó vì em. Điều đó cũng là một sự chấp thuận rồi.”
Đó là cách mà em hiểu cái câu đó đấy à? Đứa nhóc này cũng thật kì lạ!
"Đừng lố bịch như vậy chứ! Cuộc sống bị giam lỏng không ổn chút nào!"
"Chỉ cần anh chịu đựng nó trong ba năm. Chỉ ba năm thôi, em sẽ thu dọn xóa sổ chúng sạch sẽ."
Đừng cười khi nói cái điều đó chứ! Không phải ba năm mà là năm năm! Em đã tốn đến năm năm lận đó!
Mẹ nó, đùa chắc, lựa chọn đúng của em ấy vô cùng nhảm nhí. Hơi nóng tỏa ra đến sau gáy và lưng tôi dựng thẳng, nhưng tôi vẫn cố ổn định bản thân mình bằng cách hít thở thật sâu. Cái con người trước mặt tôi đây là Kẻ Thức tỉnh cấp S trước việc em ấy là em trai tôi. Đây là một bang hội đã phải vượt qua nhiều thử thách cam go. Về cảm xúc, em ấy có lẽ sẽ không có nhiều tổn thương.
Tôi không bao giờ chiếm thế thượng phong trong các cuộc đấu bằng vũ lực và bằng cách nào đó tôi phải giải quyết nó bằng lời nói.
"Anh sẽ sống như thế nào trong ba năm đây? Anh thậm chí đã chán nản khi cứ ở trong phòng chỉ trong một tháng. Ngay cả khi có người nhắm đến anh đi chăng nữa, cũng không khó để ầm ĩ giữa ban ngày. Và nếu em không phiền, anh có thể đi chung với người giám hộ. Anh có thể đi với Sunghan hay gì đó."
"Hiển nhiên là thỉnh thoảng em sẽ cho anh ra ngoài."
"Trong bao lâu?"
Tôi đã đến đây trong hiện tại. Và tôi đang ngồi với em trai mình, chứ không phải bố mẹ. Ở tuổi của tôi, bố mẹ tôi còn không nói lấy một lời. Làm thế nào mà chuyện này có thể diễn ra?
"Điều đó còn phụ thuộc vào lịch trình. Nếu chúng em triển khai kế hoạch tấn công ngục tối, chúng em không thể thuê những người cấp độ A để bảo vệ anh. Em cũng không thể giao cho những người cấp độ B làm được."
Điểm mấu chốt những gì em ấy cần là một người cấp A với nhiều thời gian. Tôi tự tin mở lời.
"Vậy em sẽ để anh đi nếu tôi trở thành người bảo vệ cấp A cho riêng mình."
"…Anh sẽ đi tìm một người cấp A?"
"Phải"
Đôi mắt của Yoohyun lấp đầy sự nghi hoặc, và đột nhiên nó trở nên sắc bén.
"…Hyung, anh đã Thức tỉnh rồi."
"……Hửm?"
L-làm sao em ấy biết? Cái tên nhóc này cập nhật thông tin nhanh thật đấy.
"Ngay cả sáng nay, anh còn định đi gặp một người môi giới, cho nên lúc đó anh chắc chắn chưa Thức tỉnh, vậy anh đã Thức tỉnh từ lúc nào? Có phải trước khi chúng ta gặp nhau? Hay sau khi gặp nhau? Vậy đó là lí do anh bỏ cuộc ý định liên lạc với người môi giới. Điểm đến của anh sẽ là Hiệp hội Thợ săn."
……Tôi không còn gì để nói. Tôi sẽ nằm xuống đây.
"Em e rằng xếp hạng đánh giá sẽ thấp hơn cấp D."
"Em có thể biết điều đó?"
“Cấp độ C trở lên sẽ di chuyển có chút khó khăn vì họ không thể thích ứng với khả năng thể chất vượt trội của mình. Đặc biệt nếu sức mạnh cơ bắp vượt quá cấp B trung bình, anh sẽ không thể thích nghi trong ba hoặc bốn ngày. Anh sẽ không thể kiểm soát sức mạnh của mình và có thể phá hủy mọi thứ trong tầm tay của mình."
Tôi đoán vậy.
"Nó từng xảy ra với em rồi à?"
"Vâng. Nhưng với khả năng thích ứng của cấp độ S cao vậy nên nó sẽ ổn hơn chỉ trong một ngày. Dĩ nhiên, điều đó cũng xảy ra nếu anh có sức mạnh tinh thần hoặc mana cực kỳ cao, nó sẽ không đáng kể ngay cả khi nó trên cấp C."
