Chương 339: Mục Vương là ai
Bạch Tiểu Trinh
21/11/2021
"Là ai?"
Hoa la dơn vì cầu tự bảo vệ mình, tuyệt không cẩu thả, nói thẳng: Là nhị lang Trương gia, Trương Nguyên Hủ!
"Trương nhị lang?" Quý Vân Lưu lặp lại một tiếng. Nàng đều sắp quên mất người nam nhân diễn vai quần chúng này trong sinh mệnh của chính mình rồi. "Hắn đã chết?"
"Đám khí đen kia là nhị lang Trương gia?" Cửu Nương sau khi nghe Quý Vân Lưu nói ra tên họ, lập tức nói: "Lần trước hắn bị Thái Tử bắt nhốt vào Đại Lý Tự, không phải nói hắn đã chạy thoát rồi sao... Đúng rồi, cùng hắn chạy trốn còn có Sở đạo nhân trong phủ Trưởng công chúa!" Chẳng lẽ lần này sử dụng tà pháp với Cảnh Vương là Sở đạo nhân?
Hoa la dơn tiếp tục nói chuyện chính mình nhìn thấy trong sát khí: Trương nhị lang kia bị một đạo nhân cứu ra khỏi nhà ngục Đại Lý Tự. Đạo nhân kia gọi Sở đạo nhân là sư huynh. Bọn họ còn có một sư phụ, có điều sư phụ kia nằm trên mặt đất bất động. Sở đạo nhân và Hàng đạo nhân kia nói phải báo thù cho sư phụ hắn...
Kế tiếp chính là dáng chết của Trương nhị lang. Sở đạo nhân và Hàng đạo nhân vì báo thù thay sư phụ, lấy ra đại pháp luyện sát độc nhất bổn môn. Trực tiếp giết chết Trương Nguyên Hủ, đem oán khí khi còn sống của hắn luyện thành sát khí. Sau khi uy hiếp phụ thân của Trương Nguyên Hủ đưa đạo phù có chứa sát khí hoà tan vào nước, hất vào Cảnh Vương, đồng thời lại lấy một sợi tóc trên người Cảnh Vương cho hai đạo nhân làm pháp, trên người Cảnh Vương lúc này mới có một đám sát khí đen đặc như vậy.
Quý Vân Lưu nghe lời viện cớ của hoa la dơn, ngạc nhiên nói: "Chiếu theo ý ngươi, Trương nhị lang đã bị hai đạo nhân kia giết hại, vì sao Trương Thư Mẫn còn muốn giúp kẻ thù đối phó với Cảnh Vương?"
Hoa la dơn phe phẩy cành lá nói: Trương Thư Mẫn không biết nhi tử nhà mình là chết vào tay hai gã đạo nhân kia. Trương nhị lang chết vào ngày thứ ba sau khi từ Đại Lý Tự ra ngoài. Trương Thư Mẫn cũng không mời ngỗ tác giám định nguyên nhân chết của hắn, vẫn luôn cho rằng Trương Nguyên Hủ là chết vì hậm hực trong lòng. Hắn tin vào lý do thoái thác của Sở đạo nhân, muốn tìm Cảnh Vương báo thù!
Ngẫm nghĩ, nó lại bỏ thêm một câu: Còn có, hắn muốn tìm Mục Vương báo thù...
Hoa la dơn nghiêng đoá hoa, nghĩ đến hai chữ Mục Vương này. Nó cảm thấy hai chữ này dường như rất quen thuộc, hình như đã từng mỗi ngày nghe người ta nhắc tới. Suy nghĩ nửa ngày, nó không nghĩ ra được, cuối cùng, nó không hề xấu hổ mà hỏi: Thần tiên tỷ tỷ, Mục Vương là ai?
Quý Vân Lưu một lá đạo phù dán trên đoá hoa: "Cho nên nói, ngươi một đoá hoa, cho dù hết cả đời này cũng không đạt đến độ cao của người thường chúng ta!
Hoa la dơn: ...
Ghét nhất nhân loại ngu xuẩn!
Cửu Nương thấy nàng dán một lá đạo phù lên hoa la dơn, không khỏi kỳ quái hỏi một tiếng: "Cô nương, ngài đây là..."
"Không có việc gì. Nó ở trong nước bị sát khí ảnh hưởng một chút nên ý thức có chút không rõ." Quý Vân Lưu nói: "Ngươi mang nó đi hấp thu chút linh khí Trời Đất, ngày mai lại ôm vào thì tốt rồi."
