Chương 23: Đừng Quậy
Mã Tử
02/05/2023
Khu vực này là khu lâu đời nhất trong thành phố, mặc dù những năm gần đây đã dần dần thay thế cáp điện mới, nhưng tổng thể hình dạng không thay đổi nhiều.
Khu đô thị đã cũ, cư dân cũng lớn tuổi, không phải ông cụ bà già thì là học sinh trường học gần đó, thời gian này trải qua một thời gian ngắn tan học náo nhiệt, rất nhanh đã yên tĩnh.
Bạch Tiểu Đường một mình đi ở phía trước, lúc đi qua đèn đường bóng cô thu nhỏ lại, một bóng dáng đen ở dưới chân cô, sau đó lại dần dần bị kéo dài, trở nên vừa nhỏ vừa cao.
Nguyên Lân xa xa đi theo phía sau cô, bởi vì chân của Bạch Tiểu Đường bước ngắn, anh chỉ có thể đi chậm lại, một đường đi rất nhàm chán, chỉ có thể nhìn bóng dáng cô phía trước cho đỡ chán.
Con đường này vốn không dài, nhưng có lẽ là bởi vì Bạch Tiểu Đường vẫn còn có chuyện gì đó trong lòng, đoạn đường thông thường chỉ đi mất mười phút bây giờ đi mất hai mươi phút mới đi xong, tính kiên nhẫn có hạn ban đầu Nguyên Lân đã hoàn toàn biến mất, một bên bẻ khớp ngón tay vừa đi, làm cho người ta nghe âm thanh xương cốt đều căng thẳng vang lên một đường dài.
Vất vả mới về đến nhà của Bạch Tiểu Đường, trên đường đã không còn mấy người, có người cũng đều cách xa nhau, Nguyên Lân nhìn Bạch Tiểu Đường dừng lại, cô có chút lo lắng quay đầu nhìn anh một cái, lúc này anh không cần cố ý làm chậm tốc độ, hai ba bước bước đến bên cạnh cô.
“Sao cậu không đi nữa?”
“Bây giờ vẫn còn sớm… Bà tớ vẫn chưa nghỉ ngơi.”
Cô gái nhỏ hai tay cầm dây đeo cặp sách, cúi đầu không dám nhìn anh
Nguyên Lân nhìn thoáng qua ước tính thời gian, nghĩ lại cảm thấy buồn cười.
Nói như vậy bình thường thời gian cô làm trực nhật cũng vừa vặn.
“Vậy phải làm sao đây?”
Nguyên Lân thuận thế lui về phía sau một bước, dựa lưng vào cột điện.
“Hay là ở chỗ này với tôi một lát cho vui vẻ chút đi, rồi mới đi vào?”
Người đàn ông này nói chuyện rất trần trụi.
“Cậu, cậu đừng ở chỗ này nói hươu nói vượn nữa.”
Bởi vì sợ cửa nhà hàng xóm mở, hàng xóm xung quanh nào có ai không biết cô, nếu như bị chú dì nào nghe thấy thì chết mất.
Nguyên Lân ngược lại nhìn dáng vẻ gấp gáp của cô cảm thấy vui vẻ vô cùng ác liệt, anh cúi người nhếch miệng nhìn về phía cô cười: “Tôi có nói hươu nói vượn gì đâu, không phải vừa ngồi xuống đứng lên trên chiếc giường nhỏ của cậu đã kêu cót két sao? ”
“…”
Bạch Tiểu Đường bị một câu nói của anh chọc đỏ bừng cả mặt, dưới tình thế cấp bách trực tiếp vươn tay che miệng anh lại.
“Cậu đừng có mà nói linh tinh!!”
Điều này ngược lại vừa vặn đúng ý của Nguyên Lân, anh trực tiếp nắm lấy cổ tay nhỏ bé của Bạch Tiểu Đường, tay kia giữ chặt eo cô, đưa người nửa kéo nửa ôm kéo vào bóng tối phía sau góc tường, nửa người dưới dùng sức về phía trước dễ dàng đè cô xuống.
“Ở đây chắc không sao đâu đúng không?”
Lúc anh nói chuyện, tay Bạch Tiểu Đường còn chưa dời đi, cô gái nhỏ có thể cảm nhận rõ ràng đôi môi khép lại khi chàng trai nói chuyện, hơi thở nóng bỏng thiêu đốt lòng bàn tay cô vừa ướt vừa nóng.
Cô vội vàng rụt tay về, đáng thương ôm vào trong ngực, còn cố gắng giảng đạo lý với con sói đói trước mắt này: “Tớ… Nguyên Lân này… Ép mua bán là không đúng!”
