Chương 3
Mộc Nhiên
12/02/2017
“Chị đang điên cấp độ MAX – Tình trạng kháng thuốc – Không tin đứa nào lãnh hậu quả cố chịu”. Aiya, bực cả mình, đã hại người ta mất mặt trước lớp rồi lại hại cả bọn chạy quanh sân nữa. Từ khi ngồi chung bàn với tên đó sau cái ngày định mệnh, tôi nói riêng và cả một tập thể nói chung chưa khi nào được yên một giây, một phút cả. Đời là bể khổ, hãy cố gắng mà đối mặt!
*****
Phiên tòa
“Bụp… bụp… ”
- Á
- Ui da!
Tiếng kêu khe khẽ đan xen với cái xuýt xoa của hai nhỏ Hạnh và Khả ngồi phía trước. Cả lớp bắt đầu nhao nhao, tình trạng dần dần giống như đang vỡ chợ lẫn vào tiếng cười khúc khích đâu đó. Cô giáo đang giảng bài chợt dừng lại. Cô chau mày, tỏ vẻ không hài lòng, lẳng lặng quay về phía bàn giáo viên ghi ghi chép chép gì đó.
Tôi chẳng bận tâm lắm, chỉ là theo phản xạ tự nhiên, tôi quay qua liếc tên ngồi cạnh một cái cháy da cháy thịt rồi mới yên trí viết nốt tập. Hắn ta ngồi ngay ngắn, hôm nay còn cao hứng chăm chú nhìn bảng chép bài… Thật kì lạ! À, mà nhắc mới nhớ lại vụ án vừa xảy ra “OK, tôi biết thủ phạm là ai rồi”.
Thời gian dài đằng đẵng, ngồi có 45 phút mà cảm tưởng như hàng thế kỉ trôi qua. Ba tiếng trống trường vừa điểm, không cần biết cô giáo ở đâu, ra khỏi lớp hay chưa, cả bọn hùa nhau tung hết sách vở lên trời, mặc kệ sau bao lần trực nhật và viết bản kiểm điểm. Tôi biết mà, càng cấm càng muốn làm, tốt nhất đừng bao giờ cấm lũ quỷ sứ chúng tôi bất kì cái gì, đúng hơn là sẽ có hậu quả nặng nề mà người lớn phải gánh chịu nếu cấm đoán quá nhiều. Lớp tôi mở cuộc thẩm tra tội phạm, nhất định phải tra ra án để trình lên “Ngài tổng tư lệnh cấp cao”. Hihi, gọi đùa thôi chứ thật ra chính là cô chủ nhiệm ấy mà.
Tụi nó hào phóng chấp nhận ngay việc bỏ tiền túi ra thưởng nếu ai tố giác ra tội phạm, sẵn sàng vật đứa nào đó xuống đất cho người lập công lớn cưỡi như cưỡi ngựa. Ối giời, tốt thế tội gì tôi không tham gia! Và khi tôi lên tiếng cũng chính là lúc tên nhóc ngồi cùng bàn bị ban lệnh truy nã, sau đó là gông cổ, trói tay lại, lôi ra trước mặt bản quan tòa.
- Tên kia, ngươi có biết ngươi phạm phải tội tày… đình gì không? Tội của ngươi đáng để trừng trị sao đây?
- Dạ… thảo dân… thảo dân…
- Thôi khỏi nói nhiều, ngươi không biết tội thì mai lên pháp trường sẽ rõ. Bổn tọa quyết định cho ngươi ăn bữa cơm cháy trước khi xử trảm. Kết thúc phiên tòa!
“Wue…wu… ”
Âm thanh từ lính canh ở hai bên. Không cần giải thích chắc ai cũng đoán ra tụi tôi bắt chước phim Bao Thanh Thiên nhỉ? Đây chính là phiên tòa đạt đến đỉnh cao của sự bá đạo, qua loa nhất từ trước đến giờ mà tôi từng biết, hay đúng hơn là khiến tôi nhớ nhất. Có thể nói là một sự kết hợp hoàn hảo giữa thời xa xửa xa xưa với thời hiện đại, một sự liên quan mật thiết không hề nhẹ.
- Ê cái ông Bao Thăng Thiên kia, chưa nói hết câu mà!
- Còn gì để nói sao? Mai lên pháp trường xử tiếp. Bái bai.
Vụ án kết thúc mà đến mấy đứa đầu óc nhanh nhạy (như tôi) cũng chả hiểu cái gì, chỉ biết là nó rất ngắn gọn trong vài mẩu đối thoại. Sau khi mọi chuyện chấm dứt, tôi chợt phát hiện ra lớp mình rất nhiều kì quan (điển hình là mấy tảng băng Bắc Cực). Chúng nó mặt lạnh như tiền, bình thản quan sát việc xử án rồi đồng loạt phán cho một câu ngắn gọn “Ngu người”. Haiz..., phũ phàng quá mà, à đúng rồi, mục đích chính của tôi khi tham gia vụ này…
- Ê ông Bao Thăng Thiên, tiền của tui đâu?