"Anh chỉ là một cấp F tầm thường."
"Đó là kỹ năng ban đầu à, hay kỹ năng đặc biệt? Nếu anh tự tin anh có thể đạt được cấp A, anh sẽ có thể biết về Cấp độ Thức tỉnh, Đánh thức mục tiêu hoặc là cả hai. Nó ít nhất phải là cấp C."
Đó là cấp S. Tôi không thể nói gì trước mặt em ấy. Dựa vào biểu cảm run rẩy của Yoohyun, tôi nghĩ là vẫn nên nói ít lại về chủ đề này thì hơn.
"Đó là kỹ năng Thức tỉnh đặc biệt, và nó là cấp C. Anh có thể đánh thức những kẻ chưa Thức Tỉnh và đại khái có thể đoán được cấp độ Thức tỉnh của họ."
"Khả năng chính xác của nó là bao nhiêu?"
"Nó thường sẽ tầm 50/50. Nó sẽ có thể mạnh hoặc yếu tùy lúc. Anh không thể phân biệt được giữa em với Sunghan. Có lẽ cấp B hoặc ít hơn. Thời gian hồi chiêu là 30 ngày sau khi sử dụng. Nếu không phải tốn thời gian chờ đợi, thì có lẽ đã là cấp A rồi."
Em ấy gật đầu trước lời nói của tôi. Gương mặt vốn đang tối sầm lại cũng sáng lên một chút.
“Thế là đủ để bị bắt, nhưng sẽ không bị bắn. Sẽ rất hữu ích nếu anh có thể biết được trên cấp B, nhưng thời gian chờ là quá lâu. Ngay cả khi anh tìm được cấp A hoặc cấp S, không có gì đảm bảo rằng anh có thể ký hợp đồng hợp tác. Sự cám dỗ của việc được Thức tỉnh cũng không thể được tận dụng bởi vì sẽ có một Trung tâm Thức tỉnh."
"Trung tâm Thức tỉnh à?"
Tôi giả vờ không biết gì về nó.
“Cơ chế Thức tỉnh đã được xác định sơ bộ, vì vậy việc xây dựng trung tâm sắp bắt đầu tiến hành. Mục tiêu của Hiệp hội là đảm bảo rằng trong khoảng nửa năm tới, bất cứ ai cũng có thể được Thức tỉnh an toàn. Mỗi bang hội hàng đầu đều đã bàn về nó, và họ đang đầu tư vào dự án này. Em cũng đã đầu tư vào nó.”
"Thật tuyệt. Vậy số người Thức tỉnh sẽ tăng lên rất nhiều?"
"Thông báo chính thức sẽ có sau bốn tháng, vì vậy anh không được đi nói lung tung đâu đấy."
"Em định cho anh đi ra ngoài gặp người khác để nói chuyện à?"
Thay vì trực tiếp trả lời, nụ cười kia lại quay trở lại. Tại sao lại để tên điên này nhốt mình trong phòng giam chứ?
“Dù sao thì, anh sẽ tìm một cấp A để bảo vệ mình, vì thế hãy cho anh một cơ hội đi”
“Sẽ không dễ dàng nếu cứ cách 30 ngày sẽ làm một lần. Những người cấp A không dễ tìm đến vậy đâu.”
"Nhưng sẽ không tốn đến ba năm. Nếu anh may mắn, anh có thể tìm ra ngay lập tức."
Tất nhiên tôi không cần may mắn. Tôi đã biết ai là cấp A rồi.
Một lúc sau đó, Yoohyun mới mở miệng nói.
"Được thôi, nếu anh thực sự muốn ký hợp đồng với một cấp A, em sẽ không bảo vệ anh quá mức. Nhưng họ phải có khả năng bảo vệ hoặc tấn công."
Cuối cùng thì tôi đã được chấp thuận. Đúng là một đứa em trai thật nghiêm khắc và kinh khủng. Dù còn thêm một điều kiện nữa nhưng Park Yerim đã nổi tiếng là một phù thủy hệ tấn công nên điều đó không thành vấn đề. Vấn đề thật sự là từ khóa kìa, chết tiệt.
--------------------------------------------------------------
Bản dịch thuộc về Lost Planet - hành tinh đi lạc, vui lòng không mang đi nơi khác!
Chúc các bạn đọc vui vẻ. Vote và bình luận để chúng mình có thêm động lực nhé!
