Chương 4
Mộc Nhiên
18/02/2017
“Lam ơi! Bi- o- lo- gyyy
Bi- o- lo-gyyy!
Hú hú! Bi- o- lo- gyyy…”
Thần linh ban phước, thật không thể ngờ tới tận lúc đi ngủ rồi mà tôi vẫn bị ám ảnh cái câu bất hủ của tên khó ưa đó, hơn nữa cũng nhận ra rằng dạo này bệnh nhiễm phim “Cô dâu 8 tuổi” bắt đầu trở nặng. Cơ mà thôi, bỏ chuyện đó qua một bên đi, sau hàng loạt tấn bi kịch mà với tôi chúng khá thú vị và ngốc nghếch, lớp tôi tiếp tục đứng trước một tai họa khác chuẩn bị giáng xuống đầu. Lý do rằng bờ vực thẳm lần này không đến từ đám tiểu quỷ mà bị đánh trực diện từ “Đại ma đầu- Mai Siêu Phong” nên tình hình dính đòn “Cửu Âm Bạch Cốt Chảo” cũng chẳng có gì quá bất ngờ. Vấn đề chính ở đây là phải tránh, tránh, tránh. Yeah, có ai thắc mắc Mai Siêu Phong ở đây tụi tôi chỉ ai không? Khỏi cần trả lời đi, tôi nói luôn, đó là cái biệt danh thân thương mà lớp tôi đặt cho cô giáo dạy môn Địa Lý.
Tôi không rõ cả trường thế nào, à, cả trường thì rộng quá, hẹp hơn nhá. Chính là tôi không biết các anh chị khối trên ra sao cơ mà với lớp tôi, hàng loạt tên của các vị đại anh hùng trong tiểu thuyết Kim Dung đều có thể lôi ra đặt biệt danh cho thầy cô hết, có điều mấy ai được cái tên nhân vật chính diện đâu. Sau đó chúng tôi tập hợp tất cả lại và để bọn quỷ sứ đặt cái tên thân mật “Binh đoàn hack tim, hại não”. Cái này là quá dễ thương luôn, tôi cá chưa ai dám gọi đội ngũ giáo viên ưu tú trong trường với cái tên bá đạo như vậy. Thầy nào, cô nào cũng thích kiểu trả bài kiểm tra phải khen từ từ rồi trứng ngỗng to đùng vô vở (oan mạng). Biệt danh đó căn bản đâu có sai, các thầy tàn nhẫn, các cô nhẫn tâm cơ mà rõ ràng nhất vẫn là thời áo trắng tụi nó nổi loạn ghê thật há! Hoang mạc lời…
Một dẫn chứng tiêu biểu cho cái tính hack tim, hại não của giáo viên nè (cô dạy Địa Lý).
Như bao ngày, cứ đến tiết học đương nhiên các thầy cô đều thong thả lên lớp và cô Địa cũng y chang. Dáng vẻ không quá vội, bước chân đều đều rồi lại lặng lẽ bước vào phòng học. Ai chứ chắc nhiều giáo viên đã quá quen với đủ thứ mùi thoang thoảng đôi khi có "hương thơm" xông mạnh vào mũi, kích thích thần kinh. Không ổi thì cũng me chua, không me chua thì bánh tráng trộn, hết đồ ăn lại đến nước hoa các loại, mùi mồ hôi nữa. Tóm lại cả không gian nhỏ bé mà tổng hợp hàng bao nhiêu hương thơm trên đời. Tự hào về lớp mình dữ dội.
Cô ngồi vào bàn, lôi một xấp giấy to đùng, buông lời phũ nhất từ trước đến nay:
- Lớp lấy giấy làm bài kiểm tra. Tính cả thời gian chuẩn bị nên lo mà nhanh nhanh tay lên giùm cái!
- Hả?
Cả lớp tôi đồng thanh. Thực ra chơi với nhau không lâu nhưng có thể nói bao giờ chúng nó cũng rất hiểu ý, hiểu đến từng lời ăn tiếng nói luôn.
- Hả gì mà hả? Mau lên, hết giờ bây giờ!
- Nhưng cô có nhắc tụi em chuẩn bị gì đâu cô? Lần trước cô cũng không giảng hết bài, đùng phát kiểm tra thì xoay sao kịp ạ?_ Lớp phó học tập dõng dạc. Đích xác chị ấy cũng chả học hành gì, cô giáo không bao giờ gọi lên bảng nên chị ấy cũng thoải mái.
