Chương 340: Giam cầm Thái Tử
Bạch Tiểu Trinh
21/11/2021
Ngự y đang nói thì Đại Lý Thừa lại đây bẩm báo với Trần Đức Dục, những ca cơ từng bị Thái Tử trục xuất khỏi cung,
người nào còn ở kinh thành toàn bộ đã được đưa đến.
Các mỹ quyến như hoa đứng trong viện rỉ tai thì thầm. Thái Tử người này thật là đáng ghét, tâm huyết dâng trào đưa bọn họ đi chính là hắn, hiện giờ lại đưa bọn họ về đứng trong viện hứng tuyết vẫn là hắn.
Trần Đức Dục nghe cấp dưới bẩm báo xong, truyền đạt chuyện này cho Thái Tử, hơn nữa còn nói ra chuyện Thư Dư ngày xưa được Thái Tử sủng ái nhất Đông Cung đã mang thai hơn một tháng.
Cả người Thái Tử mềm xuống, nằm liệt trên ghế. Nhiều thiếp thất như vậy đều không có vấn đề, một người không thể sinh nhưng không thể cả một đám đều không thể sinh chứ. Hơn nữa, Thư Dư được chính mình cưng chiều nhiều năm như vậy, vừa ra khỏi phủ Thái Tử được người nâng vào nhà liền có thai... Thái Tử dù cho có ngu xuẩn hơn nữa cũng đoán được, nếu vấn đề không phải nằm trên người những thiếp thất này, chính là xảy ra trên người chính mình...
Chuyện Thái Tử sai ngự y bắt mạch cho thiếp thất bốn phía trực tiếp làm chúng thiếp thất đoán được nguyên do. Những người đã thất sủng đều vui sướng khi người gặp hoạ, nhìn Đồng trắc phi mới vừa vào Đông Cung.
Xem đi, hiện giờ Thái Tử không sinh được, nếu cô không có con nối dõi, chỉ bằng sắc đẹp, xem cô có thể được sủng ái bao lâu?
Đồng thị cũng vì lời này của ngự y mà bụng dạ run lên, sắc mặt càng thêm trắng bệch. Thái Tử thích nữ tử có nhan sắc, mỹ nhân Đông Cung đông đảo, không có con nối dõi thì nàng ta nên đứng vững như thế nào?
Thái Tử ngồi trên ghế, cả người đều ngây ra, nhìn nền tuyết trắng bóng bên ngoài. Đại Lý Tự Khanh thấy Thái Tử như thế nên không dám lên tiếng quấy rầy, mang theo người rời khỏi Đông Cung, thẳng đến hoàng cung bẩm báo lại kết luận của ngự y. Hoàng Đế ngồi trên ghế gỗ Nam trong ngự thư phòng, đã không còn tức giận như hôm qua, chỉ bình tĩnh hỏi Trần Đức Dục: "Nếu thân thể cơ thiếp không có trở ngại, vậy có kiểm tra thân thể Thái Tử hay không?"
Trần Đức Dục không dám nói dối: "Bẩm Hoàng Thượng, Trương ngự y kiểm tra mạch tượng của Thái Tử, cũng không có trở ngại. Chỉ nói thân thể Thái Tử điện hạ yếu chút mà thôi..."
Hắn mới vừa nói, Ninh thế tử mang theo bội đao tiến thẳng vào quỳ xuống đất bẩm báo, Thái Tử mang theo đao giục ngựa xông thẳng vào phủ Cảnh Vương làm khó dễ, chém bị thương vô số hạ nhân trong phủ Cảnh Vương, ngay cả Cảnh Vương cũng bị chém thương đến cánh tay!
"Đồ khốn khiếp!" Hoàng Đế bỗng biến sắc, chụp bàn, giận không thể át, "Dạy nhiều năm như vậy, vẫn là một chút tiến bộ cũng không có! Ngọc Tranh hắn rốt cuộc có để liệt tổ liệt tông Ngọc gia vào mắt hay không, hắn rốt cuộc có biết sức nặng của hai chữ Thái Tử này hay không!"
