Cậu Ấy Đến Từ 1945

Chương 43

Thính Nguyên

16/01/2024

Về động thái tiếp theo của dư luận về Trữ Khâm Bạch những ngày nay, Châu Thanh cũng biết chuyện, bởi vì mức độ thảo luận quả thật là quá lớn.

Hướng gió thay đổi vào ngày thứ ba.

Lúc đó, lý do đằng sau việc đánh người đã bắt đầu để lộ đầu mối, hơn nữa còn có xu thế nhanh chóng lan rộng.

Dương Huy lúc này đã đưa ra một bản thanh minh viết tay, kiên quyết giữ vững lập trường của mình, hơn nữa còn nói muốn kiện những kẻ tung tin đồn thất thiệt.

Quay đầu thì phía chính phủ đã đưa ra kết luận, dư luận ngay lập tức dậy sóng.

Tất cả các hợp đồng đại sứ lần lượt tuyên bố chấm dứt hợp đồng, dự án đang triển khai khẩn cấp thay người, trên mạng vẫn còn không ít âm thanh phản đối nhưng các bài phát biểu ủng hộ lệnh cấm phát sóng gần như áp đảo. Dưới tiền đề Châu Thanh hoàn toàn không quen biết Dương Huy này, cậu đã nhìn thấy những thay đổi trong chớp mắt trên mạng, càng nhiều hơn nữa là rất nhiều người nhắc đến quá khứ của mảnh đất này.

Đây là lịch sử mà những người đã cắm rễ ở đây từ thế hệ này sang thế hệ khác lựa chọn sẽ khắc ghi.

Sự kiện của Dương Huy phát triển rất nhanh nhưng cũng biến mất rất nhanh.

Khi đó, lúc nhìn thấy lại tên của Trữ Khâm Bạch, trên mạng đã là một cảnh tượng hoàn toàn khác.

—— Cho nên phải nói là vẫn là anh Trữ của tôi, sóng to gió lớn có cái gì chưa từng gặp đâu, Dương Huy ghét anh ấy nhiều năm như vậy, tôi còn chưa từng thấy anh ấy cho người ta cái nhìn chính diện nào. Bây giờ thì tốt rồi, đối phương trực tiếp tự huỷ luôn, quá là ngầu!

—— Người mắng Trữ Khâm Bạch cũng không biết là nghĩ cái gì, anh ấy là người chưa từng tham gia bất kỳ chương trình tạp kỹ nào, chưa từng xuất hiện trên bất kỳ chương trình nào, là người mà ngoại trừ đóng phim ra thì cũng rất ít xuất hiện, bởi vì nổi tiếng nên đáng bị mắng sao? Có một số người khi mắng mỏ người khác ấy, trước tiên hãy nghĩ xem ông chủ Dương Huy của mấy người là cái thứ gì đã rồi hãy mở miệng có được không?

—— Bộ phim trinh thám "Tôi không phải tôi" của Trữ Khâm Bạch dự kiến khởi ​​chiếu vào dịp Quốc Khánh năm nay, hãy đón xem cho tôi!

—— Đây là bộ hợp tác với Nhâm Kỳ Hiên nhỉ? Chẳng phải là đã bước vào thời gian quảng bá sau khi xảy ra vụ đổi vai diễn ở "Mộng phù du" rồi sao, tôi còn thấy xấu hổ thay cho Nhâm Kỳ Hiên, đương sự không biết có cảm tưởng thế nào luôn.

—— Bây giờ ảnh đế Trữ và Thánh Khải không còn quan hệ gì nữa, Nhâm Kỳ Hiên cậu ta còn có thể nhảy ra tự nhận bạn trai à?

—— Cũng không thể nói như vậy, mặc dù trên mạng toàn đồn rằng Nhâm Kỳ Hiên hút máu, nhưng theo kinh nghiệm ăn dưa nhiều năm của tôi để phán đoán, hai người này nhất định đã từng có một khoảng thời gian bên nhau. Ảnh đế và thế hệ mới, vì phim sinh tình, cái kiểu tình yêu thức ăn nhanh này ở trong giới giải trí không phải rất bình thường sao. Hai người này tám phần là sau này mới ầm ĩ đổ vỡ, chia tay cũng rất khó coi, lúc đó cái vụ gì mà tư bản ấy vừa nhìn là thấy không có não rồi có được không.