- Có trách thì trách mấy anh mấy chị lười học, chỉ giỏi quậy phá. Lần này tôi phải dạy cho bài học mới chừa!
Tiếp sau là một bản trường ca dài ngoằng, tôi cũng chẳng rõ cô nói gì nữa, mấy đứa trong lớp cũng vậy. Chúng nó lại đồng tâm ném cái nhìn tóe lửa vô kẻ thù truyền kiếp của tôi một cách đáng sợ. Lần này tôi chính thức cảm thấy thương thằng đó hơn là nổi cơn ngoài tầm kiểm soát như mọi khi. Tôi hớn hở, mở cờ trong lòng, không ngờ một ngày con tiểu quỷ hư đốn lại hóa mèo con ngoan ngoãn, vẻ mặt ăn năn hối hận. Có điều biết lỗi bây giờ thì ích gì, chỉ tại hắn mà cả lớp bắt tay cùng chung chịu hậu quả, đáng ghét!
Hắn cười trừ, khẩu hình miệng méo xệch rồi nhanh chóng trở về trạng thái nghiêm túc lạ thường. Gãi gãi đầu vài cái, đôi mắt bỗng sáng rực như nghĩ ra cách gì đó, tay hắn nhanh nhẹn ghi ghi chép chép vài dòng chữ ngắn gọn vô giấy mà không thèm để tâm bây giờ việc chính là vượt qua thử thách của giáo viên.
Bất ngờ, hắn dậm chân cái “Bịch” xuống đất trước sự giật mình khó hiểu của bao nhiêu là cá thể trong lớp. Hắn điên à? Hay hôm nay trái gió trở trời sao mà phát bệnh không đúng lúc tí nào thế? Tôi tròn mắt nhìn con người trước mặt. Hắn có vẻ chẳng buồn liếc tôi một cái chứ đừng nói đến hàng ngàn ánh mắt xung quanh. Hắn vui vẻ:
- “Mấy chế, mấy chế, giờ thi đến
Học đốt nến, miệng hét to: Biology
Tay chép, tay ghi, luôn miệng đọc
Trứng hay mười do ở hiền gặp lành”
- Không phải lo đâu mấy đứa, đã nói là Bi- o- lo- gy mà!
Haizzz, lần này ghê rồi, cô giáo chắc chắn không tha cho hắn đâu. Hết việc rồi sao mà hành động thiếu suy nghĩ thế không biết. Đúng như dự đoán, trông cô sắc mặt chuyển biến một cách tệ hại luôn. Thiện ơi là Thiện, Lam cũng chịu Thiện luôn rồi đấy!
- Em nam vừa đọc bài thơ ấy xuống văn phòng gặp tôi còn lớp dừng bài kiểm tra lại, ngồi im đấy, không được mất trật tự!
- Dạ, em xuống liền.
Hắn còn mừng hơn cả khi được điểm tốt, cứ như thể mình vừa cứu cả thế giới ấy, bộ hắn ngốc tới độ không coi hạnh kiểm và thành tích là gì nữa à? Mà một đứa cá biệt như hắn thì biết gì để phấn đấu chứ. Đúng là hấp tỉ độ hấp! Ba chân bốn cẳng, hắn phi vù một phát ra ngoài bỏ lại một mảnh giấy nho nhỏ rơi xuống đất. Nhỏ Hạnh ngồi bàn trước vô tình nhặt được, đọc dòng chữ nguệch ngoạc kia rồi gọi nhỏ tôi:
- Lam ơi, chắc cậu ấy biết lỗi lắm rồi đó, Lam tha cho cậu ấy nha.
- Không phải Lam không muốn tha, quan trọng là cả lớp kìa. Tình cảnh này là hắn tự chuốc vào thân cả, cho chết!
- Lam nhìn này.
Nhỏ chìa tờ giấy trước mặt tôi, nội dung trên đấy chỉ vỏn vẻn có hai dòng:
“Thiện sai rồi, huhu, tha lỗi cho Thiện ha, Thiện hứa sẽ không hư nữa, Thiện sẽ nghe lời Lam mà, nhoa nhoa nhoa… Bi- o- lo- gy”
Lúc đầu có chút động lòng, thực ra thì tính tha hắn khi bị cả lớp công kích rồi nhưng tờ giấy kia, chính nó, đập vào mắt ngay cái chữ to đùng “Bi- o- lo- gy”, thật tức chết được mà, cái lời xin lỗi có tâm dễ sợ. Rốt cuộc thì mục đích duy nhất và cao cả ấy của hắn chỉ là chọc quê tôi thôi.
