Cậu Ấy Đến Từ 1945

Chương 44

Thính Nguyên

16/01/2024

Trữ Khâm Bạch nói xong lời muốn nói, không đợi phản ứng của Liêu Tranh đã ôm bụng ngựa rồi mang theo người phi nước đại đi mất.

Châu Thanh hiếm khi căng thẳng với tốc độ như vậy, bàn tay bất tri bất giác đặt trên cánh tay đang cầm dây cương của Trữ Khâm Bạch, hơi ngửa người ra sau mới tìm được một chút ổn định.

Trữ Khâm Bạch thì thầm bên tai cậu: "Yên tâm."

"Anh chậm lại một chút."

"Cái gì?" Trữ Khâm Bạch nghiêng người tới, nhìn góc nghiêng khuôn mặt cậu, "Nói cái gì?"

Châu Thanh bị gió thổi đến mức không thể mở mắt ra hoàn toàn, cậu nghiêng đầu trong cơn tròng trành, tăng âm lượng: "Tôi bảo anh chậm lại một chút!"

Nói xong liền nghe được một tiếng cười trầm thấp.

Trữ Khâm Bạch: "Đừng hoảng, không sao đâu, dẫn cậu chạy vài vòng."

Trong tốc độ ngày càng tăng nhanh, Châu Thanh cũng không thể nhảy ngựa mà chỉ có thể cố gắng làm theo lời anh để thích nghi với nhịp điệu và hơi thở. Trữ Khâm Bạch trông có vẻ như rất thành thạo cưỡi ngựa, Châu Thanh thế mà lại dần dần thật sự thích nghi được.

Trang trại ngựa này được xây dựng dưới chân núi, đồng cỏ rộng lớn, trống trải vô biên.

Bên tai đều là tiếng gió rít.

Sau khi đã làm quen rồi, con người ta sẽ dễ dàng khơi dậy được cảm giác sảng khoái và phấn khích trong môn thể thao này, trời xanh và bãi cỏ, ngựa đẹp và đỉnh núi, bạn có thể dễ dàng quên đi tất cả, giữa trời và đất chỉ còn lại mọi thứ trước mắt.

Châu Thanh không nhớ đã bao lâu rồi mình chưa chạy như thế này.

Kể từ khi đến đây, một là vì sức khỏe, hai là vì công việc quá bận rộn, những sự vật phức tạp, những cuộc xã giao xử lý chưa xong, cậu vẫn luôn quanh đi quẩn lại với công văn và chỗ ở.

Càng chạy cậu càng cảm thấy thoải mái, giữa đường thậm chí còn cầm dây cương cùng Trữ Khâm Bạch để tự mình trải nghiệm cảm giác cưỡi ngựa.

Cuối cùng, khi con ngựa lao lên sườn đồi, Châu Thanh đã đổ mồ hôi nhễ nhại.

Trữ Khâm Bạch dừng ngựa, cùng nhau nhìn ngắm ​​cảnh hoàng hôn trên núi.



"Phong cảnh đẹp thật." Châu Thanh nói.

Trữ Khâm Bạch liếc cậu một cái, "Nếu thích thì cậu có thể thường xuyên tới."

Châu Thanh hơi thở hổn hển, lắc đầu, "Thế thì quên đi. Nếu luôn chìm đắm trong niềm vui thì con người sẽ dễ sinh ra lười biếng, không cách nào đối phó với cuộc sống bận rộn, không thích hợp với tôi."

"Cậu đã đủ tự kỷ luật rồi, còn định khiến cho bao nhiêu người tự thẹn mình thua kém nữa đây?" Trữ Khâm Bạch vừa nói vừa nhìn chằm chằm mồ hôi trên tóc mai của cậu, "Hơn nữa, cậu thật sự phải vận động nhiều hơn, mệt lắm sao?"

"Vẫn ổn."

Lúc Châu Thanh đang nói thì đột nhiên ho lên, nắm bàn tay lại che miệng, một khi đã ho sẽ không dừng lại được.

"Đừng nhúc nhích." Trữ Khâm Bạch ngồi ở phía sau nắm lấy tay cậu, đổi thành tay của chính anh, trực tiếp nắm lấy nửa mặt dưới của cậu, để cậu nằm ngửa lên vai mình, "Có lẽ là hít phải gió rồi, lúc nào tôi nói hít vào thì hẵng hít vào... được rồi, thở ra, tiếp tục."

Tư thế này trực tiếp làm cho Châu Thanh khảm vào trước người anh.

Châu Thanh chỉ có một cảm giác, nóng.

Lòng bàn tay của Trữ Khâm Bạch rất lớn, nhiệt độ sau khi cưỡi ngựa cũng cao. Châu Thanh có thể cảm nhận được mồ hôi của mình trượt trên da dọc theo một bên mặt, hơi thở hoàn toàn bị chặn trong lòng bàn tay, không thể phân biệt được sự ẩm ướt này rốt cuộc là do hơi thở của mình hay là do bàn tay của anh.

Vào khoảnh khắc đó, trong đầu cậu thậm chí còn hơi lúng túng, giống như cảm giác bị bao phủ bởi một đám sương mù, cậu thậm chí còn liên tưởng đến một vài cảnh tượng mà mình đã nhìn thấy ít lần.

Trong hậu trường của rạp hát, giọng cười nhẹ của danh linh (*) và ông chủ qua tấm màn che; hồi còn nhỏ, những bức tranh khó coi được trải ra trên trang sách của bạn cùng trường lúc vô tình bị cậu trông thấy; sau đó trong một lần làm nhiệm vụ, cậu tiếp xúc với một người phụ nữ nước ngoài, bàn tay được sơn móng đỏ kia đặt lên ngực mình.

(*) danh linh: từ dùng cho nam diễn viên nổi tiếng trong kinh kịch Trung Quốc.

Tất cả mọi thứ lần lượt hiện lên trong tâm trí ngay lúc này nhưng cậu cũng có thể cảm nhận rõ ràng sự khác biệt.

Không có cảm giác khó chịu mạnh mẽ như vậy mà chỉ có một cảm giác không thể diễn tả được, cậu đoán rằng có lẽ đó là bởi vì Trữ Khâm Bạch là một người đàn ông. Theo bản năng, cậu hoàn toàn không thể liên kết hai người đàn ông với những gì cậu đã thấy.

Nhưng trong một cảnh tượng như vậy mà nghĩ đến loại chuyện này cũng rất hoang đường.



Các giác quan dường như được phóng đại trong nháy mắt, cậu có thể nghe thấy rõ ràng tiếng hít thở của mình, phần sau đầu bị bắt phải dựa lên vai Trữ Khâm Bạch, ngước mắt lên đã có thể nhìn thấy quai hàm và sống mũi của anh.

Châu Thanh lập tức lấy tay anh xuống, đột nhiên ngồi thẳng dậy, thở ra một hơi dài, mở miệng giống như trốn tránh: "Tôi đỡ hơn nhiều rồi. Cảm ơn."

Tầm nhìn của Trữ Khâm Bạch quét quanh phần sau mang tai đã đỏ bừng của cậu rồi lặng lẽ thu ánh mắt lại, quay đầu ngựa rồi nói: "Được, vậy bây giờ không chạy nữa, chầm chậm trở về."

Ngữ điệu bất giác mềm đi rất nhiều, đáng tiếc là Châu Thanh không hề chú ý.

Cuối cùng, lúc bước ra khỏi trường đua ngựa, Trữ Khâm Bạch đợi nhân viên công tác dắt ngựa, Châu Thanh thì đi ra ngoài trước một bước.

Những người vốn đang đua ngựa về cơ bản đều đã kết thúc và về phòng rồi.

Buổi tối mới bắt đầu hoạt động, được tổ chức trên bãi cỏ phía trước biệt thự nghỉ dưỡng ở trường đua ngựa. Lúc này mặt trời vừa lặn, nhân viên công tác đang tiến hành công tác chuẩn bị.

Liêu Tranh ở cách đó không xa đã chú ý đến cậu, có ba bốn người ngồi bên cạnh hắn, đều thuộc thế hệ thứ hai của Lam Thành, thuận theo ánh mắt của hắn nhìn sang, nói: "Đó là ai vậy?"

"Châu Thanh." Liêu Tranh uống một ngụm rượu đỏ trong tay rồi trả lời, ánh mắt hướng về đó thế nhưng lại không hề thu lại.

Châu Thanh so với lúc vừa vào trường đua có thêm một chút cảm giác khó tả, làn da đỏ lên sau khi vận động, mái tóc bị gió thổi có hơi rối, choàng một chiếc áo khoác không thuộc về mình bước ra ngoài, rõ ràng vẫn bước đi với tốc độ bình tĩnh và ổn định như cũ nhưng cũng có thêm một loại bối rối không cẩn thận để lộ ra.

Loại bối rối đó không phải là bối rối từ chính bản thân cậu.

Theo như người ngoài nhìn vào, rõ ràng chỉ chưa đầy hai tiếng ở giữa, những sự bày mưu tính kế và thành thạo của cậu lúc trò chuyện với người trong giới kinh doanh, bản thân xa lạ thong dong trên lưng ngựa và sự bình thản ung dung, hết thảy đều bị đánh đổ.

Từ trong ra ngoài đều toát lên một loại cảm giác sống động và chân thật hơn.

... (còn tiếp)

- --

(giải pass và đọc tiếp trên Wordpress capngagiangson.wordpress.com)

Xin lỗi vì sự bất tiện này ạ

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cậu Ấy Đến Từ 1945

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook