Chương 27: Có Tin Tôi ”Làm” Cậu Không?
Mã Tử
03/05/2023
Bạch Tiểu Đường hoảng sợ, chiếc ô trên tay suýt nữa rơi xuống đất, cô lui về phía sau một bước, thì nhìn thấy chàng trai ẩn thân trong bóng tối chậm rãi đi ra.
Chỉ một bước, cô có thể nhìn ra bước chân của Nguyên Lân hôm nay có chút kỳ lạ.
Không giống như những bước đi vừa lười biếng vừa vững vàng thường thấy của anh, mà là có chút khác thường nói không nên lời.
“Không phải cậu rất thích xử lý vết thương sao, đến giúp tôi đi.”
Chàng trai bước ra hai bước đứng trước mặt Bạch Tiểu Đường, Bạch Tiểu Đường lúc này mới dùng ánh đèn bên ngoài nhìn thấy Nguyên Lân từ giữa cánh tay toàn là máu, thẳng đến lúc anh nói chuyện bên chân còn lưu lại vết máu tươi.
Bạch Tiểu Đường sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, Nguyên Lân cười nhạo một tiếng: “Sao lại sợ hãi thế này rồi, cũng chỉ là cắt rách chút da thôi, không có gì nghiêm trọng cả.”
Giọng điệu này nhạt nhẽo như đang nói về người khác. Bạch Tiểu Đường thẳng đến lúc này mới phản ứng lại, vội vàng kéo anh vào nhà trước.
Kết quả vừa mới dẫn Nguyên Lân vào phòng, bà cụ từ trong phòng ngủ đi ra gõ cửa phòng Bạch Tiểu Đường: “Đường Đường, cháu về rồi sao? ”
Bạch Tiểu Đường không còn cách nào khác đành phải tùy tiện tìm một bộ đồ ngủ để che miệng vết thương cho Nguyên Lân rồi mới mở cửa phòng ngủ.
“Bà ơi, sao vậy ạ?”
Không dám để cho bà cụ phát hiện trong phòng Bạch Tiểu Đường cất giấu người khác, cẩn thận mở cửa phòng ngủ ra một khe hở, sau đó thò đầu ra:
“Cháu vừa về bà ạ, cháu đang chuẩn bị thay quần áo đi tắm.”
“Ôi, bà nói cho cháu biết, vừa rồi rất đáng sợ.” Hình như bà cụ thật sự sợ hãi, sắc mặt cũng không dễ nhìn lắm: “Vừa rồi anh Long dẫn theo một đám người ở gần đây đánh nhau, nghe nói có đao có súng nữa… Giống như chuẩn bị giết ai đó! ”
“Vừa rồi cháu còn chưa về, mắt phải của bà vẫn nhảy dựng, bà sợ lắm. Đường Đường, gần đây cháu phải cẩn thận, cũng phải nhắc Tiểu Nguyên cẩn thận nhé, đám người này toàn là muốn tiền không muốn mạng, Tiểu Nguyên đây là chặn đường tài chính của bọn họ…”
Bạch Tiểu Đường sửng sốt, giống như đã hiểu được vết thương trên cánh tay Nguyên Lân là chuyện gì xảy ra.
Cô không hỏi nhiều, chỉ an ủi bà cụ vài câu rồi bảo bà đi ngủ trước, lúc đóng cửa phòng thì nghe chàng trai phía sau cười lạnh một tiếng: “Vừa có đao vừa có súng, nói bọn họ còn rất bản lĩnh. ”
Bạch Tiểu Đường cúi đầu vội vàng đi vào góc lấy rượu i-ốt cùng bông gòn ra, lúc ngồi bên cạnh chàng trai hốc mắt đều đỏ lên: “Vậy….. Hôm nay anh Long đến chặn cậu là bởi vì cậu quản chuyện cửa tiệm sớm nên mới bị trả thù đúng không?’’
Dù sao mấy ngày nay Nguyên Lân mỗi ngày đều đúng giờ đúng giờ đến bà nội báo danh sớm một chút, gần đây Bạch Tiểu Đường cũng nghe nói mấy ngày nay anh Long không phải là không đến, mà là thấy Nguyên Lân ở đây thì bỏ chạy .
Nguyên Lân nhìn dáng vẻ cô muốn khóc nhưng không khóc lại bắt đầu phiền: “Chuyện này có gì để khóc chứ, chỉ là bị một con dao găm nhỏ chém một tí thôi, kiểu vết thương ngoài da này nhìn thì đáng sợ, qua hai ngày là khỏi rồi. ”
Trong cuộc hỗn chiến vừa rồi, anh đã đánh nát xương sống mũi của hai người, ước chừng phải đi theo bọn họ nửa đời sau, cũng không thiệt thòi.
“Nhưng, nhưng mà……” Bạch Tiểu Đường vẫn rưng rưng nước mắt: “Vết thương của cậu hơi sâu, hình như không chỉ là ngoài da… Tớ đi cùng cậu đến bệnh viện được không…”
So với Bạch Tiểu Đường bối rối, ngay cả bản tay đang khử trùng rượu i-ốt cho Nguyên Lân cũng đang run rẩy, Nguyên Lân bình tĩnh đến mức dường như không cảm thấy đau đớn gì, hoàn toàn là đứng ngoài cuộc.
“Chuyện bệnh viện chờ lát nữa rồi nói sau.” Anh dùng tay kia nắm lấy cằm Bạch Tiểu Đường, ngón cái và ngón trỏ véo má cô: “Cậu nói rõ ràng với tôi trước đi, vì sao trốn tôi? ”
Bạch Tiểu Đường bị nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn, nước mắt như hạt châu liên tục rơi xuống, nhưng cô cũng không biết phải trả lời câu hỏi của Nguyên Lân như thế nào, đành cắn môi dưới không nói lời nào, trên tay yên lặng bôi máu bôi thuốc cho anh.
Nguyên Lân thật sự tức giận, anh trực tiếp dùng tay vạch ra một vết máu đem hai tay Bạch Tiểu Đường kiềm chế, lại hung dữ hỏi một lần: “Vì sao cậu trốn tôi? ”
Bạch Tiểu Đường giãy giụa hai cái không thoát ra được, hít hít mũi nước mắt rơi càng nhanh hơn.
Nhưng nước mắt nhanh thì nhanh, cái miệng kia vẫn khóa chặt không nói một lời.
Nguyên Lân tức giận: “Cậu không trả lời, có tin tôi ‘’làm’’ cậu không?”
Chỉ một bước, cô có thể nhìn ra bước chân của Nguyên Lân hôm nay có chút kỳ lạ.
Không giống như những bước đi vừa lười biếng vừa vững vàng thường thấy của anh, mà là có chút khác thường nói không nên lời.
“Không phải cậu rất thích xử lý vết thương sao, đến giúp tôi đi.”
Chàng trai bước ra hai bước đứng trước mặt Bạch Tiểu Đường, Bạch Tiểu Đường lúc này mới dùng ánh đèn bên ngoài nhìn thấy Nguyên Lân từ giữa cánh tay toàn là máu, thẳng đến lúc anh nói chuyện bên chân còn lưu lại vết máu tươi.
Bạch Tiểu Đường sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, Nguyên Lân cười nhạo một tiếng: “Sao lại sợ hãi thế này rồi, cũng chỉ là cắt rách chút da thôi, không có gì nghiêm trọng cả.”
Giọng điệu này nhạt nhẽo như đang nói về người khác. Bạch Tiểu Đường thẳng đến lúc này mới phản ứng lại, vội vàng kéo anh vào nhà trước.
Kết quả vừa mới dẫn Nguyên Lân vào phòng, bà cụ từ trong phòng ngủ đi ra gõ cửa phòng Bạch Tiểu Đường: “Đường Đường, cháu về rồi sao? ”
Bạch Tiểu Đường không còn cách nào khác đành phải tùy tiện tìm một bộ đồ ngủ để che miệng vết thương cho Nguyên Lân rồi mới mở cửa phòng ngủ.
“Bà ơi, sao vậy ạ?”
Không dám để cho bà cụ phát hiện trong phòng Bạch Tiểu Đường cất giấu người khác, cẩn thận mở cửa phòng ngủ ra một khe hở, sau đó thò đầu ra:
“Cháu vừa về bà ạ, cháu đang chuẩn bị thay quần áo đi tắm.”
“Ôi, bà nói cho cháu biết, vừa rồi rất đáng sợ.” Hình như bà cụ thật sự sợ hãi, sắc mặt cũng không dễ nhìn lắm: “Vừa rồi anh Long dẫn theo một đám người ở gần đây đánh nhau, nghe nói có đao có súng nữa… Giống như chuẩn bị giết ai đó! ”
“Vừa rồi cháu còn chưa về, mắt phải của bà vẫn nhảy dựng, bà sợ lắm. Đường Đường, gần đây cháu phải cẩn thận, cũng phải nhắc Tiểu Nguyên cẩn thận nhé, đám người này toàn là muốn tiền không muốn mạng, Tiểu Nguyên đây là chặn đường tài chính của bọn họ…”
Bạch Tiểu Đường sửng sốt, giống như đã hiểu được vết thương trên cánh tay Nguyên Lân là chuyện gì xảy ra.
Cô không hỏi nhiều, chỉ an ủi bà cụ vài câu rồi bảo bà đi ngủ trước, lúc đóng cửa phòng thì nghe chàng trai phía sau cười lạnh một tiếng: “Vừa có đao vừa có súng, nói bọn họ còn rất bản lĩnh. ”
Bạch Tiểu Đường cúi đầu vội vàng đi vào góc lấy rượu i-ốt cùng bông gòn ra, lúc ngồi bên cạnh chàng trai hốc mắt đều đỏ lên: “Vậy….. Hôm nay anh Long đến chặn cậu là bởi vì cậu quản chuyện cửa tiệm sớm nên mới bị trả thù đúng không?’’
Dù sao mấy ngày nay Nguyên Lân mỗi ngày đều đúng giờ đúng giờ đến bà nội báo danh sớm một chút, gần đây Bạch Tiểu Đường cũng nghe nói mấy ngày nay anh Long không phải là không đến, mà là thấy Nguyên Lân ở đây thì bỏ chạy .
Nguyên Lân nhìn dáng vẻ cô muốn khóc nhưng không khóc lại bắt đầu phiền: “Chuyện này có gì để khóc chứ, chỉ là bị một con dao găm nhỏ chém một tí thôi, kiểu vết thương ngoài da này nhìn thì đáng sợ, qua hai ngày là khỏi rồi. ”
Trong cuộc hỗn chiến vừa rồi, anh đã đánh nát xương sống mũi của hai người, ước chừng phải đi theo bọn họ nửa đời sau, cũng không thiệt thòi.
“Nhưng, nhưng mà……” Bạch Tiểu Đường vẫn rưng rưng nước mắt: “Vết thương của cậu hơi sâu, hình như không chỉ là ngoài da… Tớ đi cùng cậu đến bệnh viện được không…”
So với Bạch Tiểu Đường bối rối, ngay cả bản tay đang khử trùng rượu i-ốt cho Nguyên Lân cũng đang run rẩy, Nguyên Lân bình tĩnh đến mức dường như không cảm thấy đau đớn gì, hoàn toàn là đứng ngoài cuộc.
“Chuyện bệnh viện chờ lát nữa rồi nói sau.” Anh dùng tay kia nắm lấy cằm Bạch Tiểu Đường, ngón cái và ngón trỏ véo má cô: “Cậu nói rõ ràng với tôi trước đi, vì sao trốn tôi? ”
Bạch Tiểu Đường bị nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn, nước mắt như hạt châu liên tục rơi xuống, nhưng cô cũng không biết phải trả lời câu hỏi của Nguyên Lân như thế nào, đành cắn môi dưới không nói lời nào, trên tay yên lặng bôi máu bôi thuốc cho anh.
Nguyên Lân thật sự tức giận, anh trực tiếp dùng tay vạch ra một vết máu đem hai tay Bạch Tiểu Đường kiềm chế, lại hung dữ hỏi một lần: “Vì sao cậu trốn tôi? ”
Bạch Tiểu Đường giãy giụa hai cái không thoát ra được, hít hít mũi nước mắt rơi càng nhanh hơn.
Nhưng nước mắt nhanh thì nhanh, cái miệng kia vẫn khóa chặt không nói một lời.
Nguyên Lân tức giận: “Cậu không trả lời, có tin tôi ‘’làm’’ cậu không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.