“Suỵt”, Nguyên Lân cúi đầu xuống bên tai cô phát ra một tiếng đe dọa mười phần: “Có người ở đây.”
Bạch Tiểu Đường cái gì cũng không nghe thấy, bị dọa đến im lặng hai giây sau đó mới phản ứng lại đang chuẩn bị trừng Nguyên Lân một cái để tỏ vẻ cảnh cáo, thì nhìn thấy ông nội Triệu mỗi buổi sáng đều đến cửa hàng sáng sớm nhà mình từ đầu kia rẽ vào.
Ánh mắt của ông lão không tốt lắm, có lẽ cũng không nghĩ sẽ có hai người trốn ở đây, đi qua vài bước mới nhận ra, nhất thời chậm lại bước chân, dùng ánh mắt kèm nhèm nhìn về phía Bạch Tiểu Đường.
Bạch Tiểu Đường trong đầu chỉ có ý nghĩ không thể nhận ra trong đầu, vội vàng cúi đầu đập đầu vào ngực Nguyên Lân, hai tay nắm lấy quần áo của anh run rẩy.
“Cậu nói xem, tôi đã nói có người ở đây mà” Vào lúc này Nguyên Lân lại còn không quên cho trái tim nhỏ yếu ớt của Bạch Tiểu Đường lại thêm chà muối vào để khiến cô càng hồi hộp hơn, “Bây giờ người còn chưa đi, cậu đừng có cựa quậy.”
Nguyên Lân không nói Bạch Tiểu Đường cũng không dám chuẩn bị hành động thiếu suy nghĩ, cả người cô cuộn mình trong bóng tối chàng trai tạo ra cho cô cẩn thận nuốt nước bọt, nhìn tay kia của chàng trai từ trên tường thu về, rất tự nhiên vuốt ve eo của cô, kéo vạt áo trong quần đồng phục của cô kéo xuống ra.
Tên lưu manh này!
Bạch Tiểu Đường quả thực sợ ngây người, nhưng ánh mắt xuyên qua không gian dưới cánh tay chàng trai nhìn thấy bóng dáng ông lão vẫn đứng im tại chỗ như trước, chỉ có thể cắn môi dưới tùy ý tay anh luồn vào trong quần áo của cô, ôm lấy cái eo nhỏ nhắn mảnh mai của cô.
Khu đô thị đã cũ, cư dân cũng lớn tuổi, không phải ông cụ bà già thì là học sinh trường học gần đó, thời gian này trải qua một thời gian ngắn tan học náo nhiệt, rất nhanh đã yên tĩnh.
Bạch Tiểu Đường một mình đi ở phía trước, lúc đi qua đèn đường bóng cô thu nhỏ lại, một bóng dáng đen ở dưới chân cô, sau đó lại dần dần bị kéo dài, trở nên vừa nhỏ vừa cao.
Nguyên Lân xa xa đi theo phía sau cô, bởi vì chân của Bạch Tiểu Đường bước ngắn, anh chỉ có thể đi chậm lại, một đường đi rất nhàm chán, chỉ có thể nhìn bóng dáng cô phía trước cho đỡ chán.
Con đường này vốn không dài, nhưng có lẽ là bởi vì Bạch Tiểu Đường vẫn còn có chuyện gì đó trong lòng, đoạn đường thông thường chỉ đi mất mười phút bây giờ đi mất hai mươi phút mới đi xong, tính kiên nhẫn có hạn ban đầu Nguyên Lân đã hoàn toàn biến mất, một bên bẻ khớp ngón tay vừa đi, làm cho người ta nghe âm thanh xương cốt đều căng thẳng vang lên một đường dài.
Vất vả mới về đến nhà của Bạch Tiểu Đường, trên đường đã không còn mấy người, có người cũng đều cách xa nhau, Nguyên Lân nhìn Bạch Tiểu Đường dừng lại, cô có chút lo lắng quay đầu nhìn anh một cái, lúc này anh không cần cố ý làm chậm tốc độ, hai ba bước bước đến bên cạnh cô.
“Sao cậu không đi nữa?”
“Bây giờ vẫn còn sớm… Bà tớ vẫn chưa nghỉ ngơi.”
Cô gái nhỏ hai tay cầm dây đeo cặp sách, cúi đầu không dám nhìn anh
Nguyên Lân nhìn thoáng qua ước tính thời gian, nghĩ lại cảm thấy buồn cười.
Nói như vậy bình thường thời gian cô làm trực nhật cũng vừa vặn.
“Vậy phải làm sao đây?”
Nguyên Lân thuận thế lui về phía sau một bước, dựa lưng vào cột điện.
“Hay là ở chỗ này với tôi một lát cho vui vẻ chút đi, rồi mới đi vào?”
Người đàn ông này nói chuyện rất trần trụi.
“Cậu, cậu đừng ở chỗ này nói hươu nói vượn nữa.”
Bởi vì sợ cửa nhà hàng xóm mở, hàng xóm xung quanh nào có ai không biết cô, nếu như bị chú dì nào nghe thấy thì chết mất.
Nguyên Lân ngược lại nhìn dáng vẻ gấp gáp của cô cảm thấy vui vẻ vô cùng ác liệt, anh cúi người nhếch miệng nhìn về phía cô cười: “Tôi có nói hươu nói vượn gì đâu, không phải vừa ngồi xuống đứng lên trên chiếc giường nhỏ của cậu đã kêu cót két sao? ”
“…”
Bạch Tiểu Đường bị một câu nói của anh chọc đỏ bừng cả mặt, dưới tình thế cấp bách trực tiếp vươn tay che miệng anh lại.
“Cậu đừng có mà nói linh tinh!!”
Điều này ngược lại vừa vặn đúng ý của Nguyên Lân, anh trực tiếp nắm lấy cổ tay nhỏ bé của Bạch Tiểu Đường, tay kia giữ chặt eo cô, đưa người nửa kéo nửa ôm kéo vào bóng tối phía sau góc tường, nửa người dưới dùng sức về phía trước dễ dàng đè cô xuống.
“Ở đây chắc không sao đâu đúng không?”
Lúc anh nói chuyện, tay Bạch Tiểu Đường còn chưa dời đi, cô gái nhỏ có thể cảm nhận rõ ràng đôi môi khép lại khi chàng trai nói chuyện, hơi thở nóng bỏng thiêu đốt lòng bàn tay cô vừa ướt vừa nóng.
Cô vội vàng rụt tay về, đáng thương ôm vào trong ngực, còn cố gắng giảng đạo lý với con sói đói trước mắt này: “Tớ… Nguyên Lân này… Ép mua bán là không đúng!”
“Suỵt”, Nguyên Lân cúi đầu xuống bên tai cô phát ra một tiếng đe dọa mười phần: “Có người ở đây.”
Bạch Tiểu Đường cái gì cũng không nghe thấy, bị dọa đến im lặng hai giây sau đó mới phản ứng lại đang chuẩn bị trừng Nguyên Lân một cái để tỏ vẻ cảnh cáo, thì nhìn thấy ông nội Triệu mỗi buổi sáng đều đến cửa hàng sáng sớm nhà mình từ đầu kia rẽ vào.
Ánh mắt của ông lão không tốt lắm, có lẽ cũng không nghĩ sẽ có hai người trốn ở đây, đi qua vài bước mới nhận ra, nhất thời chậm lại bước chân, dùng ánh mắt kèm nhèm nhìn về phía Bạch Tiểu Đường.
Bạch Tiểu Đường trong đầu chỉ có ý nghĩ không thể nhận ra trong đầu, vội vàng cúi đầu đập đầu vào ngực Nguyên Lân, hai tay nắm lấy quần áo của anh run rẩy.
“Cậu nói xem, tôi đã nói có người ở đây mà” Vào lúc này Nguyên Lân lại còn không quên cho trái tim nhỏ yếu ớt của Bạch Tiểu Đường lại thêm chà muối vào để khiến cô càng hồi hộp hơn, “Bây giờ người còn chưa đi, cậu đừng có cựa quậy.”
Nguyên Lân không nói Bạch Tiểu Đường cũng không dám chuẩn bị hành động thiếu suy nghĩ, cả người cô cuộn mình trong bóng tối chàng trai tạo ra cho cô cẩn thận nuốt nước bọt, nhìn tay kia của chàng trai từ trên tường thu về, rất tự nhiên vuốt ve eo của cô, kéo vạt áo trong quần đồng phục của cô kéo xuống ra.
Tên lưu manh này!
Bạch Tiểu Đường quả thực sợ ngây người, nhưng ánh mắt xuyên qua không gian dưới cánh tay chàng trai nhìn thấy bóng dáng ông lão vẫn đứng im tại chỗ như trước, chỉ có thể cắn môi dưới tùy ý tay anh luồn vào trong quần áo của cô, ôm lấy cái eo nhỏ nhắn mảnh mai của cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.