Cửu Nương ôm hoa la dơn ra khỏi phòng khách phía Tây. Quý Vân Lưu dọn dẹp chậu nước kia một phen, rồi sau đó bắt đầu dùng la bàn định phương hướng, đưa một sợi sát khí còn thừa trong đạo phù thấm vào trong la bàn, kim la bàn liền bắt đầu cấp tốc chuyển động. Quý Vân Lưu đứng lên, tay cầm la bàn đi vòng quanh bàn một vòng, rồi sau đó thấy la bàn ngừng ở vị trí Đông Bắc.
Phía Đông Bắc Quý phủ đều là nhà quan lại ở. Nói như thế, nơi mà Sở đạo nhân và sư đệ hắn tìm để ẩn nấp còn là khu giàu có trong kinh thành?
Ở nhà quan, lợi dụng Trương Thư Mẫn thả sát khí... Nói như thế, hai người kia hẳn là trốn trong Trương phủ?
......
Hoàng Đế ra lệnh điều tra rõ Đông Cung của Thái Tử. Quân là Trời thần là Đất, một lời của Hoàng Đế có thể định triều cương. Mọi người Đại Lý Tự không dám chậm trễ, trời vừa sáng đã ăn mặc chỉnh tề đến Đông Cung điều tra.
Trong Hinh Viên, Tố Vi một thi thể lớn như vậy cũng không biết nên xử lý như thế nào. Một đám người ở đằng kia suy nghĩ nửa ngày, nghĩ đến danh nghĩa Tố Vi là sợ tội nhảy giếng tự sát. Thế là mấy bà tử trong lòng run sợ, khiêng thi thể Tố Vi ném vào trong giếng.
Đồng thị cảm thấy chính mình vừa nằm lên giường nhắm mắt lại, bên kia đã truyền đến tin Thái Tử đã trở lại. Rồi sau đó lại là một trận tiếng động hoảng loạn, nói Đại Lý Tự Chính Khanh mang theo một đám người tới Đông Cung điều tra.
"Điều tra cái gì?" Chỉ một ngày ngắn ngủi, cả người Đồng thị đều già nua không ít. Nàng ta nắm khăn, mặc áo khoác, hai chân còn chưa mang giày nhưng đạp trên bục gỗ cũng không cảm thấy lạnh: "Chuyện gì phải kinh động đến Đại Lý Tự tới phủ điều tra?"
Vô luận toàn bộ người Đông Cung kinh ngạc kiểu gì, đồ vật nên tra toàn bộ muốn tra. Đại Lý Tự làm việc vì cầu hiệu suất, mời cả ngự y trong cung đến đây, yêu cầu Thái Tử mang theo ngự y đến nội viện của hắn, xem mạch cho Thái Tử Phi, Đồng trắc phi và các thiếp thất.
"Còn muốn đi từng viện điều tra?" Trong lòng Thái Tử hiện giờ vì chuyện này cũng đang phát hoả. Giờ phút này vì cầu chân tướng, thật đúng là không có kiên nhẫn gì đi từng viện xem mạch từng nữ nhân. "Không cần lần lượt từng người, trực tiếp bảo tất cả bọn họ đều tập hợp ở viện bổn cung là được!"
Thái Tử một tiếng định việc, ra lệnh tất cả người từng làm việc phu thê với mình lấy Thái Tử Phi dẫn đầu, xếp hàng cho ngự y xem mạch!
Đồng thị vừa nghe quyết định này của Thái Tử, thân thể vốn dĩ không có sức lực suýt nữa đã hôn mê bất tỉnh. Trong viện Thái Tử nhiều nam nhân như vậy, từ Đại Lý Tự Chính Khanh đến nha dịch xoàng, thế nhưng bảo nàng ta đến đó bị các nam nhân nhìn chằm chằm!
So với Đồng thị, Thái Tử Phi ngược lại cái gì cũng không nói, ăn mặc chỉnh tề đi đến thư phòng Thái Tử. Vừa vào cửa, ngay cả Thái Tử kẻ thần kinh thô này cũng nhìn ra sắc mặt Thái Tử Phi không đúng: "Tô thị, ngươi làm sao vậy?"
Thái Tử Phi muốn cười nói một câu chính mình không có việc gì, còn chưa bật cười, nước mắt đã lăn xuống. Nàng uống gối thật sâu trước mặt Thái Tử, mở miệng liền cầu Thái Tử trách phạt tội nàng ta trị phủ không nghiêm.
