Chương 1: Trở Về Quá Khứ (1)
Geunseo, 근서
25/06/2021
"...Anh… Anh không sao chứ?"
Nó nói. Bên mạn sườn bị xé toạc còn nội tạng thì đang tràn cả ra ngoài, thế mà nó còn hỏi tôi có sao không.
Nó sắp chết nhưng khuôn mặt chỉ hơi nhợt nhạt. Vẻ điềm tĩnh của nó khiến tôi khó chịu. Tôi ngồi trên nền đất và nhìn em trai mình mà không nói một lời.
Nó lúc nào cũng nhúng mũi vào công việc của tôi. Nó tốt hơn một kẻ thô tục, dơ bẩn như tôi, thế nên mọi người luôn bảo tôi nên an phận và cư xử đúng mực, đừng có dựa dẫm vào nó nữa. Họ nói cũng không sai, vì sau cùng tôi cũng đã hủy hoại chỗ dựa to lớn và vững chắc này rồi đây.
Thế nhưng.
".....Sao mày đến đây?"
Một âm thanh lỗ mãng phát ra từ miệng tôi.
Sao nó lại đến một nơi quái quỷ chỉ vì một người mà nó còn chẳng hề hay biết chứ?
Chúng tôi có chung huyết thống nhưng không thân thiết gì cả. Nếu như có gặp nhau thì cũng chỉ như cơn gió lạnh thoảng qua. Khi xương chân tôi gần như vỡ vụn nó còn không thèm đến bệnh viện để thăm tôi lấy một lần. Khi tôi đến nhờ nó chữa trị cho cái chân gãy của mình thì nó lạnh lùng từ chối và gọi người lôi tôi ra ngoài. Hôm đó, sau khi bị đá đi tôi bị ép phải lấy số tiền mà nó đưa cho. Từ ấy tôi không bao giờ nói chuyện với nó nữa.
Nó cười cay đắng với câu hỏi của tôi.
"Tại sao mày lại ở đây hả, chết tiệt."
Tôi đã từng nghĩ tên này là hạng người ăn cháo đá bát, lời nguyền rủa vẫn phun ra từ miệng tôi. Rất nhiều trọng trách đang đặt trên vai thằng nhóc này, vậy mà nó lại liều mạng chỉ để cứu một tên người thân vô tích sự. Thật đúng là một thằng khốn điên khùng.
Từ bao giờ mà chúng ta thân thiết đến thế? Nếu như mày chết và lên báo đài, chết tiệt, thì tao cũng chỉ chửi thề vài câu rồi quên đi ngay.
Nhưng mày đã làm gì?
Tôi đã tức giận. Tức giận và bực bội bởi chính sự thảm hại của bản thân tôi, không phải em ấy.
Đúng vậy, tôi đã luôn là một thằng anh trai tồi tệ. Ngay cả trong tình huống này, tôi vẫn là kẻ có bộ não rác rưởi chứa đầy những lời phàn nàn và mặc cảm.
Vậy nên hãy để tao chết ở một xó của cái ngục tối nào đó đi! Mày tới đây làm gì?!
"Nghe em này."
Em ấy cất tiếng mà không trả lời câu hỏi của tôi.
"Lauchitas cứ năm tiếng sẽ ngủ một lần. Nếu anh trốn trong một tiếng thì từ từ nó cũng sẽ ngủ thôi. Sau đó anh chỉ việc ra ngoài từ lối vào. Em đã xử lí hết những quái khác nên miễn là anh không đụng vào Lauchitas thì anh sẽ an toàn."
Rồi thằng bé đưa tôi một viên đá màu lam nhỏ. Đó là một viên Đá Vượt Ngục tối có khả năng tạo một lối để thoát ra khỏi ngục tối đã bị đóng. Nó chỉ có thể được sử dụng gần lối vào và là một vật phẩm rất có giá trị mà chỉ một người dùng được một lần.
Tôi không lấy viên đá và làm như không quan tâm đến nó.
"Tốt cho mày. Giờ thì dùng đi."
Thằng bé bật cười sau câu nói ấy của tôi.
"Em có rồi nên không cần đâu."
...Khi mày là một trong những Thợ săn bậc nhất ở Hàn Quốc, mày sẽ có đến mấy cái viên quý giá này, hẳn rồi. Tôi miễn cưỡng nhận viên đá.
Chỉ khi ấy cậu ta mới rời mắt khỏi tôi và nhìn những vết thương của mình. Nếu không có sức mạnh từ những kỹ năng thì cậu ta đã khuỵu xuống và chết từ lâu rồi.
".....Mày có nhiều Đá Vượt Ngục tối vậy thì mày có những thứ như thuốc tiên không?"
"Em không. Em có một bình thuốc nhỏ, nhưng em không nghĩ nó sẽ hiệu nghiệm đâu. Móng vuốt của Lauchitas có lời nguyền mạnh mẽ mà."
Thằng nhóc lại cười. Tôi không biết làm sao để cười cùng cho được.
Nhưng sự điềm tĩnh ấy đã sớm đạt giới hạn. Đầu gối Yoohyun khuỵu xuống và thân ngã về phía trước. Theo phản xạ, tôi đỡ lấy nửa thân trên của em ấy.
Mùi máu mà tôi không lường trước sẽ nồng như vậy xộc thẳng vào mũi tôi. Thật là kinh khủng.
Tôi cứ nghĩ mình đã quen với cái mùi ấy khi quanh quẩn trong hầm ngục nhưng nó khiến tôi như gục ngã. Tôi thấy phát bệnh.
Tôi muốn vứt bỏ thân thể trong tay và chạy thoát ngay.
".....này."
Tôi khó có thể nghe được tiếng thở.
Không một lời hồi âm.
Tôi không thể cười nữa.
".....mày chết rồi à?"
Giọng tôi run run. Việc thằng khốn này chết hay không không phải việc của tôi.
"Han Yoohyun. Mày chết rồi sao?"
Chết tiệt, cái thằng chó má ngu ngốc này. Tôi sẽ bị đày đọa nếu sống sót một mình mất. Tôi chắc chắn rằng sẽ có rất nhiều người sẽ muốn thiêu sống một tên cặn bã mà đã để em trai phải chết.
"Mày vẫn muốn quấy nhiễu tao đến lúc cuối cùng à?"
Tôi lầm bầm trong vô vọng.
Từ trước đến nay, tên nhóc này luôn chen vào mọi việc tôi làm. Giờ thì lại trốn tránh. Thật sự là bẩn đến giây phút cuối cùng.
[Hiệu ứng của danh hiệu 'Người chăm sóc' đã được kích hoạt.
Kỹ năng bổ sung của Người chăm sóc – Sự Báo đáp Cuối Cùng.
Các kỹ năng và khả năng của 'Han Yoohyun' đã Thức tỉnh được chuyển giao với hiệu quả gấp đôi.
Thời gian – 01:00]
Một thông báo hiện lên, xác nhận cái chết của cậu ta. Đây là một trong những kỹ năng bổ sung từ danh hiệu của tôi, khi đối tượng được buff tăng trưởng chết thì các kỹ năng và khả năng của đối tượng ấy sẽ được chuyển giao trong vòng một tiếng.
Đồng thời nhân đôi sức mạnh.
Khi sức mạnh của em ấy lấp đầy cơ thể tôi, một vài kí ức cũng được truyền lại.
'Anh trai tôi là một kẻ thức tỉnh cấp F.'
Thằng khốn này đến cuối vẫn–
'Nên tôi không thể liên lụy anh ấy được.'
Yoohyun đang nói chuyện với ai đó. Cậu ta có vẻ buồn.
'Tình cảm anh em tuy đã rạn nứt, nhưng trong tương lai chúng tôi cần phải xa cách hơn nữa. Bởi những Thức tỉnh Giả đủ tiêu chuẩn để trở thành Thợ săn sẽ không được pháp luật bảo vệ.'
'Nếu anh ấy trở thành điểm yếu của tôi thì họ chắc chắn sẽ nhắm đến anh ấy.'
….họ là những tên quái nào vậy?
'Chết tiệt, xử lí hết những kẻ khốn nạn đó đi!'
Đó là lúc chân tôi bị gãy. Cậu ta giận dữ. Và rồi lại buồn.
'Không. Nói với anh ấy….việc chữa trị là không thể. Như thế sẽ tốt hơn. Tôi đuổi anh ấy đi rồi…. Nhưng anh ấy vẫn là anh trai tôi, tôi không chịu được mà phải giúp anh ấy..'
'Anh ơi, em xin lỗi.'
'Xin lỗi…'
'Làm ơn đừng vào ngục tối đó.'
'Anh.'
Kí ức của em trai khiến cổ họng tôi nghẹn lại. Cả khu vực hoàn toàn tĩnh lặng nhưng từng tiếng "Anh" đều làm tai tôi đau nhói. Thân xác ấy cứng đờ, lạnh ngắt.
Tôi phát điên mất.
Đúng như dự đoán, tên này đã luôn che chở cho tôi đến giây phút cuối cùng. Mày đang bảo vệ tao vì cái gì? Tao mới là anh trai. Tôi mất cha mẹ từ khi còn nhỏ, tôi đã bỏ học để chăm sóc và nuôi dạy đứa em này.
"Chết tiệt! Nó nghĩ mình sẽ hối hận vì điều này sao?"
Đó là lỗi của mày. Vì mày không nói lời nào với tao cả.
Tôi cẩn thận đặt thân thể em trai lên mặt đất. Khuôn mặt nó trông thoải mái thật. Nếu tôi thoát một mình thì chả khác gì lúc vào một mình cả.
"Tao không khóc đâu."
Cho đến cuối cùng thì tên ích kỷ này cũng chỉ làm những việc nó muốn; tại sao tôi phải khóc chứ? Thật lãng phí nước mắt mà.
Tôi đứng dậy. Khi tôi nhìn vào cửa sổ trạng thái, số lượng các kỹ năng đã tăng vọt. Chúng đều là hàng chất lượng cao, cả cái buff nhân đôi nữa.
Tiếng cười vang lên.
Chỉ một tiếng. Chỉ vỏn vẹn trong một tiếng đồng hồ, tôi trở thành người mạnh nhất thế giới với cái giá là mạng sống của em trai.
"Chết tiệt, một tiếng thì làm được cái gì cơ chứ?"
Han Yoohyun mà sống 40 hay 50 năm nữa thì tốt cho thằng bé biết mấy. Kể cả nếu Yoohyun có thành một ông lão thì em ấy vẫn sẽ mạnh hơn tôi rất nhiều. Làm sao có thể so sánh chuyện ấy với một màn trình diễn một lần, một giờ này chứ?
"Thằng khốn ngu ngốc. Thằng khốn ngu ngốc chết tiệt đó."
Sự ngu ngốc của em trai khiến tôi phải rơi lệ. Cái danh 'thiên tài' thật đúng là lãng phí với nó. Thằng bé là đứa ngu xuẩn nhất trần đời.
"Khiên chắn Gigantic."
Ngay khi tôi sử dụng kĩ năng, một ánh sáng vàng mờ ảo bao bọc cơ thể tôi. Nó vốn dĩ không thể ngăn được móng vuốt của Lauchitas, nhưng giờ đây khi đã nhận được buff nhân đôi thì tôi vẫn an toàn kể cả bị cắn.
Mày. Đều là lỗi của mày. Vậy nên tao sẽ giết mày để trả thù cho em ấy.
Tôi chậm rãi bước ra khỏi chỗ hổng trên tường mà tôi đang trốn. Tôi có thể thấy một con quái vật khổng lồ đang ẩn nấp ở phía cuối của hành lang rộng.
Lauchitas. Một con Rồng Bậc 1. Vua của Chất độc và Lời nguyền. Nó chỉ mới xuất hiện hai lần và cả hai lần đều được coi là bất khả chiến bại bởi cửa ngục tối bị đóng.
Con rồng đỏ ba đầu đó nhìn tôi. Trong số đó, mắt của cái đầu giữa đã bị bỏng. Lauchitas rất nhanh phục hồi nhưng có vẻ ngay cả nó cũng không thể làm vậy trong thời gian ngắn khi bị thương bởi máu Yoohyun vấy vào.
Ừ, em trai tôi tuyệt lắm. Giờ thì tôi có gấp đôi khả năng của đứa em tuyệt vời đó.
Khốn kiếp. Mày chết chắc rồi.
Chúc các bạn đọc vui vẻ. Bản dịch thuộc về Lost Planet - hành tinh đi lạc, vui lòng không mang đi nơi khác!
Nó nói. Bên mạn sườn bị xé toạc còn nội tạng thì đang tràn cả ra ngoài, thế mà nó còn hỏi tôi có sao không.
Nó sắp chết nhưng khuôn mặt chỉ hơi nhợt nhạt. Vẻ điềm tĩnh của nó khiến tôi khó chịu. Tôi ngồi trên nền đất và nhìn em trai mình mà không nói một lời.
Nó lúc nào cũng nhúng mũi vào công việc của tôi. Nó tốt hơn một kẻ thô tục, dơ bẩn như tôi, thế nên mọi người luôn bảo tôi nên an phận và cư xử đúng mực, đừng có dựa dẫm vào nó nữa. Họ nói cũng không sai, vì sau cùng tôi cũng đã hủy hoại chỗ dựa to lớn và vững chắc này rồi đây.
Thế nhưng.
".....Sao mày đến đây?"
Một âm thanh lỗ mãng phát ra từ miệng tôi.
Sao nó lại đến một nơi quái quỷ chỉ vì một người mà nó còn chẳng hề hay biết chứ?
Chúng tôi có chung huyết thống nhưng không thân thiết gì cả. Nếu như có gặp nhau thì cũng chỉ như cơn gió lạnh thoảng qua. Khi xương chân tôi gần như vỡ vụn nó còn không thèm đến bệnh viện để thăm tôi lấy một lần. Khi tôi đến nhờ nó chữa trị cho cái chân gãy của mình thì nó lạnh lùng từ chối và gọi người lôi tôi ra ngoài. Hôm đó, sau khi bị đá đi tôi bị ép phải lấy số tiền mà nó đưa cho. Từ ấy tôi không bao giờ nói chuyện với nó nữa.
Nó cười cay đắng với câu hỏi của tôi.
"Tại sao mày lại ở đây hả, chết tiệt."
Tôi đã từng nghĩ tên này là hạng người ăn cháo đá bát, lời nguyền rủa vẫn phun ra từ miệng tôi. Rất nhiều trọng trách đang đặt trên vai thằng nhóc này, vậy mà nó lại liều mạng chỉ để cứu một tên người thân vô tích sự. Thật đúng là một thằng khốn điên khùng.
Từ bao giờ mà chúng ta thân thiết đến thế? Nếu như mày chết và lên báo đài, chết tiệt, thì tao cũng chỉ chửi thề vài câu rồi quên đi ngay.
Nhưng mày đã làm gì?
Tôi đã tức giận. Tức giận và bực bội bởi chính sự thảm hại của bản thân tôi, không phải em ấy.
Đúng vậy, tôi đã luôn là một thằng anh trai tồi tệ. Ngay cả trong tình huống này, tôi vẫn là kẻ có bộ não rác rưởi chứa đầy những lời phàn nàn và mặc cảm.
Vậy nên hãy để tao chết ở một xó của cái ngục tối nào đó đi! Mày tới đây làm gì?!
"Nghe em này."
Em ấy cất tiếng mà không trả lời câu hỏi của tôi.
"Lauchitas cứ năm tiếng sẽ ngủ một lần. Nếu anh trốn trong một tiếng thì từ từ nó cũng sẽ ngủ thôi. Sau đó anh chỉ việc ra ngoài từ lối vào. Em đã xử lí hết những quái khác nên miễn là anh không đụng vào Lauchitas thì anh sẽ an toàn."
Rồi thằng bé đưa tôi một viên đá màu lam nhỏ. Đó là một viên Đá Vượt Ngục tối có khả năng tạo một lối để thoát ra khỏi ngục tối đã bị đóng. Nó chỉ có thể được sử dụng gần lối vào và là một vật phẩm rất có giá trị mà chỉ một người dùng được một lần.
Tôi không lấy viên đá và làm như không quan tâm đến nó.
"Tốt cho mày. Giờ thì dùng đi."
Thằng bé bật cười sau câu nói ấy của tôi.
"Em có rồi nên không cần đâu."
...Khi mày là một trong những Thợ săn bậc nhất ở Hàn Quốc, mày sẽ có đến mấy cái viên quý giá này, hẳn rồi. Tôi miễn cưỡng nhận viên đá.
Chỉ khi ấy cậu ta mới rời mắt khỏi tôi và nhìn những vết thương của mình. Nếu không có sức mạnh từ những kỹ năng thì cậu ta đã khuỵu xuống và chết từ lâu rồi.
".....Mày có nhiều Đá Vượt Ngục tối vậy thì mày có những thứ như thuốc tiên không?"
"Em không. Em có một bình thuốc nhỏ, nhưng em không nghĩ nó sẽ hiệu nghiệm đâu. Móng vuốt của Lauchitas có lời nguyền mạnh mẽ mà."
Thằng nhóc lại cười. Tôi không biết làm sao để cười cùng cho được.
Nhưng sự điềm tĩnh ấy đã sớm đạt giới hạn. Đầu gối Yoohyun khuỵu xuống và thân ngã về phía trước. Theo phản xạ, tôi đỡ lấy nửa thân trên của em ấy.
Mùi máu mà tôi không lường trước sẽ nồng như vậy xộc thẳng vào mũi tôi. Thật là kinh khủng.
Tôi cứ nghĩ mình đã quen với cái mùi ấy khi quanh quẩn trong hầm ngục nhưng nó khiến tôi như gục ngã. Tôi thấy phát bệnh.
Tôi muốn vứt bỏ thân thể trong tay và chạy thoát ngay.
".....này."
Tôi khó có thể nghe được tiếng thở.
Không một lời hồi âm.
Tôi không thể cười nữa.
".....mày chết rồi à?"
Giọng tôi run run. Việc thằng khốn này chết hay không không phải việc của tôi.
"Han Yoohyun. Mày chết rồi sao?"
Chết tiệt, cái thằng chó má ngu ngốc này. Tôi sẽ bị đày đọa nếu sống sót một mình mất. Tôi chắc chắn rằng sẽ có rất nhiều người sẽ muốn thiêu sống một tên cặn bã mà đã để em trai phải chết.
"Mày vẫn muốn quấy nhiễu tao đến lúc cuối cùng à?"
Tôi lầm bầm trong vô vọng.
Từ trước đến nay, tên nhóc này luôn chen vào mọi việc tôi làm. Giờ thì lại trốn tránh. Thật sự là bẩn đến giây phút cuối cùng.
[Hiệu ứng của danh hiệu 'Người chăm sóc' đã được kích hoạt.
Kỹ năng bổ sung của Người chăm sóc – Sự Báo đáp Cuối Cùng.
Các kỹ năng và khả năng của 'Han Yoohyun' đã Thức tỉnh được chuyển giao với hiệu quả gấp đôi.
Thời gian – 01:00]
Một thông báo hiện lên, xác nhận cái chết của cậu ta. Đây là một trong những kỹ năng bổ sung từ danh hiệu của tôi, khi đối tượng được buff tăng trưởng chết thì các kỹ năng và khả năng của đối tượng ấy sẽ được chuyển giao trong vòng một tiếng.
Đồng thời nhân đôi sức mạnh.
Khi sức mạnh của em ấy lấp đầy cơ thể tôi, một vài kí ức cũng được truyền lại.
'Anh trai tôi là một kẻ thức tỉnh cấp F.'
Thằng khốn này đến cuối vẫn–
'Nên tôi không thể liên lụy anh ấy được.'
Yoohyun đang nói chuyện với ai đó. Cậu ta có vẻ buồn.
'Tình cảm anh em tuy đã rạn nứt, nhưng trong tương lai chúng tôi cần phải xa cách hơn nữa. Bởi những Thức tỉnh Giả đủ tiêu chuẩn để trở thành Thợ săn sẽ không được pháp luật bảo vệ.'
'Nếu anh ấy trở thành điểm yếu của tôi thì họ chắc chắn sẽ nhắm đến anh ấy.'
….họ là những tên quái nào vậy?
'Chết tiệt, xử lí hết những kẻ khốn nạn đó đi!'
Đó là lúc chân tôi bị gãy. Cậu ta giận dữ. Và rồi lại buồn.
'Không. Nói với anh ấy….việc chữa trị là không thể. Như thế sẽ tốt hơn. Tôi đuổi anh ấy đi rồi…. Nhưng anh ấy vẫn là anh trai tôi, tôi không chịu được mà phải giúp anh ấy..'
'Anh ơi, em xin lỗi.'
'Xin lỗi…'
'Làm ơn đừng vào ngục tối đó.'
'Anh.'
Kí ức của em trai khiến cổ họng tôi nghẹn lại. Cả khu vực hoàn toàn tĩnh lặng nhưng từng tiếng "Anh" đều làm tai tôi đau nhói. Thân xác ấy cứng đờ, lạnh ngắt.
Tôi phát điên mất.
Đúng như dự đoán, tên này đã luôn che chở cho tôi đến giây phút cuối cùng. Mày đang bảo vệ tao vì cái gì? Tao mới là anh trai. Tôi mất cha mẹ từ khi còn nhỏ, tôi đã bỏ học để chăm sóc và nuôi dạy đứa em này.
"Chết tiệt! Nó nghĩ mình sẽ hối hận vì điều này sao?"
Đó là lỗi của mày. Vì mày không nói lời nào với tao cả.
Tôi cẩn thận đặt thân thể em trai lên mặt đất. Khuôn mặt nó trông thoải mái thật. Nếu tôi thoát một mình thì chả khác gì lúc vào một mình cả.
"Tao không khóc đâu."
Cho đến cuối cùng thì tên ích kỷ này cũng chỉ làm những việc nó muốn; tại sao tôi phải khóc chứ? Thật lãng phí nước mắt mà.
Tôi đứng dậy. Khi tôi nhìn vào cửa sổ trạng thái, số lượng các kỹ năng đã tăng vọt. Chúng đều là hàng chất lượng cao, cả cái buff nhân đôi nữa.
Tiếng cười vang lên.
Chỉ một tiếng. Chỉ vỏn vẹn trong một tiếng đồng hồ, tôi trở thành người mạnh nhất thế giới với cái giá là mạng sống của em trai.
"Chết tiệt, một tiếng thì làm được cái gì cơ chứ?"
Han Yoohyun mà sống 40 hay 50 năm nữa thì tốt cho thằng bé biết mấy. Kể cả nếu Yoohyun có thành một ông lão thì em ấy vẫn sẽ mạnh hơn tôi rất nhiều. Làm sao có thể so sánh chuyện ấy với một màn trình diễn một lần, một giờ này chứ?
"Thằng khốn ngu ngốc. Thằng khốn ngu ngốc chết tiệt đó."
Sự ngu ngốc của em trai khiến tôi phải rơi lệ. Cái danh 'thiên tài' thật đúng là lãng phí với nó. Thằng bé là đứa ngu xuẩn nhất trần đời.
"Khiên chắn Gigantic."
Ngay khi tôi sử dụng kĩ năng, một ánh sáng vàng mờ ảo bao bọc cơ thể tôi. Nó vốn dĩ không thể ngăn được móng vuốt của Lauchitas, nhưng giờ đây khi đã nhận được buff nhân đôi thì tôi vẫn an toàn kể cả bị cắn.
Mày. Đều là lỗi của mày. Vậy nên tao sẽ giết mày để trả thù cho em ấy.
Tôi chậm rãi bước ra khỏi chỗ hổng trên tường mà tôi đang trốn. Tôi có thể thấy một con quái vật khổng lồ đang ẩn nấp ở phía cuối của hành lang rộng.
Lauchitas. Một con Rồng Bậc 1. Vua của Chất độc và Lời nguyền. Nó chỉ mới xuất hiện hai lần và cả hai lần đều được coi là bất khả chiến bại bởi cửa ngục tối bị đóng.
Con rồng đỏ ba đầu đó nhìn tôi. Trong số đó, mắt của cái đầu giữa đã bị bỏng. Lauchitas rất nhanh phục hồi nhưng có vẻ ngay cả nó cũng không thể làm vậy trong thời gian ngắn khi bị thương bởi máu Yoohyun vấy vào.
Ừ, em trai tôi tuyệt lắm. Giờ thì tôi có gấp đôi khả năng của đứa em tuyệt vời đó.
Khốn kiếp. Mày chết chắc rồi.
Chúc các bạn đọc vui vẻ. Bản dịch thuộc về Lost Planet - hành tinh đi lạc, vui lòng không mang đi nơi khác!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.