Chương 28: Nhìn Tiểu Huyệt
Mã Tử
03/05/2023
Nước mắt Bạch Tiểu Đường hoàn toàn đứt đoạn, rồi bị nhéo mặt khóc không ra tiếng, chỉ nhìn hai bả vai của cô run lên, đáng thương biết bao nhiêu.
“Trước tiên… Cậu bôi thuốc trước đi… Được không…”
Cánh tay anh có động tác lớn, vết thương kia lại rách ra, máu chảy ra ngoài như nước sông đổ ra biển, Bạch Tiểu Đường nhìn cũng cảm thấy đau lòng.
Nguyên Lân cuối cùng cũng dễ nói chuyện một lát, bàn tay bị thương chậm rãi buông lỏng cổ tay Bạch Tiểu Đường ra, tay kia lại còn nắm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
“Được, tôi xem tối nay cậu còn có thể chạy đi đâu.”
Bạch Tiểu Đường đúng là không chạy được, nhưng chuyện quan trọng bây giờ cô so với chạy, càng lo lắng cho thương tích của Nguyên Lân hơn.
Trong nhà chuẩn bị hộp thuốc vốn cũng là bởi vì bà nội lớn tuổi ánh mắt không tốt, buổi tối lúc chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn thường xuyên bị đứt tay, bên trong phần lớn cũng đều là đồ để đối phó với loại vết thương ngoài da này, thật đúng là lên kế hoạch đối diện nơi khác.
Sau khi băng bó cánh tay Nguyên Lân xong, Bạch Tiểu Đường lại bắt đầu bắt đầu đi xử lý vết máu trên mặt đất lau đến một nửa, Bạch Tiểu Đường đột nhiên nhớ tới: “Nguyên Lân, nếu đêm nay anh Long dẫn người đến chặn cậu… Làm sao cậu thoát ra được?”
“Nơi này toàn là khu dân cư, còn đều là ông bà cụ già nhiệt tình.” Nguyên Lân hời hợt nói, trong quá trình dùng khăn mặt lau máu còn nhàn nhã nới lỏng xương cổ lỏng lẻo, lại giống như nhớ tới cái gì đó cười ác liệt với Bạch Tiểu Đường: “Không đánh tới mười phút thì cảnh sát đã đến, mấy người nghe thấy tiếng xe cảnh sát chạy còn nhanh hơn cậu đấy.”
Trong suốt quá trình đánh nhau, anh hẳn là cũng không rơi vào thế hạ phong bao giờ, trên người ngoại trừ vết thương kia chỉ có một ít vết trầy xước, nhìn ra được không trúng bao nhiêu nắm đấm.
Bạch Tiểu Đường cũng không ngại bị anh trêu chọc, sau khi lau xong rồi đặc biệt đi đun nước ấm lau máu trên người Nguyên Lân.
Nguyên Lân nhìn dáng vẻ phục tùng của cô không vừa mắt, chủ động nhận lấy khăn mặt từ trong tay cô: “Tôi chỉ bị rạch một dao, nhưng không bị liệt.”
Bạch Tiểu Đường mím môi, nào dám rời đi, bèn cứng rắn đứng ở bên cạnh nhìn anh tùy tiện lau hai cánh tay, sau đó trực tiếp dùng một tay cởi quần áo nhuộm đỏ
Vẫn là thân hình cường tráng ấy, Bạch Tiểu Đường vội vàng cụp mắt xuống, chợt nghe chàng trai cúi đầu cười nhạo một tiếng: “Tôi không giống như cậu, cậu nhìn thoải mái đi tôi không ngại.”
“…”
Bạch Tiểu Đường cầm lấy quần áo của anh lên: “Vậy tớ đi giặt quần áo của cậu trước vậy.”
Lời này giống như kiểu cô vợ hiền huệ thế.
Bên ngoài là sấm sét cùng bão ầm ầm, Nguyên Lân mặt dày đi theo sau cô ra khỏi phòng, Bạch Tiểu Đường đang giặt quần áo, anh trực tiếp cởi quần tắm rửa bên cạnh, giữa hai chân rừng rậm màu đen buông xuống một con mãng xà cứng rắn, màu sắc không tính là đậm, chỉ hơi đỏ, nương theo động tác của anh lắc lư qua lại.
Bạch Tiểu Đường thật sự không muốn nhìn, nhưng một thứ như vậy quả thật là rất bắt mắt. Cô cắn môi dưới, tay dùng sức chà xát quần áo của Nguyên Lân, thì lại nghe Nguyên Lân dưới vòi hoa sen nói đùa: “Cảm thấy hứng thú như thế thì đến gần đây, tôi đã nói rồi, tôi không giống như cậu, tôi không ngại đâu.”
“Tớ, tớ không phải… Tớ không muốn xem…” Bạch Tiểu Đường cúi thấp đầu xuống, quả thực hận không thể nhắm mắt lại để chứng tỏ mình nói thật, “Cậu cẩn thận một chút đừng để nước đụng phải vết thương nhé…”
Nguyên Lân không trả lời, một lát sau tiếng nước ngừng lại, Bạch Tiểu Đường ngồi xổm ở đó không dám nhúc nhích, bả vai đang co rúm đã bị một cánh tay ướt sũng đặt lên.
“Cậu nói cậu đột nhiên bắt đầu trốn tôi, không phải bị tôi xoa nắn ngực còn thấy rất sướng đấy chứ’’
Anh vốn còn tưởng rằng con thỏ ngực lớn này sẽ chán ghét, nhưng hôm nay vừa nhìn hình như không phải như vậy.
Nhưng thỏ con này không biểu hiện gì, không buồn bực cũng chả tức giận gì, dứt khoát một câu nửa đùa nửa kích tướng như vậy để thử anh.
Nhưng mà chính một câu nửa đùa nửa thật như vậy lại khiến vành tai Bạch Tiểu Đường đỏ đến chóp tai, cô há miệng xấu hổ không nói nên lời, chỉ liên tục lắc đầu.
Nguyên Lân nhếch miệng, trên mặt một chút cũng không tìm được tức giận hai ngày nay. Anh ghé sát mặt kề vào tai thỏ con, hạ thấp giọng nói: “Có phải nghĩ thôi cũng muốn chảy nước rồi không?”
Bạch Tiểu Đường cảm thấy Nguyên Lân đang cố ý trêu chọc cô, nhưng làm sao mỗi một câu nói của anh đều nói đúng, giống như thật sự biết phản ứng sinh lý của cô, làm cho người ta không thể không hoảng hốt khi nói chuyện với anh.
Cô muốn đẩy Nguyên Lân ra nhưng kiêng kỵ vết thương trên tay anh, do dự tại chỗ nửa ngày, chỉ nghẹn ra một câu:
“Dù sao, dù sao sau này đừng sờ nữa, cậu làm như vậy là không đúng…”
Lời này cô đã dùng tông giọng nói tự bản thân cho là hung dữ nhất rồi, nhưng ngược lại thì chọc cho Nguyên Lân bật cười, lồng ngực nóng bỏng của chàng trai dán sát vào lưng cô, từng trận động đất khiến người ta tê dại.
“Được, vậy tối nay không xoa bóp ngực của cậu nữa”
Anh mỉm cười, giọng nói của anh có vẻ nhẹ nhàng hơn bình thường ba phần, như thể thật sự chuẩn bị nhượng bộ thỏa hiệp:
“Chỉ nhìn tiểu huyệt được rồi.”
“Trước tiên… Cậu bôi thuốc trước đi… Được không…”
Cánh tay anh có động tác lớn, vết thương kia lại rách ra, máu chảy ra ngoài như nước sông đổ ra biển, Bạch Tiểu Đường nhìn cũng cảm thấy đau lòng.
Nguyên Lân cuối cùng cũng dễ nói chuyện một lát, bàn tay bị thương chậm rãi buông lỏng cổ tay Bạch Tiểu Đường ra, tay kia lại còn nắm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
“Được, tôi xem tối nay cậu còn có thể chạy đi đâu.”
Bạch Tiểu Đường đúng là không chạy được, nhưng chuyện quan trọng bây giờ cô so với chạy, càng lo lắng cho thương tích của Nguyên Lân hơn.
Trong nhà chuẩn bị hộp thuốc vốn cũng là bởi vì bà nội lớn tuổi ánh mắt không tốt, buổi tối lúc chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn thường xuyên bị đứt tay, bên trong phần lớn cũng đều là đồ để đối phó với loại vết thương ngoài da này, thật đúng là lên kế hoạch đối diện nơi khác.
Sau khi băng bó cánh tay Nguyên Lân xong, Bạch Tiểu Đường lại bắt đầu bắt đầu đi xử lý vết máu trên mặt đất lau đến một nửa, Bạch Tiểu Đường đột nhiên nhớ tới: “Nguyên Lân, nếu đêm nay anh Long dẫn người đến chặn cậu… Làm sao cậu thoát ra được?”
“Nơi này toàn là khu dân cư, còn đều là ông bà cụ già nhiệt tình.” Nguyên Lân hời hợt nói, trong quá trình dùng khăn mặt lau máu còn nhàn nhã nới lỏng xương cổ lỏng lẻo, lại giống như nhớ tới cái gì đó cười ác liệt với Bạch Tiểu Đường: “Không đánh tới mười phút thì cảnh sát đã đến, mấy người nghe thấy tiếng xe cảnh sát chạy còn nhanh hơn cậu đấy.”
Trong suốt quá trình đánh nhau, anh hẳn là cũng không rơi vào thế hạ phong bao giờ, trên người ngoại trừ vết thương kia chỉ có một ít vết trầy xước, nhìn ra được không trúng bao nhiêu nắm đấm.
Bạch Tiểu Đường cũng không ngại bị anh trêu chọc, sau khi lau xong rồi đặc biệt đi đun nước ấm lau máu trên người Nguyên Lân.
Nguyên Lân nhìn dáng vẻ phục tùng của cô không vừa mắt, chủ động nhận lấy khăn mặt từ trong tay cô: “Tôi chỉ bị rạch một dao, nhưng không bị liệt.”
Bạch Tiểu Đường mím môi, nào dám rời đi, bèn cứng rắn đứng ở bên cạnh nhìn anh tùy tiện lau hai cánh tay, sau đó trực tiếp dùng một tay cởi quần áo nhuộm đỏ
Vẫn là thân hình cường tráng ấy, Bạch Tiểu Đường vội vàng cụp mắt xuống, chợt nghe chàng trai cúi đầu cười nhạo một tiếng: “Tôi không giống như cậu, cậu nhìn thoải mái đi tôi không ngại.”
“…”
Bạch Tiểu Đường cầm lấy quần áo của anh lên: “Vậy tớ đi giặt quần áo của cậu trước vậy.”
Lời này giống như kiểu cô vợ hiền huệ thế.
Bên ngoài là sấm sét cùng bão ầm ầm, Nguyên Lân mặt dày đi theo sau cô ra khỏi phòng, Bạch Tiểu Đường đang giặt quần áo, anh trực tiếp cởi quần tắm rửa bên cạnh, giữa hai chân rừng rậm màu đen buông xuống một con mãng xà cứng rắn, màu sắc không tính là đậm, chỉ hơi đỏ, nương theo động tác của anh lắc lư qua lại.
Bạch Tiểu Đường thật sự không muốn nhìn, nhưng một thứ như vậy quả thật là rất bắt mắt. Cô cắn môi dưới, tay dùng sức chà xát quần áo của Nguyên Lân, thì lại nghe Nguyên Lân dưới vòi hoa sen nói đùa: “Cảm thấy hứng thú như thế thì đến gần đây, tôi đã nói rồi, tôi không giống như cậu, tôi không ngại đâu.”
“Tớ, tớ không phải… Tớ không muốn xem…” Bạch Tiểu Đường cúi thấp đầu xuống, quả thực hận không thể nhắm mắt lại để chứng tỏ mình nói thật, “Cậu cẩn thận một chút đừng để nước đụng phải vết thương nhé…”
Nguyên Lân không trả lời, một lát sau tiếng nước ngừng lại, Bạch Tiểu Đường ngồi xổm ở đó không dám nhúc nhích, bả vai đang co rúm đã bị một cánh tay ướt sũng đặt lên.
“Cậu nói cậu đột nhiên bắt đầu trốn tôi, không phải bị tôi xoa nắn ngực còn thấy rất sướng đấy chứ’’
Anh vốn còn tưởng rằng con thỏ ngực lớn này sẽ chán ghét, nhưng hôm nay vừa nhìn hình như không phải như vậy.
Nhưng thỏ con này không biểu hiện gì, không buồn bực cũng chả tức giận gì, dứt khoát một câu nửa đùa nửa kích tướng như vậy để thử anh.
Nhưng mà chính một câu nửa đùa nửa thật như vậy lại khiến vành tai Bạch Tiểu Đường đỏ đến chóp tai, cô há miệng xấu hổ không nói nên lời, chỉ liên tục lắc đầu.
Nguyên Lân nhếch miệng, trên mặt một chút cũng không tìm được tức giận hai ngày nay. Anh ghé sát mặt kề vào tai thỏ con, hạ thấp giọng nói: “Có phải nghĩ thôi cũng muốn chảy nước rồi không?”
Bạch Tiểu Đường cảm thấy Nguyên Lân đang cố ý trêu chọc cô, nhưng làm sao mỗi một câu nói của anh đều nói đúng, giống như thật sự biết phản ứng sinh lý của cô, làm cho người ta không thể không hoảng hốt khi nói chuyện với anh.
Cô muốn đẩy Nguyên Lân ra nhưng kiêng kỵ vết thương trên tay anh, do dự tại chỗ nửa ngày, chỉ nghẹn ra một câu:
“Dù sao, dù sao sau này đừng sờ nữa, cậu làm như vậy là không đúng…”
Lời này cô đã dùng tông giọng nói tự bản thân cho là hung dữ nhất rồi, nhưng ngược lại thì chọc cho Nguyên Lân bật cười, lồng ngực nóng bỏng của chàng trai dán sát vào lưng cô, từng trận động đất khiến người ta tê dại.
“Được, vậy tối nay không xoa bóp ngực của cậu nữa”
Anh mỉm cười, giọng nói của anh có vẻ nhẹ nhàng hơn bình thường ba phần, như thể thật sự chuẩn bị nhượng bộ thỏa hiệp:
“Chỉ nhìn tiểu huyệt được rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.