- Xin lỗi, vụ án chưa xong, hiện tại chúng tôi đang mắc một căn bệnh quái ác. Bệnh này yêu cầu không ai đến gần, không đánh hội đồng, không vân vân và vân vân
- Bệnh?
- Chính là căn bệnh lạ mà hầu như ai cũng từng mắc phải “Tiền… khô… cháy… túi…”
- Thôi đi ông Bao Thăng Thiên, không có thì thôi, miễn lắm điều. Kết thúc rồi mà không trả nợ là tui cho ông thăng thiên liền à!
Thần linh ơi, lại cái bài ca cẩm “Tiền khô cháy túi”, cơ mà không sao, đợt này là một công đôi việc, một mũi tên trúng hai con nhạn, tôi lãi to rồi. Vừa trả được thù, vừa có được tiền, thực ra thì đời cũng không hẳn là bể khổ. Tôi đang cố mường tượng lại cái cảnh hắn quỳ trên pháp trường, chắp tay xin tha tội (thật không còn gì có thể hạnh phúc hơn).
*****
Cái ngày ấy không xa, ngay hôm sau tôi đã được chứng kiến mọi chuyện suôn sẻ đến mức nào. Sau màn hỏi cung quyết liệt, không chịu nổi sự tra khảo hắn mới chịu khai nhận hành vi phạm tội. Hai phát bắn tỉa được thực hiện bằng súng cao su (nguồn gốc từ dây chun rão), đạn là hai mẩu giấy vụn (suýt nữa hại hai nạn nhân phải nhập viện trong tình trạng nguy kịch).
- Thiện ơi là Thiện, chế tên Thiện mà ác quá chế ơi.
Tôi hả hê, hết lắc đầu rồi tặc lưỡi, miệng không ngừng buông những lời châm chọc. Hắn ta vẫn giữ vẻ bình tĩnh, trên nét mặt không có gì là bực mình hay tức giận, đôi mắt đào hoa như trêu ngươi, miệng cười vui vẻ.
- Lam à! Bi- o- lo- gy…
- Hả?
- Có ngốc mới không luận ra câu này. Ngồi đó dịch đi nha, khi nào chép xong mấy cái bản tường trình Thiện quay về kiểm tra. Há há, Bi- o- lo- gy…
Thật tức chết được mà, tôi tưởng xong vụ này hắn sẽ ăn năn hối lỗi, từ bỏ “đồ đao” quay về cải tà quy chính chứ. Đằng này vẫn chứng nào tật nấy, nói không nghe, đe không sợ, quậy quậy phá phá. Chờ đấy kẻ thù truyền kiếp, tôi nhất định không tha cho tên quỷ sứ nhà cậu đâu.
- Lam ơi!
- Gì?
- Bi- o- lo- gy…
*****
Phiên tòa
“Bụp… bụp… ”
- Á
- Ui da!
Tiếng kêu khe khẽ đan xen với cái xuýt xoa của hai nhỏ Hạnh và Khả ngồi phía trước. Cả lớp bắt đầu nhao nhao, tình trạng dần dần giống như đang vỡ chợ lẫn vào tiếng cười khúc khích đâu đó. Cô giáo đang giảng bài chợt dừng lại. Cô chau mày, tỏ vẻ không hài lòng, lẳng lặng quay về phía bàn giáo viên ghi ghi chép chép gì đó.
Tôi chẳng bận tâm lắm, chỉ là theo phản xạ tự nhiên, tôi quay qua liếc tên ngồi cạnh một cái cháy da cháy thịt rồi mới yên trí viết nốt tập. Hắn ta ngồi ngay ngắn, hôm nay còn cao hứng chăm chú nhìn bảng chép bài… Thật kì lạ! À, mà nhắc mới nhớ lại vụ án vừa xảy ra “OK, tôi biết thủ phạm là ai rồi”.
Thời gian dài đằng đẵng, ngồi có 45 phút mà cảm tưởng như hàng thế kỉ trôi qua. Ba tiếng trống trường vừa điểm, không cần biết cô giáo ở đâu, ra khỏi lớp hay chưa, cả bọn hùa nhau tung hết sách vở lên trời, mặc kệ sau bao lần trực nhật và viết bản kiểm điểm. Tôi biết mà, càng cấm càng muốn làm, tốt nhất đừng bao giờ cấm lũ quỷ sứ chúng tôi bất kì cái gì, đúng hơn là sẽ có hậu quả nặng nề mà người lớn phải gánh chịu nếu cấm đoán quá nhiều. Lớp tôi mở cuộc thẩm tra tội phạm, nhất định phải tra ra án để trình lên “Ngài tổng tư lệnh cấp cao”. Hihi, gọi đùa thôi chứ thật ra chính là cô chủ nhiệm ấy mà.