Trước mặt một đám người Đại Lý Tự, Thái Tử Phi đem chuyện Tố Vi tính toán hãm hại Đồng thị như thế nào, lại bị chính mình phát hiện ra sao, trói lại đưa đến chỗ Đồng thị nhận tội, rành mạch nói rõ.
Thái Tử nghe xong tự nhiên rất tức giận. Có điều chuyện này Thái Tử Phi đã xử lý xong, ngay cả người cũng đưa qua nhận tội, Thái Tử cũng không thể nói gì nữa. Vừa định phạt Thái Tử Phi gì đó, thấy Đồng thị cũng là một gương mặt quỷ đi vào.
Đồng thị không vào thư phòng Thái Tử, không thấy nhóm thiếp nũng nịu của Thái Tử còn tốt, đến lúc này toàn bộ trợn tròn mắt, trong thư phòng thế nhưng đứng hai mươi mấy người thiếp thất...
Cha nàng ta không phải nói Thái Tử đã đưa đám ca cơ đó ra khỏi phủ sao? Vì sao còn nhiều như vậy! Nàng ta về sau còn muốn tranh sủng cùng nhiều thiếp thất như vậy? Thật nhiều thật nhiều cảm giác không thể tin tưởng nảy lên trong lòng Đồng đại nương tử làm nàng ta cơ hồ không đứng thẳng nổi.
Ngự y vọng, văn, vấn, thiết cho từng thiếp thất của Thái Tử. Mãi đến sau giờ Ngọ, ngự y mỏi cổ mỏi tay bẩm báo cho Trần Đức Dục và Thái Tử, Thái Tử Phi và những cơ thiếp này không có dấu hiệu từng dùng canh tránh thai.
Thái Tử vừa nghe cực kỳ kinh hoảng, lập tức bắt lấy tay ngự y liền hỏi: "Ngươi nói là thật sự?"
"Tuyệt đối chính xác." Ngự y vốn lớn tuổi, bị Thái Tử kéo một cái, khung xương cả người đều tan: "Điện hạ, thuốc tránh thai này dược tính mãnh liệt, nếu dùng trường kỳ, bất lợi cho thân thể. Bởi vậy, nếu người có sử dụng, hạ quan xem mạch một phen thì có thể biết được... Mà các vị nương nương này chưa từng có dấu hiệu dùng canh tránh thai..."
Hoa la dơn vì cầu tự bảo vệ mình, tuyệt không cẩu thả, nói thẳng: Là nhị lang Trương gia, Trương Nguyên Hủ!
"Trương nhị lang?" Quý Vân Lưu lặp lại một tiếng. Nàng đều sắp quên mất người nam nhân diễn vai quần chúng này trong sinh mệnh của chính mình rồi. "Hắn đã chết?"
"Đám khí đen kia là nhị lang Trương gia?" Cửu Nương sau khi nghe Quý Vân Lưu nói ra tên họ, lập tức nói: "Lần trước hắn bị Thái Tử bắt nhốt vào Đại Lý Tự, không phải nói hắn đã chạy thoát rồi sao... Đúng rồi, cùng hắn chạy trốn còn có Sở đạo nhân trong phủ Trưởng công chúa!" Chẳng lẽ lần này sử dụng tà pháp với Cảnh Vương là Sở đạo nhân?
Hoa la dơn tiếp tục nói chuyện chính mình nhìn thấy trong sát khí: Trương nhị lang kia bị một đạo nhân cứu ra khỏi nhà ngục Đại Lý Tự. Đạo nhân kia gọi Sở đạo nhân là sư huynh. Bọn họ còn có một sư phụ, có điều sư phụ kia nằm trên mặt đất bất động. Sở đạo nhân và Hàng đạo nhân kia nói phải báo thù cho sư phụ hắn...
Kế tiếp chính là dáng chết của Trương nhị lang. Sở đạo nhân và Hàng đạo nhân vì báo thù thay sư phụ, lấy ra đại pháp luyện sát độc nhất bổn môn. Trực tiếp giết chết Trương Nguyên Hủ, đem oán khí khi còn sống của hắn luyện thành sát khí. Sau khi uy hiếp phụ thân của Trương Nguyên Hủ đưa đạo phù có chứa sát khí hoà tan vào nước, hất vào Cảnh Vương, đồng thời lại lấy một sợi tóc trên người Cảnh Vương cho hai đạo nhân làm pháp, trên người Cảnh Vương lúc này mới có một đám sát khí đen đặc như vậy.
Quý Vân Lưu nghe lời viện cớ của hoa la dơn, ngạc nhiên nói: "Chiếu theo ý ngươi, Trương nhị lang đã bị hai đạo nhân kia giết hại, vì sao Trương Thư Mẫn còn muốn giúp kẻ thù đối phó với Cảnh Vương?"
Hoa la dơn phe phẩy cành lá nói: Trương Thư Mẫn không biết nhi tử nhà mình là chết vào tay hai gã đạo nhân kia. Trương nhị lang chết vào ngày thứ ba sau khi từ Đại Lý Tự ra ngoài. Trương Thư Mẫn cũng không mời ngỗ tác giám định nguyên nhân chết của hắn, vẫn luôn cho rằng Trương Nguyên Hủ là chết vì hậm hực trong lòng. Hắn tin vào lý do thoái thác của Sở đạo nhân, muốn tìm Cảnh Vương báo thù!
Ngẫm nghĩ, nó lại bỏ thêm một câu: Còn có, hắn muốn tìm Mục Vương báo thù...
Hoa la dơn nghiêng đoá hoa, nghĩ đến hai chữ Mục Vương này. Nó cảm thấy hai chữ này dường như rất quen thuộc, hình như đã từng mỗi ngày nghe người ta nhắc tới. Suy nghĩ nửa ngày, nó không nghĩ ra được, cuối cùng, nó không hề xấu hổ mà hỏi: Thần tiên tỷ tỷ, Mục Vương là ai?
Quý Vân Lưu một lá đạo phù dán trên đoá hoa: "Cho nên nói, ngươi một đoá hoa, cho dù hết cả đời này cũng không đạt đến độ cao của người thường chúng ta!
Hoa la dơn: ...
Ghét nhất nhân loại ngu xuẩn!
Cửu Nương thấy nàng dán một lá đạo phù lên hoa la dơn, không khỏi kỳ quái hỏi một tiếng: "Cô nương, ngài đây là..."
"Không có việc gì. Nó ở trong nước bị sát khí ảnh hưởng một chút nên ý thức có chút không rõ." Quý Vân Lưu nói: "Ngươi mang nó đi hấp thu chút linh khí Trời Đất, ngày mai lại ôm vào thì tốt rồi."
Cửu Nương ôm hoa la dơn ra khỏi phòng khách phía Tây. Quý Vân Lưu dọn dẹp chậu nước kia một phen, rồi sau đó bắt đầu dùng la bàn định phương hướng, đưa một sợi sát khí còn thừa trong đạo phù thấm vào trong la bàn, kim la bàn liền bắt đầu cấp tốc chuyển động. Quý Vân Lưu đứng lên, tay cầm la bàn đi vòng quanh bàn một vòng, rồi sau đó thấy la bàn ngừng ở vị trí Đông Bắc.
Phía Đông Bắc Quý phủ đều là nhà quan lại ở. Nói như thế, nơi mà Sở đạo nhân và sư đệ hắn tìm để ẩn nấp còn là khu giàu có trong kinh thành?
Ở nhà quan, lợi dụng Trương Thư Mẫn thả sát khí... Nói như thế, hai người kia hẳn là trốn trong Trương phủ?
......
Hoàng Đế ra lệnh điều tra rõ Đông Cung của Thái Tử. Quân là Trời thần là Đất, một lời của Hoàng Đế có thể định triều cương. Mọi người Đại Lý Tự không dám chậm trễ, trời vừa sáng đã ăn mặc chỉnh tề đến Đông Cung điều tra.
Trong Hinh Viên, Tố Vi một thi thể lớn như vậy cũng không biết nên xử lý như thế nào. Một đám người ở đằng kia suy nghĩ nửa ngày, nghĩ đến danh nghĩa Tố Vi là sợ tội nhảy giếng tự sát. Thế là mấy bà tử trong lòng run sợ, khiêng thi thể Tố Vi ném vào trong giếng.
Đồng thị cảm thấy chính mình vừa nằm lên giường nhắm mắt lại, bên kia đã truyền đến tin Thái Tử đã trở lại. Rồi sau đó lại là một trận tiếng động hoảng loạn, nói Đại Lý Tự Chính Khanh mang theo một đám người tới Đông Cung điều tra.
"Điều tra cái gì?" Chỉ một ngày ngắn ngủi, cả người Đồng thị đều già nua không ít. Nàng ta nắm khăn, mặc áo khoác, hai chân còn chưa mang giày nhưng đạp trên bục gỗ cũng không cảm thấy lạnh: "Chuyện gì phải kinh động đến Đại Lý Tự tới phủ điều tra?"
Vô luận toàn bộ người Đông Cung kinh ngạc kiểu gì, đồ vật nên tra toàn bộ muốn tra. Đại Lý Tự làm việc vì cầu hiệu suất, mời cả ngự y trong cung đến đây, yêu cầu Thái Tử mang theo ngự y đến nội viện của hắn, xem mạch cho Thái Tử Phi, Đồng trắc phi và các thiếp thất.
"Còn muốn đi từng viện điều tra?" Trong lòng Thái Tử hiện giờ vì chuyện này cũng đang phát hoả. Giờ phút này vì cầu chân tướng, thật đúng là không có kiên nhẫn gì đi từng viện xem mạch từng nữ nhân. "Không cần lần lượt từng người, trực tiếp bảo tất cả bọn họ đều tập hợp ở viện bổn cung là được!"
Thái Tử một tiếng định việc, ra lệnh tất cả người từng làm việc phu thê với mình lấy Thái Tử Phi dẫn đầu, xếp hàng cho ngự y xem mạch!
Đồng thị vừa nghe quyết định này của Thái Tử, thân thể vốn dĩ không có sức lực suýt nữa đã hôn mê bất tỉnh. Trong viện Thái Tử nhiều nam nhân như vậy, từ Đại Lý Tự Chính Khanh đến nha dịch xoàng, thế nhưng bảo nàng ta đến đó bị các nam nhân nhìn chằm chằm!
So với Đồng thị, Thái Tử Phi ngược lại cái gì cũng không nói, ăn mặc chỉnh tề đi đến thư phòng Thái Tử. Vừa vào cửa, ngay cả Thái Tử kẻ thần kinh thô này cũng nhìn ra sắc mặt Thái Tử Phi không đúng: "Tô thị, ngươi làm sao vậy?"
Thái Tử Phi muốn cười nói một câu chính mình không có việc gì, còn chưa bật cười, nước mắt đã lăn xuống. Nàng uống gối thật sâu trước mặt Thái Tử, mở miệng liền cầu Thái Tử trách phạt tội nàng ta trị phủ không nghiêm.
Trước mặt một đám người Đại Lý Tự, Thái Tử Phi đem chuyện Tố Vi tính toán hãm hại Đồng thị như thế nào, lại bị chính mình phát hiện ra sao, trói lại đưa đến chỗ Đồng thị nhận tội, rành mạch nói rõ.
Thái Tử nghe xong tự nhiên rất tức giận. Có điều chuyện này Thái Tử Phi đã xử lý xong, ngay cả người cũng đưa qua nhận tội, Thái Tử cũng không thể nói gì nữa. Vừa định phạt Thái Tử Phi gì đó, thấy Đồng thị cũng là một gương mặt quỷ đi vào.
Đồng thị không vào thư phòng Thái Tử, không thấy nhóm thiếp nũng nịu của Thái Tử còn tốt, đến lúc này toàn bộ trợn tròn mắt, trong thư phòng thế nhưng đứng hai mươi mấy người thiếp thất...
Cha nàng ta không phải nói Thái Tử đã đưa đám ca cơ đó ra khỏi phủ sao? Vì sao còn nhiều như vậy! Nàng ta về sau còn muốn tranh sủng cùng nhiều thiếp thất như vậy? Thật nhiều thật nhiều cảm giác không thể tin tưởng nảy lên trong lòng Đồng đại nương tử làm nàng ta cơ hồ không đứng thẳng nổi.
Ngự y vọng, văn, vấn, thiết cho từng thiếp thất của Thái Tử. Mãi đến sau giờ Ngọ, ngự y mỏi cổ mỏi tay bẩm báo cho Trần Đức Dục và Thái Tử, Thái Tử Phi và những cơ thiếp này không có dấu hiệu từng dùng canh tránh thai.
Thái Tử vừa nghe cực kỳ kinh hoảng, lập tức bắt lấy tay ngự y liền hỏi: "Ngươi nói là thật sự?"
"Tuyệt đối chính xác." Ngự y vốn lớn tuổi, bị Thái Tử kéo một cái, khung xương cả người đều tan: "Điện hạ, thuốc tránh thai này dược tính mãnh liệt, nếu dùng trường kỳ, bất lợi cho thân thể. Bởi vậy, nếu người có sử dụng, hạ quan xem mạch một phen thì có thể biết được... Mà các vị nương nương này chưa từng có dấu hiệu dùng canh tránh thai..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.