“Ta là ta nhớ cái mẹt người lắm rồi đấy, liệu hồn!”
Bi- o- lo-gyyy!
Hú hú! Bi- o- lo- gyyy…”
Thần linh ban phước, thật không thể ngờ tới tận lúc đi ngủ rồi mà tôi vẫn bị ám ảnh cái câu bất hủ của tên khó ưa đó, hơn nữa cũng nhận ra rằng dạo này bệnh nhiễm phim “Cô dâu 8 tuổi” bắt đầu trở nặng. Cơ mà thôi, bỏ chuyện đó qua một bên đi, sau hàng loạt tấn bi kịch mà với tôi chúng khá thú vị và ngốc nghếch, lớp tôi tiếp tục đứng trước một tai họa khác chuẩn bị giáng xuống đầu. Lý do rằng bờ vực thẳm lần này không đến từ đám tiểu quỷ mà bị đánh trực diện từ “Đại ma đầu- Mai Siêu Phong” nên tình hình dính đòn “Cửu Âm Bạch Cốt Chảo” cũng chẳng có gì quá bất ngờ. Vấn đề chính ở đây là phải tránh, tránh, tránh. Yeah, có ai thắc mắc Mai Siêu Phong ở đây tụi tôi chỉ ai không? Khỏi cần trả lời đi, tôi nói luôn, đó là cái biệt danh thân thương mà lớp tôi đặt cho cô giáo dạy môn Địa Lý.
Tôi không rõ cả trường thế nào, à, cả trường thì rộng quá, hẹp hơn nhá. Chính là tôi không biết các anh chị khối trên ra sao cơ mà với lớp tôi, hàng loạt tên của các vị đại anh hùng trong tiểu thuyết Kim Dung đều có thể lôi ra đặt biệt danh cho thầy cô hết, có điều mấy ai được cái tên nhân vật chính diện đâu. Sau đó chúng tôi tập hợp tất cả lại và để bọn quỷ sứ đặt cái tên thân mật “Binh đoàn hack tim, hại não”. Cái này là quá dễ thương luôn, tôi cá chưa ai dám gọi đội ngũ giáo viên ưu tú trong trường với cái tên bá đạo như vậy. Thầy nào, cô nào cũng thích kiểu trả bài kiểm tra phải khen từ từ rồi trứng ngỗng to đùng vô vở (oan mạng). Biệt danh đó căn bản đâu có sai, các thầy tàn nhẫn, các cô nhẫn tâm cơ mà rõ ràng nhất vẫn là thời áo trắng tụi nó nổi loạn ghê thật há! Hoang mạc lời…
Một dẫn chứng tiêu biểu cho cái tính hack tim, hại não của giáo viên nè (cô dạy Địa Lý).
Như bao ngày, cứ đến tiết học đương nhiên các thầy cô đều thong thả lên lớp và cô Địa cũng y chang. Dáng vẻ không quá vội, bước chân đều đều rồi lại lặng lẽ bước vào phòng học. Ai chứ chắc nhiều giáo viên đã quá quen với đủ thứ mùi thoang thoảng đôi khi có "hương thơm" xông mạnh vào mũi, kích thích thần kinh. Không ổi thì cũng me chua, không me chua thì bánh tráng trộn, hết đồ ăn lại đến nước hoa các loại, mùi mồ hôi nữa. Tóm lại cả không gian nhỏ bé mà tổng hợp hàng bao nhiêu hương thơm trên đời. Tự hào về lớp mình dữ dội.
Cô ngồi vào bàn, lôi một xấp giấy to đùng, buông lời phũ nhất từ trước đến nay:
- Lớp lấy giấy làm bài kiểm tra. Tính cả thời gian chuẩn bị nên lo mà nhanh nhanh tay lên giùm cái!
- Hả?
Cả lớp tôi đồng thanh. Thực ra chơi với nhau không lâu nhưng có thể nói bao giờ chúng nó cũng rất hiểu ý, hiểu đến từng lời ăn tiếng nói luôn.
- Hả gì mà hả? Mau lên, hết giờ bây giờ!
- Nhưng cô có nhắc tụi em chuẩn bị gì đâu cô? Lần trước cô cũng không giảng hết bài, đùng phát kiểm tra thì xoay sao kịp ạ?_ Lớp phó học tập dõng dạc. Đích xác chị ấy cũng chả học hành gì, cô giáo không bao giờ gọi lên bảng nên chị ấy cũng thoải mái.
- Có trách thì trách mấy anh mấy chị lười học, chỉ giỏi quậy phá. Lần này tôi phải dạy cho bài học mới chừa!