—— Lầu trên bị đần à, không yêu không đương gì hết, bớt tung tin đồn nhảm đi.

—— Quả thật vậy, không phải fan của ảnh đế Trữ đã tự mình kiểm chứng rồi sao, anh ta thoạt nhìn không giống như người đã có vợ, mà có thì cũng đã sớm bị cái tính nết đó của anh ta làm cho tức chết rồi nhỉ ha ha ha.

—— Fan đến xác nhận đây, là anh ấy không sai được đâu.

—— Xác nhận +1

—— +2

Tốc độ cập nhật tin tức trong giới giải trí thật sự khiến người ta kinh ngạc, giây trước còn đang thảo luận chuyện này, giây này trọng điểm đã đặt vào chuyện khác.

Hai ngày sau, tại trường đua ngựa lớn nhất ngoại thành Lam Thành.

Theo lời mời của Kim Quyền Tùng, Châu Thanh đến đây để tham gia một hoạt động giao lưu thương mại ngoài trời kéo dài hai ngày một đêm.

Mặc dù người cũng không ít nhưng bởi vì địa điểm nên càng giống như một bữa tiệc riêng tư hơn.

Chín giờ sáng, Châu Thanh chào hỏi vài người quen biết trước biệt thự nghỉ dưỡng, đúng lúc Kim Quyền Tùng mang theo một người đàn ông trẻ đeo kính gọng vàng đi qua phía này.

Kim Quyền Tùng giới thiệu: "Bạn đời của anh, Tô Tấn, điều hành một công ty văn hóa."

"Tô tổng." Châu Thanh đưa tay về phía người nọ, cười nói: "Nghe danh đã lâu."

Tô Tấn đẩy gọng kính, cũng đưa tay ra: "Là tôi nghe danh Châu tổng đã lâu kìa. Tôi còn đang nghĩ, lúc cái cậu ba Trữ này kết hôn còn suýt nữa doạ sợ tất cả mọi người, bất kể thế nào tôi cũng phải gặp cậu xem sao. Bây giờ vừa gặp... quả nhiên là để cho Trữ Khâm Bạch cậu ta nhặt được một món hời lớn rồi."

Lúc này, Châu Thanh mới biết rằng nhà họ Tô có làm từ thiện, bắt đầu từ thời ông ngoại của Trữ Khâm Bạch, sau đó mẹ Trữ Khâm Bạch khi còn tại thế đã thành lập nên quỹ từ thiện, nhà họ Tô cũng có tham gia.

Bạn thâm giao ba đời, cũng chẳng trách giọng điệu này vừa nhìn đã biết là người quen.

Châu Thanh cười: "Tô tổng vừa nhìn liền biết là người thẳng thắn."

Tô Tấn lắc đầu, nói: "Đây không phải là nói dối khen cậu, tôi nhìn người chưa sai bao giờ."

Tô Tấn rất phù hợp với tưởng tượng của Châu Thanh, cao cao gầy gầy, trông có vẻ rất nhã nhặn nhưng chỉ cần vừa mở miệng sẽ biết hắn chắc chắn còn thẳng thắn hơn so với Kim Quyền Tùng. Có lẽ chỉ có một người như vậy mới thật sự kiên quyết với Kim Quyền Tùng, một chút cũng không nhượng bộ.

Vừa nói vừa trút giận vào cánh tay Kim Quyền Tùng: "Nói đến đây, cậu ta đâu rồi? Không tới sao?"

Kim Quyền Tùng: "Anh có hợp tác với cậu ta chứ không phải là con giun trong bụng cậu ta, làm gì mà biết được hành tung của cậu ta chứ. Loại gặp gỡ thương mại này của chúng ta cậu ta vốn dĩ rất ít khi tham gia, em hỏi anh không bằng hỏi Châu tổng đi, cậu ấy nhất định rõ hơn anh."

Châu Thanh bị hai người này nhất trí nhìn chằm chằm thì bất lực mỉm cười: "Em thật sự không biết."



Cậu biết Trữ Khâm Bạch và Kim Quyền Tùng thân thiết, nhưng cậu đến cũng xem như vì công việc.

Về phần Trữ Khâm Bạch, ngay cả việc anh cũng nhận được được mời cậu còn không rõ.

