Chương 2: Trở về quá khứ (2)
Geunseo, 근서
25/06/2021
Tôi rút ra con dao găm và cắt một vết thật dài trên cẳng tay. Máu rỉ ra khỏi vết cắt và tạo thành một ngọn giáo đỏ sẫm. Ngọn lửa đen rực rỡ cháy trên đầu ngọn giáo và xung quanh vết thương.
-Grừ
Lauchitas, kẻ trước đây luôn khinh thường và lơ là tôi, đã ngẩng cao cả ba cái đầu của nó cùng một lúc.
Lông nơi cổ nó xòe ra, xem chừng cảnh giác lắm trước lưỡi giáo đã lấy đi mắt của nó. Lúc này, miệng nó há to, lộ rõ cả những hàm răng nanh sắc nhọn.
Nếu như là tôi trước đây, chắc có lẽ tôi đã phải ngã khuỵu bởi áp lực trước khi phải chạm trán nó. Nhưng bây giờ, tôi chẳng thấy căng thẳng một xíu nào cả.
Tôi chắc chắn là nó yếu hơn tôi nhiều.
“Nhào vô đi thứ thằn lằn đáng chết.”
-Grừ!
Nó đáp lại tôi mà nghe như mếu. Toàn bộ nơi đây rung chuyển dữ dội bởi tiếng gầm rú ấy, như muốn xé toạc mọi thứ. Ba đầu của con quái vật khổng lồ màu đỏ hoàn toàn nhô lên khỏi mặt đất. Không còn chiếc cánh nào nữa mà thay vào đó là cả một cơ thể bóng bẩy với chi chít những lời nguyền khắp xung quanh, hệt như nó đang khoác lên mình bộ lông đốm của báo gấm vậy. Chiếc đuôi của nó đầy rẫy những vòng xoáy lốm đốm và hình thù, cùng với một bộ gai sắc nhọn ở trên.
Bịch!
Bốn chân nó chạm đất khiến bộ móng vuốt trông như lưỡi hái, hay nói chính xác hơn là lưỡi hái của Tử thần, để lại những vết nứt dài ngoằng trên sàn nhà. Bằng cơ thể khổng lồ như vậy, thật khó mà tin được chuyển động của nó hết sức nhanh nhẹn. Thoáng chớp, con quái vật đã vượt qua được khoảng trống giữa chúng tôi chỉ bằng một bước nhảy vọt duy nhất. Nếu là tôi lúc trước, chắc sẽ chẳng thể bắt được nó đâu.
Nhưng giờ thì tôi có thể làm được.
“Tại sao mình lại phải bò trườn thế này nhỉ?”
Tôi có cảm tưởng mình như là một chú cún con đang chạy vòng quanh vậy. Em trai tôi xếp hạng 3 về mặt tốc độ giữa những thanh thiếu niên và người trưởng thành mạnh nhất của thế giới. Nếu như chỉ cần một mình em tôi tung ra những đòn tấn công mà con nhãi thằn lằn ba đầu này không thể nào với kịp thì ngay lúc này đây, tôi còn nhanh hơn thằng em tôi nhiều.
Vỗ nhẹ!
Tôi nhảy lên không trung cùng với một nụ cười nhạo báng.
Bốp!
Móng vuốt của sinh vật đã xuyên qua được mặt đất mà tôi đang đứng. Trong khi lười biếng nhìn xuống cảnh vật xung quanh, tôi chợt nhận ra là mình đã sử dụng một loạt các kĩ năng.
"Lá Liễu Xanh."
Những chiếc lá chỉ có thể xuất hiện ở những bánh xe nằm rải rác quanh khu vực. Giẫm lên đám lá này, tôi nhảy lên không trung một lần nữa. Lauchitas lúc này nhảy lên rất nhiều lần nhưng bằng sự nhanh nhẹn của mình, tôi nhanh chóng né được những móng vuốt của con quỷ độc này. Tựa như những mũi kim châm, lời nguyền của nó cứ thế phóng ra và bị tấm khiên chặn lại.
Grr!
“Bé thằn lằn đáng iu” giờ chỉ biết gào thét ở dưới kia. Nếu mày không thích bị chiến, ngon thì bay lại đây.