Tiếp sau là một bản trường ca dài ngoằng, tôi cũng chẳng rõ cô nói gì nữa, mấy đứa trong lớp cũng vậy. Chúng nó lại đồng tâm ném cái nhìn tóe lửa vô kẻ thù truyền kiếp của tôi một cách đáng sợ. Lần này tôi chính thức cảm thấy thương thằng đó hơn là nổi cơn ngoài tầm kiểm soát như mọi khi. Tôi hớn hở, mở cờ trong lòng, không ngờ một ngày con tiểu quỷ hư đốn lại hóa mèo con ngoan ngoãn, vẻ mặt ăn năn hối hận. Có điều biết lỗi bây giờ thì ích gì, chỉ tại hắn mà cả lớp bắt tay cùng chung chịu hậu quả, đáng ghét!
Hắn cười trừ, khẩu hình miệng méo xệch rồi nhanh chóng trở về trạng thái nghiêm túc lạ thường. Gãi gãi đầu vài cái, đôi mắt bỗng sáng rực như nghĩ ra cách gì đó, tay hắn nhanh nhẹn ghi ghi chép chép vài dòng chữ ngắn gọn vô giấy mà không thèm để tâm bây giờ việc chính là vượt qua thử thách của giáo viên.
Bất ngờ, hắn dậm chân cái “Bịch” xuống đất trước sự giật mình khó hiểu của bao nhiêu là cá thể trong lớp. Hắn điên à? Hay hôm nay trái gió trở trời sao mà phát bệnh không đúng lúc tí nào thế? Tôi tròn mắt nhìn con người trước mặt. Hắn có vẻ chẳng buồn liếc tôi một cái chứ đừng nói đến hàng ngàn ánh mắt xung quanh. Hắn vui vẻ:
- “Mấy chế, mấy chế, giờ thi đến
Học đốt nến, miệng hét to: Biology
Tay chép, tay ghi, luôn miệng đọc
Trứng hay mười do ở hiền gặp lành”
- Không phải lo đâu mấy đứa, đã nói là Bi- o- lo- gy mà!
Haizzz, lần này ghê rồi, cô giáo chắc chắn không tha cho hắn đâu. Hết việc rồi sao mà hành động thiếu suy nghĩ thế không biết. Đúng như dự đoán, trông cô sắc mặt chuyển biến một cách tệ hại luôn. Thiện ơi là Thiện, Lam cũng chịu Thiện luôn rồi đấy!
- Em nam vừa đọc bài thơ ấy xuống văn phòng gặp tôi còn lớp dừng bài kiểm tra lại, ngồi im đấy, không được mất trật tự!
- Dạ, em xuống liền.
Hắn còn mừng hơn cả khi được điểm tốt, cứ như thể mình vừa cứu cả thế giới ấy, bộ hắn ngốc tới độ không coi hạnh kiểm và thành tích là gì nữa à? Mà một đứa cá biệt như hắn thì biết gì để phấn đấu chứ. Đúng là hấp tỉ độ hấp! Ba chân bốn cẳng, hắn phi vù một phát ra ngoài bỏ lại một mảnh giấy nho nhỏ rơi xuống đất. Nhỏ Hạnh ngồi bàn trước vô tình nhặt được, đọc dòng chữ nguệch ngoạc kia rồi gọi nhỏ tôi:
- Lam ơi, chắc cậu ấy biết lỗi lắm rồi đó, Lam tha cho cậu ấy nha.
- Không phải Lam không muốn tha, quan trọng là cả lớp kìa. Tình cảnh này là hắn tự chuốc vào thân cả, cho chết!
- Lam nhìn này.
Nhỏ chìa tờ giấy trước mặt tôi, nội dung trên đấy chỉ vỏn vẻn có hai dòng:
“Thiện sai rồi, huhu, tha lỗi cho Thiện ha, Thiện hứa sẽ không hư nữa, Thiện sẽ nghe lời Lam mà, nhoa nhoa nhoa… Bi- o- lo- gy”
Lúc đầu có chút động lòng, thực ra thì tính tha hắn khi bị cả lớp công kích rồi nhưng tờ giấy kia, chính nó, đập vào mắt ngay cái chữ to đùng “Bi- o- lo- gy”, thật tức chết được mà, cái lời xin lỗi có tâm dễ sợ. Rốt cuộc thì mục đích duy nhất và cao cả ấy của hắn chỉ là chọc quê tôi thôi.
“Ta là ta nhớ cái mẹt người lắm rồi đấy, liệu hồn!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.