Cậu Ấy
Đánh giá: 9.1/10 từ 4 lượt
Không đơn thuần là một câu chuyện tình yêu giữa hai
tâm hồn đồng điệu, tác phẩm Cậu Ấy của Mộc Nhiên còn là một bức tranh về những con người khát
khao yêu, vẽ nên một tác phẩm truyện tình yêu tuyệt đẹp.
“Tôi và cậu – hai người xa lạ
Là khóc cười vẫn sẻ chia bên nhau
Là khổ đau đôi tay nắm thật chặt
Là lời thề một tình bạn chân thành”
Bước chân nho nhỏ về phía trước, dần dần, mỗi bước ấy lại tạo nên một đoạn đường thật dài. Ngoảnh đầu lại, năm tháng trưởng thành vẫn vẹn nguyên chẳng hề phai nhạt, mặc cho thời gian cứ lặng lẽ trôi, mặc cho phong ba bão táp, vận mệnh xoay chuyển. Cậu vẫn vậy, vẫn luôn cẩn thận, tỉ mỉ như hoàng tử trường nữ sinh ngày nào. Mang trong mình những khát vọng nhẹ nhàng, cái sự khiêm nhường, ôn nhu mà nhiệt huyết cứ cháy mãi. Từng bước, từng bước, cậu chưa bao giờ buông thả bản thân. Cố gắng đến mức kí ức đọng lại chỉ còn là một cậu nhóc đáng yêu không biết bỏ cuộc…
Rẽ vào quán coffee nhỏ, lặng thinh một góc, nơi chiếc bàn quen thuộc mà chúng tôi thường lui tới thư giãn. Lâu dần, nơi này trở thành một phần kí ức đẹp của tôi và cậu. Vẫn thoang thoáng vài bóng người, không gian nhẹ nhàng và đậm chất cổ điển hệt khi xưa, ấy vậy nhưng lại thiếu vắng cái dáng người thân thuộc cũ, cái dáng của một thằng công tử bột, một thằng biết làm trò con bò và một thằng ngoan cường, mạnh mẽ. Hai năm rồi, cậu ở đâu? Có biết sau mọi truyện, tôi nhớ cậu lắm không?
“Tôi và cậu – hai người xa lạ
Là khóc cười vẫn sẻ chia bên nhau
Là khổ đau đôi tay nắm thật chặt
Là lời thề một tình bạn chân thành”
Bước chân nho nhỏ về phía trước, dần dần, mỗi bước ấy lại tạo nên một đoạn đường thật dài. Ngoảnh đầu lại, năm tháng trưởng thành vẫn vẹn nguyên chẳng hề phai nhạt, mặc cho thời gian cứ lặng lẽ trôi, mặc cho phong ba bão táp, vận mệnh xoay chuyển. Cậu vẫn vậy, vẫn luôn cẩn thận, tỉ mỉ như hoàng tử trường nữ sinh ngày nào. Mang trong mình những khát vọng nhẹ nhàng, cái sự khiêm nhường, ôn nhu mà nhiệt huyết cứ cháy mãi. Từng bước, từng bước, cậu chưa bao giờ buông thả bản thân. Cố gắng đến mức kí ức đọng lại chỉ còn là một cậu nhóc đáng yêu không biết bỏ cuộc…
Rẽ vào quán coffee nhỏ, lặng thinh một góc, nơi chiếc bàn quen thuộc mà chúng tôi thường lui tới thư giãn. Lâu dần, nơi này trở thành một phần kí ức đẹp của tôi và cậu. Vẫn thoang thoáng vài bóng người, không gian nhẹ nhàng và đậm chất cổ điển hệt khi xưa, ấy vậy nhưng lại thiếu vắng cái dáng người thân thuộc cũ, cái dáng của một thằng công tử bột, một thằng biết làm trò con bò và một thằng ngoan cường, mạnh mẽ. Hai năm rồi, cậu ở đâu? Có biết sau mọi truyện, tôi nhớ cậu lắm không?