Ninh thế tử và Trần Đức Dục cúi đầu liếc nhìn nhau một cái. Hai người ở trước mặt Hoàng Đế năm lần bảy lượt nghe Hoàng Đế nổi trận lôi đình. Thời gian cúi đầu ngẩng đầu gặp nhau nhiều, lần này dường như cũng có cảm giác cùng là người lưu lạc chân trời thưởng thức lẫn nhau.
Trần đại nhân cong miệng cười với Ninh thế tử: Ninh Thống lĩnh, thật khéo!
Ninh thế tử nhấp miệng hơi gật đầu với Trần đại nhân: Trần đại nhân, có lễ.
Hai người phía dưới không kìm lòng được, tâm tình thưởng thức lẫn nhau bắn ra bốn phía, Hoàng Đế phía trên lửa giận tung toé như cũ, hệt như núi lửa bùng nổ, ngăn cũng không ngăn được: "Người đâu, truyền khẩu dụ của trẫm, nhốt Thái Tử vào viện của hắn tại Đông Cung cho trẫm!" Ông ta nhìn về phía Ninh Mộ Hoạ, "Ninh Thống lĩnh, ngươi dẫn người canh gác Đông Cung của Thái Tử, không có trẫm phân phó, không được cho Thái Tử gặp bất luận kẻ nào!"
Ninh thế tử lãnh chỉ mà đi. Trong Nam thư phòng an tĩnh, đồng bọn nhỏ cùng chung hoạn nạn của Trần đại nhân đã rời khỏi nơi chiến hoả này, nhưng ông ta vẫn còn đứng ở chỗ này như cũ. Trần Đức Dục cúi đầu, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim để tránh lửa giận của Hoàng Đế vừa lên thì mạng nhỏ chính mình liền xong rồi.
Hoàng Đế đi qua đi lại trong thư phòng, nhưng trong lòng làm thế nào cũng không an tĩnh xuống được.
"Trần khanh." Hoàng Đế vừa mở miệng, Trần đại nhân vội vàng xốc dậy toàn bộ tinh thần, "Có hạ quan."
Hoàng Đế dạo bước nói: "Lúc trước khi Thái Tử được Kỷ Thái phó dạy dỗ, Kỷ Thái phó từng nói với trẫm, bản tính Thái Tử nhân hậu, là một khối ngọc thô. Chỉ là Thái Tử quá ham chơi, tâm tư không đặt trên Trung Dung Luận Ngữ và trị nước, sợ về sau không phải là một quân chủ xuất sắc..."
Hoàng Đế nói chuyện bình đạm như đang hồi ức một việc bình thường. Nhưng Trần Đức Dục vừa nghe lời này, không nói hai lời, hai đầu gối khuỵu lại lập tức quỳ xuống. Chuyện liên quan đến Hoàng Đế Đại Chiêu sau này, ông ta một câu cũng không thể nói.
"Trẫm vốn tưởng rằng Thái Tử tâm tư đơn thuần lương thiện, chỉ cần dốc lòng dạy dỗ, mặc dù không thể trở thành một thế hệ quân chủ có chiến công, nhưng bảo vệ giang sơn Đại Chiêu ta, làm bá tánh an cư lạc nghiệp luôn không phải việc khó..." Giọng điệu Hoàng Đế không nóng không vội, Trần đại nhân lại nghe đến trong lòng vừa nóng vừa gấp. Kỷ Thái phó quả nhiên anh minh thần võ, có thể đoán Càn Khôn, sớm biết Thái Tử ngu xuẩn không thể uỷ thác trọng trách Đế vị. Vừa vặn tốt, trong lòng ta cũng là nghĩ như vậy!
"Trần khanh..." Hoàng Đế hồi ức việc lúc trước, mở miệng hỏi Trần Đức Dục, "Chuyện Thái Tử, ngươi nghĩ như thế nào?"