Thậm chí không cần phải đến cấp S, ngay cả cấp độ B đã có thể gom được một số tiền khổng lồ rồi. Thu nhập hằng năm của cấp C cũng tương đối cao. Ngay cả ở cấp D, bạn vẫn có thể kiếm được 100 triệu won. Ở cấp thấp hơn, không chỉ có cấp E mà cấp F, nếu có đủ năng lực chiến đấu thì thu nhập vẫn tốt hơn các nhà kinh doanh ở tầm trung trở xuống.
Những viên đá ma thuật từ ngục tối trở thành một nguồn cung cấp năng lượng mới, cũng như các phụ phẩm của nó giúp tạo ra những loại thuốc và vật liệu hữu ích mới. Hơn thế nữa, ma thuật và khoa học được kết hợp với nhau để phát triển nên những sản phẩm công nghệ ngày càng đa dạng.
Ở thế giới này, Han Yoohyun là tất cả, đẹp trai, và nổi tiếng vì sự phát triển nhanh chóng của Hội Haeyeon, tôi có cần phải giải thích thêm nữa không? Em ấy chỉ vừa tròn hai mươi, vẫn còn trẻ và tương lai lại đầy hứa hẹn.
Thậm chí chỉ trong một buổi phỏng vấn, lượng người xem tăng cao hơn rất nhiều lần, và các tờ tạp chí có hình của em ấy bán hết chỉ trong tích tắc.
'Nếu như thông tin em ấy là một người đàn ông của gia đình tràn ra ngoài, dư luận sẽ bùng nổ cho mà xem.'
Tôi lẩm bẩm trong đầu, nhìn theo bóng lưng của Yoohyun khi em ấy lấy một cái nồi từ tủ căn bếp hiện đại. Tất nhiên,tôi đã nghĩ chúng tôi sẽ ra ngoài ăn tối. Nhưng tôi chưa bao giờ có cái suy nghĩ là chúng tôi sẽ cùng ăn bữa tối tại nhà của em ấy.
Cung cấp tí thông tin cho mọi người biết, nhà của Yoohyun là tầng cao nhất của tòa nhà Hội Haeyeon. Nó không được nhiều người biết đến vì lí do an ninh, nhưng nó lại chiếm một nửa tầng đó. Mọi người muốn đi vào tầng này phải đi qua mấy cái cổng dịch chuyển nhỏ nhưng mắc tiền đến không ngờ, và thậm chí cũng không có thang bộ, thang máy hay cửa ra vào thông thường.
"Anh không biết em còn có thể là một đầu bếp giỏi đó."
Ngồi vào bàn ăn, tôi quan sát em ấy làm nốt công việc nấu nướng của mình và buộc miệng nói.
"Hiện tại sẽ ổn hơn nếu em quản lý được những gì mình ăn vào."
"Hả? Tại sao? Em có rất nhiều tiền mà."
Thậm chí không nói đến việc có thể mua bất cứ thứ gì em ấy muốn ăn sau khi Thức tỉnh, số tiền em ấy kiếm được cũng đủ để thuê riêng một đầu bếp hàng đầu. Em ấy trả lời tôi với chút e dè.
"Không giống như trước đây, giờ em phải tự giải độc các món em ăn. Đó là lí do tại sao em cảm thấy thoải mái hơn khi tự tay làm đồ ăn cho chính mình. Ngay cả hiện tại, những lúc vào ngục tối, em sẽ tự đem theo một ít lương khô. Các hầm ngục là nơi nguy hiểm nhất."
"……giải độc? Em phải làm nó à?"
Tôi vừa nghe cái gì vậy? Ý tôi là, vì một số tên khốn sẽ có thể hạ độc và bỏ lời nguyền vào thức ăn, vì thế em ấy phải tự mình nấu cho bản thân… là dạng như thế đó hả?
"……"
Tôi đã không biết về điều này. Trước đây, tôi chỉ nghĩ em ấy là một Kẻ Thức tỉnh cấp S may mắn, đẹp trai, và chỉ bị chịu khổ một chút sau khi tôi trở về chứ. Khi nghĩ em ấy thực sự bị đe dọa đến tính mạng, tôi chưa từng mơ đến chuyện thực sự nó lại lộn xộn đến vậy.
Với tôi, Yoohyun thực sự mạnh mẽ, mạnh đến nỗi tôi không thể nào đuổi kịp. Ngay sau khi Thức tỉnh, em ấy nhận được sự chú ý của mọi người và lập tức nổi tiếng. Trong mắt tôi, tôi chỉ cần thấy cụm từ "cấp độ S" và nhắm mắt bỏ ngoài tai những thứ khác.