Em trai tôi không sở hữu kĩ năng bay lượn. Nhưng nhờ “Lá liễu xanh” mà thằng nhóc có thể lả lướt trên không trung như đang khiêu vũ vậy. Thế đấy, chả có cái quái gì mà nó không làm được cả.
“Đúng thật, nó chẳng bao giờ ngừng cắt đứt liên lạc với thằng anh vô dụng này.”
Vừa lẩm bẩm, tôi vừa kéo ngọn giáo sang một bên đầu. Ngay lúc này, tôi cũng thu hồi ngọn lửa đen lại và kéo thật căng như thể đang bắn cung tên.
Bắn!
-Grừ!!
Ngọn giáo mà tôi bắn xuyên qua đầu trái của Lauchitas. Tức thì, ngọn lửa mạnh mẽ bừng lên và thiêu rụi ngay phần đầu bị đâm trúng. Vì quá đau đớn, con rồng trở nên điên loạn. Nó hết chạy loạn lại huơ móng vuốt lên rồi tự cắn răng nanh của mình. Thế nhưng, nó chậm hết sức.
Bịch! Bịch!
Thật khôi hài làm sao khi mà nó cứ giãy giụa liên tục như một con lươn bị mắc kẹt nơi vùng đất khô cằn. Trông nó hài đến lạ. À mà, tôi cũng chẳng kém cạnh gì mấy.
Trút máu ra, tôi bèn tạo nên một lưỡi giáo mới.
Bùm!
-Hự! Grrr!
Đầu bên phải của nó đã bị dừ cho nát bét. Điều đó đồng nghĩa với việc, mất đi cơ quan chủ chứa đựng con mắt còn cử động được, Lauchitas mất đi ý thức với cả thế giới. Con vật với lớp vảy bao phủ quanh thân ngừng di chuyển xung quanh và cúi hẳn xuống. Phải chăng nó đang tỏ ra sợ sệt?
“.........Đúng là dễ như ăn cháo.”
Đùa chứ tôi phát khóc lên mất. Cuộc chiến kết thúc nhanh thật. Giờ mà thiêu nốt cái đầu cuối cùng của nó, dám cá là kể cả loài rồng mạnh nhất cũng chả chịu nổi được đâu. Thôi kệ, nhắm đến mấy cái chân chứ thiêu đầu thì chán òm. Cắt đi từng chi, từng chi như thế, trông nó có khác nào con cá vô dụng bị nướng khô trên đồi cát nóng không cơ chứ?
Từ từ rồi nhẹ nhàng. Con quái vật la hét, rên lên và trút hơi thở cuối cùng đầy chết chóc. Sàn nhà giờ đây đẫm máu, trông giống như một bãi bùn lầy vậy. Ấy thế mà con Lauchitas vẫn sống nhăn ra. Tôi tặc lưỡi, ngồi chễm chệ trên người nó. Thời gian sắp hết. Bộ hẹn giờ cho kỹ năng kết thúc cũng là lúc tôi sẽ chết ngay lập tức vì nọc độc từ xác con Lauchitas này. Sao mà tôi lại vô dụng thế này chứ?
“Mà mình còn có thể làm gì nếu như vẫn sống sót nhỉ?”
Một khi mọi người biết Yoohyun chết vì tôi, thằng anh trai của nó, thể nào tôi chả bị tống vào nhà giam. Đưa ra quảng trường và bị trói chặt tại đó, người dân từ khắp nơi sẽ đổ xô đến và ném đá vào người tôi ấy chứ.
“Đi vào lịch sử này, thậm chí có khi còn được góp mặt vào mấy quyển sách nữa. Giờ đã bị nguyền rồi, chắc chắn lại bị rủa tiếp mấy đời thôi. Haha.”
Tại sao đứa em trai ngốc nghếch đó lại chết thay tôi chứ? Thật vô ích thay. Ah, mẹ kiếp. Đáng lẽ mình nên chết quách đi khi mà gãy chân rồi chứ. Nếu thế thì mình đã chẳng ở đây và Yoohyun cũng chẳng chết vì mình rồi. Nó thực sự đã hi sinh vì một người quá vô dụng và thừa thãi trong xã hội này.
Bằng tay thô của mình, tôi đập mạnh vào vảy của Lauchitas, con vật đang trút ra những hơi thở cuối cùng của cuộc đời nó.
“Tao sẽ chẳng sống lâu hơn được đâu nên đừng tỏ ra bất công như thế. Tại sao mày lại xổng ra khỏi Ngục tối cấp D được nhỉ? Chẳng lẽ tên quản ngục tính toán sai sao?”
Mà bằng cách nào thì cũng đâu còn quan trọng với tôi nữa. Tôi chẳng còn đủ năng lượng để rời đi trước khi ảnh hưởng của kỹ năng kết thúc cả.
“Tại sao mình không chỉ đơn giản là ủng hộ Yoohyun từ phía sau và sống cho tốt nhỉ?"
Được bảo vệ bởi người em trai tốt bụng và sống với nó; tại sao tôi lại có cứ tự ti thế này chứ?
Ngay sau đó, cửa sổ phần thưởng cho cái chết của Lauchitas bỗng xuất hiện.
[Hoàn thành nhiệm vụ bất khả thi! Bạn đã tự mình săn được một con rồng!]
Yoohyun cũng tự bắn chết một con đấy thôi; sao lại coi là “tự mình” được chứ? Có thể là bởi sự khác nhau về thời gian giữa những đòn tấn công của nó và tôi.
[Danh hiệu huyền thoại 'Kẻ Diệt Rồng' đã được cấp!]
‘Kẻ Diệt Rồng’ cơ à? Nghe giống với danh hiệu của mấy ngôi sao nổi tiếng đấy, nhưng tôi chẳng quan tâm mấy đâu. Sao mà tôi biết được chứ? Dẫu có khắc chạm bao nhiêu đường viền đi chăng nữa, một quả bí ngô thì mãi chỉ là bí ngô mà thôi. Rồi thì, thứ hạng và chuỗi các vật phẩm cứ xuất hiện liên tù tì.
[Đá vượt ngục tối x10]
[Tiền thưởng cho hạng 1 x5]
[Thanh gươm vĩ đại của Rồng Đỏ]
[Đá Ước Nguyện]
Hả? Đá Ước nguyện ư?
Lướt qua tất cả các vật phẩm hiện lên trên cửa sổ, đập vào mắt tôi chính là viên đá Ước Nguyện. Lần đầu tiên trong đời, tôi nhìn thấy một món như vậy.
“Đọc cái tên mà cứ ngỡ sẽ được ban cho một điều ước ấy.”
Không thể nào, thứ như vậy chỉ có thể là trò bịp bợm.
Mặc dù tôi nghĩ điều đó thật nực cười, nhưng tôi vẫn ngồi dậy. Khi mở kho dự trữ, tôi thấy một hạt màu đỏ nhỏ hơn một chút so với nắm tay của tôi. Nuốt nước bọt, tôi lấy viên đá ra và kiểm tra thông tin được ghi trên đó.
[Đá Ước Nguyện – Cấp huyền thoại
Cấp một điều ước cho người dùng.]
Đó là sự thật rồi!
“Thế thì, em trai tôi sẽ-!”
[※ Hồi sinh người chết là không thể.]
“.....What the fuck?!”
Tôi chú ý tới điều kiện cuối cùng của vật phẩm. Tại sao tôi lại không thể cứu người đã chết chứ? Cấp huyền thoại cũng chỉ là một cấp huyền thoại mà thôi! Khi đã là một vị thần, bạn sẽ có thể làm bất cứ điều gì bạn muốn kia mà!
"Chết tiệt, vậy thì vấn đề là gì chứ?! Ước mọi thứ ngoại trừ cứu người? M, mình chỉ...!"
Tôi nắm chặt viên đá Ước Nguyện trong tay. Những điều mà tôi có thể ước ngay lập tức xuất hiện trong đầu. Nếu nó có thể ban cho bất kỳ điều ước nào, tôi ước có thể trở nên mạnh hơn Yoohyun. Mà có lẽ tôi chỉ nên giữ trạng thái hiện tại của bản thân thôi. Vậy thì tôi muốn có thể thoát ra khỏi danh tiếng xấu xa. Ai rồi cũng sẽ sớm quên đi những anh hùng trong quá khứ và ca ngợi những con người mới. Cuối cùng tôi cũng có thể leo lên vị trí mà tôi vốn đã rất ghen tị rồi. Ở vị thế mới, hào nhoáng hơn, tôi sẵn sàng leo cao hơn bất kì ai ấy chứ.
Hóa ra tất cả chỉ là một trong những sự ảo tưởng của tôi. Tôi nhắm chặt hai mắt, thở dài thườn thượt một hồi lâu.
“......Yoohyun à, em thực sự chơi anh cho đến tận cùng luôn sao?”
Chắc là tôi sẽ hối hận lắm. Không, chắc chắn là tôi sẽ rất hối hận. Tôi chắc chắn sẽ rất hối hận!
Giờ đây trong tôi chỉ còn mãi những hối hận không nguôi. Đã thế, nếu mang thêm một nỗi niềm day dứt khác,mọi thứ liệu có còn nguyên vẹn?
“Này, đá Ước Nguyện. Có thể không nếu quay ngược thời gian?”
Để trả lời, hạt đá đỏ ấy bắt đầu lóe sáng. Người chết thì không thể sống dậy, nhưng có lẽ tôi vẫn sẽ làm được điều này. Có vẻ sẽ tốt hơn nếu quay ngược lại thời gian, ôi thật nực cười làm sao. Cho tôi quay về lúc trước khi tôi tới đây. Thời điểm của 5 năm trước cùng với trí nhớ hiện tại. Tôi sẽ sống một cuộc đời trầm lặng và yên ổn vào khoảng thời gian này. Giá mà tôi đừng bước ra ngoài, tôi đã không gặp rắc rối và đôi chân của tôi cũng đã ổn rồi. Hơn nữa, Yoohyun cũng đâu phải buồn khổ vì tôi. Mọi thứ rồi sẽ ổn cả thôi.
Tôi chắc vẫn sẽ sống bằng số tiền dư thừa còn của em trai mình.
[Bạn có muốn quay ngược lại thời gian không?]
"Có."
Ánh sáng chiếu từ các viên đá càng lúc tỏa ra ngày càng mạnh mẽ hơn. Mắt tôi giờ đây tràn ngập tràn ánh sáng màu đỏ tươi. Ngay sau đó, đột nhiên, mọi thứ trở nên trắng toát.
Và rồi.
Cảnh tượng một căn phòng kỳ lạ lắng xuống trước tầm mắt tôi.
Chúc các bạn đọc vui vẻ. Bản dịch thuộc về Lost Planet - hành tinh đi lạc, vui lòng không mang đi nơi khác!
-Grừ
Lauchitas, kẻ trước đây luôn khinh thường và lơ là tôi, đã ngẩng cao cả ba cái đầu của nó cùng một lúc.
Lông nơi cổ nó xòe ra, xem chừng cảnh giác lắm trước lưỡi giáo đã lấy đi mắt của nó. Lúc này, miệng nó há to, lộ rõ cả những hàm răng nanh sắc nhọn.
Nếu như là tôi trước đây, chắc có lẽ tôi đã phải ngã khuỵu bởi áp lực trước khi phải chạm trán nó. Nhưng bây giờ, tôi chẳng thấy căng thẳng một xíu nào cả.
Tôi chắc chắn là nó yếu hơn tôi nhiều.
“Nhào vô đi thứ thằn lằn đáng chết.”
-Grừ!
Nó đáp lại tôi mà nghe như mếu. Toàn bộ nơi đây rung chuyển dữ dội bởi tiếng gầm rú ấy, như muốn xé toạc mọi thứ. Ba đầu của con quái vật khổng lồ màu đỏ hoàn toàn nhô lên khỏi mặt đất. Không còn chiếc cánh nào nữa mà thay vào đó là cả một cơ thể bóng bẩy với chi chít những lời nguyền khắp xung quanh, hệt như nó đang khoác lên mình bộ lông đốm của báo gấm vậy. Chiếc đuôi của nó đầy rẫy những vòng xoáy lốm đốm và hình thù, cùng với một bộ gai sắc nhọn ở trên.
Bịch!
Bốn chân nó chạm đất khiến bộ móng vuốt trông như lưỡi hái, hay nói chính xác hơn là lưỡi hái của Tử thần, để lại những vết nứt dài ngoằng trên sàn nhà. Bằng cơ thể khổng lồ như vậy, thật khó mà tin được chuyển động của nó hết sức nhanh nhẹn. Thoáng chớp, con quái vật đã vượt qua được khoảng trống giữa chúng tôi chỉ bằng một bước nhảy vọt duy nhất. Nếu là tôi lúc trước, chắc sẽ chẳng thể bắt được nó đâu.
Nhưng giờ thì tôi có thể làm được.
“Tại sao mình lại phải bò trườn thế này nhỉ?”
Tôi có cảm tưởng mình như là một chú cún con đang chạy vòng quanh vậy. Em trai tôi xếp hạng 3 về mặt tốc độ giữa những thanh thiếu niên và người trưởng thành mạnh nhất của thế giới. Nếu như chỉ cần một mình em tôi tung ra những đòn tấn công mà con nhãi thằn lằn ba đầu này không thể nào với kịp thì ngay lúc này đây, tôi còn nhanh hơn thằng em tôi nhiều.
Vỗ nhẹ!
Tôi nhảy lên không trung cùng với một nụ cười nhạo báng.
Bốp!
Móng vuốt của sinh vật đã xuyên qua được mặt đất mà tôi đang đứng. Trong khi lười biếng nhìn xuống cảnh vật xung quanh, tôi chợt nhận ra là mình đã sử dụng một loạt các kĩ năng.
"Lá Liễu Xanh."
Những chiếc lá chỉ có thể xuất hiện ở những bánh xe nằm rải rác quanh khu vực. Giẫm lên đám lá này, tôi nhảy lên không trung một lần nữa. Lauchitas lúc này nhảy lên rất nhiều lần nhưng bằng sự nhanh nhẹn của mình, tôi nhanh chóng né được những móng vuốt của con quỷ độc này. Tựa như những mũi kim châm, lời nguyền của nó cứ thế phóng ra và bị tấm khiên chặn lại.
Grr!
“Bé thằn lằn đáng iu” giờ chỉ biết gào thét ở dưới kia. Nếu mày không thích bị chiến, ngon thì bay lại đây.
Em trai tôi không sở hữu kĩ năng bay lượn. Nhưng nhờ “Lá liễu xanh” mà thằng nhóc có thể lả lướt trên không trung như đang khiêu vũ vậy. Thế đấy, chả có cái quái gì mà nó không làm được cả.
“Đúng thật, nó chẳng bao giờ ngừng cắt đứt liên lạc với thằng anh vô dụng này.”
Vừa lẩm bẩm, tôi vừa kéo ngọn giáo sang một bên đầu. Ngay lúc này, tôi cũng thu hồi ngọn lửa đen lại và kéo thật căng như thể đang bắn cung tên.
Bắn!
-Grừ!!
Ngọn giáo mà tôi bắn xuyên qua đầu trái của Lauchitas. Tức thì, ngọn lửa mạnh mẽ bừng lên và thiêu rụi ngay phần đầu bị đâm trúng. Vì quá đau đớn, con rồng trở nên điên loạn. Nó hết chạy loạn lại huơ móng vuốt lên rồi tự cắn răng nanh của mình. Thế nhưng, nó chậm hết sức.
Bịch! Bịch!
Thật khôi hài làm sao khi mà nó cứ giãy giụa liên tục như một con lươn bị mắc kẹt nơi vùng đất khô cằn. Trông nó hài đến lạ. À mà, tôi cũng chẳng kém cạnh gì mấy.
Trút máu ra, tôi bèn tạo nên một lưỡi giáo mới.
Bùm!
-Hự! Grrr!
Đầu bên phải của nó đã bị dừ cho nát bét. Điều đó đồng nghĩa với việc, mất đi cơ quan chủ chứa đựng con mắt còn cử động được, Lauchitas mất đi ý thức với cả thế giới. Con vật với lớp vảy bao phủ quanh thân ngừng di chuyển xung quanh và cúi hẳn xuống. Phải chăng nó đang tỏ ra sợ sệt?
“.........Đúng là dễ như ăn cháo.”
Đùa chứ tôi phát khóc lên mất. Cuộc chiến kết thúc nhanh thật. Giờ mà thiêu nốt cái đầu cuối cùng của nó, dám cá là kể cả loài rồng mạnh nhất cũng chả chịu nổi được đâu. Thôi kệ, nhắm đến mấy cái chân chứ thiêu đầu thì chán òm. Cắt đi từng chi, từng chi như thế, trông nó có khác nào con cá vô dụng bị nướng khô trên đồi cát nóng không cơ chứ?
Từ từ rồi nhẹ nhàng. Con quái vật la hét, rên lên và trút hơi thở cuối cùng đầy chết chóc. Sàn nhà giờ đây đẫm máu, trông giống như một bãi bùn lầy vậy. Ấy thế mà con Lauchitas vẫn sống nhăn ra. Tôi tặc lưỡi, ngồi chễm chệ trên người nó. Thời gian sắp hết. Bộ hẹn giờ cho kỹ năng kết thúc cũng là lúc tôi sẽ chết ngay lập tức vì nọc độc từ xác con Lauchitas này. Sao mà tôi lại vô dụng thế này chứ?
“Mà mình còn có thể làm gì nếu như vẫn sống sót nhỉ?”
Một khi mọi người biết Yoohyun chết vì tôi, thằng anh trai của nó, thể nào tôi chả bị tống vào nhà giam. Đưa ra quảng trường và bị trói chặt tại đó, người dân từ khắp nơi sẽ đổ xô đến và ném đá vào người tôi ấy chứ.
“Đi vào lịch sử này, thậm chí có khi còn được góp mặt vào mấy quyển sách nữa. Giờ đã bị nguyền rồi, chắc chắn lại bị rủa tiếp mấy đời thôi. Haha.”
Tại sao đứa em trai ngốc nghếch đó lại chết thay tôi chứ? Thật vô ích thay. Ah, mẹ kiếp. Đáng lẽ mình nên chết quách đi khi mà gãy chân rồi chứ. Nếu thế thì mình đã chẳng ở đây và Yoohyun cũng chẳng chết vì mình rồi. Nó thực sự đã hi sinh vì một người quá vô dụng và thừa thãi trong xã hội này.
Bằng tay thô của mình, tôi đập mạnh vào vảy của Lauchitas, con vật đang trút ra những hơi thở cuối cùng của cuộc đời nó.
“Tao sẽ chẳng sống lâu hơn được đâu nên đừng tỏ ra bất công như thế. Tại sao mày lại xổng ra khỏi Ngục tối cấp D được nhỉ? Chẳng lẽ tên quản ngục tính toán sai sao?”
Mà bằng cách nào thì cũng đâu còn quan trọng với tôi nữa. Tôi chẳng còn đủ năng lượng để rời đi trước khi ảnh hưởng của kỹ năng kết thúc cả.
“Tại sao mình không chỉ đơn giản là ủng hộ Yoohyun từ phía sau và sống cho tốt nhỉ?"
Được bảo vệ bởi người em trai tốt bụng và sống với nó; tại sao tôi lại có cứ tự ti thế này chứ?
Ngay sau đó, cửa sổ phần thưởng cho cái chết của Lauchitas bỗng xuất hiện.
[Hoàn thành nhiệm vụ bất khả thi! Bạn đã tự mình săn được một con rồng!]
Yoohyun cũng tự bắn chết một con đấy thôi; sao lại coi là “tự mình” được chứ? Có thể là bởi sự khác nhau về thời gian giữa những đòn tấn công của nó và tôi.
[Danh hiệu huyền thoại 'Kẻ Diệt Rồng' đã được cấp!]
‘Kẻ Diệt Rồng’ cơ à? Nghe giống với danh hiệu của mấy ngôi sao nổi tiếng đấy, nhưng tôi chẳng quan tâm mấy đâu. Sao mà tôi biết được chứ? Dẫu có khắc chạm bao nhiêu đường viền đi chăng nữa, một quả bí ngô thì mãi chỉ là bí ngô mà thôi. Rồi thì, thứ hạng và chuỗi các vật phẩm cứ xuất hiện liên tù tì.
[Đá vượt ngục tối x10]
[Tiền thưởng cho hạng 1 x5]
[Thanh gươm vĩ đại của Rồng Đỏ]
[Đá Ước Nguyện]
Hả? Đá Ước nguyện ư?
Lướt qua tất cả các vật phẩm hiện lên trên cửa sổ, đập vào mắt tôi chính là viên đá Ước Nguyện. Lần đầu tiên trong đời, tôi nhìn thấy một món như vậy.
“Đọc cái tên mà cứ ngỡ sẽ được ban cho một điều ước ấy.”
Không thể nào, thứ như vậy chỉ có thể là trò bịp bợm.
Mặc dù tôi nghĩ điều đó thật nực cười, nhưng tôi vẫn ngồi dậy. Khi mở kho dự trữ, tôi thấy một hạt màu đỏ nhỏ hơn một chút so với nắm tay của tôi. Nuốt nước bọt, tôi lấy viên đá ra và kiểm tra thông tin được ghi trên đó.
[Đá Ước Nguyện – Cấp huyền thoại
Cấp một điều ước cho người dùng.]
Đó là sự thật rồi!
“Thế thì, em trai tôi sẽ-!”
[※ Hồi sinh người chết là không thể.]
“.....What the fuck?!”
Tôi chú ý tới điều kiện cuối cùng của vật phẩm. Tại sao tôi lại không thể cứu người đã chết chứ? Cấp huyền thoại cũng chỉ là một cấp huyền thoại mà thôi! Khi đã là một vị thần, bạn sẽ có thể làm bất cứ điều gì bạn muốn kia mà!
"Chết tiệt, vậy thì vấn đề là gì chứ?! Ước mọi thứ ngoại trừ cứu người? M, mình chỉ...!"
Tôi nắm chặt viên đá Ước Nguyện trong tay. Những điều mà tôi có thể ước ngay lập tức xuất hiện trong đầu. Nếu nó có thể ban cho bất kỳ điều ước nào, tôi ước có thể trở nên mạnh hơn Yoohyun. Mà có lẽ tôi chỉ nên giữ trạng thái hiện tại của bản thân thôi. Vậy thì tôi muốn có thể thoát ra khỏi danh tiếng xấu xa. Ai rồi cũng sẽ sớm quên đi những anh hùng trong quá khứ và ca ngợi những con người mới. Cuối cùng tôi cũng có thể leo lên vị trí mà tôi vốn đã rất ghen tị rồi. Ở vị thế mới, hào nhoáng hơn, tôi sẵn sàng leo cao hơn bất kì ai ấy chứ.
Hóa ra tất cả chỉ là một trong những sự ảo tưởng của tôi. Tôi nhắm chặt hai mắt, thở dài thườn thượt một hồi lâu.
“......Yoohyun à, em thực sự chơi anh cho đến tận cùng luôn sao?”
Chắc là tôi sẽ hối hận lắm. Không, chắc chắn là tôi sẽ rất hối hận. Tôi chắc chắn sẽ rất hối hận!
Giờ đây trong tôi chỉ còn mãi những hối hận không nguôi. Đã thế, nếu mang thêm một nỗi niềm day dứt khác,mọi thứ liệu có còn nguyên vẹn?
“Này, đá Ước Nguyện. Có thể không nếu quay ngược thời gian?”
Để trả lời, hạt đá đỏ ấy bắt đầu lóe sáng. Người chết thì không thể sống dậy, nhưng có lẽ tôi vẫn sẽ làm được điều này. Có vẻ sẽ tốt hơn nếu quay ngược lại thời gian, ôi thật nực cười làm sao. Cho tôi quay về lúc trước khi tôi tới đây. Thời điểm của 5 năm trước cùng với trí nhớ hiện tại. Tôi sẽ sống một cuộc đời trầm lặng và yên ổn vào khoảng thời gian này. Giá mà tôi đừng bước ra ngoài, tôi đã không gặp rắc rối và đôi chân của tôi cũng đã ổn rồi. Hơn nữa, Yoohyun cũng đâu phải buồn khổ vì tôi. Mọi thứ rồi sẽ ổn cả thôi.
Tôi chắc vẫn sẽ sống bằng số tiền dư thừa còn của em trai mình.
[Bạn có muốn quay ngược lại thời gian không?]
"Có."
Ánh sáng chiếu từ các viên đá càng lúc tỏa ra ngày càng mạnh mẽ hơn. Mắt tôi giờ đây tràn ngập tràn ánh sáng màu đỏ tươi. Ngay sau đó, đột nhiên, mọi thứ trở nên trắng toát.
Và rồi.
Cảnh tượng một căn phòng kỳ lạ lắng xuống trước tầm mắt tôi.
Chúc các bạn đọc vui vẻ. Bản dịch thuộc về Lost Planet - hành tinh đi lạc, vui lòng không mang đi nơi khác!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.