Châu Thanh tiếp tục giải thích một câu: "Nhưng từ khi phim mới của anh ấy đóng máy vẫn luôn bận rộn với dự án tư, có lẽ phải tự làm rất nhiều việc, hai ngày nay em cũng rất ít gặp anh ấy."

Sau khi Châu Thanh hàn huyên với mọi người thì đi đến căn phòng được sắp xếp ở biệt thự.

Đã đến trường đua ngựa thì đương nhiên không thể thiếu hoạt động đua ngựa.

Kéo dài cho đến tận chiều.

Châu Thanh không từ chối được mới phải thay quần áo cưỡi ngựa rồi cùng mọi người xuống trường đua.

Cậu cũng không biết cưỡi nên đã để các nhân viên chuyên nghiệp của trường đua chọn một con ngựa dễ bảo rồi dắt nó đi dạo bên trong.

Địa điểm này rất lớn, không ít người rất nhanh đã không thấy bóng dáng đâu.

Một con ngựa khác lộc cộc đi đến bên cạnh Châu Thanh.

"Châu tổng, đi cùng không?" Đối phương cười hỏi.

Châu Thanh nhìn khuôn mặt của người đối diện trong vài giây mới miễn cưỡng nhớ ra người này là ai.

"Anh Liêu." Châu Thanh đối chiếu xong, vuốt ve cổ ngựa, nói: "Tôi không biết cưỡi, chỉ đi theo tham gia cuộc vui mà thôi, anh tự đi đi, tôi tuỳ tiện đi dạo một vòng là được rồi."

Liêu Tranh nhìn người trước mặt, mỉm cười: "Không sao, tôi cũng chỉ ở đây để tham gia cuộc vui thôi mà."

Châu Thanh bây giờ hầu như cứ cách hai ngày đều sẽ làm quen người mới, cậu chỉ mới gặp Liêu Tranh này một lần. Lúc đó, hắn đi cùng với giám đốc Hồ Thiên Minh của công ty bất động sản, Hồ tổng, Châu Thanh đoán rằng Liêu Tranh này hẳn là người trong giới bất động sản.

Hắn cũng chỉ khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, trông có vẻ rất khéo miệng. Châu Thanh không thích ánh mắt có vẻ như đang đánh giá của đối phương cho lắm, ngay cả khi hai con ngựa đồng loạt di chuyển cậu cũng không chủ động đưa ra đề tài nhưng Liêu Tranh vẫn luôn cố gắng nói chuyện phiếm với cậu.

Lúc này, trong một quán cà phê cao cấp ở trung tâm thành phố.

Trữ Khâm Bạch ngồi trên ghế sofa, người đàn ông mập ở đối diện nói: "Anh Trữ, hai chúng ta không phải ngày đầu tiên quen biết, chỉ cần anh đầu tư, tôi cam kết có thể kiếm lại cho anh gấp ba lần. Đây là dự án đầu tiên của anh sau khi rời khỏi Thánh Khải, có thể cho tôi chút mặt mũi được không?"

"Mấy lời to tát như vậy bớt nói lại đi." Trữ Khâm Bạch đặt tay lên bàn, ngón trỏ chậm rãi gõ lên đó: "Anh với phía Phạm Tuyền dây dưa ba tháng, cho rằng tôi không biết anh đang nghĩ gì sao?"

Đối phương xấu hổ nở nụ cười, "Đây không phải là..."

Lời nói của anh ta bị cắt ngang bởi tiếng chuông điện thoại của Trữ Khâm Bạch.

Có tin nhắn gửi tới, thế nhưng lại là Tô Tấn, người đã lâu không liên lạc.

Thời gian bọn họ quen biết nhau rất lâu nhưng nếu như nói là thân thiết thì với Kim Quyền Tùng sẽ có nhiều cái để nói hơn, bình thường không có gì một năm hay nửa năm cũng chưa chắc gửi tới một tin nhắn.

Nhưng vì mẹ của Tô Tấn có mối quan hệ thân thiết với người mẹ Tần Nhược của anh, đến đời bọn họ thì quan trọng là giao tình vẫn còn đó.

Đối với Tô Tấn cũng vậy.