"Đừng nhìn em như vậy. Đây là kết quả từ lựa chọn của chính em."
Yoohyun đi đến bàn ăn và nói với một giọng nhẹ nhàng.
"Cây cao đón gió (*Thành ngữ của Trung Quốc, ám chỉ người thành công sẽ được mọi người chú ý nhưng kèm theo đó là rắc rối.*). Em nghĩ mọi thứ đều ổn nếu có một đứa nhóc cố xây dựng một bang hội cho riêng mình à? Nếu vào đúng bang hội và sống một cuộc sống bình thường, em sẽ không phải đối mặt với mối đe dọa như vậy đến tính mạng của mình."
Tôi không thể làm những gì mà đứa em tôi đã làm. Em ấy liền cười tôi.
“Đó là lý do tại sao em cảm thấy khó chịu với mối quan hệ giữa bản thân với hyung trong suốt thời gian qua. Và là kết quả của sự lựa chọn của em để theo dõi, can thiệp và ràng buộc anh dưới danh nghĩa bảo vệ. Em lập bang hội của riêng mình, trong khi biết rất rõ họ sẽ động đến người thân cùng huyết thống duy nhất của em.”
"……Tại sao không nói cho anh biết?"
"Ban đầu, em không muốn làm gánh nặng cho anh… sau đó, em lại nghĩ anh sẽ không hiểu được."
…Chắc chắn một điều, nếu là tôi của trước kia, tôi sẽ la mắng em ấy khi dám để tôi sống một mình hoặc ôm lòng thù hận em ấy.
"Nhưng em đã hoàn toàn sai. Anh vẫn còn nghĩ về em và lo lắng cho em y hệt lúc nhỏ. Em đã hiểu lầm anh mà không hề hay biết. Hyung, em xin lỗi."
Ugh, lương tâm tôi đang cắn rứt. Tôi dự định mình sẽ thành con mèo lười nhác khi trở về. Nhưng vì em ấy đã nói những lời đó, tôi lại thấy thật tồi tệ.
"……Anh cũng không làm được gì tốt hết."
"Anh bị gián đoạn với mọi thứ anh cố gắng làm mà không biết lí do tại sao. Cái này vẫn có thể hiểu được."
Ngực tôi ngứa ngáy. Cảm giác ấm áp dâng lên mạnh mẽ khi em trai tôi bắt đầu ăn phần thức ăn của em ấy.
Thật tốt khi trở lại quá khứ.
Đây là một quyết định sáng suốt nhất mà tôi từng chọn.
"Anh có thể nắm được đại khái tình hình như thế nào rồi. Nhưng không phải nó là quá nhiều cho ngày hôm nay à? Em không cần phải làm tất cả điều đó vì để bảo vệ cho anh. Đến bây giờ, vẫn chưa có chuyện to tát nào xảy ra cả."
Ngay khi tôi tỏ ý muốn rời đi, biểu cảm của Yoohyun cứng đờ lại.
"Không."
"Tại sao? Anh sẽ cẩn thận. Sáng nay anh rõ ràng vẫn an toàn mà."
"Buổi sáng hôm nay khác với bây giờ. Lý do duy nhất mà anh có thể an toàn như vậy là do em đã cắt đứt mối liên hệ với anh. Đó sẽ là phạm pháp khi đụng vào một người chưa Thức tỉnh và người ta sẽ nghĩ nó cũng không đáng để mạo hiểm."
Giọng nói em ấy trở nên nặng nề hơn khi tiếp tục nói.
"Nhưng nếu em ra lệnh cho Hội Haeyeon lưu ý sự an nguy của anh, và yêu cầu họ canh phòng nơi ở của anh, kẻ thù sẽ bắt đầu nhắm vào anh. Chưa gì bọn chúng đã bắt đầu để mắt đến anh chỉ vì em đã đưa anh đến nơi ở của mình."
"Vậy tốt hơn là ta cứ tiếp tục vờ như chúng ta vẫn thù ghét nhau ở ngoài mặt, đúng chứ?"
"Anh đã nói là anh ổn với nó."
"……cái gì?"
Khi nào vậy? Tôi không có một chút kí ức nào về việc chấp nhận để em ấy ném vào cảnh bị giam lỏng như thế này.
Yoohyun đáp lại tôi với vẻ mặt trơ trẽn.