Tụi nó hào phóng chấp nhận ngay việc bỏ tiền túi ra thưởng nếu ai tố giác ra tội phạm, sẵn sàng vật đứa nào đó xuống đất cho người lập công lớn cưỡi như cưỡi ngựa. Ối giời, tốt thế tội gì tôi không tham gia! Và khi tôi lên tiếng cũng chính là lúc tên nhóc ngồi cùng bàn bị ban lệnh truy nã, sau đó là gông cổ, trói tay lại, lôi ra trước mặt bản quan tòa.
- Tên kia, ngươi có biết ngươi phạm phải tội tày… đình gì không? Tội của ngươi đáng để trừng trị sao đây?
- Dạ… thảo dân… thảo dân…
- Thôi khỏi nói nhiều, ngươi không biết tội thì mai lên pháp trường sẽ rõ. Bổn tọa quyết định cho ngươi ăn bữa cơm cháy trước khi xử trảm. Kết thúc phiên tòa!
“Wue…wu… ”
Âm thanh từ lính canh ở hai bên. Không cần giải thích chắc ai cũng đoán ra tụi tôi bắt chước phim Bao Thanh Thiên nhỉ? Đây chính là phiên tòa đạt đến đỉnh cao của sự bá đạo, qua loa nhất từ trước đến giờ mà tôi từng biết, hay đúng hơn là khiến tôi nhớ nhất. Có thể nói là một sự kết hợp hoàn hảo giữa thời xa xửa xa xưa với thời hiện đại, một sự liên quan mật thiết không hề nhẹ.
- Ê cái ông Bao Thăng Thiên kia, chưa nói hết câu mà!
- Còn gì để nói sao? Mai lên pháp trường xử tiếp. Bái bai.
Vụ án kết thúc mà đến mấy đứa đầu óc nhanh nhạy (như tôi) cũng chả hiểu cái gì, chỉ biết là nó rất ngắn gọn trong vài mẩu đối thoại. Sau khi mọi chuyện chấm dứt, tôi chợt phát hiện ra lớp mình rất nhiều kì quan (điển hình là mấy tảng băng Bắc Cực). Chúng nó mặt lạnh như tiền, bình thản quan sát việc xử án rồi đồng loạt phán cho một câu ngắn gọn “Ngu người”. Haiz..., phũ phàng quá mà, à đúng rồi, mục đích chính của tôi khi tham gia vụ này…
- Ê ông Bao Thăng Thiên, tiền của tui đâu?
- Xin lỗi, vụ án chưa xong, hiện tại chúng tôi đang mắc một căn bệnh quái ác. Bệnh này yêu cầu không ai đến gần, không đánh hội đồng, không vân vân và vân vân
- Bệnh?
- Chính là căn bệnh lạ mà hầu như ai cũng từng mắc phải “Tiền… khô… cháy… túi…”
- Thôi đi ông Bao Thăng Thiên, không có thì thôi, miễn lắm điều. Kết thúc rồi mà không trả nợ là tui cho ông thăng thiên liền à!
Thần linh ơi, lại cái bài ca cẩm “Tiền khô cháy túi”, cơ mà không sao, đợt này là một công đôi việc, một mũi tên trúng hai con nhạn, tôi lãi to rồi. Vừa trả được thù, vừa có được tiền, thực ra thì đời cũng không hẳn là bể khổ. Tôi đang cố mường tượng lại cái cảnh hắn quỳ trên pháp trường, chắp tay xin tha tội (thật không còn gì có thể hạnh phúc hơn).
*****
Cái ngày ấy không xa, ngay hôm sau tôi đã được chứng kiến mọi chuyện suôn sẻ đến mức nào. Sau màn hỏi cung quyết liệt, không chịu nổi sự tra khảo hắn mới chịu khai nhận hành vi phạm tội. Hai phát bắn tỉa được thực hiện bằng súng cao su (nguồn gốc từ dây chun rão), đạn là hai mẩu giấy vụn (suýt nữa hại hai nạn nhân phải nhập viện trong tình trạng nguy kịch).
- Thiện ơi là Thiện, chế tên Thiện mà ác quá chế ơi.
Tôi hả hê, hết lắc đầu rồi tặc lưỡi, miệng không ngừng buông những lời châm chọc. Hắn ta vẫn giữ vẻ bình tĩnh, trên nét mặt không có gì là bực mình hay tức giận, đôi mắt đào hoa như trêu ngươi, miệng cười vui vẻ.
- Lam à! Bi- o- lo- gy…
- Hả?
- Có ngốc mới không luận ra câu này. Ngồi đó dịch đi nha, khi nào chép xong mấy cái bản tường trình Thiện quay về kiểm tra. Há há, Bi- o- lo- gy…
Thật tức chết được mà, tôi tưởng xong vụ này hắn sẽ ăn năn hối lỗi, từ bỏ “đồ đao” quay về cải tà quy chính chứ. Đằng này vẫn chứng nào tật nấy, nói không nghe, đe không sợ, quậy quậy phá phá. Chờ đấy kẻ thù truyền kiếp, tôi nhất định không tha cho tên quỷ sứ nhà cậu đâu.
- Lam ơi!
- Gì?
- Bi- o- lo- gy…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.