Việc thế gian, chưa bao giờ có thể toàn bộ đều theo ý người. Mặc dù ông ta là người chí tôn trong thiên hạ này, thế nhưng cũng thường có việc vi phạm ý nguyện. Có lẽ là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, nhiều năm như vậy, Hoàng Đế chỉ vì thân ở giữa núi non này*, rốt cuộc thấy rõ Thái Tử khối ngọc thô này không thể khắc!
*Lấy ý từ Đề Tây Lâm bích - Tô Thức.
Trần đại nhân quỳ trên mặt, mồ hôi thấm ra đầy trán, trong lòng kêu khổ không ngừng. Ông ta chỉ là Đại Lý Tự Khanh, bảo ông ta phá án không thành vấn đề, còn có thể như thần bám vào người. Nhưng bảo ông nói Thái Tử có thể làm Hoàng Đế hay không? Ôi chao, nếu có thể một lời định giang sơn, ông ta còn quỳ ở nơi này cái rắm!
"Trong lòng Thái Tử buồn khổ là chuyện thường của con người, về công mà nói, ngài ấy đến phủ Cảnh Vương làm khó dễ xác thật làm mất thể diện hoàng gia, nhưng về tư... Chuyện này cũng có thể thuyết minh tính tình Thái Tử phóng khoáng không kiềm chế được, sẽ không cùng người thông đồng làm bậy..." Trần đại nhân rũ đầu, nhìn gạch đá xanh trơn bóng như mới phía dưới, thao thao bất tuyệt nói lời trái lương tâm.
Ông ta đang nói, bỗng nhiên thấy Hoàng Đế vén vạt áo, ngồi xổm bên người mình. Trần Đức Dục khiếp sợ, suýt nữa ngã ngửa ra sau, "Hoàng, Hoàng Thượng?"
Hoàng Đế và ông ta gần trong gang tấc, đôi mắt đen thăm thẳm nháy mắt cũng nhìn chằm chằm vào ông ta: "Lần trước điều tra vụ án phủ Kỳ Vương, có phải thất ca nhi cũng đi Đại Lý Tự hay không?"
"Đúng vậy..." Cả người Trần Đức Dục đều bị khoảng cách chỉ một thước với Hoàng Đế doạ choáng váng, "Vụ án phủ Kỳ Vương lần trước, người báo án ban đầu là thị vệ bên cạnh Mục Vương điện hạ..."
"Vụ án phủ Kỳ Vương, thất ca nhi cho rằng thế nào?"
"Hạ quan, hạ quan..." Đầu óc Đại Lý Tự Khanh giống như bàn mài sữa đậu nành, phần phật xoay chuyển, "Hạ quan từng nghe Mục Vương điện hạ nói vụ án có kỳ quặc khác, không phải chỉ đơn giản là Đang công tử diễn chơi... Chỉ sợ cùng vụ án Giang Hạ, cũng có liên luỵ..."
"Vậy còn ngươi, ngươi cho rằng thế nào?"
"Hạ quan cho rằng, Mục Vương điện hạ nói không phải không có lý. Phản tặc Giang Hạ có thể trắng trợn táo bạo bố trí một cung điện khác ở Giang Hạ... Cấu kết với Tri Phủ Giang Hạ, chỉ sợ ở kinh thành cũng có đồng mưu..."
Hoàng Đế yên lặng trong chốc lát. Khi vụ án phủ Kỳ Vương kết án, ông ta cũng từng hỏi qua Thái Tử. Khi đó, Thái Tử nói, Ngọc Đang thằng nhóc con như vậy, nếu có năng lực đi tạo phản, thật là buồn cười!
---------
Đề Tây Lâm bích
Hoành khan thành lĩnh trắc thành phong,
Viễn cận cao đê các bất đồng.
Bất thức Lư Sơn chân diện mục,
Chỉ duyên thân tại thử sơn trung.
Dịch nghĩa
Nhìn ngang thành dẫy, nghiêng thành ngọn
Cao thấp xa gần sẽ khác ngay
Hình dáng Lư sơn không thấy thật
Chỉ vì thân giữa núi non này.