“Anh xin lỗi và anh yêu em. Thành thật mà nói, đó là lỗi của em và em có trách nhiệm về nó, nhưng anh cũng đã chịu đựng nó vì em. Điều đó cũng là một sự chấp thuận rồi.”
Đó là cách mà em hiểu cái câu đó đấy à? Đứa nhóc này cũng thật kì lạ!
"Đừng lố bịch như vậy chứ! Cuộc sống bị giam lỏng không ổn chút nào!"
"Chỉ cần anh chịu đựng nó trong ba năm. Chỉ ba năm thôi, em sẽ thu dọn xóa sổ chúng sạch sẽ."
Đừng cười khi nói cái điều đó chứ! Không phải ba năm mà là năm năm! Em đã tốn đến năm năm lận đó!
Mẹ nó, đùa chắc, lựa chọn đúng của em ấy vô cùng nhảm nhí. Hơi nóng tỏa ra đến sau gáy và lưng tôi dựng thẳng, nhưng tôi vẫn cố ổn định bản thân mình bằng cách hít thở thật sâu. Cái con người trước mặt tôi đây là Kẻ Thức tỉnh cấp S trước việc em ấy là em trai tôi. Đây là một bang hội đã phải vượt qua nhiều thử thách cam go. Về cảm xúc, em ấy có lẽ sẽ không có nhiều tổn thương.
Tôi không bao giờ chiếm thế thượng phong trong các cuộc đấu bằng vũ lực và bằng cách nào đó tôi phải giải quyết nó bằng lời nói.
"Anh sẽ sống như thế nào trong ba năm đây? Anh thậm chí đã chán nản khi cứ ở trong phòng chỉ trong một tháng. Ngay cả khi có người nhắm đến anh đi chăng nữa, cũng không khó để ầm ĩ giữa ban ngày. Và nếu em không phiền, anh có thể đi chung với người giám hộ. Anh có thể đi với Sunghan hay gì đó."
"Hiển nhiên là thỉnh thoảng em sẽ cho anh ra ngoài."
"Trong bao lâu?"
Tôi đã đến đây trong hiện tại. Và tôi đang ngồi với em trai mình, chứ không phải bố mẹ. Ở tuổi của tôi, bố mẹ tôi còn không nói lấy một lời. Làm thế nào mà chuyện này có thể diễn ra?
"Điều đó còn phụ thuộc vào lịch trình. Nếu chúng em triển khai kế hoạch tấn công ngục tối, chúng em không thể thuê những người cấp độ A để bảo vệ anh. Em cũng không thể giao cho những người cấp độ B làm được."
Điểm mấu chốt những gì em ấy cần là một người cấp A với nhiều thời gian. Tôi tự tin mở lời.
"Vậy em sẽ để anh đi nếu tôi trở thành người bảo vệ cấp A cho riêng mình."
"…Anh sẽ đi tìm một người cấp A?"
"Phải"
Đôi mắt của Yoohyun lấp đầy sự nghi hoặc, và đột nhiên nó trở nên sắc bén.
"…Hyung, anh đã Thức tỉnh rồi."
"……Hửm?"
L-làm sao em ấy biết? Cái tên nhóc này cập nhật thông tin nhanh thật đấy.
"Ngay cả sáng nay, anh còn định đi gặp một người môi giới, cho nên lúc đó anh chắc chắn chưa Thức tỉnh, vậy anh đã Thức tỉnh từ lúc nào? Có phải trước khi chúng ta gặp nhau? Hay sau khi gặp nhau? Vậy đó là lí do anh bỏ cuộc ý định liên lạc với người môi giới. Điểm đến của anh sẽ là Hiệp hội Thợ săn."
……Tôi không còn gì để nói. Tôi sẽ nằm xuống đây.
"Em e rằng xếp hạng đánh giá sẽ thấp hơn cấp D."
"Em có thể biết điều đó?"
“Cấp độ C trở lên sẽ di chuyển có chút khó khăn vì họ không thể thích ứng với khả năng thể chất vượt trội của mình. Đặc biệt nếu sức mạnh cơ bắp vượt quá cấp B trung bình, anh sẽ không thể thích nghi trong ba hoặc bốn ngày. Anh sẽ không thể kiểm soát sức mạnh của mình và có thể phá hủy mọi thứ trong tầm tay của mình."
Tôi đoán vậy.
"Nó từng xảy ra với em rồi à?"
"Vâng. Nhưng với khả năng thích ứng của cấp độ S cao vậy nên nó sẽ ổn hơn chỉ trong một ngày. Dĩ nhiên, điều đó cũng xảy ra nếu anh có sức mạnh tinh thần hoặc mana cực kỳ cao, nó sẽ không đáng kể ngay cả khi nó trên cấp C."
"Anh chỉ là một cấp F tầm thường."
"Đó là kỹ năng ban đầu à, hay kỹ năng đặc biệt? Nếu anh tự tin anh có thể đạt được cấp A, anh sẽ có thể biết về Cấp độ Thức tỉnh, Đánh thức mục tiêu hoặc là cả hai. Nó ít nhất phải là cấp C."
Đó là cấp S. Tôi không thể nói gì trước mặt em ấy. Dựa vào biểu cảm run rẩy của Yoohyun, tôi nghĩ là vẫn nên nói ít lại về chủ đề này thì hơn.
"Đó là kỹ năng Thức tỉnh đặc biệt, và nó là cấp C. Anh có thể đánh thức những kẻ chưa Thức Tỉnh và đại khái có thể đoán được cấp độ Thức tỉnh của họ."
"Khả năng chính xác của nó là bao nhiêu?"
"Nó thường sẽ tầm 50/50. Nó sẽ có thể mạnh hoặc yếu tùy lúc. Anh không thể phân biệt được giữa em với Sunghan. Có lẽ cấp B hoặc ít hơn. Thời gian hồi chiêu là 30 ngày sau khi sử dụng. Nếu không phải tốn thời gian chờ đợi, thì có lẽ đã là cấp A rồi."
Em ấy gật đầu trước lời nói của tôi. Gương mặt vốn đang tối sầm lại cũng sáng lên một chút.
“Thế là đủ để bị bắt, nhưng sẽ không bị bắn. Sẽ rất hữu ích nếu anh có thể biết được trên cấp B, nhưng thời gian chờ là quá lâu. Ngay cả khi anh tìm được cấp A hoặc cấp S, không có gì đảm bảo rằng anh có thể ký hợp đồng hợp tác. Sự cám dỗ của việc được Thức tỉnh cũng không thể được tận dụng bởi vì sẽ có một Trung tâm Thức tỉnh."
"Trung tâm Thức tỉnh à?"
Tôi giả vờ không biết gì về nó.
“Cơ chế Thức tỉnh đã được xác định sơ bộ, vì vậy việc xây dựng trung tâm sắp bắt đầu tiến hành. Mục tiêu của Hiệp hội là đảm bảo rằng trong khoảng nửa năm tới, bất cứ ai cũng có thể được Thức tỉnh an toàn. Mỗi bang hội hàng đầu đều đã bàn về nó, và họ đang đầu tư vào dự án này. Em cũng đã đầu tư vào nó.”
"Thật tuyệt. Vậy số người Thức tỉnh sẽ tăng lên rất nhiều?"
"Thông báo chính thức sẽ có sau bốn tháng, vì vậy anh không được đi nói lung tung đâu đấy."
"Em định cho anh đi ra ngoài gặp người khác để nói chuyện à?"
Thay vì trực tiếp trả lời, nụ cười kia lại quay trở lại. Tại sao lại để tên điên này nhốt mình trong phòng giam chứ?
“Dù sao thì, anh sẽ tìm một cấp A để bảo vệ mình, vì thế hãy cho anh một cơ hội đi”
“Sẽ không dễ dàng nếu cứ cách 30 ngày sẽ làm một lần. Những người cấp A không dễ tìm đến vậy đâu.”
"Nhưng sẽ không tốn đến ba năm. Nếu anh may mắn, anh có thể tìm ra ngay lập tức."
Tất nhiên tôi không cần may mắn. Tôi đã biết ai là cấp A rồi.
Một lúc sau đó, Yoohyun mới mở miệng nói.
"Được thôi, nếu anh thực sự muốn ký hợp đồng với một cấp A, em sẽ không bảo vệ anh quá mức. Nhưng họ phải có khả năng bảo vệ hoặc tấn công."
Cuối cùng thì tôi đã được chấp thuận. Đúng là một đứa em trai thật nghiêm khắc và kinh khủng. Dù còn thêm một điều kiện nữa nhưng Park Yerim đã nổi tiếng là một phù thủy hệ tấn công nên điều đó không thành vấn đề. Vấn đề thật sự là từ khóa kìa, chết tiệt.
--------------------------------------------------------------
Bản dịch thuộc về Lost Planet - hành tinh đi lạc, vui lòng không mang đi nơi khác!
Chúc các bạn đọc vui vẻ. Vote và bình luận để chúng mình có thêm động lực nhé!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.