Thứ anh ta gửi tới là một bức ảnh, lời nói cũng không dễ nghe lắm: Tôi nói này cậu ba, cậu đang ở chỗ quái nào thế? Liêu Tranh, thái tử bất động sản, ông chủ có tiếng tăm bên ngoài. Có không ít người yêu cũ, còn có cả trong giới của cậu, chia tay cũng có thể khen ngợi Liêu Tranh này hào phóng nhân phẩm tốt. Gửi cho cậu thưởng thức một chút, cảnh tượng có đẹp không?

Trong ảnh là một đồng cỏ không nhìn thấy đường chân trời.

Cả hai đều là hình chụp bóng lưng.

Người bên trái mặc trang phục cưỡi ngựa, eo thon chân dài, Trữ Khâm Bạch vừa nhìn đã có thể nhận ra.

Ánh mắt anh lạnh đi một chút, hỏi ngược lại: Vì sao Châu Thanh vì sao lại đến trường đua ngựa?

Tô Tấn có vẻ ngạc nhiên: Thế mà cậu lại không biết à? Khoảng cách thông tin giữa hai người có phải là lớn quá rồi không? Lão Kim tìm cậu, tôi còn tưởng là cậu cố tình không tới.

Mỗi năm đều có hoạt động, anh vốn dĩ không có dự định đến góp vui, chưa kể đến việc không biết Châu Thanh đến trường đua ngựa, ngay cả việc cậu quen biết Kim Quyền Tùng khi nào anh còn không rõ.

Sắc mặt Trữ Khâm Bạch không tốt, người đối diện thấy anh vẫn luôn nhìn điện thoại thì tò mò hỏi: "Sao vậy?"

"Hôm nay đến đây thôi." Trữ Khâm Bạch đứng dậy, cầm áo vắt trên ghế lên: "Tôi có việc đi trước."

"Này! Anh Trữ, anh..." Lúc đang nói thì người đã đi ra ngoài.

Châu Thanh đi loanh quanh trường đua ngựa chưa đầy nửa tiếng đã muốn quay lại.



Liêu Tranh vẫn luôn ở bên cạnh nói này nói kia, đột nhiên nói: "Hay là để tôi dạy cậu đi."

Châu Thanh: "Không phải anh cũng tới góp vui sao?"

Liêu Tranh cười nói: "Thật ra kỹ thuật cưỡi ngựa của tôi khá được, dạy cậu thì cũng dư dả."

Châu Thanh lắc đầu, "Không cần đâu."

Ngay lúc này, cách đó không xa, ngoài sân có người đột nhiên lớn tiếng nói: "Vãi chưởng, lão Tấn mời còn không được, còn tưởng cậu không tới chứ."

"Lại bị cái thằng Vương mập kia quấn lấy không buông nhỉ, tôi nói chứ, cậu với gã nói linh tinh cái gì, anh Trữ cậu đập tiền vào một dự án, động một tí là lên đến trăm triệu, nhất định phải để gã đu bám đến chết."

Châu Thanh quay đầu lại liền nhìn thấy Trữ Khâm Bạch vừa đóng cửa xe.

Lúc Châu Thanh nhìn thấy anh, Trữ Khâm Bạch cũng vừa vặn nhìn về phía này.

Liêu Tranh ở bên cạnh nói: "Thì ra là anh ta."

"Sao vậy?" Châu Thanh nghiêng đầu: "Anh Liêu có quen biết sao?"

Liêu Tranh cười: "Ảnh đế Trữ ấy mà, ai mà không biết, sớm đã nghe nói anh ta với Kim gia bọn họ có quan hệ không tệ, chỉ là không ngờ hôm nay lại trùng hợp như vậy, anh ta cũng đến."

Liêu Tranh nói xong thì nhìn thấy Châu Thanh vẫn đang nhìn ra sân, lại nói thêm một câu: "Nhưng danh tiếng của anh ta vẫn luôn không tốt, thủ đoạn cũng tàn nhẫn. Tôi đã từng tiếp xúc với vài người trong giới giải trí, chính là cái cậu Nhâm Kỳ Hiên hai ngày nay lại xuất hiện ấy, nghe nói là vì chia tay quá khó coi nên bị anh ta báo thù mới mất đi tài nguyên."

Châu Thanh nhìn về phía Liêu Tranh: "Anh Liêu."

"Hửm?"

"Có một số tin đồn không thể tin tưởng hoàn toàn, với những việc không có chứng cứ, không bình luận gì thì tốt hơn."