Dịch thơ
Nhìn ngang thành dài, nghiêng thành đỉnh
Cao, thấp, gần, xa, thấy khác ngay
Chẳng rõ Lư Sơn hình dáng thật
Bởi thân đứng ở chính nơi này.
Các mỹ quyến như hoa đứng trong viện rỉ tai thì thầm. Thái Tử người này thật là đáng ghét, tâm huyết dâng trào đưa bọn họ đi chính là hắn, hiện giờ lại đưa bọn họ về đứng trong viện hứng tuyết vẫn là hắn.
Trần Đức Dục nghe cấp dưới bẩm báo xong, truyền đạt chuyện này cho Thái Tử, hơn nữa còn nói ra chuyện Thư Dư ngày xưa được Thái Tử sủng ái nhất Đông Cung đã mang thai hơn một tháng.
Cả người Thái Tử mềm xuống, nằm liệt trên ghế. Nhiều thiếp thất như vậy đều không có vấn đề, một người không thể sinh nhưng không thể cả một đám đều không thể sinh chứ. Hơn nữa, Thư Dư được chính mình cưng chiều nhiều năm như vậy, vừa ra khỏi phủ Thái Tử được người nâng vào nhà liền có thai... Thái Tử dù cho có ngu xuẩn hơn nữa cũng đoán được, nếu vấn đề không phải nằm trên người những thiếp thất này, chính là xảy ra trên người chính mình...
Chuyện Thái Tử sai ngự y bắt mạch cho thiếp thất bốn phía trực tiếp làm chúng thiếp thất đoán được nguyên do. Những người đã thất sủng đều vui sướng khi người gặp hoạ, nhìn Đồng trắc phi mới vừa vào Đông Cung.
Xem đi, hiện giờ Thái Tử không sinh được, nếu cô không có con nối dõi, chỉ bằng sắc đẹp, xem cô có thể được sủng ái bao lâu?
Đồng thị cũng vì lời này của ngự y mà bụng dạ run lên, sắc mặt càng thêm trắng bệch. Thái Tử thích nữ tử có nhan sắc, mỹ nhân Đông Cung đông đảo, không có con nối dõi thì nàng ta nên đứng vững như thế nào?
Thái Tử ngồi trên ghế, cả người đều ngây ra, nhìn nền tuyết trắng bóng bên ngoài. Đại Lý Tự Khanh thấy Thái Tử như thế nên không dám lên tiếng quấy rầy, mang theo người rời khỏi Đông Cung, thẳng đến hoàng cung bẩm báo lại kết luận của ngự y. Hoàng Đế ngồi trên ghế gỗ Nam trong ngự thư phòng, đã không còn tức giận như hôm qua, chỉ bình tĩnh hỏi Trần Đức Dục: "Nếu thân thể cơ thiếp không có trở ngại, vậy có kiểm tra thân thể Thái Tử hay không?"
Trần Đức Dục không dám nói dối: "Bẩm Hoàng Thượng, Trương ngự y kiểm tra mạch tượng của Thái Tử, cũng không có trở ngại. Chỉ nói thân thể Thái Tử điện hạ yếu chút mà thôi..."
Hắn mới vừa nói, Ninh thế tử mang theo bội đao tiến thẳng vào quỳ xuống đất bẩm báo, Thái Tử mang theo đao giục ngựa xông thẳng vào phủ Cảnh Vương làm khó dễ, chém bị thương vô số hạ nhân trong phủ Cảnh Vương, ngay cả Cảnh Vương cũng bị chém thương đến cánh tay!
"Đồ khốn khiếp!" Hoàng Đế bỗng biến sắc, chụp bàn, giận không thể át, "Dạy nhiều năm như vậy, vẫn là một chút tiến bộ cũng không có! Ngọc Tranh hắn rốt cuộc có để liệt tổ liệt tông Ngọc gia vào mắt hay không, hắn rốt cuộc có biết sức nặng của hai chữ Thái Tử này hay không!"
Ninh thế tử và Trần Đức Dục cúi đầu liếc nhìn nhau một cái. Hai người ở trước mặt Hoàng Đế năm lần bảy lượt nghe Hoàng Đế nổi trận lôi đình. Thời gian cúi đầu ngẩng đầu gặp nhau nhiều, lần này dường như cũng có cảm giác cùng là người lưu lạc chân trời thưởng thức lẫn nhau.
Trần đại nhân cong miệng cười với Ninh thế tử: Ninh Thống lĩnh, thật khéo!
Ninh thế tử nhấp miệng hơi gật đầu với Trần đại nhân: Trần đại nhân, có lễ.
Hai người phía dưới không kìm lòng được, tâm tình thưởng thức lẫn nhau bắn ra bốn phía, Hoàng Đế phía trên lửa giận tung toé như cũ, hệt như núi lửa bùng nổ, ngăn cũng không ngăn được: "Người đâu, truyền khẩu dụ của trẫm, nhốt Thái Tử vào viện của hắn tại Đông Cung cho trẫm!" Ông ta nhìn về phía Ninh Mộ Hoạ, "Ninh Thống lĩnh, ngươi dẫn người canh gác Đông Cung của Thái Tử, không có trẫm phân phó, không được cho Thái Tử gặp bất luận kẻ nào!"
Ninh thế tử lãnh chỉ mà đi. Trong Nam thư phòng an tĩnh, đồng bọn nhỏ cùng chung hoạn nạn của Trần đại nhân đã rời khỏi nơi chiến hoả này, nhưng ông ta vẫn còn đứng ở chỗ này như cũ. Trần Đức Dục cúi đầu, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim để tránh lửa giận của Hoàng Đế vừa lên thì mạng nhỏ chính mình liền xong rồi.
Hoàng Đế đi qua đi lại trong thư phòng, nhưng trong lòng làm thế nào cũng không an tĩnh xuống được.
"Trần khanh." Hoàng Đế vừa mở miệng, Trần đại nhân vội vàng xốc dậy toàn bộ tinh thần, "Có hạ quan."
Hoàng Đế dạo bước nói: "Lúc trước khi Thái Tử được Kỷ Thái phó dạy dỗ, Kỷ Thái phó từng nói với trẫm, bản tính Thái Tử nhân hậu, là một khối ngọc thô. Chỉ là Thái Tử quá ham chơi, tâm tư không đặt trên Trung Dung Luận Ngữ và trị nước, sợ về sau không phải là một quân chủ xuất sắc..."
Hoàng Đế nói chuyện bình đạm như đang hồi ức một việc bình thường. Nhưng Trần Đức Dục vừa nghe lời này, không nói hai lời, hai đầu gối khuỵu lại lập tức quỳ xuống. Chuyện liên quan đến Hoàng Đế Đại Chiêu sau này, ông ta một câu cũng không thể nói.
"Trẫm vốn tưởng rằng Thái Tử tâm tư đơn thuần lương thiện, chỉ cần dốc lòng dạy dỗ, mặc dù không thể trở thành một thế hệ quân chủ có chiến công, nhưng bảo vệ giang sơn Đại Chiêu ta, làm bá tánh an cư lạc nghiệp luôn không phải việc khó..." Giọng điệu Hoàng Đế không nóng không vội, Trần đại nhân lại nghe đến trong lòng vừa nóng vừa gấp. Kỷ Thái phó quả nhiên anh minh thần võ, có thể đoán Càn Khôn, sớm biết Thái Tử ngu xuẩn không thể uỷ thác trọng trách Đế vị. Vừa vặn tốt, trong lòng ta cũng là nghĩ như vậy!
"Trần khanh..." Hoàng Đế hồi ức việc lúc trước, mở miệng hỏi Trần Đức Dục, "Chuyện Thái Tử, ngươi nghĩ như thế nào?"
Việc thế gian, chưa bao giờ có thể toàn bộ đều theo ý người. Mặc dù ông ta là người chí tôn trong thiên hạ này, thế nhưng cũng thường có việc vi phạm ý nguyện. Có lẽ là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, nhiều năm như vậy, Hoàng Đế chỉ vì thân ở giữa núi non này*, rốt cuộc thấy rõ Thái Tử khối ngọc thô này không thể khắc!
*Lấy ý từ Đề Tây Lâm bích - Tô Thức.
Trần đại nhân quỳ trên mặt, mồ hôi thấm ra đầy trán, trong lòng kêu khổ không ngừng. Ông ta chỉ là Đại Lý Tự Khanh, bảo ông ta phá án không thành vấn đề, còn có thể như thần bám vào người. Nhưng bảo ông nói Thái Tử có thể làm Hoàng Đế hay không? Ôi chao, nếu có thể một lời định giang sơn, ông ta còn quỳ ở nơi này cái rắm!
"Trong lòng Thái Tử buồn khổ là chuyện thường của con người, về công mà nói, ngài ấy đến phủ Cảnh Vương làm khó dễ xác thật làm mất thể diện hoàng gia, nhưng về tư... Chuyện này cũng có thể thuyết minh tính tình Thái Tử phóng khoáng không kiềm chế được, sẽ không cùng người thông đồng làm bậy..." Trần đại nhân rũ đầu, nhìn gạch đá xanh trơn bóng như mới phía dưới, thao thao bất tuyệt nói lời trái lương tâm.
Ông ta đang nói, bỗng nhiên thấy Hoàng Đế vén vạt áo, ngồi xổm bên người mình. Trần Đức Dục khiếp sợ, suýt nữa ngã ngửa ra sau, "Hoàng, Hoàng Thượng?"
Hoàng Đế và ông ta gần trong gang tấc, đôi mắt đen thăm thẳm nháy mắt cũng nhìn chằm chằm vào ông ta: "Lần trước điều tra vụ án phủ Kỳ Vương, có phải thất ca nhi cũng đi Đại Lý Tự hay không?"
"Đúng vậy..." Cả người Trần Đức Dục đều bị khoảng cách chỉ một thước với Hoàng Đế doạ choáng váng, "Vụ án phủ Kỳ Vương lần trước, người báo án ban đầu là thị vệ bên cạnh Mục Vương điện hạ..."
"Vụ án phủ Kỳ Vương, thất ca nhi cho rằng thế nào?"
"Hạ quan, hạ quan..." Đầu óc Đại Lý Tự Khanh giống như bàn mài sữa đậu nành, phần phật xoay chuyển, "Hạ quan từng nghe Mục Vương điện hạ nói vụ án có kỳ quặc khác, không phải chỉ đơn giản là Đang công tử diễn chơi... Chỉ sợ cùng vụ án Giang Hạ, cũng có liên luỵ..."
"Vậy còn ngươi, ngươi cho rằng thế nào?"
"Hạ quan cho rằng, Mục Vương điện hạ nói không phải không có lý. Phản tặc Giang Hạ có thể trắng trợn táo bạo bố trí một cung điện khác ở Giang Hạ... Cấu kết với Tri Phủ Giang Hạ, chỉ sợ ở kinh thành cũng có đồng mưu..."
Hoàng Đế yên lặng trong chốc lát. Khi vụ án phủ Kỳ Vương kết án, ông ta cũng từng hỏi qua Thái Tử. Khi đó, Thái Tử nói, Ngọc Đang thằng nhóc con như vậy, nếu có năng lực đi tạo phản, thật là buồn cười!
---------
Đề Tây Lâm bích
Hoành khan thành lĩnh trắc thành phong,
Viễn cận cao đê các bất đồng.
Bất thức Lư Sơn chân diện mục,
Chỉ duyên thân tại thử sơn trung.
Dịch nghĩa
Nhìn ngang thành dẫy, nghiêng thành ngọn
Cao thấp xa gần sẽ khác ngay
Hình dáng Lư sơn không thấy thật
Chỉ vì thân giữa núi non này.
Dịch thơ
Nhìn ngang thành dài, nghiêng thành đỉnh
Cao, thấp, gần, xa, thấy khác ngay
Chẳng rõ Lư Sơn hình dáng thật
Bởi thân đứng ở chính nơi này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.