Nụ cười trên mặt Liêu Tranh khựng lại, gật đầu: "Lời này của Châu tổng cũng có lý, giới giải trí hư hư thật thật, thật sự không biết thật giả."

Ngay khi hắn vừa nói lời này, Trữ Khâm Bạch đã đi đến hướng này.

Liêu Tranh đang thử hướng dẫn Châu Thanh, nhìn phương hướng mà Trữ Khâm Bạch đi qua thì cảm thấy kỳ lạ, cho đến khi Trữ Khâm Bạch dừng lại bên cạnh bọn họ.

Liêu Tranh đang định nói: "Ngài Trữ..."

"Sao đến đây cũng không nói một tiếng?" Trữ Khâm Bạch hỏi.

Anh đang vắt áo khoác trên vai đứng trước ngựa của Châu Thanh, tay phải nhận lấy dây thừng từ nhân viên công tác rồi hỏi cậu.

Châu Thanh di chuyển theo động tác của con ngựa.

Cậu cúi đầu nhìn anh, sau đó nói: "Sát giờ tôi mới xuất phát từ công ty nên không nghĩ tới."

Cậu cũng hoàn toàn không nghĩ tới việc ra ngoài cần phải giải thích với ai.

Trữ Khâm Bạch nhìn cậu một cái, thế nhưng lại không nói gì nữa mà giơ tay lên đưa áo cho cậu.

Châu Thanh không hiểu nghĩa là gì, dừng lại một chút mới đưa tay ra nhận.

Trữ Khâm Bạch đi đến bên cạnh, đạp lên bàn đạp, xoay người lại leo lên trong khi Châu Thanh vẫn còn hơi ngạc nhiên chưa kịp phản ứng. Cũng là trong khoảng một giây đó, lúc Châu Thanh khôi phục lại bình thường, đằng sau đã có thêm một người ngồi ở đó.

Châu Thanh kinh ngạc quay đầu lại: "Anh... "

Trữ Khâm Bạch cụp mắt nhìn cậu, kéo dây cương ngựa, khiến cho con ngựa nhanh nhẹn nhấc chân quay đầu lại.

Anh vây người kia lại, chậm rãi nói với người đàn ông vẫn còn ngây người trước cảnh tượng này: "Người của tôi, không cần phiền cậu Liêu dạy đâu."

- --

Gin: Anh Trữ kiểu: Tôi rất rất ghen =)))

Cảnh ngồi lên ngựa cũng tình quó, tiếc là siêu thoại bộ này k nhiệt lắm nên chả có miếng fanart nào:<

[bổ sung] Mình có nhận được một vài comment thắc mắc của bạn đọc, đại khái là mấy bạn đều nhớ là Châu Thanh có biết cưỡi ngựa mà sao trong chương này lại bảo là không biết thì mình xin phép giải thích sau đây nheee

Ở chương 7 có một đoạn là "Nghĩ đến tuổi thơ cưỡi ngựa qua đường và thời gian thảnh thơi nghe nhạc giải trí, rồi lại nghĩ đến những năm tháng sau đó, một chiếc vali màu nâu, một cặp kính, một chiếc mũ đen đã có thể là cả gia tài với mình." Thì chỗ "cưỡi ngựa qua đường" này bản gốc là 打马过街, cụm này mình tra ra không ra mà chỉ ra 1 cụm tương tự với nó là 打马穿街 (nghĩa là ngồi trên ngựa thong dong băng qua đường thể hiện sự phô trương; hoặc còn chỉ một tập tục ngày xưa đó là khi trạng nguyên về làng sẽ ngồi trên ngựa đi qua đường để bách tính biết mặt trạng nguyên là ai), nên theo mình nghĩ thì "cưỡi ngựa" ở chỗ này của Châu Thanh có thể không hẳn là "cưỡi ngựa" thật sự mà nó chỉ là hình ảnh ví von thời gian thảnh thơi ngày xưa của Châu Thanh thôi í. Nếu bạn nào có cách lý giải khác thì cũng có thể comment cho mình biết nha!!!

Pass chương sau: Bộ phim Trữ Khâm Bạch đang quay tên là gì? In hoa chữ cái đầu, viết liền không đâu không cách.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cậu Ấy Đến Từ 1945

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook